Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 72

Kỳ thực Thẩm Duệ cũng không phải không hiểu tại sao hai người cha phí hết tâm tư để bé đơn độc ngủ một mình.

Bất quá bé đã quen ngủ cùng ba ba và cha, thêm vào mấy tháng nay không ngừng mạo hiểm, cho nên bé mới dính hai người cha như vậy.

Bây giờ thân thể ba ba khôi phục, cha luôn ở bên cạnh, bé lại có vòng tay bảo vệ, cùng với y thuật của thầy Lục dạy, cha cũng cẩn thận làm biện pháp bảo vệ cho bé, cho nên, liền thuận theo rèn luyện kỹ năng ngủ một mình!

-- kỳ thực không cần rèn luyện, lúc trước nửa đêm ba ba bé đi ra ngoài, không phải bé vẫn ngủ một mình sao?

Con trai rốt cục thức thời một lần, Đàm Minh Triết và Thẩm Đường Cửu đều có chút không quen.

Hai người trước khi lăn lên giường, liền đi đến phòng con trai trai, thấy bé đã ngủ mới đóng kỹ cửa phòng, trở lại phòng ngủ.

Thẩm Đường Cửu lấy ra thuốc bôi trơn và áo mưa an toàn, cười khanh khách nhìn Đàm Minh Triết: “Không bằng chúng ta thử độ chịu đựng của đệm giường mới đi.”

Đàm Minh Triết đem chân khoát lên trên bả vai Thẩm Đường Cửu, không an phận di chuyển: “Mới vừa mua về không phải đã thử qua rồi sao?”

“Lần kia không tính.” Thẩm Đường Cửu nắm lấy mắt cá chân của Đàm Minh Triết, nghiêng người đè lên, đè Đàm Minh Triết xuống dưới thân hắn.

“Tại sao còn mang bao? Không phải anh nói muốn sinh thêm đứa nhỏ sao?” Đàm Minh Triết hôn lồng ngực của Thẩm Đường Cửu, thở hổn hển nói, cậu có chút nhịn không được, cái tên này dĩ nhiên còn đang mân mê bao cao su, quả thực làm cho người ta muốn cắn hắn một cái...

Trên thực tế, Đàm Minh Triết cũng làm như vậy rồi.

Trước ngực Thẩm Đường Cửu bị cắn một cái, dở khóc dở cười đem người nào đó một lần nữa áp trở lại: “Thế giới hai người vẫn trải qua chưa đã, cho nên đợi qua một thời gian đi.”

Đàm Minh Triết nở nụ cười, cảm thán người nào đó vẫn còn chưa thỏa mãn trải qua thế giới hai người.

“Không sao, kỳ thực cũng không dễ mang thai như vậy.” Đàm Minh Triết nâng mặt Thẩm Đường Cửu, lại một lần nữa hôn xuống.

Hai người liên tiếp dùng ba cái bao cao su, đến lần thứ tư thời điểm Đàm Minh Triết ôm lấy Thẩm Đường Cửu không cho hắn đi: “Không sao, đến đây đi, anh tốt xấu cũng phải cày cấy mấy lần mới có thu hoạch. Không thể một lần liền có.”

Thẩm Đường Cửu dùng sức đụng vào cậu, cắn răng nói: “Hoài nghi năng lực chồng em?”

“Dĩ nhiên không phải.” Đàm Minh Triết lộ ra biểu tình sảng khoái, cười khanh khách nói, “Em là hoài nghi năng lực của em...”

Dù sao thân thể này nắm giữ năng lực như vậy, xem như là người biến dị.

Biến dị có rất nhiều nhân tố không xác định, không nhất định có thể thuận lợi như vậy.

Thẩm Đường Cửu không nhiều lời nữa, cướp lấy đôi môi dụ người của Đàm Minh Triết hưởng thụ mà thưởng thức, đồng thời cũng dùng hết toàn lực phục vụ Đàm Minh Triết, để cho cậu hưởng thụ được tâm ý của hắn.Cuối cùng, Đàm Minh Triết mỏi mệt ngã ở trên giường, cả người bủn rủn: “Được rồi, eo em sẽ gãy mất. Em lớn tuổi rồi, không sánh được lúc còn trẻ.”

