Kỳ Tiểu Nguyên nhanh chóng thu dọn chén đũa, sau đó đem cơm canh thừa đi đến chuồng nuôi heo ở sân sau bộ hậu cần.
Vừa múc thêm gáo nước cho lũ heo, người nào đó vừa mở miệng lẩm bẩm: “Đại ca heo à, mấy đứa nhanh lớn lên chút đi! Tụi bay béo bự rồi thì đội trưởng Cao mới có thịt ăn. Ăn nhiều vào, tao sẽ không bạc đãi tụi bay đâu. Úi, sao mày không ăn hả? Nè, mày mà không ăn có tin tao làm thịt mày luôn không hử?” Nói xong, Kỳ Tiểu Nguyên cũng tự cảm thấy khối hài mà bật cười. haehyuk8693
Đột nhiên, cậu lại cười không nổi nữa. Ngày 16 tháng 7, chỉ còn có ba ngày nữa, cậu phải đổi nghề về nhà rồi. Lăn lộn trong bộ hậu cần của Bầy Sói làm tiểu binh chuyên bếp núc ba năm, cuộc sống trong thời gian qua có thể nói là đơn điệu, thậm chí chán ngắt. Nhưng cậu lại cảm thấy ba năm qua chẳng hề như hư không, bởi vì nơi này có người mà cậu thích.
Kỳ Tiểu Nguyên thích Cao Thừa Tử – sĩ quan huấn luyện luôn bị mọi người gọi là ma quỷ. Hắn phụ trách việc thay máu cho Bầy Sói, dùng cách nói của đối phương chính là đem lũ chó vườn huấn luyện thành sói hoang. haehyuk8693
Cao Thừa Tử có biệt hiệu là Diêm La mặt lạnh. Khóe môi của hắn luôn xụ xuống, binh lính tới đặc huấn dù mới hay cũ đều chưa bao giờ thấy hắn cười bao giờ. Hơn nữa mỗi ngày phải tập luyện dưới cái nóng gay gắt của mùa hè, màu da của hắn bị phơi nắng tới ngăm đen khỏe mạnh, tuyệt đối tương xứng với cái ngoại hiệu kia. Điều khiến Kỳ Tiểu Nguyên say mê đối phương chính là làn da ngăm đen khỏe mạnh, khuôn mặt lạnh luôn nghiêm túc và bộ dáng lãnh khốc khi huấn luyện tân binh của hắn. Kỳ thật, hắn không phải kẻ vô tình, mà đã xem sự nhiệt tình ấy giấu ở trong lòng.
Kỳ Tiểu Nguyên thở dài, đem gáo nước ném vào thùng, tính đến sân tập nhìn Cao Thừa Tử huấn luyện tân binh một lần nữa. Hai giờ chiều, thời gian nóng nhất trong ngày. Dưới vầng thái dương gay gắt, Kỳ Tiểu Nguyên đứng từ xa ngóng theo Cao Thừa Tử huấn luyện tân binh mới được tuyển đến. Kỳ thật bọn họ không thể xem như tân binh, bởi vì đây đều là tinh anh được chọn lựa từ trong các đơn vị trên toàn quốc. Nhưng Bầy Sói không chỉ cần những tinh anh, mà còn phải có sự tinh nhuệ phù hợp với bầy đàn! Cho nên, khi đãđến chỗ của Cao Thừa Tử, bọn họ cùng với tân binh không hề có sự khác biệt. haehyuk8693
“Lên tinh thần hết cho tôi!” Làn da màu lúa mì tươi trẻ của Cao Thừa Tử dưới ánh mặt trời càng thêm đặc biệt sáng bóng. Ánh nắng phả lên khuôn mặt nghiêng cực kì anh tuấn của hắn, dù cách mấy chục thước, Kỳ Tiểu Nguyên vẫn có thể ngửi được mùi hormone nồng đậm trên người ai kia.
Trên thao trường, một đám người trẻ tuổi vác vật nặng liều mạng chạy băng băng. Đôi mắt lợi hại như chim ưng của Cao Thừa Tử xẹt qua động tác kỹ thuật của mỗi người, âm thầm ghi nhớ tố chất thể năng từng cá nhân, rồi ghi chép vào bản báo cáo trên tay.
