Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 20

Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Phùng Cù là người nối nghiệp tương lai của quân đội Dung Thành, không chỉ cầm súng đánh giặc ngoài mà còn phải chú ý giặc trong.

「Báo Dung Thành」 thuộc đơn vị của chính phủ, chủ biên Nhậm Hạ là tâm phúc của Phùng Đại soái, mà [Báo chiều Dung Thành] cũng nối gót Nhậm Hạ, chưa bao giờ đối nghịch với chính phủ.

Còn 「Phẩm báo」cũng giống như tờ báo kể chuyện xưa tình yêu đôi lứa, cho dù là y hương tấn ảnh(*) hay là hoang dã phong tuyết đều được kể lại như thật.

((*)mình vẫn không tìm được y hương tấn ảnh nghĩa gì, dò raw cũng dốt luôn nên cầu ai đi ngang thấy hỗ trợ giúp TvT)

Ngược lại mấy năm nay chính phủ Dung Thành nhức cả đầu với 「Báo tiến bộ」 và 「Hăm hở tiến lên」.

Tính ra thì chủ biên hai tòa soạn này khá giống nhau, chẳng qua chủ biên Tào Ngọc Đạt của 「Báo tiến bộ」 thì luôn hoạt động trong nước, còn Công Tây Uyên ở 「Hăm hở tiến lên」 từng là du học sinh ra nước ngoài tiếp thu cái mới.

Tào Ngọc Đạt khuấy đảo dân tình, công kích chính phủ, cách thức hỗn loạn.

Còn Công Tây Uyên thì chú trọng vào dân trí hơn, thay đổi quan niệm, đề cử rất nhiều kiến thức khi đi du học Âu Mỹ, những triết lý của ngoại quốc, muốn tham khảo kinh nghiệm của nước ngoài từ đó tìm ra con đường có lợi cho số mệnh Hoa Hạ(*).

((*) Hoa Hạ là danh từ dùng để chỉ một chủ nghĩa văn minh, ám chỉ đến Trung Quốc hoặc các quốc gia tôn sùng nền văn minh Trung Quốc.)

Dù hai nhà báo mục đích khác nhau nhưng trong mắt chính phủ là những kẻ không biết điều, hai gã này thuộc về loại "đã xác định được chỗ chôn, nhưng người thì chưa chết".

Hôm nay Phùng Cù vội vã cuối cùng công việc cũng xong, hỏi Đường Bình: "Ngày hôm nay A Mính thế nào?"

Sáng sớm khi Cố Mính ra cửa thì dì Lâm đã gọi lại đây, tư tưởng của lão bà này khá đơn giản, muốn làm cho quan hệ của tiểu di thái và Phùng Cù thân mật hơn chút để lúc Thiếu phu nhân gả vào Cố Mính đỡ phải chịu khổ.

Tính tình tiểu di thái không chịu thua gì cả, chân bị trật cũng một hai phải đi học, nói chung là bà phải đi báo cáo lại cho vị đại nhân này.

Năm nay vì vấn đề quân lương nên Phùng Cù và người trong chính phủ giương cung bạt kiếm như sắp choảng nhau tới nơi, Đường Bình không dám vì việc cỏn con này làm hắn bực bội nên chờ lúc này mới nói: "Từ lúc sáng di thái thái đã đi học, chắc là... cũng sắp tan rồi."

"Không biết lớn nhỏ!" Vốn dĩ là một nha đầu ngoan ngoãn, nhưng từ việc làm gần đây, Phùng Cù cảm thấy nha đầu cũng không hề ôn thuần như vẻ bề ngoài.

Lần trước dám động thủ với hắn, biểu diễn một màn một khóc hai nháo, lần này thì lơ lời nói của hắn, đi học với một cái chân què.

Tiếp đến là chuyện gì nữa đây?

Đường Bình: "Vừa nãy Doãn tiểu thư có gọi đến, nói tối nay có buổi tiệc từ thiện, muốn mời Thiếu soái đi cùng."

