Edit: Tây Hoạ
❀❀❀❀❀
Chứng cứ được tìm thấy ở phòng ngủ ngày càng nhiều, Đường Bình bỗng có xúc động muốn kéo Thiếu soái về xử lý.
Tới khi hắn lục soát ra một quyển bản thảo truyện người lớn dưới gầm tủ lập tức nghẹn họng trân trối, cả người đều thẫn thờ.
Vừa khéo, thị vệ thì toàn những người tuổi trẻ huyết khí phương cương, trong số đó cũng có độc giả của 「Phẩm báo」, truyền nhau đọc mấy quyển truyện người lớn cũng là chuyện bình thường.
Hắn ước lượng thời gian xe lửa tới Thượng Hải, trước tiên gọi điện cho khách sạn quốc tế Thượng Hải, nhắn Phùng Cù gọi lại.
Đến khi màn đêm buông xuống, dì Lâm thấy hắn vẫn còn ngồi đờ dẫn chờ cuộc gọi, giống như một thiếu nữ mê muội chờ tình lang, nhìn quá đau mắt, bà bưng chén canh gà tới, hắn cũng nhận nhưng không chịu uống miếng nào.
Gần rạng sáng, cuối cùng thì Đường Bình cũng nhận được điện thoại từ Phùng Cù.
Hắn có vẻ hơi say, nới lỏng cà vạt dựa vào sô pha, hai chân gác lên bên trà trong phòng khác, đổi tư thế thoải mái nhất, hỏi: "Tra ra cái gì?"
Ngày thường Cố Mính đi học, quan hệ cũng nhạt nhòa với Cố gia, những đồ quan trọng trừ việc để vào ngân hàng thì đều giấu ở nhà.
Hắn thường ra ngoài, rất ít khi hỏi chuyện của cô nên đừng nói đến việc đi lục soát đồ của phụ nữ.
Phùng Cù quyết định đánh cuộc một phen, coi tiểu nha đầu có giấu đồ gì không.
Sự thật chứng minh, hắn đánh cuộc chính xác.
Đường Bình đầu dây bên kia do dự thật lâu mới báo lại kết quả mình điều tra: "Thiếu soái, thuộc hạ kiếm được rất nhiều bản thảo ở trong phòng của di thái thái..."
"Bản thảo?" Ohùng Cù hứng thú, đứng dậy: "Nhật ký à? Bên trong viết cái gì?" Đột nhiên nghĩ, lỡ như bên trong cô viết không hề có tình cảm gì với mình, Đường Bình đọc được chẳng phải quá xấu hổ sao?
Hắn cũng là người sĩ diện.
"Đừng vội mở ra, chờ tôi về đọc."
Đầu bên kia im lặng chốc lát, như đang trải qua cuộc đấu tranh nội tâm, Đường Bình nói: "Thiếu soái, không phải nhật ký mà là... tiểu thuyết và bản thảo văn chương."
Phùng Cù thở dài nhẹ nhõm một hơi, thả lỏng người dựa về sau: "Viết về cái gì?"
Đường Bình: "Thiếu soái còn nhớ văn chương của Dung Thành công tử của tờ 「Hăm hở tiến lên」 không?"
"Là tác giả lên tiếng về quyền lợi của phụ nữ à?"
Đường Bình: "Tôi lục soát được bản thảo của Dung Thành công tử trong phòng di thái thái, có rất nhiều chỗ xóa sửa. Giống với chữ của di thái thái." Hắn đã so sánh chữ giữa bản thảo và chữ trong mấy quyển tập.
Phùng Cù ngây người một chút, đứng phắt lên, dây điện thoại bị bỗng bị kéo suýt chút nữa thì cả cái bàn điện thoại rớt xuống, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng nắm được trọng điểm – Nếu Cố Mính suu tầm văn chương của Dung Thành công tử thì hắn có thể hiểu, nhưng lại kiếm ra bản thảo của Dung Thành công tử trong phòng cô?
Hắn dựa vào chứng cứ đã tìm được suy đoán ra kết luận: "Ý cậu A Mính là... Dung Thành công tử?" Cô một bên phhe bình đàn ông vô sỉ, tạo áp lực cho toàn thể phụ nữ, từ nam quyền tới nữ quyền, một bên thì... làm di thái thái ngoan ngoãn của hắn?
Chuyện này cũng thật sự quá vớ vẩn?!
"Đem so với chữ trong mấy qyển tập thì di thái thái đích xác là Dung Thành công tử!" Ngay cả Đường Bình cũng cảm thấy khó tin, nhưng chứng cứ rành rành trước mắt cũng khó phủ nhận.
