Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 23

Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Cố Mính: "Đau đau, đau quá!"

Phùng Cù hoảng loạn đứng dậy: "Đụng đến chân của em à?"

Cố Mính ai oán liếc hắn: "Nếu Thiếu soái không màng chân tôi bị thương thì... quả thực có thể sánh bằng cầm thú." Oh yeah! Cuối cùng cũng có thể mắng ra miệng hai chữ cầm thú này!

Phùng Cù bóp mũi cô: "Tôi là cầm thú, thế em là cái gì?"

Cố Mính: "..."

Phùng Cù ngồi dựa ở đầu giường, duỗi tay ôm người vào ngực: "Vậy bây giờ có thể nói rõ ràng không?"

Cố Mính hiếm khi kiên trì: "Tôi nói xong, Thiếu soái thấy ổn thì phải đồng ý cho tôi làm ở tòa soạn của Công Tây Uyên."

Phùng Cù: "Em nói trước đi, nếu là một ý kiến hay, tôi có thể xem xét."

"Cũng được." Cố Mính không phải loại người hay ngượng ngùng, với lại vừa mới cướp thịt từ miệng con hổ này, không thể quá ngoan cố, bằng không thì hậu quả nhận được là bị nhai nhừ xương không còn tí bụi phấn nào: "Như vậy, tâng bốc cũng có nhiều cách, ví dụ như nói vòng vo loảnh quảnh khiến người khác tò mò, như thổi phồng bằng cách đưa ra hai hình ảnh đối lập, như hình thức tâng bốc ngày càng mạnh bạo, hoặc dùng biện pháp chê trước khen sau." Tính ra thì chỉ cần dùng một cách là đủ.

Cô có sự hiểu biết về thủ đoạn marketing ở hiện đại.

"Nói như thế nào?" Phùng Cù nhấc lên hứng thú, biểu tình cũng nghiêm túc.

Cố Mính cho hắn một ví dụ cụ thể: "Mỗi ngày đọc báo đều là lời khen tới tấp cho một người, thời gian dài sẽ khiến người khác sinh ra cảm giác phản cảm. Nhưng nếu thay đổi cách để tâng bốc thì hiệu quả sẽ không giống nhau. Như thế này nhé, dùng biện pháp đối lập đi, chúng ta không cần nói gì nhiều mà chỉ cần kể ra tình hình bá tính sinh hoạt của hai nơi Dung Thành và Ngọc Thành, nghe nói cha con Tào Đại soái quản lý một cách khắc nghiệt, danh sách thuế má lại nhiều, dân khổ không nói nổi, ngược lại người dân Dung Thành yên bình ổn định, bày ra một loạt các thuế thì cũng đủ cho người dân Dung Thành biết rõ Phùng Đại soái cai quản tốt thế nào."

Thêm nữa, về chuyện đó cha con Phùng thị thực hiện khá tốt rồi, khoản thuế ban xuống không nhiều, như vậy Dung Thành mới có bộ mặt phồn vinh, cuộc sống bá tánh an ổn như thế.

Phùng Cù cảm thấy như mới hiểu được tiểu nha đầu, vịn vai cô tỉ mỉ đánh giá cô từ đầu xuống chân – vẫn là cô gái nhỏ đó, bộ dáng không thay đổi, nhưng hai mắt lóe lóe sáng, toát ra sự giảo hoạt như có như không.

Chẳng lẽ lúc trước chỉ là giả vờ ngoan ngoãn?

Phùng Cù suy tư: "Vậy chê trước khen sau làm thế nào?"

Cố Mính thao thao giảng giải: "Cái này thì khá đơn giản, đầu tiên phê bình Đại soái với Thiếu soái vì làm cái gi đó không tốt, sau đó... Phát hiện chê như thế là sai rồi, công khai xin lỗi, hiệu quả so với khen ngợi càng tốt hơn. Nhưng mà chuyện này phải làm sao cho tự nhiên, quá lạnh nhạt hay quá nhiệt tình thì sẽ sinh ra xấu hổ, chỉ cần không nắm bắt tốt một chút thôi thì tình hình sẽ trở nên khá tệ."

Cô nghiêng đầu ngẫm lại: "Gần đây có một số tờ báo nói việc Thiếu soái gϊếŧ Tôn Dũng, để Dung Thành nhật báo trích dẫn nguyên văn phê bình của các nơi khác, chờ tới khi người khác cảm thấy Thiếu soái gϊếŧ người như ma, mặt mày như Diêm Vương, sau đó kể ra chuyện mấy năm nay Tôn Dũng đã tích lũy bao nhiêu việc ác, đi cùng với tiếng nói của người dân mà hắn thống trị tàn bạo đó, đến lúc đó có nhân chứng đứng ra xác nhận. Chỉ cần không phải là kẻ ngu cũng biết Tôn Dũng và tàn quân không thể không gϊếŧ hết."

