Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 76

Lúc này, trước cửa động có một thiếu niên vóc dáng thoạt nhìn như khoảng mười bảy mười tám tuổi, chân tay lóng ngóng, đang thò đầu ra nhìn cậu. Thấy thiếu biên, Kỳ Tiểu Nguyên vội vung tay lên, bóng dáng nơi mặt hồ lập tức biến mất tâm.

Cậu thản nhiên liếc mắt nhìn thiếu niên, bảo: “Sao em lại chạy về đây?”

Thiếu niên ăn mặc một thân áo choàng xanh đậm, mái tóc dài xõa trên bả vai, ánh mắt long lanh trông cực kì đáng yêu. Có điều cậu chàng lại có khuôn mặt dài nhỏ quá đáng thể, tuy rằng lúc mới nhìn vào sẽ cảm thấy thực kinh diễm, nhưng sự kinh diễm này so với nét xuất trần thoát tục của Kỳ Tiểu Nguyên lại có thêm vài phần yêu khí. Nếu đem phối hợp cùng cặp mắt to đơn thuần của thiếu niên, chắc chắn sẽ tạo nên một cảm giác “ngây thơ khả ái” đánh mạnh vào thị giác người nhìn. Giống như là một yêu tinh không rành thế sự vậy…

Thiếu niên rụt rè tiến đến, thanh âm trong suốt như nước, lấy lòng hô một tiếng: “Anh!”

Kỳ Tiểu Nguyên xoay người không để ý tới hắn, tay đặt ở trên bụng, theo bản năng đỡ lấy cục cưng đã bự thêm một vòng của cậu. Thiếu niên lại chuyển tới trước mặt Tiểu Nguyên, vẫn là vẻ mặt lấy lòng: “Anh, anh vừa xuất thế, phong ấn liền tự động được giải trừ a! Em nói rồi, em sẽ cùng anh đồng thời nhập thế.”

Kỳ Tiểu Nguyên xem thường nhìn hắn một cái: “Cuối cùng vẫn bị người ta lừa gạt bỏ lại đấy thôi, còn nói cái gì nhập thế. Lúc ấy anh đã nói không cho em đi theo, em lại càng muốn theo tới. Thế nào? Còn không phải ngây ngốc để người khác đào sẵn cái bẫy rồi tự mình nhảy xuống sao?”

Mặt mũi của thiếu niên lập tức ngập tràn ủy khuất, Kỳ Tiểu Nguyên rốt cục mềm lòng, đi lên trước, kéo thiếu niên đến bên giường dùng ngọc thạch xây thành. Mạch ngọc ở Thiên Sơn phong phú, tiểu hồ ly chọn sơn động này cũng là vì nó nằm ngay cạnh mỏ ngọc mạch, đã vậy còn có ôn tuyền tự nhiên. Toàn bộ mặt đất, giường, gia cụ, vật trang trí trong động, trừ bỏ mấy thứ cổ tượng điêu khắc gỗ linh tinh ở ngoài, thì những thứ khác đều do ngọc thạch gọt giũa thành. Ngọc tụ linh khí, ở trong này tu hành, làm ít công to.

Thiếu niên nhấp nháy ánh mắt đầy hơi nước, nói với anh trai: “Anh cùng nghĩa phụ đều đi rồi, Thánh Quân lại không biết khi nào mới có thể trở về. Em một mình ở lại trông coi Ngọc Hoa động, còn có ý nghĩa gì? Em tình nguyện đi cùng anh!” Kỳ Tiểu Nguyên lôi kéo thiếu niên ngồi vào bên giường, vươn tay vuốt vuốt lọn tóc mỏng manh trên trán thiếu niên. Không sai, thiếu niên này đúng là Kỳ Tiểu Bân đã đi theo Kỳ Tiểu Nguyên đồng thời nhập thế, cũng chính là con trai nuôi của cha Kỳ.

Cậu chàng là một con xà bị đóng băng. Rất nhiều yêu quái bị trời phạt đều sẽ bị đóng băng tại Thiên Sơn. Nhưng Kỳ Tiểu Bân lại bất đồng, bởi lẽ cậu là hoàn toàn vô tội. Lúc mẹ của cậu hoài thai, vừa vặn bị trời phạt đóng băng tại Thiên Sơn. Bà cố gắng giữ lấy một hơi tàn, đem hắn sinh hạ, sau đó lại vừa vặn để cho cha Kỳ nhặt trở về. Thời điểm ấy, trong mắt bích thanh xà tử đều tràn đầy sự cảm ơn, cũng coi như nó có tạo hóa, cho dù bị phán thiên phạt, tốt xấu gì, con trai của nó cũng có thể nhặt được tánh mạng.