“Hả?” Tay Thẩm Đường Cửu giúp cậu xoa bóp eo hơi dừng lại một chút, “Lúc còn trẻ cùng ai làm qua chuyện này sao?”

“Dĩ nhiên không phải.” Đàm Minh Triết nghiêng đầu nhìn bộ dạng ghen tị của người nào đó, cười xấu xa nói, “Em là nói lúc tuổi trẻ còn trẻ, em leo mái nhà không biết mệt. Lúc này cùng anh làm vận động, eo sắp không chịu đựng được nữa rồi.”

“Kỳ thực anh mệt mỏi hơn mà!” Thẩm Đường Cửu ôm cậu, phun tào nói, “Đêm nay chỉ cần em an tâm nằm hưởng thụ là được..”

“Vâng vâng vâng, ai bảo anh thể lực tốt, đại ca~!” Đàm Minh Triết cung duy.

Bàn tay Thẩm Đường Cửu ở bụng cậu dao động đi xuống: “Gọi chồng.”

“...” Đàm Minh Triết bị hắn nắm giữ nhược điểm, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đổi giọng, “Chồng, kỳ thực anh không cảm thấy chồng yêu dễ nghe hơn sao?”

“Vậy thì gọi chồng yêu.” Thẩm Đường Cửu lặng lẽ nghĩ, xưng hô như thế rất hợp lý.

Đàm Minh Triết: “...”

Thẩm thiếu gia anh có biết mặt anh càng ngày càng dày không?!

Từ sau ngày đó, Thẩm Đường Cửu liền bỏ dùng áo mưa an toàn, hết sức chuyên chú cày cấy thu hoạch.

Bất quá, bụng Đàm Minh Triết trước sau cũng không có động tĩnh gì.

Dĩ nhiên, Thẩm Đường Cửu cũng không phải quá chờ mong đứa bé thứ hai, dù sao thế giới hai người tương đương thoải mái, chừng hai năm nữa cũng không sao.

Hắn không vội vã, Đàm Minh Triết cũng không vội vã, Thẩm Duệ đương nhiên càng không vội vã!

Đứa nhỏ đã từng suy nghĩ, có em trai, bọn họ nhất định sẽ quan tâm em trai hơn bé, ông nội bà nội cũng sẽ thiên về em trai, bé nhất định sẽ bị cho ra rìa. Cho nên, không cần vội vã.

Đương nhiên, đứa nhỏ vẫn đang tự thôi miên bản thân không cần vội vã, nhưng vẫn có chút tò mò.

Ba ba vẫn luôn nói bé là do ba ba tự mình sinh, bé chưa từng thấy qua đàn ông sinh con.Đúng, phụ nữ sinh con bé cũng chưa từng thấy. Chỉ bất quá bé có hỏi qua thầy Lục, sớm học được trí thức con người làm thế nào mà ra đời.

Ba ba thật sự có thể sinh sao?

Một nhà ba người bọn họ cứ bình tĩnh trải qua từng ngày không cần phải vội vã, vì vậy cha mẹ Thẩm sốt ruột cũng vô dụng.

Không thể làm gì khác hơn là càng thêm thương yêu Thẩm Duệ.

Nghỉ đông Thẩm Duệ ở nhà ông nà nội bị nuôi mập tăng lên năm cân.

Trong lúc này, đã xảy ra một chuyện vui vẻ.

Lục Dương chính thức quyết định định cư tại nước B, hắn mua một căn nhà đối diện nhà Âu Dương Văn, chớ hoài nghi, tuy rằng biệt thự ở nước A đã bị nổ, thế nhưng bác sĩ Lục vẫn là người có tiền.Lục Dương tại nước B tìm trường đại học đi làm trợ thủ của giáo sư học viện y khoa, sau đó được giáo sư phát hiện thiên phú, hắn liền được thăng chức làm phó giáo sư.

Lục Dương có thể lợi dụng tài nguyên trường học phục vụ cho việc nghiên cứu y học.

