Edit: Tây Họa
❀❀❀❀❀
Sau khi cuộc nổ súng xảy ra ở Tiên Nhạc Đô, làm oanh động cả Thượng Hải, ngoại trừ ca vũ đầu bảng Trần Vãn Hương tủ vong thì còn người nước ngoài, khiến ai cũng chú ý, mấy ông lớn Tô Giới lại động tâm, điện báo dò hỏi.
Cục trưởng cảnh sát Quách Kim Xuyên vội vàng quỳ liếm, một bên phân nhiệm vụ cho cấp dưới đi xác minh thân phận người nước ngoài, một bên vội vã truy lùng tội phạm, sợ bị mấy công sức nước ngoài gằn hỏi.
Tiên Nhạc Đô là hiện trường thảm án, đã được phong tỏa, trước cửa lớn thưa thớt lẻ tẻ, nhưng vẫn có phóng viên bí mật tới tìm tòi, muốn phát hiện ra tin giật gân khác.
Lúc Trần Vãn Hương còn sống, danh tiếng vang khắp Thượng Hải, không biết có bao nhiêu đàn ông tự nguyện vung tiền như rác để được cô ấy để mắt tới, hay nhảy chung một khúc. Sau khi cô ấy mất, những người đó ba giây xót thương cũng không có, quay mặt ôm ấp người khác.
Nhưng mấy phóng viên nhiều chuyện bắt đầu phát huy sức tưởng tượng phong phú của mình, dò hỏi nơi làm việc khi cô ấy còn sống, lại "tự mình phỏng vấn những người hâm mộ của cô ấy", soạn rất nhiều bài báo về chuyện tình của cô, rồi đi truyền bá khắp nơi.
Ban đầu là một trận nổ súng chết người, cuối cùng biến chuyển thành chuyện tình phong lưu.
Trần Vãn Hương còn sống, rất nhiều nhà báo ngợi ca cô, không biết dùng bao nhiêu lời khen về dung mạo và giọng hát, giờ đây xương cốt còn chưa lạnh, tiếng mắng xé trời đã lao đến, trong thời gian ngắn, Trần Vãn Hương thành chủ đề phổ biến nhất, tiêu biểu cho thế hệ phụ nữ mới vừa lẳng lơ vừa dâm tiện, bị bắn cũng đúng lắm.
Dư luận ảnh hưởng tới dân tình, người dân dễ bị mê hoặc bởi những tin nhà báo đưa ra, không rõ đầu đuôi bèn vỗ tay vui mừng, thiếu nước khen ngợi hung thủ vì dân diệt gian.
Mỗi ngày Cố Mính đọc được rất nhiều bài tỏ vẻ nghiến răng nghiến lợi mắng chửi Trần Vãn Hương, mấy người họ tự coi mình là cha là mẹ người khác, rồi bao che cho con mình, thanh danh con cái nhà ai mà xấu đều ngụy biện rằng do bị hồ ly tinh câu dẫn, đúng là mặt dày không xấu hổ, đọc thấy mà sợ - rốt cuộc mấy tên nhà báo này nhận bao nhiêu tiền mà không biết thương tiếc đi chà đạp người đã khuất thế này.
Dường như cô với Trần Vãn Hương còn chưa gặp mặt bao giờ, ấn tượng cuối cùng vẫn là hình ảnh đối phương đứng trên sân khấu biểu diễn, không kiềm được giận dữ, xuất bút viết một bài hịch, rồi gửi cho tòa soạn có lực ảnh hưởng nhất là 「Trình báo」.
「Trình báo」 chú trọng vào tính thông tục, tin tức xã hội đều dừng lại giới hạn bình dân, dù là luận văn chính trị hay tin tức xã hội đều thu hút, mỗi ngày doanh số không ít.
Từ lúc những bài phê bình đổ nước bẩn lên đầu Trần Vãn Hương xuất hiện, Cố Mính chú ý 「Trình báo」 luôn giữ thế trung lập, không nghị luận gì về Trần Vãn Hương, cũng không có các tin tức lung tung hồng phấn suy diến gì, chỉ đưa tin chính xác chuyện ở Tiên Nhạc Đô từ đầu đến cuối, và những tiến triển trong điều tra.
Còn bây giờ, Cục trưởng cảnh sát Thượng Hải Quách Kim Xuyên, đại diện cục cảnh sát đường hoàng phát biểu, thực sự thưởng thức một phen.
Phóng viên 「Trình báo」mới vừa ra cục, Quách Kim Xuyên liền không màng hình tượng dậm chân trong văn phòng: "Mẹ nó! Nhất bang đúng là vô dụng, một tên phóng viên cũng không cản lại được! Từ đầu Đại soái đã bắt ông đây phá án nhanh lên, bọn họ như đám ruồi muỗi thấy thịt thơm cứ on gong bên tai suốt ngày!"