"Đường Bình, cậu không đùa đấy chứ?" Phùng Cù tiến hai bước nhưng bị dây điện thoại cố định tại chỗ, thấy não của mình theo không kịp: "Vu oan di thái thái cũng không phải việc có lợi cho cậu!" Hắn thà rằng Cố Mính là một tiểu nha đầu ngốc nghếch còn hơn là để cô dính líu tới phần tử ủng hộ nữ quyền.
Giờ phút này Đường Bình cung kính đứng, thần sắc nghiêm túc như tham gia Hội nghị Chính phủ tối cao được giao cho nhiệm vụ giữ an ninh, cẩn thận từng câu từng chữ: "Thiếu soái, thuộc hạ cũng không có thù hằn gì với di thái thái. Nếu Thiếu soái thấy chưa đủ chứng cứ thì sáng sớm ngày mai thuộc hạ tới tòa soạn của Công Tây Uyên, bắt hắn khai ra chắc là có thể biết được đầu đuôi mọi chuyện."
"Khoan đã, trước đừng động vào Công Tây Uyên." Ohùng Cù tỉnh táo lại, vội vàng ngăn cản.
Gia tộc Công Tây rất có ảnh hưởng, người trong tộc ngọi trừ sản xuất châu báu trang sức thì nổi danh nhất là Công Tây Uyên, hắn có một chú tư sở hữu một công ty tàu thủy ở Thượng Hải, cùng với sáu chiếc tàu viễn dương, sức vận chuyển cũng ba mươi ngàn, nằm trong top 4 những công ty tàu thủy ở Hoa Hạ.
Đứng đầu là xí nghiệp chiêu thương quốc gia, thứ hai và ba là công ty nhiều được lập từ nhiều cổ đông, mà công ty đứng thư tư là công ty tư, xứng với hai chữ "Thuyền vương". Nguyên quán Công Tây Thuận ở Dung Thành, thanh niên thời đại ra xã hội lăn lộn, chưa từng cậy vào gia tộc mà sáng lập ra một gia nghiệp lớn như thế, có nhiều mối quan hệ, nhân mạch trải rộng.
Công Tây Uyên lại là con trai độc nhất của ông, đây là tư liệu mới tra ra gần đây.
Tuy Phùng Cù có nảy lòng tham tới Thượng Hải, nhưng Phùng thị sớm cố ý thể hiện ý muốn bắt tay với trung uy tàu thủy, động tới con trai duy nhất của ông thì sao mà hợp tác được?
Đường Bình dừng lại một giây, do dự nói: "Thiếu soái, việc Dung Thành công tử tạm thời bỏ qua đã, khi nào Thiếu soái về thì tự mình xác thực vẫn hơn, ngoài ra còn có một việc..."
Phùng Cù không khỏi nâng cao giọng: "Còn chuyện gì?" Nha đầu này như bọc ở ngoài tầng tầng mặt nạ, kéo xuống cái này thì còn cái khác, rốt cuộc cái nào mới là cô?
Cấp tiến hay ngoan ngoãn?
Hôm nay hắn dẫn Cố Mính tới Thượng Hải, có lẽ là lần đầu ra ngoài chơi nên cô rất phấn khích, dọc đường cứ như là một chú chim không ngừng ríu ra ríu rít, nhìn cái gì cũng nói, nếu cô không ném ra vài câu dí dỏm hài hước thì nhìn vào không khác gì nhà quê mới lên thành.
Tuy Phùng Cù đã đoán trước được nhưng không khỏi bị cô lây cảm xúc vui vẻ, rời Dung Thành lúc hai người ở chung cũng khác, cô như tháo xuống cái áo choàng ngụy trang, hoạt bát đáng yêu còn rất lanh lợi.
Hai người ở khách sạn rửa mặt chải chuốt một chút rồi ăn cơm chiều, sau đó đi thẳng tới Bách Nhạc Môn.
Trước đó Cố Mính chưa từng ra ngoài du ngoạn nghe nhạc, hơn nữa Phùng Cù còn cố ý kêu mấy bình rượu, chuốc cô say mèm rồi tự mình ôm về khách sạn, cô bây giờ đã chìm vào cơn say.
Bây giờ thì xem, cô còn giấu sự thông minh của mình được bao lâu?
Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Có trình độ bút lực như Dung Thành công tử, xứng với danh đại tài!
"Nói đi, em ấy còn diếm việc gì nữa?" Phùng Cù hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần nghe chân tướng.
Đường Bình khẽ cắn môi, đơn giản ngắn gọn một câu nói hết: "... Còn có bản thảo của Trần Duyên Khách ở 「Phẩm báo」."
Người bận rộn như Phùng Cù, có thời gian rảnh rỗi cũng không có đam mê đọc mấy cái truyện người lớn, 「Phẩm báo」 lại vừa đúng tránh đề tài nhạy cảm, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi chú ý của quân Chính phủ, hắn có lẽ cũng mới lần đầu nghe qua nhà báo này.
"Đó là thứ gì?"