Đương nhiên, phương diện tri thức hóa học hắn cũng không sa sút.

Còn dự định mở một phòng khám bệnh tư nhân.

Chuyên môn phục vụ Đàm Minh Triết.

Lục Dương nghĩ qua, thân thể Đàm Minh Triết thể chất đặc thù, hơn nữa nhà Thẩm Đường Cửu bọn họ muốn có thêm đứa bé thứ hai, cho nên, hắn muốn mở phòng bệnh, chủ yếu phụ trách Đàm Minh Triết và đứa bé.

Đàm Minh Triết và Thẩm Đường Cửu đối với ý nghĩ này vô cùng vui mừng, còn đầu tư gần một nửa số tiền để cho Lục Dương mua dụng cụ chữa bệnh, tuyển nhân viên..

Lục Dương bận rộn, Âu Dương Văn lại cảm thấy nhàm chán, y không thể làm gì khác hơn là mặt dày cùng Lục Dương bận trước bận sau, lấy danh nghĩa làm người bảo vệ.

Kỳ thực cảnh sát hình sự quốc tế đã phản hồi, bọn họ không bắt được thành viên nhóm tổ chức phi pháp kia, trước mắt xem ra tổ chức đã đàng hoàng rất nhiều, không xuất hiện thêm tin tức tương tự.

Đương nhiên, Thẩm Đường Cửu và Âu Dương Văn bọn họ cũng không dám thả lỏng cảnh giác, sở hắc ám và sở tình báo đều hiệp trợ cảnh sát hình sự quốc tế cùng với FBI lùng bắt càng nhiều tin tức về thành viên của tổ chức.

Cái này cũng là một trong những nguyên nhân, Thẩm Đường Cửu không chuyên tâm chế ra đứa bé thứ hai.

Hắn nhớ tới lúc đó Đàm Minh Triết có câu nói rất đúng -- không thể bởi vì người khác tảnh hưởng kế hoạch của mình.

Binh tới tướng ngăn, quá coi trọng sự việc của người khác, sinh hoạt của bản thân sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Thẩm Đường Cửu ngẫm lại cũng đúng, cho nên mới triệt để mở ra khúc mắc, đối với đứa bé thứ hai nhà bọn họ càng thêm mong đợi.

Thời điểm tới gần cuối năm, tuyết lại rơi xuống một hồi.

Thẩm Đường Cửu muốn mang Đàm Minh Triết ra nước ngoài làm giấy hôn thú, nhưng bọn họ phải đi lấy giấy tờ của Đàm Minh Triết.

Cho nên, bọn họ phải về nước A.

Giấy chứng nhận của Đàm Minh Triết tự nhiên không mang theo bên người, cũng không để ở nhà, mà là gửi ở trong tủ bảo mật của một công ty bảo hiểm.

Thẩm Duệ vốn muốn đi cùng bọn họ, thế nhưng bà nội lén lút nói với bé, để cha và ba ba nhân cơ hội này đi tuần trăng mật, nói không chắc tâm tình sung sướng còn có thể mang theo đứa bé thứ hai trở về.

Thẩm Duệ ngẫm lại nước A bé đã ở đến mấy năm, địa phương nên chơi đều đi qua, chính xác cũng không có gì mới mẻ, cho nên suy đi nghĩ lại, liền quyết định để cho hai người cha có không gian riêng.

Bé nghĩ, vừa vặn không có hai người cha ở đây, bé còn có thể chạy đến hỗ trợ phòng khám bệnh tư nhân của Lục Dương còn chưa thành lập xong xuôi, thuận tiện tiếp tục học kiến thức y học.

Thấy con trai khéo léo nghe lời như thế, Thẩm Đường Cửu và Đàm Minh Triết đều thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Duệ trong lòng yên lặng suy nghĩ, 'hai cha mau cảm ơn con đi!'

Thẩm Đường Cửu và Đàm Minh Triết sau khi đặt vé liền đi thẳng đến sân bay, bọn họ thật sự giống như đôi tình nhân tận hưởng tình yêu cuồng nhiệt, hưng phấn tìm không ra hướng.