Còn có mấy nhà báo cũng muốn phòng vấn Cục trưởng, nhưng bọn họ còn không phải loại "bịa đặt kiếm chuyện, không gió thì dậy song", Quách Kim Xuyên không dám đảm báo sau khi phỏng vấn xong ai biết lại có lời đồn chuyện tình giữa ông với Trần Vãn Hương nữa chứ.
Tron tình hình náo nhiệt như vậy, chủ biên Hoàng Đạc của 「Trình báo」 nhận một bài hịch văn có bút danh là Dung Thành công tử.
Bài viết có tên: Phương pháp trị như vậy.
"Ngay trước một thế hệ ca vũ Hoàng Hậu Trần Vãn Hương ngã xuống vì khủng bố, ban đầu là một chuyện thương tâm tàn khốc, không biết sao cuối cùng lại biến thành câu chuyện màu hồng phong lưu, nhiều kẻ tận lực đào mấy cái xưa lắc lơ khi Trần Vãn Hương còn sống lên mà nói say sưa, trong khi đó chuyện xấu thì không ai chú ý.
Ai ai cũng chỉ trích, thật sự kinh ngạc.
Hoa Hạ hôm nay, nơi nào cũng đàm luận về pháp trị dân chủ, thì ra pháp trị ở Thượng Hải gây ra cái chết của một người con gái xinh đẹp, người ta nỗ lực đào mộ, một hai phơi hết sự tình của cô khi còn sống trước công chúng, làm đề tài trò chuyện khi uống trà nhâm nhi, đó là pháp trị sao?
Thảm án Tiên Nhạc Đô, người chết không chỉ có Trần Vãn Hương, còn có vài tên đàn ông con trai khác, bất tri bất giác, khiến người suy nghĩ, tật xấu của dân là hay lấy phụ nữ ra làm đề tài nói chuyện, hẳn cái nam nữ bình đẳng đó để dụ dỗ những phụ nữ con gái ngây thơ khác?
Một trận nổ súng này vừa đủ nhìn rõ địa vị nam nữ.
Không cần biết sống hay chết, bị lấy làm chủ đề tám chuyện, bị lấy ra để chê bai, vẫn là phụ nữ. Thậm chí mọi người dùng cái lưỡi đầy đạo lý của mình thay Trần Vãn Hương giải thích, ăn mừng vỗ tay vì cái chết của cô ấy, khác gì cái lòng heo thời đại trước.
Thì ra tiến bộ chỉ là cái áo ngoài ngăn nắp ma thôi, trong xương trong cốt vẫn dừng ở thời đại cũ. Pháp trị như thế, làm người khác khinh rẻ sâu sắc.
Cuộc nổ súng hôm nay, người ngã xuống không phải chính anh chị, không phải tôi, không phải ai khác hay người thân trong nhà, nghĩ lại đâu ra "thân thích họ hàng, người lạ cũng xưng anh", tạo lời đồn tuyên truyền bịa chuyện, ở tòa cáo buộc Trần Vãn Hương, chưa gì đã định tội Trần Vãn Hương.
Nếu có một ngày, người ngã xuống là người thân bên mình, bạn bè thì sao?
Truy lùng bắt hung thủ hay đứng múa may trước thi hài người chết? Kể những chuyện xấu hổ của cô ấy, tự cho là đã chí công vô tư phạt người đúng tội?
...
Nhìn người khác rồi nhìn lại chính bản thân, không biến một thảm án thành câu chuyện nam nữ phong lưu, người đã khuất cũng có tôn nghiêm, ngươi đang sống, xã hội mau chóng tỉnh táo, pháp trị trong tương lai không thể dậm chân tại chỗ."
Hoàng Đạc đọc hết một hơi, lập tức hưng phấn không thôi: "Anh Phạm, anh đọc thử, Dung Thành công tử này không tệ đâu, không ngờ có một ý kiến bất đồng khác. Tôi thấy có thể xuất báo được, tối nay gửi liền qua xưởng in!"
"Ghê gớm vậy à." Phó chủ biên Phạm Điền của 「Trình báo」nhận bài đưa tới, cúi đầu đọc. Một hồi sau nhịn không được đọc thành tiếng. Nửa tiếng sau, hắn thương lượng với Hoàng Đạc: "Chủ biên, Dung Thành công tử hành văn cứng cỏi sắc bén, hay là mời người nọ đảm nhiệm vai trò phóng viên thư từ đặc biệt, ngài thấy thế nào?"
Hoàng Đạc cơ hồ muốn vỗ tay khen ngợi đề nghị của hắn: "Anh nói có lý! Hôm nay gửi thư mời liền đi, hoặc là... hẹn Dung Thành công tử gặp mặt một lần?"
