Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 33

Edit & Beta: BTD

Sân cầu lông Q rất hiện đại, do một vài Hoa Kiều thành lập, thuộc sở hữu tư nhân, vì thế muốn chơi ở đây thì nhất định phải có thẻ hội viên, nên trong sân không chỉ có học viên của học viện, mà còn có một số vị khách khác.

Sàn, ánh sáng, thiết bị thông gió,… đều dựa theo tiêu chuẩn quốc tế để thiết lập và xây dựng, cho nên chơi cầu long ở đây thật sự rất thích.

Đèn đuốc sáng trưng, âm thanh cổ động, tiếng la hét, tiếng quất vợt vun vút, tiếng vỗ tay không ngừng,…vô cùng náo nhiệt.

Tôi bị cuốn hút, đánh rất hăng.

Tôi và Ứng Hạc Minh là một cặp, phối hợp di chuyển, phân bố cao thấp hợp lý, đánh cho đội của Lý Duy cùng Vương Giai Phân liên tục kêu khổ.

Vương Giai Phân mệt đến thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng, cô ấy kêu lên: “Tiểu Kết, cậu và mình có thù oán gì sao! Chúng ta chỉ là đánh chơi thôi, cậu sao lại như là thi đấu thế.”

Tôi vuốt mồ hôi trên mặt nói: “Đến sân tốt như vậy, không nỗ lực hết mình thì thật có lỗi với số tiền bỏ ra! Cậu muốn đánh chơi, đi xuống sân dưới phòng ngủ chơi là được rồi!”

Nghe xong lời nói của tôi, Ứng Hạc Minh cười rộ lên, nói: “Có đạo lý, có đạo lý, hai người đánh không lại chúng tôi, không cần viện cớ!”

Lý Duy cũng mệt mỏi, lắc lắc đầu nói: “Thật là đánh không lại mấy người, nghỉ ngơi một chút đi, uống nước đã, đánh xong hôm nay, ngày mai thắt lưng, chân tay khẳng định nhấc lên không nổi.”

Mọi người đều đồng ý, chúng tôi ngừng đánh, đi ra ngoài uống nước nghỉ ngơi một chút.

Lý Duy cùng Vương Giai Phân đi đến quầy thức ăn mua ít quà vặt cùng nước uống, Ứng Hạc Minh ngồi ở bên cạnh tôi, hỏi: “Em đánh rất khá, trước kia từng tập luyện sao?”

Tôi lắc đầu trả lời: “Không có, nhưng tôi thường cùng em trai của tôi chơi, đánh nhiều thì lên tay thôi.” Trần Nặc là thành viên trong đội cầu lông của trường, trình độ khá tốt, bồi nó đánh ba, bốn năm nay, trình độ đương nhiên cũng khá hơn rồi.

“Nữ sinh như em bây giờ quả thật không nhiều lắm, đừng nói con gái, ngay cả thiếu niên bây giờ cũng thiếu rèn luyện, lười vận động, chạy vài bước liền rên mệt.”

Phản ứng đầu tiên trong lòng tôi là Diệp Tư Viễn nhà tôi không có nha, mỗi ngày anh đều chạy 8000 m! Tuy rằng kể từ khi khai giảng, bởi vì ở chung với tôi, anh chỉ mới chạy khoảng 5, 6 lần, nhưng tôi biết anh vẫn rất thích vận động.

Sau đó, tôi lại nghĩ sao mình lại nghĩ đến anh làm gì! Không có tiền đồ! Không có tiền đồ!

Tôi cười cười không nói gì, cầm lấy chai nước uống.

Lúc này, có hai người đi đến trước mặt chúng tôi.

Tôi ngẩng đầu vừa thấy Đường Duệ, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, dáng người mảnh mai, trong tay hai người đều cầm vợt cầu lông.

“Trần Kết? Trùng hợp thật, cũng đến đánh cầu sao?” Anh ta nhìn tôi, cười nói, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Ứng Hạc Minh bên cạnh tôi. Cô gái đi bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt đầy địch ý.

Tôi nhìn thấy Đường Duệ thì máu nóng liền dồn lên não, hờ hững ừ một tiếng, không thèm để ý đến anh ta.

Không ngờ, anh ta còn chưa chịu đi, còn nói: “Sao lại đi một mình? Diệp Tư Viễn đâu? Sao anh ta không cùng em đến?”

Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta nói: “Anh quản được sao!”

Miệng anh ta nhếch lên đầy châm chọc: “Cần gì phải hung dữ như vậy, sao không giới thiệu với tôi một chút, người này là?”