"Thì là... tiểu thuyết miêu tả chuyện nam nữ, trong doanh các thân vệ truyền nhau đọc cũng khá nhiều."
Phùng Cù nháy mắt đã hiểu.
Cả người hắn không bình tĩnh, gân xanh đều hiện lên thái dương, rất muốn vọt vào thăng vào phòng ngủ, xách Cố Mính đang ngủ đánh cô một trận để cô nhớ đòn.
Đường Bình thở nhẹ một hơi, nghĩ thầm: Lần trước Trần Duyên Khách viết về tên nam chính xui xẻo kia chắc không phải là... Thiếu soái đó chứ?
Cái suy đoán này hắn không dám nói cho Thiếu soái, chỉ có thể uyển chuyển đổi đề tài: "Thuộc hạ vì Thiếu soái đã chuẩn bị một bộ tiểu thuyết của Trần Duyên Khách, sau khi Thiếu soái từ Thượng Hải về thì đọc qua sẽ biết." Vì nguyên nhân muốn tháo cái mũ "có thù hằn với di thái thái" nên hắn lần nữa đưa ra kế sách: "Sáng mai tôi sẽ bắt chủ biên 「Phẩm báo」, chắc chắn có thể thu được thông tin xác thực."
Chủ biên Lữ Lương của 「Phẩm báo」cũng không có bối cảnh sau lưng thâm hậu, bắt giữ cũng là việc nhỏ.
Trước kia Đường Bình cùng các an hem trong thân vệ doanh cũng có truyền nhau đọc 「Phẩm báo」, cả đám từng đùa giỡn: "Mỗi ngày chỉ đọc một chút cũng không đã ghiền, hay là bắt cấp dưới của Lữ Lương lại tống vào ngục để hắn mau viết xong!"
Không nghĩ tới nguyện vọng này bây giờ lại được Thiếu soái cho phép, lệnh lạp tức thực hiện, hắn chỉ có thể một mình một người thẩm vấn.
Phùng Cù phân phó: "Chuyện này một mình cậu thẩm vấn là được, đừng cho ai khác biết!"
Bây giờ trong đầu Đường Bình toàn là tình cảnh trong tiểu thuyết của Trần Duyên Khách, cảm thấy... không có cách nào nhìn thẳng di thái thái.
Hắn rất đồng tình cho Thiếu soái, không biết sau khi Thiếu soái đọc xong tác phẩm của di thái thái xong thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào?
Trước nay Phùng Cù không hề biết, chỉ xuất hiện một chút nghi ngờ thôi, tùy tiện một mệnh lệnh mà có thể đào ra nhiều bí mật của Cố Mính như thế.
Cúp điện thoại đặt về chỗ cũ, hắn ở trong phòng đi qua đi lại.
Hai người ở chung một phòng, cửa phòng ngủ đã đóng lại, hắn ở phòng khách suy nghĩ, trong đầu xuất hiện toàn là ý niệm trừng phạt tiểu nha đầu, lại nhớ tới câu chữ của Dung Thành công tử, bút pháp như dao găm, một phát trúng đích.
Tuy Phùng Cù không phải văn nhân nhưng mà không thiếu năng lực thương thức, đã đọc qua nhiều văn chương của các phần tử tiến bộ, có thể viết tới độ người người khen ngợi, người người hưởng ứng, trình độ cao siêu, chắc chắn là người có nhận thức sâu sắc với xã hội, nhạy bén sắc sảo, hành văn đanh đá chua ngoa, khiến người bái phục.
Hắn vẫn còn nhớ biểu tình trên mặt của Doãn Chân Châu khi lần đầu đưa hắn xem bài hịch của Dung Thành công tử.
Đệ nhất danh viện của Dung Thành Doãn Chân Châu từng ra nước ngoài du học, là một viên ngọc trai lấp lánh rực rỡ, được bao nhiêu quý công tử theo đuổi mà lại cực kỳ say mê văn chương của Dung Thành công tử, cảm thán "Tiên sinh lên tiếng vì phụ nữ, nếu có duyên gặp mặt Dung Thành công tử thì thật sự quá may mắn."
Phùng Cù mở của phòng ngủ, nghe cô thở đều đều, ngủ không sầu không ưu, đèn trên đầu giường chiếu lên khuôn mặt đang ngủ của cô, hắn bỗng nhiên xuất hiện cảm giác chưa từng quen biết tiểu nha đầu này.
Người này còn là di thái thái ngoan ngoãn luôn si mê lưu luyến hắn không?
❀❀❀❀❀
Hoạ: Bộ này có 193 chương tất cả, bây giờ Phùng Cù có dấu hiệu fall in love với Cố Mính, mà Cố Mính vẫn chưa hề hấn gì, tui xin phép tiên tri sau này cả nam và nữ chính của chúng ta đều bị tác giả phát hành đều đặn