Phạm Điền nhìn bài viết từ đầu đến cuối, chỉ có địa chỉ gửi thư, tức khắc hơi thất vọng: "Không có số điến thoại, xem ra chỉ có thể viết thư liên lạc thôi."
Hoàng Đạc: "Vậy chuyện này nhờ anh."
*
Tại Dung Thành, Phùng Cù sau khi trở về phủ Đại soái, thảo luận tình hình chiến đấu với Phùng Đại soái, rồi nhanh chóng chuẩn bị hành lý sẵn sàng ra chiến trường.
Đường Bình và dì Lâm cùng giúp hắn dọn hành lý, còn hắn thì ở thư phòng phê văn kiện, nửa đêm rời Dung Thành và cũng giao nhiệm vụ cho Đường Bình: "Lên Thượng Hải tìm Cố di thái, nhớ mang theo ảnh của em ấy, ghé vào Bùi gia, tay ông ta dài nên tìm người chắc không khó. Tìm được rồi thì mau chở về."
Sau khi Cố Mính mất tích, mấy ngày nay lúc rỗi rảnh hắn cũng có ngẫu nhiên nghĩ tới, theo sự thông minh của cô, dù là lạc đường cũng có thể bắt xe về khách sạn.
Nhưng sự thật thì mất tích, không tiếng động, hoặc là rơi vào tay kẻ xấu, không được tự do; hoặc là cô giẫn dỗi rời đi?
Mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng hắn đều bực bội khó hiểu, ước gì mình có thể chạy tới Thượng Hải tự khiêng người về.
Đáng tiếc quân lệnh như núi, Đại soái đã hạ lệnh mang quân xuất phát, nửa ngày cũng không thể trì hoãn.
Đường Bình nhận mệnh điều tra, nhớ lúc lục soát trong phòng Cố di thái cũng không thấy ảnh chụp, ngày hôm sau liên hệ với trường, Vương Nhất Đồng trả lời: "Trường có xã đoàn là sẽ có ảnh chụp chung, nhưng Cố đồng học không tham gia hoạt động xã đoàn, nhà trường... hình như không có ảnh của em ấy luôn." Lại thấy nghi ngờ: "Không biết trưởng quan kiếm ảnh chụp của Cố đồng học làm gì?"
Việc Cố Mính mất tích, Phùng Cù không muốn để lộ ra, chỉ có thể bắt Đường Bình nói dối: "Cố tiểu thư với Thiếu soái đi Thượng Hải chơi, yêu cầu cần có ảnh để lam giấy chứng nhận nên tôi tới đây tìm xem có không, nếu không thì làm phiền thấy rồi!"
Đường Bình rơi vào đường cùng đành tới Cố công quán.
Cố Bảo Bân đang đi làm, bà Cố và Cố nhị tiểu thư tiếp hắn.
Cố Thiến thấy người mặc quân trang phảng phiu, khuôn mặt lạnh lùng, thái độ nhiệt tình: "Đường phó quan, chị hai của tôi ở phủ Thiếu soái sống tốt không? Chừng nào tôi mới được tới thăm chị vậy?"
Bà Cố cũng lã chã chực khóc: "A Mính gả ra ngoài đã hơn nửa năm, người trong nhà đều nhớ nó, nếu được thì để hai mẹ con tôi đi thăm A Mính được không?"
Đường Bình nhận mệnh tra qua tất cả những việc của Cố di thái, biết rõ thân thế của cô, cũng mua chuộc người làm của Cố gia hỏi thăm đãi ngộ của cô ở Cố công quán.
Người mẹ kế đối xứ với cô cũng bình thường, về phương diện ăn mặc tất nhiên không thể so với con gái ruột Cố Thiến, ngày thường lạnh nhạt chẳng quan tâm, đến lúc cần người lót đường cho Cố Bảo Bân thì không hề do dự đẩy Cố Mính ra, không hề có chút tình cảm nào.
Hắn nghĩ thầm: Sao Cố di thái được coi là gả được? Bị nâng lên đưa tới thi có.
Con gái trong nhà gả chồng, nhà cha mẹ để ai cũng muốn chuẩn bị của hồi môn thật nhiều, tuy bây giờ không giống với lúc trước phải chuẩn bị cả giường Bạt Bộ(?), nhưng quần áo cho bốn mùa trang sức tiền mặt cửa hàng châu báu gì đều muốn cho con.
Lúc Cố di thái mới ở cạnh Thiếu soái, người chỉ mặc một bộ quần áo tầm thường, nói là gả thì kém xa.
