Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 33

Đường Thiên Dật nhất dời đi ánh mắt, tên lính đó mồ hôi lạnh trên mặt đã từ từ chảy từ thái dương xuống, tự nhủ, ánh mắt hắn sao lại đáng sợ nth, ta thế mà lại sợ người tàn tật! Nội tâm hắn vẫn ngạc nhiên nghi ngờ, không hiểu tại sao trong nháy mắt tất cả mọi bộ phận trên người đều gióng gọi ầm ĩ nguy hiểm. Trong lòng hắn tuy không giải thích được nhưng nội tâm bắt đầu sợ hãi, lặng lẽ cách xa thanh niên mặt lạnh này ra.

Đường Thiên Dật quỷ dị cười một tiếng, bây giờ mới biết trốn, quá muộn!

Lúc này mặt chữ quốc còn chưa biết tử thần đã lặng lẽ phủ xuống.

Lời nói vừa rồi của tên lính đó làm Lâm Hiểu có chút lúng túng, cô nghĩ tới nếu mình còn đứng đằng sau boss, có phải sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của boss hay không? Bởi vậy Lâm Hiểu nghĩ tới cách xa boss ra một chút nhưng vẫn có thể bất kỳ lúc nào bảo vệ được hắn, nhưng cô vừa từ phía sau lưng Đường Thiên Dật bước xa ra một bước, liền bị Đường Thiên Dật kéo tay, "Không cần lo cho bọn họ, em ở đây bên cạnh anh."

Kể từ khi tiến vào bên trong này, Đường Thiên Dật mơ hồ cảm giác được nguy hiểm, cái nguy hiểm này dường như vẫn còn cách xa bọn họ, nhưng Đường Thiên Dật muốn Lâm Hiểu đứng bên cạnh mình, hắn mới được an tâm.

Nếu boss đại nhân cũng không ngại, Lâm Hiểu cũng không cần rối rắm, cô ngoan ngoãn đi sau lưng Đường Thiên Dật, dù sao boss mới là đại kim chủ của cô, những người khác nghĩ như thế nào cũng không trọng yếu.

Mặt chữ quốc tay cầm súng có chút run rẩy, đồng bọn bên cạnh nhìn hắn kỳ quái, "Này, cậu sao vậy?"

Tên lính muốn nói điều gì tựa hồ lại không thể nói ra được, chỉ có thể lắc đầu, "Không có việc gì."

Tôn Quân Quan đi phía trước ra dấu hiệu, ý là trong phòng này có thây ma, bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, hắn cùng một người khác đứng ở hai bên cửa phòng, lại có một người lính cầm tay nắm cửa, hướng về hai người gật đầu, "Một, hai, ba!"

Bên trong chỉ có 2 tên tang thi, hai người lính một người một phát súng liền giải quyết xong, những người khác bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm, cho dù là một điểm thức ăn nhỏ đều không bỏ qua.

Đúng lúc này ở cửa binh lính trông cửa nhỏ giọng thở nhẹ một tiếng, "Đội trưởng, thây ma phát hiện chúng ta, nhìn ra có ít nhất mười mấy thây ma đang lại đây."

Tôn Quân Quan lập tức lên tiếng, "Ổn định, phân ba người một tiểu đội, tiêu diệt từng bộ phận."

Quân đội có 4 người, mặt thẹo cùng thủ hạ có 4 người, bọn Lâm Hiểu cũng 4 người, vừa vặn 12, một người lính cùng hai người bình thường hợp tác, bảo trì đội hình làm việc, phân phối xong Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật cùng một người lính da hơi ngăm đen cùng ở một chỗ.

Người lính kia từ đầu đến cuối cũng không nhìn Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật tới một cái, phảng phất xem như Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật không tồn tại. Đây cũng khó trách hắn, một người là phụ nữ, một người là tàn tật, đối với hắn mà nói giống như không có tác dụng gì, mạt thế người không đáng tiền nhất là phụ nữ cùng người già. Trừ phi có dị năng, nếu không rất khó đạt được tôn trọng của người khác.

Lâm Hiểu biết rõ hắn không tín nhiệm mình cùng Đường Thiên Dật, nhưng cô cũng không tức giận, tối thiểu nhất, hắn không có dùng có ánh mắt khinh thường dè bỉu nhìn Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật, nhiều nhất chẳng qua là xem bọn họ như không khí mà thôi.

4 quân nhân tổng cộng chỉ có bốn cây súng, thây ma đã đến hơn hai mươi, tất cả mọi người sắc mặt ngưng trọng, Lâm Hiểu cũng sẵn sàng đón địch.

Nhiệm vụ của nhóm họ rất rõ ràng, là tiêu diệt thây ma cùng hấp dẫn những thây ma khác, để đội ngũ vận chuyển lương thực rảnh tay và có nhiều thời gian hơn, vì vậy Tôn Quân Quan thần sắc kiên nghị, nghiêm giọng quát, "Giết hết cho tôi!"

Lập tức một loạt tiếng súng vang lên, mặc dù giải quyết được một nhóm thây ma nhưng cũng vì tiếng súng hấp dẫn càng nhiều thây ma tiến tới chỗ bọn họ.

"Đội trưởng, đằng sau cũng có thây ma."

"Không được, nhân số quá nhiều, chúng ta sớm muộn sẽ bị bao vây."

"Đội trưởng, chúng ta không có nhiều đạn như thế."

Người lính da ngăm vừa đổi đạn vừa hô to. Ở mạt thế đạn dược vô cùng quý, lần này vì vật tư bọn họ đã đem theo toàn bộ đạn mình có.