Chuyện này, Dung Cửu mở một con mắt nhắm một con mắt. Hắn là người đứng đầu vạn thú. Tất cả kẻ đầu lĩnh bách thú, kể cả toàn bộ sinh linh trên đời này, nếu thấy hắn đều phải kêu một tiếng Thánh Quân. Cho nên tuy Kỳ Tiểu Bân kêu Kỳ Vấn Thiên là nghĩa phụ, nhưng lại phải tôn xưng Dung Cửu là Thánh Quân. Quy tắc này, bất luận là ở thú giới hay là tiên giới đều đã được xem như quy tắc bất thành văn, không thể thay đổi.

“Gầy thành như vậy, lại có tên nào khi dễ em nữa sao?”

Kỳ Tiểu Bân lắc lắc đầu: “Không… Không có ai khi dễ em…”

Kỳ Tiểu Nguyên cau cau trán, hỏi lại: “Có việc gạt anh?”

Kỳ Tiểu Bân đỏ mặt: “Anh, em giống như… đã thích phải một nhân loại.”

“Thích thì theo đuổi người ta đi! Nói với anh có ích lợi gì?” Kỳ Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ: “Chính là cái vị học trưởng kia của em?”

Kỳ Tiểu Bân có chút ngại ngùng gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Kỳ Tiểu Nguyên không tín nhiệm, bảo: “Đừng để bị người lừa nữa đấy!”

Kỳ Tiểu Bân lập tức xua tay: “Không không, anh, anh ấy là người tốt, anh ấy sẽ không gạt em! Trước kia, ảnh đối xử với em rất tốt. Nhưng từ sau khi anh ấy tốt nghiệp thì đã không còn trở về nữa. Nghĩa phụ, còn nói bảo em đi thân cận. Em phát thệ em chưa từng chạm qua người phụ nữ kia, sau khi kết hôn em cũng chưa chạm qua cổ! Mỗi ngày cổ đều lảm nhảm bên tai em, em… không có thích cổ đâu.”

“Vậy mà em còn cùng cô ta kết hôn?”

“Còn không phải là do cô ta nói… đã mang thai con của em sao? Em làm sao biết, đứa bé kia không phải của em. Đó là một đứa nhỏ rất đáng yêu, đáng tiếc …”

Kỳ Tiểu Nguyên đứng dậy, đi chân trần giậm giậm lên ngọc thạch: “Nếu đã thích hài tử như vậy sao không tự sinh lấy một đứa, mà cũng không phải sinh không à.”

Nói tới đây, Kỳ Tiểu Bân lại bắt đầu đỏ mặt. Cậu hiện tại vừa nghĩ tới người thanh niên mà cậu thích sẽ bắt đầu đỏ mặt. Kỳ Tiểu Nguyên ghét nhất cái tính cách này của cậu, mỗi lần bị mình khi dễ cho dù chỉ còn một cái quần đùi nhỏ che thân, cậu cũng không biết cầu xin tha thứ. Cuối cùng còn thoát hết chính mình dâng lên cho người ta xử lý. Mỗi lần đánh má trái của hắn xong, hắn lại ngoan ngoãn đưa má phải qua cho ngươi tiếp tục hành hạ. Tuy rằng cậu không thích khi dễ đứa em trai có thực lực cách xa mình ngàn dặm này, nhưng cậu chân tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tuy rằng… tính tình của cậu, cũng không thấy có bao nhiêu cứng rắn. Trách chỉ trách, Cửu Tiêu Hồ Tiên tộc huyết mạch thưa thớt. Tiểu hồ ly cố gắng nhiều năm như vậy cũng chỉ sinh ra một đứa con trai. Ngươi hỏi hắn có thể không sủng sao? Có thể không đau sao?

Kỳ Tiểu Bân hướng Kỳ Tiểu Nguyên bên người nhích nhích, đổi đề tài: “Ca… Khi em tới đây, có nhìn thấy vị huấn luyện viên kia.”

“Cái gì huấn luyện viên?” Kỳ Tiểu Nguyên không rõ cho nên phải hỏi lại.

“Anh… vẫn chưa xem lại ký ức sau khi phong ấn sao?” Kỳ Tiểu Bân trợn to hai mắt vốn đã to quá cỡ của mình.

