Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 55

“Em nói bọn họ đến cùng muốn làm cái gì?” Thẩm Đường Cửu nói.

Đàm Minh Triết đóng lại máy tính cười nói: “Lúc trước em không phải đã nói rồi sao? Bọn họ muốn kiến tạo một vương quốc đen tối chỉ thuộc về bọn họ. Vơ vét thiên tài các nơi, bồi dưỡng thiên tài, chờ đợi thời cơ thành thục, sẽ khuếch đại to lớn hơn!”

“Vậy trước khi khuếch đại thì sao? Không có ai quản à?!” Thẩm Đường Cửu nhíu mày, tâm tình có chút trầm trọng.

Tính cách hắn cương nghị, lại là xuất thân từ thế gia vệ sĩ, đối với hành vi nguy hại nhân loại nguy hại xã hội vô cùng xem thường.

“Đương nhiên sẽ có người quản. Cảnh sát quốc tế hình sự sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Đàm Minh Triết an ủi, “Chúng ta ở trong bóng tối chú ý chuyện này một chút, thỉnh thoảng cung cấp cho lực lượng cảnh sát chút manh mối, không cần lo lắng những tên kia hội có cơ hội khuếch đại.”

“Ừm.” Thẩm Đường Cửu gật đầu, “Những việc này để anh giải quyết là được. Em đừng nhúng tay.”

“Lo lắng cho em?” Đàm Minh Triết nghiêng người sang, nhìn Thẩm Đường Cửu, thấy Thẩm Đường Cửu gật đầu, cậu liền nở nụ cười, “Được, tất cả em đều nghe theo anh.”

Thẩm Đường Cửu bị cậu nhìn có chút không dễ chịu, dời ánh mắt nói: “Thời gian không sai biệt lắm, anh đi gọi Tiểu Duệ rời giường, đến giờ con đi học rồi.”

“Ừm.”

Thẩm Duệ sau khi bị gọi rời giường, nảy sinh ý nghĩ bất chợt, muốn để ba ba thay thế bé đi học, Đàm Minh Triết ngược lại không đáng kể, chỉ có điều rất nhanh bị Thẩm Đường Cửu bác bỏ.

Thẩm Đường Cửu cầm áo khoác mặc vào cho thằng bé, biểu tình nghiêm túc: “Đừng hồ đồ, hai cha con không giống nhau như vậy.”

“Ồ.” 'Hai đứa nhỏ' trăm miệng một lời đáp lại, ngoan ngoãn không ít.

Buổi tối thời điểm tan học Thẩm Đường Cửu tự mình đi đón Thẩm Duệ, Đàm Minh Triết ở nhà làm cơm.

Cậu đứng trên ghế tựa bận đến bận đi, còn thật vui vẻ.

Tuy rằng Thẩm Đường Cửu khinh bỉ phương pháp nấu ăn của cậu, nhưng cũng không gây trở ngại quyết tâm nấu ăn của cậu.

Dù sao lúc trước Thẩm Duệ ở với cậu quanh năm đều ăn như thế, Thẩm Đường Cửu lại không kén ăn, nhiều nhất chỉ đánh giá không tốt thôi.

Trước khi làm cơm tối, Đàm Minh Triết tiện tay đem quần áo mới mua ngày hôm nay ném vào máy giặt, dù sao cũng là đồ mới, quần áo phải thanh tẩy một chút mới mặc được.

Chờ cậu làm xong cơm, quần áo cũng giặt xong.

Thẩm Đường Cửu cùng Thẩm Duệ cũng về đến nhà, Đàm Minh Triết đang đứng trên ghế ở ngoài ban công, phơi quần áo.

Thẩm Đường Cửu thay đổi giày nhanh chóng đi qua, đem cậu ôm xuống dưới, nhẫn cười nói: “Để anh làm”

“Được!” Đàm Minh Triết bĩu môi, hết cách rồi, dây quần áo cao quá cậu với không tới, cậu thừa nhận.Thẩm Duệ nhìn thấy đồ ăn trên bàn, trước tiên dùng đũa gắp một miếng thịt bò kho tương nhét vào trong miệng: “Tiểu Triết, Tiểu Triết làm cái thịt bò kho tương này cũng không tệ lắm!”