"À." Phùng Cù lên xe, dựa lưng vào đệm nhắm mắt dưỡng thần, không biết đang nghĩ gì.

Tài xế vịn vô lăng đưa mắt hỏi Đường Bình: Thiếu soái muốn tới đâu?

Đường Bình căng da đầu hỏi vị ngồi sau: "Thiếu soái, ngài muốn đến dự tiệc hay về nhà?"

Phùng Cù đang nhắm mắt đáp lại: "Tiệc từ thiện cái quỷ gì? Cậu không biết gần đây có bao nhiêu gã đang trù ẻo tôi à?"

Lần trước hắn đi chinh, trực tiếp giáp mặt với kẻ dưới trướng của Tào Đại soái Ngọc Thành, kẻ đó là Tào Thiếu soái, mấy năm trước có dẫn binh lên núi Đan Bắc thu phục sơn phỉ Tôn Dũng.

Thời đại bây giờ, phỉ biến binh, binh thành phỉ đều là chuyện bình thường.

Hoặc là nhập ngũ vào quân đội, hoặc là lắc mình đi thành giặc cướp; còn những sơn phỉ bị thu phục mặc quân trang trông cũng ra người ra ngợm.

Không ít gì.

Thời điểm Tôn Dũng làm sơn phỉ gϊếŧ người như ma, người người oán, nợ máu chồng chất, nhưng Tào Đại soái không biết chập mạch chỗ nào mà coi trọng gã, lệnh bắt sống, Tôn Dũng quả nhiên không phụ lòng tin của Tào Đại soái, phong cách thủ thành xứng với câu danh dao Tứ Xuyên: "Tặc tới như sơ, binh tới như lược, quan tới như cạo."(*)

((*) Ám chỉ giặc, binh, quan tới đều thưa thớt.)

Lúc còn làm sơn phỉ gã còn có thể cho bá tánh dưới chân núi có cơ hội để thở dốc, ở nhà chuẩn bị rau hẹ rồi mới cướp bóc, sau khi lên làm quan binh chỉ kém đem thành phòng thủ thống trị như đất mình.

Lương thực dự trữ trong nhà đều để không được một đêm đã mất.

Quân chính phủ ở Dung Thành ngồi ăn sơn hào hải vị, cộng thêm có một đường vận chuyển hàng mậu dịch(*) trên biển, Tào Đại soái từ lâu đã thèm thuồng, trong tay có một hỗn thế như Tôn Dũng nên muốn lợi dụng gã để kiếm chút lợi.

((*) hàng mậu dịch được hiểu là nhóm hàng hóa bao gồm các mặt hàng là sản phẩm biếu tặng, khuyến mãi, đặc biệt là không phải chịu một khoản chi phí bất kỳ nào khi đưa về dùng. Bên cạnh, mặt hàng cũng không được phép bán cũng như bị khấu trừ thuế.)



Ai biết Phùng Cù mang binh đến tiền tuyến, chẳng những gϊếŧ Tôn Dũng mà còn hạ lệnh gϊếŧ hết những thuộc hạ của Tôn Dũng, ngang nhiên nắm hai tòa thành của Tào Đại soái.

Lúc vào thành đã thấy cảnh nghèo không một xu dính túi, người dân cũng lác đác còn vài kẻ, chính xác là hai quả gánh nặng, nhanh chóng rút binh lui về.

Tào Thông giận dữ, phái Thiếu soái Tào Nguyên Phi đến chiến với Phùng Cù, kết quả suýt nữa thì chết dưới tay Phùng Cù, bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương.

Hai lần liên tiếp nhục nhã, Tào Thông một không thể gϊếŧ được Phùng Cù, hai không được đụng vào chính phủ Dung Thành, cuối cùng cũng chỉ có thể phẫn nộ cáo trạng với chính phủ trung ương, khắp nơi mua chuộc tòa soạn báo bôi đen Phùng Cù, thùng cứt chưa hết nóng lại có thùng khác đổ lên đầu hắn.