Tôi không nói chuyện, Ứng Hạc Minh mở miệng: “Tôi họ Ứng, là bạn của Trần Kết.”

“Ồ, xin chào, tôi họ Đường, cũng là bạn của Trần Kết.”

“Xin chào.” Ứng Hạc Minh bình tĩnh trả lời anh ta, khẳng định có thể phát giác được mùi thuốc súng không ngừng phát ra giữa tôi và Đường Duệ, nhưng mà tôi cái gì cũng không muốn nói.

Đường Duệ còn nói: “Trần Kết, có hứng thú cùng chơi một trận hay không, anh tới trễ, sân đều đã được thuê rồi, chỉ có thể cùng nhóm bạn của mình đánh chung, nhưng mà đánh còn chưa đã. Sân của các em vẫn còn trống, không đánh thì thật lãng phí.”

“Tôi mệt rồi, không muốn đánh.” Tôi nói.

“Là sợ đánh thua sao, ha ha ha ha… Đáng tiếc, Diệp Tư Viễn không thể chơi cùng em.”

“Anh nói xong chưa!” Tôi giận dữ, đứng bật dậy, căm tức nhìn anh ta.

“Tiểu Kết, đừng nóng giận, đừng nóng giận!” Ứng Hạc Minh cũng đứng lên, giữ cánh tay tôi lại, nói “Không bằng chúng ta cùng đánh, đánh với bọn họ một ván đi, dù sao bọn A Duy vẫn chưa trở về, để sân trống cũng lãng phí.”

Tôi cúi đầu, nhìn anh ta nắm lấy cánh tay mình, lập tức rụt lại, tôi nói: “Tôi không đánh, muốn đánh tự mình anh đánh đi.”

Ứng Hạc Minh có chút xấu hổ, Đường Duệ nhìn anh ta, lại nhìn tôi, nói: “Trần Kết, em cần gì phải khó chịu như vậy, tôi có làm gì đâu, cần gì phải sợ tôi như vậy?”

“Shit! Tôi sợ anh chỗ nào!” Tôi phẫn nộ, bắt đầu thô tục, Đường Duệ thật sự là một tên thực ghê tởm, so với Tôn Diệu còn ghê tởm hơn gấp trăm ngàn lần, tôi hận không thể lấy một chậu phân chó hất vào mặt anh ta.

“Không sợ thì đánh một trận đi.” Anh ta đem vợt khoác lên vai, nhíu mày nhìn tôi nói.

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, vẫn đang muốn cự tuyệt, Ứng Hạc Minh đột nhiên tiến đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ứng chiến đi, trình độ của anh ta có lẽ không tầm thường, nhưng người cùng đánh với anh ta trình độ nhất định có cách biệt khá xa, chúng ta nhất định sẽ thắng.”

Ngẫm nghĩ một chút, tôi đột nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Ứng Hạc Minh, bề ngoài của tôi sẽ làm Đường Duệ cảm thấy tôi yếu đuối, anh ta nhất định không biết trình độ chơi cầu lông của tôi thế nào, cho nên mới dám thách đấu.

Mà Ứng Hạc Minh, anh ta cùng tôi đã đánh với nhau rồi nên đối với cách chơi của tôi phần nào nắm được, anh ta là muốn tôi ở trên sân cầu, phát tiết tức giận đối với Đường Duệ.

Tôi lập tức nhướn mày, lớn tiếng nói: “Được! Đánh thì đánh! Ai sợ ai! Muốn đánh thì đánh một trận đi, đánh liên tục 3 ván, mỗi ván 11 điểm, ai thắng 2 ván thì thắng chung cuộc.”

“Không thành vấn đề.” Đường Duệ ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.

Lúc trận đấu sắp bắt đầu thì Lý Duy cùng Vương Giai Phân cũng vừa mua đồ uống trở về, hai người kinh ngạc nhìn chúng tôi ở đây “giương cung bạt kiếm”.

Đường Duệ phát cầu trước, cô gái nhìn có vẻ ốm yếu kia cầm vợt khẩn trương đứng ở vị trí phía trên.

Ứng Hạc Minh tiếp cầu, tôi len lén nhìn anh ta một cái, anh ta rất bình tĩnh, ánh mắt săc bén, hạ thấp người, tay cầm vợt đưa lên, sẵn sàng đợi Đường Duệ phát bóng.

Trận đấu bắt đầu, Đường Duệ phát cầu, chúng tôi liền phát hiện, anh ta quả nhiên là một cao thủ cầu lông.

Cũng may, Ứng Hạc Minh cũng khá lợi hại, anh ta vững vàng tiếp được đường cầu hiểm hóc của Đường Duệ, sau đó hai người chúng tôi bắt đầu phối hợp tấn công.

