Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 13


Giọng nói hắn trầm thấp âm ngân dễ nghe, xen lẫn chút đùa vui phóng khoáng.

Đặc biệt vang vọng trong căn phòng chỉ có mình hắn và bé con trong bụng.

" Điều kỳ dịu nhất có lẽ là con đó bảo bảo ".

Nhìn xuống vùng bụng vì ăn quá no mà càng căng tròn thấy rõ.

Tim như muốn hóa thành mảng một ao hồ mềm nhũn.

Khuôn mặt hắn dịu dàng đi trông thấy.

Triển lộ cảm xúc thật của mình.

" A Cha từ trước tới giờ chưa từng cầu ước điều gì quá cao xa, chỉ mong có người thật lòng yêu thương mình.

"
Nhẹ nhàng xoa xoa vùng bụng hình kim đồng hồ như đang vỗ về bé đầy trìu mến.

Giải tỏa nổi lòng của mình trong màn đêm đầy thăng trầm tịch mịch lẻ loi mà trò chuyện với bé.

" Giờ đây người đó đã chối bỏ A Cha con rồi, con phải thay người đó mà thương A Cha đáng thương của mình nhiều hơn đó.

Biết không hả? "
Bé còn nhỏ như vậy không biết có hiểu không nữa? Hắn thật ngốc mà.


Tâm trạng của người mang thai rất dễ ảnh hưởng đến bé con trong bụng, như có sợi chỉ vô hình liên kết gắn tương thông với nhau.

Truyền cho bé những cảm xúc chân thực nhất về cha của mình.

A Bảo ở trong này vì được ăn no mà muốn liêm diêm ngủ nhưng bé vẫn cố lắng nghe cha nói dù không hiểu gì cả.

Bé muốn ngủ a.

Nhưng hình như cha bé đang rất buồn, bé thì mới không muốn cho cha bé buồn đâu.

Như nảy ra ý tưởng hay ho gì đó.

Bé cử hơi động nhẹ thân mình lắc lư trong túi ối đầy chật hẹp.

Cố gắng dựa sát vào thành túi, ngoan ngoãn mà cọ cọ an ủi A Cha của bé.

Đúng là tình phụ tử.

Xúc cảm mà bé con truyền đến cho hắn dù là mong manh nhưng rất mãnh liệt.

Thành công đánh sập trái tim hắn, kinh hỉ đưa lòng bàn tay mình càng áp sát vào bụng để mong cảm nhận bé chân thật hơn nữa.

Không giấu vui mừng, mà hỏi bé.

" Bảo bảo à!!! Là con đúng không? Con có nghe thấy ta nói chăng? "
Như bé biết là cha đang gọi mình, nên càng hoạt bát hơn mà nhút nhích.

" Tâm can bảo bối của cha."
Nhất cử nhất động nghịch ngợm của bảo bảo như đang phát họa rõ nét, chân thực đến nhường nào trước mắt hắn.

Một đoàn tiểu khối thịt hồng hồng đáng yêu đang lăn qua lăn lại trong bụng hắn.

Chứng tỏ bản thân đang thật sự dựng dục một tiểu sinh mệnh mới có mối liên hệ máu mủ của mình.

Là người thân ruột rà duy nhất còn sót lại của hắn.

Khuôn mặt hắn vốn rất dễ nhìn nay giờ đây lại càng trông ôn hòa trông thấy rõ.

Đắm chìm trong mật ngọt đùa vui với bé.

Một lúc lâu mới thâm tính toán giờ đã không còn sớm.

Thầm tiếc nuối nói với bé." Bảo bảo à! Đến giờ đi ngủ rồi, không được chơi nữa rồi."
Nhẹ vuốt ve vùng bụng gồ lên, hơi tự trách mình." Là ta không tốt, cản trở giấc ngủ của bảo bối.


Nên đừng nghịch nữa mà hãy đi ngủ đi nhé."
Bảo bảo ở trong này vốn không hiểu cha đang nói gì, nhưng bé hiện đang rất mệt.

Nên cũng vô thức bé không chơi với cha nữa mà nằm lăn quay ra ngủ.

Ngoan ngoãn không còn náo loạn nữa.

Như cảm thấy bé đã dần yên tĩnh.

Hắn mới thở dài ra một hơi nhẹ nhàng.

Cười khổ.

" Bảo bảo của vẫn hắn luôn ngoan như vậy.

"
Không biết là may mắn hay rủi ro tìm ẩn đây? Khi hắn hoàn toàn không có cảm giác thai nghén nên có trong thai kì.

Ngoan đến đau lòng.

Bé đã thương hắn như vậy, thì hắn tài nào lại không móc hết tâm can mà yêu bé cho được.

.

Truyện Hot
Dùng hết sức mình để giữ bé luôn được bình an, khỏe mạnh mà lớn lên.

Rời xa người nọ, rơi xa chốn thâm cung đầy hiểm ác.

Bé con chỉ có một người cha là hắn.


Điều này cũng là một điều tốt.

Đúng là trong rủi có may mà.

Bé rõ là mềm mại tựa như lông vũ nhưng lại thành công là người thứ hai phá vỡ lớp vỏ bọc cuối cùng của hắn.

Nhẹ nhàng bước vào vùng cấm địa.

Nay lại vì tâm can của hắn mà tự nguyện mở ra.

Nơi sớm đã khô cằn cỏi không còn lại gì, giờ đã ươm mầm lên một chồi non mới bé nhỏ.

Ban cho hắn sức mạnh lẫn niềm tin vào cái gọi là hy vọng một lần nữa.

Tâm cũng vì bé nay đã hóa thành một mảng xuân thủy rộn rạo.

Làm Huyền Dao cảm động không thôi, khóe mắt hắn hình như hơi ươn ướt rồi.

Cười xùe xòa một tiếng lấy tay áo mà lâu đi, giọng không dấu nổi hạnh phúc.

" Con thật đúng là tri kỷ của A Cha mà.

"
Bảo bảo trong bụng: Con cũng yêu A Cha nhất đó, cha đừng buồn nha.

Bình Luận (0)
Comment