Hai mắt Phùng Cù sâu thẳm, mang theo sóng ngầm cuồn cuộn, lẳng lặng nhìn chăm chăm cô, không biết hắn nghĩ gì, nhìn cho tới khi da đầu Cố Mính tê dại, mở miệng cũng lắp bắp: "Tôi... tôi nói sai rồi hả?"

"Không biết từ đâu em biết tôi gϊếŧ Tôn Dũng và tàn quân, rồi bị người chửi rủa?"

Chuyện này không cần Cố Mính đi hỏi thăm, đang ở phủ Thiếu soái, nơi nơi đều là tâm phúc của Phùng Cù, âm thanh bênh vực hắn ngày nào cũng nghe, từ dì Lâm đến Đường phó quan, cô đi ra đi vào đều nghe lọt vào tai, huống chi Vương Nhất Đồng là một thầy giáo, nữ sinh Sư Phạm Học cũng không cần đi nghe ngóng cũng có các tờ báo rò rỉ ra một ít thông tin.

Cùng là một việc như nhau, đổi cách nói thì kết quả sẽ khác nhau.

Cố Mính mới vừa giải thích cho Phùng Cù mấy cách tâng bốc, liền nhịn không được nịnh bợ: "Thiếu soái ngài là trời của tôi mà, chuyện lớn nhỏ gì về Thiếu soái tôi cũng muốn biết." Nịnh hót một cách uyển chuyển.

Âm thanh Phùng Cù thấp xuống: "Biết tôi gϊếŧ người như ma mà em không sợ tí nào sao?"

Thời điểm bây giờ, có sợ cũng không thể lùi bước, cô ôm Phùng Cù càng chặt, giọng nói còn mang theo vẻ hoảng sợ: "Tôi chỉ sợ mất Thiếu soái!" Hai tay ôm vòng eo thon chắc của hắn, lỗ tai kề sát ngực hắn, tư thế ỷ lại: "Bá tánh Dung Thành cũng không thể mất Thiếu soái!"

Loạn thế phong vân, tính mạng con người như cỏ rác, những kẻ mạnh lại khiến lòng người không yên, dòng nước thời đại chảy xiết khiến con người không thể không tiến về phía trước.

Phùng Cù cúi đầu, hôn nhẹ mái tóc cô, tâm tình cùng cơ thể đều thả lỏng, ôm cô nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Cố Mính trải qua một ngày lên xuống phập phồng, cảm giác như vừa đi dạo quỷ môn quan về, dựa vào lòng ngực ấm áp của Phùng Cù, bất tri bất giác đã ngủ.

Người trong ngực hô hấp ổn định, ngủ rất sâu, Phùng Cù nhẹ nhàng đặt người xuống giường, thay cô đắp chăn rồi đẩy cửa ra ngoài.

Đi xuống thư phòng ở lầu dưới, đóng cửa lại, mở ra cuốn sổ tay bằng da màu xanh lam, tìm được số điện thoại của tòa soạn 「Hăm hở tiến lên」, gọi tới

Đối phương nhanh chóng nhấc máy, nghe Phùng Cù nói muốn tìm Công Tây Uyên, người trong điện thoại trầm mặc chốc lát, nói: "Tôi là Công Tây Uyên."

"Tôi là Phùng Cù."

Phùng Cù không muốn vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay Công Tây tiên sinh kiếm Cố Mính để làm gì?"

Sau khi Công Tây Uyên trở về, trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt trắng bệch mang vẻ hoảng sợ của Cố Mính, nhớ lại cách hành văn đanh đá, sắc bén của Dung Thành công tử, mạnh dạn nói ra những hành động cổ hủ đàn áp phụ nữ, bút pháp tuy có vẻ ngoan cố không chịu thua nhưng người thật thì lại mềm yếu, trong lòng không khỏi thương tiếc cô

Người ngoài truyền miệng Phùng Thiếu soái sử dụng thủ đoạn như phong vũ huyết tinh, trị quân nghiêm cẩn, gϊếŧ người như ma, nhìn tới lui thế nào cũng không phải là một người sẽ khai sáng tương lai, nói không chừng trong mắt hắn quan điểm của Dung Thành công tử là đại nghịch bất đạo.

Công Tây Uyên nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc mở miệng: "Thầy Vương đề cử Cố tiểu thư cho tôi, sau khi em ấy tốt nghiệp thì tôi sẽ mời về tòa soạn, từ đầu không hề biết em ấy là di thái thái của Thiếu soái. Nhưng mà bây giờ là thời đại mới, tuy là di thái thái nhưng ngài cũng không thể ngăn em ấy đi làm việc được đúng không?"

Đầu kia truyền đến tiếng "cách", điện thoại bị ngắt.

Công Tây Uyên sửng sốt một lát, cũng treo ống nghe.