“Đa tạ con khích lệ” Đàm Minh Triết từ ban công trở về, bò lên trên một cái ghế, cùng Thẩm Duệ mặt đối mặt, “Duệ Duệ bảo bối, con biết lấy máu đúng không?!”

“Biết ạ, làm sao vậy?” Thẩm Duệ sau khi hỏi xong rất nhanh phản ứng lại, “Tiểu Triết muốn lấy máu à.”

“Đúng vậy, sáng sớm ngày mai phải nhờ con giúp ba ba lấy máu.”

“Biết rồi ạ.” Thẩm Duệ nhìn một chút táo đỏ trong nồi cháo, hiểu rõ nói: “Không trách tối hôm nay phải ăn cháo, còn là cháo táo đỏ.”

“Con có làm được hay không? Nếu không được con dạy cho cha, để cha giúp ba ba con lấy máu.” Thẩm Đường Cửu đem quần áo phơi xong đi lại đây ngồi xuống, đề nghị. Hắn biết xử lý vết thương, cũng từng thử lấy máu, cho nên, cũng không thành vấn đề.

“Không có vấn đề.” Thẩm Duệ son sắt nói, “Để con làm cho“.

“Kỳ thực con muốn bắt nạt ba ba đúng không?” Đàm Minh Triết một lời nói toạc ra.

Thẩm Duệ không nói lời nào, cười hì hì bắt đầu ăn cơm.

Một nhà ba người vui vẻ ăn xong cơm tối.

Chờ đến lúc ngủ có một chút thay đổi nho nhỏ.

Lúc trước, Đàm Minh Triết là người tí hon, nhỏ như vậy cũng chiếm không được bao nhiêu chỗ, cho nên một nhà bọn họ đều ngủ trên một cái giường.

Hiện tại Đàm Minh Triết muốn thay phòng ngủ, chỉ có cậu cùng Thẩm Đường Cửu. Còn thằng nhóc kia, để nó ngủ một mình đi!

Thế nhưng Thẩm Duệ không vui, bé đã thành thói quen ngủ cùng ba ba và cha, bé ôm Thẩm Đường Cửu không buông tay: “Cha, chúng ta vẫn có thể ngủ giống như trước kia đúng không?!”

“Được.” Thẩm Đường Cửu thỏa hiệp.

Đàm Minh Triết còn muốn nói điều gì, Thẩm Đường Cửu lại nhìn cậu liếc mắt ra hiệu, Đàm Minh Triết hiểu rõ, vung vung tay: “Được rồi, sợ con rồi, chúng ta ngủ chung đi!”

Thẩm Duệ chiếm cứ vị trí ở giữa, Thẩm Đường Cửu bên trái, Đàm Minh Triết bên phải.

Thẩm Duệ cầm lấy tay Thẩm Đường Cửu và Đàm Minh Triết, líu ra líu ríu trò chuyện, không bao lâu liền ngủ.

“Được rồi, được rồi, nó đang ngủ, đi thôi.” Đàm Minh Triết ngồi dậy, đem tay nhỏ của thằng bé nhét vào trong chăn, nhìn sang Thẩm Đường Cửu nói.

Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ đứng dậy, ôm cậu đi một căn phòng khác.

“Làm sao lại có biểu cảm này? Lẽ nào anh không muốn ngủ chung với em?” Đàm Minh Triết trêu chọc nói.

“Dĩ nhiên không phải.” Thẩm Đường Cửu do dự nói, “Chẳng qua là sợ Tiểu Duệ chẳng may tỉnh lại phát hiện chúng ta không ở bên cạnh nó... thằng bé sẽ không vui.”

“Ai nha, không liên quan, thằng nhoác thúi kia thường ngủ thẳng đến bình minh.” Đàm Minh Triết nằm nhoài trên người Thẩm Đường Cửu, “Kỳ thực mà nói, em cũng rất không quen bộ dạng như bây giờ, không bằng thời điểm làm người lớn, thoải mái hơn. Bất quá phải chấp nhận thôi, anh cũng tập thành thói quen đi!””Anh biết.” Thẩm Đường Cửu ôm cậu, đắp kín chăn, “Anh đang cố gắng làm quen.”