Chỉ là bên ngoài Đường Bình luôn được giáo dưỡng không tệ, giữ gìn thể diện của phủ Thiếu soái, khách khí nói: "Cố di thái lên Thượng Hải chơi với Thiếu soái, không thể về nhanh được. Huống chi... chưa nghe Cố di thái nhớ nhà bao giờ, sau khi về rồi nói chuyện này sau. Hôm nay tới đây là muốn hỏi quý phủ có ảnh chụp của Cố di thái hay không?"
Bà Cố và Cố Thiến hai mặt nhìn nhau, thấy phó quan phủ Thiếu soái không để ý, gần như không được đôi co nữa, chỉ có thể kêu người làm lên lầu vào phòng cũ của Cố Mính tìm ảnh.
Nửa chén trà sau, người làm tay không đi xuống: "Phu nhân, không thấy ảnh của đại tiểu thư."
Đường Bình dạo một vòng, ngay cả Cố công quán cũng chưa được ảnh Cố Mính, sau đó bất đắc dĩ tìm đến Quản Mỹ Quân.
Quản Mỹ Quân nói chuyện một hồi với phó quan phủ Thiếu soái, trừng đôi mắt đen lung liếng: "A Mính gặp chuyện gì sao?"
Đường Bình kiên nhẫn giải thích: "Quản tiểu thư, tôi muốn một tấm ảnh của Cố tiểu thư, xin hỏi cô có tấm nào không?"
Nước mắt Quản Mỹ Quân sắp trào tới nơi: "Có phải mất tích khồng? Mấy người để lạc mất A Mính, mấy ngày rồi tôi không liên lạc được với cậu ấy!" Cô bối rối, cũng bất chấp Đường Bình mặc quân trang, bên hông giắt súng, nắm dây lưng hắn một hai không buông: "Nói mau, các người để A Mính nhà tôi ở đâu? Nhất định là cậu ấy bị bỏ rơi! Bằng không cũng sẽ không tìm tới đây!"
Trong lòng Đường Bình cảm khái: Thầy Vương dễ gạt, người Cố gia thì vội vàng thấy sang bắt quàng làm họ, cũng chỉ có Quản Mỹ Quân thật lòng quan tâm an nguy của Cố di thái.
Hắn bèn lấy lời nói dối như của thầy Vương, ý đồ để cô bình tĩnh lại: "Quản tiểu thư, Cố di thái theo Thiếu soái đi Thượng Hải, mấy ngay sau về ngay. Tôi bên này yêu cầu cần ảnh chụp để làm giấy tơ chứng nhận, có thể phiền cô tìm giúp tôi một tấm được không?"
Quản Mỹ Quân lập tức khóc thành tiếng: "Anh lừa tôi! Chắc chắn là A Mính bị bỏ rơi! Giấy tờ gì đó thì trực tiếp đi chụp là được rồi cần gì phải vòng vo tìm tôi! Tôi biết ngay Thiếu soái nhà mấy người muốn cưới người mới nên mới vứt bỏ A Mính nhà tôi mà!"
Thiếu nữ não bổ lợi hại, càng nghĩ càng hoảng sợ: "Chắc mấy người không lừa A Mính tới Thượng Hải để bán cậu ấy đi? Phủ Thiếu soái nghèo nàn vậy cơ à? Lại đối xử với cậu ấy như thế!" Ánh mắt nhìn Đường Bình hoàn toàn là ánh mắt nhìn bọn buôn người.
Đường Bình: Tôi con mẹ nó mặc quân trang đó, chỗ nào trông giống kẻ buôn người vậy?
Hắn bị Quản Mỹ Quân nói hết cách, dưới hiện trường nước mắt nước mũi cuối cùng nói hết chân tướng cho cô.
Quản Mỹ Quân thút tha thút thít: "Tôi biết ngay... A Mính nhà tôi ở trong tay Thiếu soái mấy người sẽ không có kết cục tốt mà!"
Đường Bình thật sự hết cách: "Quản tiểu thư, vậy giờ cô có thể cho tôi một tấm ảnh của cố tiểu thư được không?"
Quản Mỹ Quân khóc sướt mướt nói: "Từ nhỏ A Mính không thích chụp hình, chỗ tôi chỉ có ảnh lúc cậu ấy ba tuổi thôi."
Đường Bình muốn hộc máu!
Lúc hắn mang theo bốn gã thân vệ lên xe lửa xuất phát tới Thượng Hải, trong lòng vẫn tức muốn chết, chẳng những không có ảnh mà còn bị một thiếu nữ khóc lóc "tra tấn bức cung", đúng là uổng phí hắn ở quân doanh nhiều năm lăn lộn.
❀❀❀❀❀
Hoạ: Tui! Muốn! Thét! Lên! Là! Tui! Lười! Quá! Cả! Nhà! Ạ! Tui lười quá nên tuần này đăng chương trễ, vạn lần hối lỗi lần sau tui sẽ như thế nữa