Người phía trên còn khá bình tĩnh, nhưng Dung Thành, không biết có bao nhiêu kẻ viết bài mắng Phùng Cù, chưa hết, còn có thư điện tử cảnh cáo của chính phủ trung ương.

Đường Bình nhìn sắc mặt của Thiếu soái, phân phó tài xế: "Về nhà đi."

Bỗng Phùng Cù mở mắt, không biết đụng chỗ nào phun ra một câu: "... Đi đón di thái thái đi."

Đường Bình: Cái quỷ gì!

ーThiếu soái đang bực bội, ngay cả Doãn tiểu thư cũng không muốn gặp, vậy mà chịu đi rước di thái thái?

Hắn cẩn thận nghĩ lại, Doãn Trọng Thu thân là đặc phái viên do trung ương phái ra, lúc ở hội nghị chính phủ không ít lần công kích Thiếu soái, lời nói quá mức sắc bén tàn nhẫn, quả thực cần biết điều hơn một chút.

Nguyên bản hai nhà cũng có ý kết thân, hợp tác với nhau mấy năm cũng tốt đẹp, nhưng lần này Doãn Trọng Thu đại diện cho chính phủ trung ương trách mắng Thiếu soái, ít hay nhiều gì chắc chắn Thiếu soái cũng sẽ cảm thấy không vui.

Đường Bình miên man suy nghĩ: Không biết vì chuyện này có ảnh hưởng đến việc kết hôn của Thiếu soái và Doãn tiểu thư không?

Tài xế lái xe rất có kinh nghiệm, lúc tới được cổng trường nữ sinh Sư Phạm thì cũng vừa lúc tan học.

Bên người Phùng Cù có nhiều tai mắt, cộng thêm di thái thái cũng không thích rêu rao, tài xế hiểu tâm lý nên cho xe chạy đến đối diện con đường bên hông trường.

Cảm nhận được xe ngừng, Phùng Cù mở mắt, xuyên qua cửa kính thấy từng tốp nữ sinh mặc đồng phục lũ lượt đi ra, có nhóm chơi chung tụm lại vừa đi vừa cười nói, có người thì lẻ loi một mình.

Rất nhanh sau đó đám đông dần tản ra, nữ sinh trước cổng ngày càng ít, Phùng Cù thấy một nữ học sinh đang rất nổi tiếng dìu Cố Mính, hắn mới vỡ lẽ là nữ sinh lần trước gặp ở quán cà phê.

Hai người họ vừa mới ra khỏi cổng, xe kéo chờ ven đường, xe phu đội mũ chậm rãi đứng lên, kéo xe xuyên qua dòng người tới trước mặt cô.

Biểu cảm của Cố Mính hơi lạ, tùy tiện cười một cái, không phải là thái độ đối với người không quen biết, thực tế thì thái độ như vậy có thể coi như quan tâm... Hẳn là đang đối mặt với người quen bạn bè gì đó.

Còn xe phu đội cái mũ che khuất hơn nửa khuôn mặt, giơ tay nhấc chân đều thong thả, hình như là một xe phu có tuổi.

Đầu óc Phùng Cù miên man suy nghĩ nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lúc hắn tưởng Cố Mính sẽ đi lên xe kéo, đang định kêu Đường Bình chạy tới đón thì hai người đàn ông từ cổng lớn bước ra.

Kẻ đi trước mặt áo dài xanh ngọc, mang kính đen, nhìn qua khá giống thầy giáo, Cố Mính với nữ sinh kia đồng thời chào một cái.

Nối gót thầy giáo kia có một gac anh tuấn tầm 24 - 25 tuổi mặc tây trang trắng.

Hắn đưa tay lấy từ trong ngực ra một cái phong thư, đưa cho Cố Mính.

Lúc này biểu tình của Cố Mính càng quái hơn.

Cách một con đường, Phùng Cù nhìn không rõ, những có thể cảm nhận tiểu di thái thái nhà mình... rất được gã kia thích.