“A, a, nhìn… xem qua rồi!” Cậu mới sẽ không nói cậu chỉ mới xem qua phần ký ức không dính dáng tới người đàn ông kia đâu à! Tuy rằng đống ký ức nhập thế này rất nhàm chán, bất quá cũng may trừ bỏ tình yêu sai lầm kia, những thứ khác coi như cũng không đến nỗi bẽ mặt hồ ly cậu đây. Chính là tiểu hồ ly quá độc ác, thế nhưng đem toàn bộ nhận thức của cậu phong ấn tới mức như vậy. Cái tên Kỳ Tiểu Nguyên nhập thế kia, đích xác là một tên ngốc trăm phần trăm!

Kỳ Tiểu Bân nói tiếp: “Em nhìn thấy, cái vị huấn luyện viên kia ngồi ở trên băng dùng bếp điện từ nấu ăn. Sau khi đem tuyết nấu tan, ảnh mới nấu một nồi mì gói. Còn nấu rất thơm ngon nữa. Em sau khi ngửi thấy cũng đói bụng mất tiêu luôn.”

Không sai, Cao Thừa Tử đúng là đã dùng bếp điện từ mini nấu mì ăn liền. Hắn đuổi theo vợ suốt một ngày đường, dù lần mò cỡ nào cũng không thể phân biệt được phương hướng trong sương mù. Vòng vòng cả ngày trời mò xuống dưới vực thẳm, hắn thế nhưng vẫn còn chưa đến được chân núi. Vì vậy hắn mới tính trước bổ sung chút năng lượng, nấu hai bao mì ăn liền, cho thêm hai quả trứng kho vào. Sức ăn của hắn vốn lớn, một gói mì căn bản không đủ ăn no. Nghĩ nghĩ, hắn lại bỏ thêm một cái chân giò hun khói, cuối cùng trộn trộn trộn, một hơi ăn hết vào bụng.

Kỳ Tiểu Bân nhìn thân ảnh trong mây mù, cắn cắn môi dưới: “Anh, chúng ta coi như bỏ qua đi! Ngọc Hoa Phong của chúng ta so với Thác Mộc Nhĩ không biết còn cao hơn bao nhiêu. Cho dù ảnh là bộ đội đặc chủng, cũng là thân thể phàm thai thôi. Anh ấy đều đã chạy đến tìm anh rồi, anh đừng bực bội nữa. Em thấy ảnh đối xử với anh rất tốt. Rõ ràng ảnh chỉ cần một trong hai người là anh cùng Tử Tử làm mồi dụ là có thể hoàn thành nhiệm vụ, ảnh lại thà chết cũng không cho hai người mạo hiểm. Chính mình nhịn tròn bảy ngày. Anh, anh… không đau lòng à?”

Kỳ Tiểu Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Tiểu gia đau lòng hắn?” Đem tiểu gia làm lớn bụng hai lần! Tiểu gia đau lòng hắn hả? Tiểu gia đau lòng hắn? Tiểu gia mới sẽ không đau lòng hắn! Hừ!

Lúc này, cậu lại cảm thấy trong bụng đột nhiên nổi lên một trận máy thai kháng nghị. Cậu lập tức đau đến cau chặt mày.

Sau, cậu đành phải vươn tay xoa bụng, nhẹ giọng hống: “Bánh bao đậu con đừng giận, ba chỉ giỡn với cha con thôi. Ba sao có thể không đau lòng chứ, người kia là cha con nha! Không nháo a!” Tiểu tử thúi này, thật không bớt lo! Hắn là cha ngươi, ta cũng là cha ngươi a! Thật biết khi dễ người! Chờ tiểu gia đem ngươi sinh ra, nhất định sẽ hảo hảo đem tiểu tử thúi này giáo huấn một trận!

Lúc này, Cao Thừa Tử đã ăn no. Hắn đem bếp điện cất vào ba lô rồi tiếp tục lên đường. Hắn dứt khoát không đem cái vòng tay kia đặt trước mắt, mà trực tiếp mang vào tay. Đột nhiên, hắn cảm giác như sung mù ở phía trước đã dần tiêu tán. Một con đường nhỏ dài thẳng liền bất chợt xuất hiện trước mắt hắn.

Cao Thừa Tử vui vẻ tự cười nói với mình: “Nguyên lai cái vòng này là dùng như vậy à? Mẹ vợ đại nhân, tại sao người lại không nói rõ ngay từ đầu chứ?”
Bình Luận (0)
Comment