Tân binh chạy xong năm trăm mét vượt chướng ngại vật, lập tức cởi bao tải phụ trọng không thấm nước cùng với súng bắn tỉa, vội vàng nhảy vào trong nước, liều mạng bơi về trước. Bọn họ phải giành giật từng giây, nếu không sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội tiến vào “Bầy Sói”. haehyuk8693
Cao Thừa Tử trước khi gia nhập Bầy Sói, đã từng tốt nghiệp ở đây. Khi đó hắn vốn không tin những gì cha mình nói về việc huấn luyện có bao nhiêu nghiêm khắc. Thẳng đến khi hắn được chứng kiến uy nghiêm của huấn luận viên ma quỷ dù chết cũng không cho các chiến sĩ nửa phần lưu tình, hắn mới phát thệ phải chiến thắng hết thảy. Sau cùng, hắn đã trở thành một trong những huấn luyện viên của Bầy Sói.
Kỳ Tiểu Nguyên cầm một chai nước khoáng trong tay yên lặng tới gần hắn. Khi chỉ còn cách Cao Thừa Tử chừng ba thước, đối phương đột nhiên quay đầu, ánh mắt lợi hại xẹt qua mặt cậu: “Có việc?” p2haehyuk.wordpress.com
Kỳ Tiểu Nguyên bị dọa cho run rẩy một cái, tự trấn định bản thân, nếu lần này còn không thể nói chuyện được với hắn, mày có lẽ sẽ vĩnh viễn không còn có cơ hội như vậy nữa. Vì thế cậu lấy hết dũng khí chạy chậm về trước hai bước, đem nước khoáng đưa cho hắn: “Cao đội trưởng, uống miếng nước đi! Trời nóng quá!” Nói xong câu đó, cậu vội phóng đi như bay, tim nhảy thình thịch kinh hoảng, giống như sắp rớt ra khỏi cổ họng phọt ra ngoài.
Đến tối, Kỳ Tiểu Nguyên và tiểu đội trưởng làm xong bữa tối liền ngồi chờ quân lính chấm dứt huấn luyện. Kỳ thật trong căn cứ của Bầy Sói trước giờ không có thời gian ăn cơm chính thức, toàn bộ đều phụ thuộc vào sự cao hứng của Cao Thừa Tử. Có đôi khi hắn sẽ bắt đám lính ôm bụng đói huấn luyện cả đêm, Kỳ Tiểu Nguyên cũng không đau lòng nồi cơm lớn, chỉ đau lòng món thịt kho tàu mình tự làm, vậy mà đội trưởng Cao lại không kịp ăn.
Hôm nay, các binh lính được ăn cơm đúng giờ, nhưng thời gian ăn chỉ có mười phút, sau khi cơm nước xong còn tắm rửa đi ngủ, ai cũng không dám chậm trễ. Bởi vì dù là nửa đêm, bọn họ đôi khi vẫn bị huấn luyện viên ma quỷ tùy thời lôi ra khẩn cấp tập hợp. Cho nên, Kỳ Tiểu Nguyên bình thường sẽ chuẩn bị cho mọi người vài món ăn có hàm lượng calo và protein cao vào buổi tối. Nhất là phần ăn của Cao Thừa Tử, kiểu gì cũng phải có thịt, có trứng, còn có đùi gà chiên nước tương.
Sĩ quan phụ tá chậc chậc một tiếng: “Chúng ta không biết đến bao giờ mới được ăn mấy món tiêu chuẩn cao cấp như vậy đây? Haizz đội trưởng, không phải tụi tui nói anh chứ, anh nên ăn ít chút đi! Anh xem vừa thịt vừa trứng, ăn nhiều dễ bị thừa cholesterol à.” Nói xong, sĩ quan phụ tá vội hướng chiếc đũa về phía cái đùi gà.
Cao Thừa Tử đột nhiên dùng chiếc nĩa xiên lấy đôi đũa của tên kia: “Biến đi! Ăn đồ của mình ấy! Đừng có mà nhớ thương đồ ăn trong bát người khác.”
Sĩ quan phụ tá cười ha ha: “Đội trưởng quá hẹp hòi rồi. Nói đi cũng phải nói lại, tên nhóc trai tân đẹp mã ở bếp ăn không phải có một chân với anh sao? Nhưng mà đãi ngộ kiểu này cũng quá khác biệt rồi à!”