Trái cầu nhỏ không ngừng bay tới bay lui, chợt nhanh chợt chậm, chợt xa chợt gần. Tôi tập trung tinh thần, phản ứng nhanh hơn, một chút cũng không dám chậm trễ, tôi phụ trách khu vực gần lưới, cũng tiếp được vài cú đập cầu của Đường Duệ. Khi tôi tiếp được, tôi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Đường Duệ, tôi biết anh ta đã bắt đầu lo lắng.

Đường Duệ đánh rất khá, nhưng mà người hợp tác cùng anh ta thật sự rất tệ. Ứng Hạc Minh đã sớm phát hiện cô gái gầy nhỏ kia chính là uy hiếp của anh ta, những đợt tấn công, phản đòn tiếp theo đều chọn điểm rơi ngay tại khu vực của cô ta, cô ta căn bản không biết cách chống đỡ, chỉ biết đứng một chỗ, không ngừng thét chói tai.

Đường Duệ không có biện pháp, chỉ có thể chạy tới chạy lui, ứng chiến với những đường cầu lắc léo của hai chúng tôi.

Tôi nghĩ, anh ta nhất định bắt đầu hối hận.

Ván đầu tiên, đội của tôi thắng với tỉ số 11 – 6.

Cô gái gầy nhỏ ủy khuất nhìn Đường Duệ: “Em mệt chết mất!”

“Kêu la cái gì! Đánh kém như vậy!” Đường Duệ trừng mắt nhìn cô ấy, đột nhiên liếc mắt nhìn về phía Vương Giai Phân đang ngồi ngoài sân, anh ta nói, “Vương Giai Phân, em cùng anh một đội đi!”

Lý Duy biến sắc, vươn tay kéo sát Vương Giai Phân vào mình, nói: “Xin lỗi, cô ấy là đồng đội của tôi.”

Vương Giai Phân đỏ mặt, rất phối hợp trốn phía sau lưng Lý Duy, không nói lời nào.

Đường Duệ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, quát cô gái gầy nhỏ: “Co tránh ra! Trận tiếp theo, tôi đánh một mình!”

Cô gái nhỏ nhìn anh ta, mím môi rồi liền khóc một tiếng, bỏ lại vợt, xoay người bỏ chạy.

Đường Duệ quay đầu nhìn chúng tôi, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta đỏ ngầu, anh ta nói: “Tiếp tục!”

Tôi đứng lên, nói: “Được rồi, tiếp tục!”

Tôi đã rất mệt, nhưng mà lại hưng phấn không thôi.

Tôi nhanh chóng di chuyển, mắt nhìn chằm chằm trái cầu, đem hết toàn lực để đánh, không sợ người khác nói chúng tôi hai người khi dễ một người.

Tôi muốn khi dễ ngươi Đường Duệ! Vì sao? Ai bảo anh ta trước kia thương tổn Diệp Tư Viễn! Ta muốn ngươi mất mặt trở về!

Khi tỷ số của ván 2 đã là 10 – 4, Đường Duệ đã sắp điên rồi, nhưng anh ta cũng là một người quật cường, đến thời khắc này vẫn không muốn chịu thua, mỗi một đường cầu đều tận lực ứng phó.

Anh ta dùng kỹ xảo hòng đánh lừa tôi, nhảy thật cao, vung vợt thật mạnh, nhưng thật chất chỉ phớt nhẹ vào cầu, để nó vừa vặn bò qua lưới. Tôi liều mạng lao đến, khi cầu cách mặt sân khoảng 20cm, tôi duỗi tay đỡ được.

Đường Duệ không nghĩ tới tôi có thể đỡ được, anh ta đứng không nhúc nhích, mắt thấy cầu rơi xuống.

Cơ thể của tôi nặng nề ngã xuống, cánh tay đau nhói, tôi biết tay mình đã bị thương.

“Tiểu Kết!” Ứng Hạc Minh chạy như bay đến bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng tay phải tôi lên kiểm tra.

Vương Giai Phân cùng Lý Duy cũng chạy tới.

Ứng Hạc Minh hỏi: “Có đau lắm không?”

Tôi ngồi xuống, cắn răng lắc đầu, nói: “Không có việc gì, thắng rồi?”

“Thắng.” Anh ta nâng tay trái không bị thương của tôi lên, đập nhẹ vào đó, nói “Em liều vậy để làm gì, nếu điểm vừa rồi không thắng, cuối cùng cũng thắng.”

“Tôi chính là nhìn anh ta không vừa mắt.”