Ngày thứ hai lúc Thẩm Duệ tỉnh lại, Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Minh Triết cũng đã rời giường, bé sờ sờ bên cạnh, phát hiện không có độ ấm, rất nhanh bĩu môi, liền biết hai người cha lừa bé!

Hừ!

Bé đem ống tiêm lần trước Lục Dương lưu lại lấy ra, chuẩn bị kỹ càng, vui vẻ mà chạy đến phòng khách tìm Đàm Minh Triết: “Tiểu Triết, Tiểu Triết đến đây đi, để con giúp Tiểu Triết lấy máu ~ “

Đàm Minh Triết xem thằng bé một mặt cười xấu xa, có chút sợ hãi: “Này, thằng nhóc thúi con đừng làm chuyện vô căm cứ nha! Nếu không vẫn nên để cho cha con giúp ba ba đi!”

“Xí, nhà chúng ta chỉ ba ba vô căn cứ thôi! “ Thẩm Duệ bĩu môi, động tác dứt khoát đem ống tiêm lấy ra, tiêu độc, sau đó tiến đến bên người Đàm Minh Triết, “Nhanh lên một chút, tí nữa con còn phải đi học đấy.”

“Được rồi.” Đàm Minh Triết không thèm đến xỉa, kéo tay áo lên lộ ra cánh tay để con trai giúp cậu lấy máu.

Thẩm Duệ cố ý đâm kim sai chỗ, Đàm Minh Triết hận không thể nắm khuôn mặt nhỏ của bé.

“Sao con lại nghịch như vậy!”

“Ai cho ba ba tối hôm qua bắt cóc cha con.” Thẩm Duệ nói năng hùng hồn.

“...”

Được rồi, đây coi như là tự làm tự chịu!

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Đường Cửu và Đàm Minh Triết cùng đưa Thẩm Duệ đi học, sau đó đi đến nhà Âu Dương Văn, chuẩn bị đem lọ huyết dịch mới lấy sáng nay đưa cho Lục Dương.

Trên đường đi ngang qua một cửa hàng nhiếp ảnh Đàm Minh Triết nghiêng đầu xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra, bộ dạng có chút mê ly.

Cậu tưởng tượng một chút hình ảnh cùng Thẩm Đường Cửu quang minh chính đại chụp ảnh cưới, khóe miệng không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười.

“Cười gì vậy?” Thẩm Đường Cửu vẫn chưa chú ý, chỉ là bất thình lình nghiêng đầu nhìn thấy cậu cười mới hỏi một câu.

“Hả? Không có gì.” Đàm Minh Triết nở nụ cười càng ngày càng thần bí.

Âu Dương Văn và Lục Dương nhìn thấy Đàm Minh Triết vẫn cứ vẫn duy trì bộ dạng đứa bé năm tuổi giống như ngày hôm qua, biểu thị hết sức ngạc nhiên.

Dĩ nhiên không nhỏ lại?

“Lần này không phát sốt đúng không?” Lục Dương nói.

Đàm Minh Triết ngồi ở trên ghế sa lon, lắc chân nói: “Đừng nói như vậy, tôi cũng không phải người không phân biệt nặng nhẹ.”

“Vậy cũng không chắc.” Lục Dương tiếp nhận huyết dịch Thẩm Đường Cửu đưa tới xoay người đi xét nghiệm.

“Đợi mấy ngày nữa đến tết dương lịch rồi, hai người đã có sắp xếp gì chưa?” Âu Dương Văn dò hỏi.

“Trước mắt chưa có sắp xếp gì.” Thẩm Đường Cửu nói cho Âu Dương Văn tin tức về người nhân bản. “Chúng ta phải sớm làm biện pháp phòng bị!”

“Chuyện này rất cần thiết. Ngày mai em đi công ty một chuyến.” Âu Dương Văn gật gật đầu, “Xem ra đối thủ không thể khinh thường!”