Đột nhiên một tên tang thi thừa dịp hắn đổi đạn đã lén đến trước mặt hắn, hắn căn bản không kịp lấy trủy thủ bên hông ra thây ma đã đánh tới, đúng lúc này một trận ngân quang lóe lên, đầu thây ma đã rơi xuống đất, Lâm Hiểu thần sắc lạnh nhạt nhìn sắc mặt kinh ngạc của hắn.

Lúc này binh lính này mới phản ứng ra, trên mặt hiện ra vẻ may mắn sống sót sau tai nạn, thấp giọng nói, "Đa tạ!" Tiếp theo lại nhắm bắn thây ma.

Đúng lúc này, một tiếng kêu sợ hãi truyền đến.

Mặt chữ quốc hoảng sợ nhìn đến thây ma há to mồm cắn qua, hắn muốn giơ cánh tay lên ngăn trở thây ma nhào tới, nhưng càng thêm kinh ngạc là thân thể trong nháy mắt không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thây ma cắn vào cổ mình, trong khoảnh khắc đó thân thể hắn khôi phục lại khống chế, nhưng hết thảy đều đã muộn.

Chiến hữu bên cạnh hắn nghĩ muốn giúp đỡ, nhưng bất đắc dĩ lại ở quá xa, cách hắn gần nhất là người gầy gò, thủ hạ mặt thẹo lại trong thời khắc đó bị dọa muốn bể mật, chẳng những không dám tiến lên hỗ trợ ngược lại còn sợ hãi lui về phía sau mấy bước, trơ mắt xem mặt chữ quốc bị cắn.

Nói ra có vẻ dài đằng đẵng, hiện thực phát sinh chỉ trong một cái nháy mắt, Thu Tiểu Quân lập tức phản ứng một phát súng trúng đầu thây ma, đáng tiếc đã muộn, mặt chữ quốc đã đổ ập ở trong vũng máu. Tôn Quân Quan lập tức tiến lên, trong mắt đầy đau khổ ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn hắn, hỏi, "Cậu còn lời gì trăn trối sao?"

Một bên che cổ hắn vẫn không ngừng đổ máu.

Nhưng mặt chữ quốc lại đầy vẻ sợ hãi nhìn qua hướng bọn Lâm Hiểu, "Ô... ô..." muốn nói gì đó nhưng vì động mạch cổ đã bị cắn, hắn chỉ có thể phát ra một vài âm đơn tiết, cuối cùng không nói được gì đã tắt thở.

Tôn Quân Quan cũng không phát hiện hắn nhìn bọn Lâm Hiểu, chỉ cho rằng hắn chết không cam lòng cho nên trợn mắt nhìn nơi nào đó. Hắn nhẹ nhàng vuốt mắt mặt chữ quốc, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn mất đi thủ hạ, trong nội tâm đau đớn đã muốn chết lặng. Hắn cũng chỉ kịp thương tâm mấy giây, thi thể mặt chữ quốc bắt đầu có thay đổi, một người lính bên cạnh lập tức phản ứng, một phát giải quyết luôn. Tôn Quân Quan đã khôi phục lại lý trí, bọn họ còn nhiệm vụ phải làm, bây giờ không phải là thời điểm bi thống. Hắn lập tức xoay người, "Bên trong này không thích hợp ở lâu. Chúng ta rút lui trước, rồi nghĩ biện pháp."

Lúc chạy đi, không biết vì sao ánh mắt cuối cùng của mặt chữ quốc cứ ở mãi trong đầu Lâm Hiểu, cô cảm thấy hắn nhìn phương hướng bọn họ là muốn nói điều gì, nhưng đến cùng là hắn muốn nói gì?

Bên kia chỗ Lâm Hiểu không chú ý đến, Đường Thiên Dật lộ ra một nụ cười nhạt.

Trong lúc đó, khi bọn Lâm Hiểu đang chạy trốn, Hứa Nhan lại lặng lẽ một người đến một kho hàng không người chú ý, mặt đầy tỏa sáng nhìn đồ vật trước mắt, vung tay lên, trong giây phút trong phòng chỉ còn là bụi bặm.

Đường Thiên Tuấn ở một tòa nhà khác đã sợ đến run rẩy, chỉ lo liều mạng chạy trốn, phía sau hắn là hai thi thể mặc quân trang đang bị thây ma tranh đoạt.

Mà Thiệu Nhạc Kỳ lại gặp đại phiền toái, giờ phút này hắn đầy đầu mồ hôi cùng thủ hạ 5 người có dị năng đang vây công một thây ma, tên tang thi này khuôn mặt xấu xí, có một đầu lưỡi dài, tốc độ cực nhanh, nếu như Lâm Hiểu ở chỗ này sẽ phát hiện đây là một thây ma dị hóa đến cấp 2.

Bọn Thiệu Nhạc Kỳ 6 người có dị năng cùng nhau đối phó tên tang thi thật khó khăn dị thường, đây là lần di bọn họ gặp phải thây ma cường đại như thế, 6 người dị năng cấp một chiến đấu với một thây ma cấp 2. Đẳng cấp khác biệt mang đến năng lực khác biệt khổng lồ.

"Thiệu tướng quân, chúng ta không chịu nổi."

"Tên tang thi này quá mạnh mẽ, chúng ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua thây ma cường đại như thế!"

"Tốc độ hắn quá nhanh, chúng ta căn bản ngắm không chuẩn!"

Thiệu Nhạc Kỳ không cam lòng nhìn thây ma cấp 2, hắn cũng là người quyết đoán, biết rõ thật lực mấy người mình căn bản vô pháp chống lại thây ma kia, dị năng của mình cũng mau dùng hết, đạn thừa cũng không nhiều, đến lúc đó lại càng nguy hiểm, bởi vì thế chỉ có thể cắn răng, "Chúng ta rút lui."

Bình Luận (0)
Comment