Đàm Minh Triết ở trên máy bay thoải mái dựa vào trước ngực Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu đắp chăn lên cho cậu, ôm cậu vào trong lòng, một mặt cưng chiều.

“A Triết, tỉnh lại đi, sắp đến rồi.” Thẩm Đường Cửu ôn nhu gọi cậu tỉnh lại, ở trên cái trán của cậu hôn một cái.

“Nhanh như vậy a, em còn chưa ngủ đủ.” Đàm Minh Triết cọ mặt mình ở trên bả vai hắn, làm nũng nói, “Tối hôm qua anh cũng không biết tiết chế!”

“Rõ ràng là em quấn lấy anh không tha.” Thẩm Đường Cửu kề tai cậu nói nhỏ, sau đó cưng chiều vỗ lưng cậu, “Chờ một lúc lên xe ngủ tiếp. Hơn nữa cũng phải về nhà em.”

Đàm Minh Triết ngáp một cái, ngồi thẳng lên, thuận tiện chậm rãi xoay người: “Được rồi.” Nói xong cậu quay đầu nhìn Thẩm Đường Cửu nở nụ cười, “Cánh tay có tê không? Em đấm bóp cho anh.”

Thẩm Đường Cửu đương nhiên sẽ không nói không tê, hắn hơi nghiêng người, thuận tiện để Đàm Minh Triết xoa bóp cho hắn.

“Lần này Duệ Duệ thật hiểu chuyện.” Đàm Minh Triết than thở nói.

“Đoán chừng là mẹ nói với nó chuyện gì đó. Thằng nhóc kia ranh ma quỷ quái lắm!” Thẩm Đường Cửu trả lời.

“Anh vội vã cùng em làm giấy kết hôn, có phải là cũng là mẹ thúc giục anh?” Cặp mắt đào hoa của Đàm Minh Triết chợt lóe một tia trêu tức.

Thẩm Đường Cửu ôm bả vai cậu ôm, phủ định nói: “Không phải.”

“Không phải?”

“Là anh tự mình giác ngộ mà!” Thẩm Đường Cửu dựa vào cậu nhắm mắt, “Em yêu nghiệt như thế, anh phải khẩn trương quấn lấy rồi, miễn cho em bị người khác cướp đi.”

“Xí --” Đàm Minh Triết bĩu môi, nhưng lại lộ ra nụ cười, Thẩm Đường Cửu, “Coi như anh biết nhìn người.”

Đàm Minh Triết xoa bóp cho Thẩm Đường Cửu, bỗng nhiên dùng móng tay bấm thịt hắn một chút, Thẩm Đường Cửu bỗng nhiên dựng thẳng người: “Em làm gì vậy?”

A Triết nhà hắn gần đây luôn dùng phương thức này gây sự chú ý của hắn, thực sự là... Không biết nói cái gì cho phải.

Đàm Minh Triết thì lại hất cằm nhìn sang bên phải: “Phía trước hướng hai giờ có mỹ nhân tóc vàng mắt xanh đang liếc trộm anh.”

Thẩm Đường Cửu nghi hoặc thuận theo phương hướng chỉ dẫn của cậu nhìn lại, trong miệng lại nói: “Hả? Em xác định cô ta không phải đang nhìn em?”

Tuy rằng Thẩm Đường Cửu cũng là một người đàn ông đẹp trai cao to, nhưng nếu so sánh với Đàm Minh Triết, thì cậu ấy gây sự chú ý hơn hẳn.

Hết cách rồi, cái tên này có cặp mắt đào hoa quá thu hút người khác.

Tướng mạo cũng hết sức yêu nghiệt.

Sau đó Thẩm Đường Cửu liền thấy mỹ nữ tóc vàng nhìn hắn khẽ mỉm cười, cởi đai an toàn, đứng dậy đi về phía này của hắn, khóe miệng còn ngậm lấy một vệt nụ cười xán lạn: “Hello~ Thẩm thiếu (đã lâu không gặp)!”

Hết chương 72.

Edit có lời muốn nói: Cô gái đó là ai?
Bình Luận (0)
Comment