“Ừm... anh...” Thẩm Đường Cửu có tâm muốn hỏi một chút bạn gái Âu Dương Văn, mà cuối cùng lại có chút do dự.

Cũng đã chia tay, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu!

“Làm sao vậy? Có chuyện thì cứ nói.” Âu Dương Văn nhìn ra Thẩm Đường Cửu có vấn đề muốn hỏi y, chỉ có điều chẳng biết vì sao lại kiêng dè.

“Tôi là muốn hỏi... Bạn gái của cậu, có cần phái người bảo vệ cô ta hay không?” Mặc dù đã chia tay, nhưng nếu có người tìm hiểu nguồn gốc tra được Âu Dương Văn có bạn gái, nhất định sẽ dùng bạn gái Âu Dương Văn làm mồi câu đưa bọn họ vào chỗ chết.

“Yên tâm đi, em có sắp xếp.” Âu Dương Văn cũng cân nhắc qua việc này, y vẫn luôn tận lực tránh gặp mặt Vạn Dung, cũng là bởi vì sợ mang đến nguy hiểm cho cô, bây giờ chia tay, độ nguy hiểm giảm xuống thấp rất nhiều, nhưng lần này đối thủ của bọn họ không phải dạng vừa, cho nên y đã phái La Hải ở trong bóng tối bảo vệ Vạn Dung.

“Vậy thì tốt.” Thẩm Đường Cửu vỗ bờ vai y, không nói thêm gì nữa.

“Ai, đúng rồi, anh có sắp xếp người ở trường học hay không?” Âu Dương Văn đột nhiên hỏi, “Tiểu Duệ cũng cần có người bảo vệ!”

“Đương nhiên là có. Có hai cô giáo đều là tôi sắp xếp đưa tới trường học Tiểu Duệ, các cô ấy sẽ xem xét thật kỹ bảo vệ nó dưới mọi tình huống.” Thẩm Đường Cửu nở nụ cười, “Bằng không tôi cũng không dám đưa nó đến trường.”

Đàm Minh Triết ở bên cạnh hơi kinh ngạc, cậu không nghĩ tới việc này, lúc trước chỉ là nghĩ 'Bạch Hồ' và 'Hồng Ưng' tự mình phá hủy phòng nghiên cứu và biệt thự của Lục Dương, cũng từ Lục Dương nơi đó biết được Tiểu Duệ là con trai của Thẩm Đường Cửu, bọn họ sẽ có kiêng dè không đến tìm Tiểu Duệ gây phiền phức. Dù sao nếu trêu chọc Thẩm Đường Cửu, bọn họ sẽ phải lãnh hậu quả khôn lường.

Không nghĩ tới chính mình quá vô tâm, vạn nhất những người kia chó cùng rứt giậu hoặc là được ăn cả ngã về không, đến lũ đó bọn họ hối hận không kịp.

Thẩm Đường Cửu làm việc xưa nay đều cân nhắc chu toàn, không để lại một một kẽ hở nào, dù là nhỏ nhất.

Hơn nữa hắn làm việc không phải tranh công, cũng không cần tán thưởng, bởi vì đây là trách nhiệm của hắn.

Xem ra hắn thật tâm yêu thương Tiểu Duệ...

Nghĩ tới đây, Đàm Minh Triết dùng ánh mắt cảm kích nhìn Thẩm Đường Cửu, ánh mắt nóng rực mà sùng bái.

Thẩm Đường Cửu tựa hồ nhận ra được ánh mắt của cậu, có cảm giác trong lòng mà nghiêng đầu nhìn sang cậu khẽ mỉm cười, nụ cười lộ ra động viên và tin cậy.

Ai, đột nhiên muốn hôn nhẹ hắn làm sao bây giờ?

Hết chương 55.

Chú thích:

+Minh mục trương đảm: Lộ liễu.

Edit có lời muốn nói: Bạn Cửu ít khi cười, nhưng khi cười cũng đủ mị lực lắm nha! Bắn điện ầm ầm!!
Bình Luận (0)
Comment