Thư phòng của Thiếu soái, thời điểm Đường Bình đi vào, tay Phùng Cù cầm xì gà, sương khói lượn lờ quanh quẩn, hắn như lạc vào cõi thần tiên, xì gà trong tay bị thiêu đốt một cách chậm rãi, thân thể cao lớn lẳng lặng ngồi trên cái ghế da, đầu hơi ngả về sau, lưng tựa vào ghế, mặt mày kiên nghị thả lỏng, nghe thấy tiếng mở cửa cả Đường Bình vậy mà ánh mắt vẫn còn hơi mờ mịt.

Nhưng mà hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt trở về lãnh lệ thường ngày: "Chuyện gì?"

Đường Bình căng da đầu báo cáo: "Doãn tiểu thư mới  vừa gọi điện tới, nói là hy vọng Thiếu soái sẽ tham dự buổi tiệc từ thiện cùng với cô ấy. Còn nói..." Đối diện dưới ánh mắt lạnh băng của Phùng Cù, rốt cuộc phun ra câu sau: "Doãn tiểu thư còn nói, người ngoài mắng chửi ngập trời, nếu Thiếu soái tránh ở nhà thì sẽ càng khiến người khác cho rằng Thiếu soái đang chột dạ! Mắng càng dữ, Thiếu soái càng phải công khai xuất hiện nơi công cộng."

"Ồ." Mặt mày Phùng Cù không có biểu cảm gì, đem điếu xì gà ấn xuống gạt tàn, đứng dậy: "Đi chuẩn bị xe."

Đường Bình xoay người đi ra ngoài, hắn dặn dò thêm: "Phái người điều tra Vương Nhất Đồng ở trường mà di thái thái đang học, còn nữa, điều tra thêm Công Tây Uyên."

"Thiếu soái, ngài muốn biết phương diện cụ thể nào?"

"Tra hết, tỉ mỉ một chút."

Đường Bình từ thư phòng đi ra, trong lòng nói thầm: Không lẽ di thái thái thật sự cấu kết với người đàn ông khác?

Hắn run lẩy bẩy, theo tính cách của Thiếu soái, thật sự không dám tưởng tượng tới hậu quả thảm thiết đó.

Trong lúc ngủ mơ Cố Mính có nghe được tiếng động cơ của ô tô, mơ màng nghĩ, chắc Phùng Cù mới nhận được công vụ gì đó?

Chỉ cần Phùng Cù không cần chĩa súng vào cô thì sao cũng được. Hắn thích đi đâu thi đi, thích kiếm ai thì kiếm, tốt nhất là gặp được true love để cô có thể được giải thoát thì càng hoàn mỹ.

Đánh một giấc ngon lành tới bảy tám giờ tối, cô xuống lầu ăn cơm chiều, dì Lâm muốn nói lại thôi.

Cố Mính uống canh gà tươi ngon đậm đà, tâm trạng rất vui vẻ: "Dì Lâm, dì  muốn nói gì thì cứ nói."

Dì Lâm đảo mắt, không có ngươi hầu nào, mới nhỏ giọng nói: "Di thái thái, ngài không hỏi Thiếu soái đi đâu à?"

Cố Mính lập tức tự trả lời: "Đi chơi với Doãn tiểu thư phải không?"

Nếu là quân vụ thì dì Lâm sẽ không tỏ ra cái kiểu trời sắp sập đến nơi đấy.

Dì Lâm lo lắng sốt ruột: "Lúc Thiếu soái trở về thì nổi giận đùng đùng, Đường Bình nói di thái thái có đàn ông khác ở ngoài, ngài không thể phạm vào sai lầm hồ đồ như vậy. Tính cách của Thiếu soái tuy hơi dữ dằn, nhưng đối xử với người khác thì không có gì phàn nàn cả, chi cần di thái thái làm hòa với Thiếu soái, bảo đảm cuộc sống ngày sau của ngài tuyệt đối thoải mái. Bên ngoài có không ít ánh mắt của đàn ông, với lại di thái thái tốt đẹp như thế, chắc chắn có rất nhiều tên thèm nhỏ dãi, nhưng mà di thái thái ngài không được động tâm đâu."

Cố Mính cười rộ lên: "Dì Lâm thấy tôi là người rất tốt, thật luôn?"

Dì Lâm: "Ngài có chỗ nào mà không tốt? Lớn lên tính tình dễ chịu hiền lành, lại thông minh, trở thành Thiếu phu nhân còn được nữa. Cũng chỉ là..." Vận mệnh xúi quẩy, có một người cha vô đạo đức, bán con gái cầu vinh.

Cố Mính cảm thấy mình đó giờ không phải người tốt đẹp như vậy, thiệt tình chân thành nói: "Cảm ơn dì."

❀❀❀❀❀

Bình Luận (0)
Comment