Nghiêm túc mà nói suy nghĩ này gây ra cho hắn một bụng không thoải mái, như đồ của mình bị người khác dòm ngó, theo tính cách của hắn, ý niệm đầu tiên là rút sung bắn chết đôi cẩu nam nữ này!

Nhưng mà nghĩ lại, tiểu nha đầu hình như rất yêu thích hắn, chắc là gã đó thích em ấy vì bề ngoài xinh đẹp, làm sao có thể hai lòng được.

Thật là làm cho lòng người không vui, nhưng có thể nói ánh mắt gã nam nhân đó còn chưa mù!

Phùng Cù ngồi trên xe miên man suy nghĩ cặn kẽ, còn Cố Mính bên kia như vừa mới đi một vòng tàu lượn siêu tốc.

Mới bước ra khỏi cổng trường thì đã thấy Tạ Dư kéo xe đến.

Được Tạ Dư liều mình cứu giúp,  Cố Mính nhận ra mình không có cách nào lay chuyển được cậu ta, dù có dựa vào tình nghĩa cũng không được.

Tạ Dư đứng trước mặt cô, nói một câu: "... Mình dẫn cậu tới tòa soạn [Tục văn học] cho."

Cố Mính đứng giữa dòng người ngược xuôi, trong lòng cảm khái không thôi, nhất thời không nói ra lời.

Quản Mỹ Quân ngây ngẩn: "Hả? Cậu đến tòa soạn làm gì?Mình nghe nói chỗ đó có thế lực đen tối chống lưng, không phải ai cũng trêu vào được."

Trên mặt Tạ Dư mang theo vết thương mới đã được mũ che lại, bên môi thấp thoáng ý cười, giống như có thể vì Cố Mính làm chút việc vặt là có thể thỏa mãn: "Đi thì đi, chả có gì ghê gớm."

Trong lòng Cố Mính rất phức tạp: "A Dư, cậu không cần làm những việc này, tự cậu lo cho bản thân trước đi."

Trong mắt Tạ Dư toát ra vui mừng sáng lấp lánh: "A Mính, cậu... cậu quan tâm mình đấy à?"

Đứng trước ánh mắt như vậy, Cố Mính gần như không có chỗ nào che, suýt chút nhịn không được chạy trối chết... Nếu không phải là do Vương Nhất Đồng với Công Tây Uyên ra tới.

Công Tây Uyên đưa qua chính là bản thảo cô gửi cho tòa soạn.

Cố Mính: ...

Thầy Vương à, thầy chơi em đó hả!

Nếu không vì thầy Vương, cô tin chắc Công Tây Uyên sẽ không tìm được cô trong vòng mấy năm tới.

Người tính không bằng trời tính, Vương Nhất Đồng với Công Tây Uyên lại là bạn bè.

Quả nhiên, trời đã định!

Cố Mính vỗ trán: "Công Tây tiên sinh, hay là chũng ta chọn chỗ nào thoáng thoáng nói chuyện một phen đi?"

Phùng Cù đang ngồi đối diện thấy di thái thái chống gậy nhà mình đi theo một gã đàn ông trẻ, quả thực muốn móc mắt ra lau lại xem cho rõ, trong đầu tràn ngập câu hỏi: Tiểu nha đầu đang chụp nón xanh cho hắn à?

Hắn hiện tại nào còn tâm trí đi chú ý kẻ kéo xe kia nữa.

Đường Bình chăm chú nhìn theo phương hướng Cố di thái rời đi, bỗng nhiên nhận ra gã kế bên: "Thiếu soái, người đi cùng di thái thái hình như là chủ biên của 「Hăm hở tiến lên」, Công Tây Uyên."

❀❀❀❀❀

Hoạ: Lịch đăng 2 chương/1 tuần nhé mấy người đẹp (nếu chương chỉ dài tầm này, nếu tác giả hứng lên quất 1 chương 4k chữ thì mình chịu)

Bình Luận (0)
Comment