Cao Thừa Tử một cước đá qua, Trần phó đội vội trốn: “Đội trưởng không được lạm dụng tư hình à!”
Cao Thừa Tử không thèm phản ứng lại, tự mình gặm chân gà. Mà quả thật, tài nấu nướng của thằng nhóc hậu cần kia rất được. Cao Thừa Tử đột nhiên nghĩ đến hành động khó hiểu của người kia lúc chạy đến tặng một chai nước khoáng cho hắn. Với cái nóng hơn ba mươi độ, còn nhận được một chai nước khoáng ướp lạnh đang bốc hơi trắng, hắn liền uống hai hớp, thoải mái cực kì.
Sau khi ăn xong Cao Thừa Tử không tiếp tục gây sức ép cho đám tân binh, mà xách bình rượu xái tìm một nơi mát mẻ lấy ra máy tính bảng, một bên xem quân đội diễn tập mô phỏng một bên vừa uống rượu ăn đậu phộng. Kỳ Tiểu Nguyên thấy được, cắt một đĩa đậu hủ sợi cho hắn: “Cao đội trưởng, đừng uống nhiều, không tốt cho thân thể đâu. Ăn chút đồ ăn đi!”(rượu xái: rượu nước thứ hai, hàm lượng còn 60% – 70%)
Kỳ Tiểu Nguyên vừa mới xoay người muốn đi, Cao Thừa Tử lại cất tiếng gọi: “Sao cậu vừa thấy tôi đã bỏ chạy? Bộ tôi đáng sợ lắm sao?” Tuy lúc Cao Thừa Tử nói lời này coi như ôn hòa, nhưng hắn bình thường đều có thói quen nghiêm mặt, nên khi nghe vào tai lại chả có chút hòa nhã gì.
Kỳ Tiểu Nguyên dừng bước, có hơi ngoài ý muốn khi Cao Thừa Tử gọi mình lại. Trái tim nhỏ bé đập rộn ràng đồng thời còn gợi lên chút kinh hỉ. Cậu quay người trở về, chột dạ nói: “Không… Không có. Chỉ là khi tôi thấy đội trưởng Cao, cứ tưởng anh thích ở một mình, nên không muốn quấy rầy anh.”
Cao Thừa Tử nói: “Tôi trông cô độc vậy sao? Tuy rằng biệt hiệu của tôi là Cô Lang (con sói cô độc), nhưng danh hiệu này là do cha tôi đặt cho à.”
Cha của Cao Thừa Tử tên là Cao Cường, trước kia ông chính là linh hồn của Bầy Sói. Kỳ thật Kỳ Tiểu Nguyên biết, làm huấn luyện viên không phải là nguyện vọng của Cao Thừa Tử. Hắn muốn lên tiền tuyến, muốn được sinh hoạt trong tổ hành động. Nhưng mẹ của hắn không đồng ý, nói kiểu gì cũng không cho phép hắn tiến vào tổ hành động. Cao Cường lại vận dụng quan hệ, cho nên hắn chỉ có thể ngốc ở nơi này luyện tân binh. Nghĩ đến vị mẫu hậu nhà mình, Cao Thừa Tử liền đau đầu. Dù cách vạn dặm, hắn vẫn chẳng thể nào thoát khỏi bóng ma của người kia.
Cao Thừa Tử uống một ngụm Thiêu Đao Tử, lại đưa cho Kỳ Tiểu Nguyên: “Trong quân đội không có rượu ngon gì, qua đây cùng uống đi!”
Kỳ Tiểu Nguyên hưng phấn đến nỗi trái tim nhỏ bé sắp nhảy ra ngoài, đội trưởng Cao vừa kêu hắn uống chung một bình rượu sao? Còn là miệng đối miệng? Hơn nữa rượu này hắn chẳng phải vừa uống qua sao? Chẳng lẽ đây chính là hôn gián tiếp?
Kỳ Tiểu Nguyên tiếp nhận chai uống một hơi, yên ắng liếm liếm vài cái trên miệng bình, trong lòng đột nhiên sáng ngời: “Đúng rồi đội trưởng Cao, chỗ tôi còn có hai bình rượu Ngũ Lương, là cha tôi mang đến cho tôi. Anh muốn nếm thử không?”