Lúc này, Đường Duệ đi đến bên cạnh chúng tôi, anh ta cúi đầu nhìn tôi, mắt nhìn cánh tay đỡ tôi của Ứng Hạc Minh, anh ta cười lạnh một chút, nói: “Trần Kết, em đánh rất khá, tôi tâm phục khẩu phục. Nhưng mà… tôi cũng thật sự là bội phục em, có phải em làm chuyện gì cũng sẽ chọn người cùng làm chung hay không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, hận không thể cởi giầy ném vào bản mặt đáng ghét của anh ta, tôi không hiểu trên đời này sao có thể có hạng người như Đường Duệ , đầu óc mới hạ tiện làm sao? Người nhà của anh ta làm thế nào nuôi ra một tên bại hoại như vậy, dạng chó hình người?

Đường Duệ không nói thêm gì nữa, anh ta cầm vợt lên, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói, liền rời đi.

Tôi đứng lên, xem xét cánh tay phải của mình, phát hiện thì ra cũng chỉ là vết thương nhỏ, khuỷu tay chỉ hơi sưng, bầm tím một chút, may mắn là không có gãy xương.

Ứng Hạc Minh nói: “Tôi đưa em đi bệnh viện, chụp X- Quang cho chắc.”

“Không cần, không cần, tôi về nhà sức chút thuốc giảm đau là được.” Tôi lắc lắc đầu, cánh tay đau đớn làm tôi bắt đầu nhớ đến Diệp Tư Viễn.

Tôi thật hi vọng có anh ở bên cạnh, thật hi vọng anh thấy mình bị thương, thật hi vọng anh có thể dùng đôi môi mềm kia hôn lên vết thương của mình, rồi quan tâm hỏi tôi: “Tiểu Kết, có đau hay không?”

Tôi cứng rắn chịu đựng, không cho nước mắt rơi xuống.

Ứng Hạc Minh kỳ quái hỏi tôi: “Về nhà? Em không ở trong kí túc xá sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, một chút cũng không chột dạ nói: “Tôi cùng bạn trai ở chung.”

“Ồ…” Anh ta cười có chút gương gạo, còn nói, “Vậy đi thôi, hôm nay đánh đến đây thôi.”

Bốn người chúng tôi kiểm tra đồ đạc, cùng nhau đi về, kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào thì trời mưa.

Mưa rất lớn, chỉ là chúng tôi mải miết cuốn vào trận đấu, không hề nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.

Đứng dưới mái hiên, Vương Giai Phân nói: “Aizz, làm sao bây giờ, lúc nãy vội quá em không mang theo ô.”

Ứng Hạc Minh cười rộ lên: “Mấy người đúng là tuổi nhỏ làm việc không đáng tin cậy, ra ngoài cũng không chịu xem tin thời tiết, anh có mang ô.”

Lý Duy cùng Vương Giai Phân sùng bái nhìn anh ta.

Ứng Hạc Minh từ trong bao vợt lấy ra hai cái ô, đưa một cái cho Lý Duy, nói: “Em đưa Giai Phân về ký túc trước đi, sau đó tự mình trở về trường học.”

Lý Duy nói: “Không thành vấn đề, đi qua đi lại chỉ tầm 20 phút, rất gần.”

Nói xong, hai người bọn họ chào tạm biệt, bung ô hòa vào màn mưa.

Ứng Hạc Minh quay đầu nhìn tôi, nói: “Xe của tôi đậu ở bãi đỗ, em cùng tôi đi qua đó, tôi lái xe đưa em trở về, phòng trọ của em ở gần trường không?”

“Không cần, chỗ của tôi rất gần, tôi tự về là được rồi.” Tôi vội vàng xua tay, tôi chưa bao giờ cùng một nam nhân che chung một cái ô, rất không thoải mái.

Anh ta nói: “Mưa lớn như vậy, nếu em tự mình trở về, bảo đảm sẽ ướt sũng, hơn nữa tôi cũng lo lắng.”

“Thật sự không cần.” Tôi nhìn anh ta nói, “Hoặc là anh cho tôi mượn ô, tôi tự mình về. Ô dùng xong tôi sẽ trả lại cho Vương Giai Phân.”

Ứng Hạc Minh cười: “Đi, cầm đi… Nhưng mà tôi đến bãi đỗ xe như thế nào đây?”

“Vậy anh cầm đi, em không cần.” Tôi xoay người muốn đi.

“Ấy, chớ đi, như vậy đi, em cùng tôi đi đến bãi đỗ xe được không, chỉ một đoạn ngắn thôi, em có biết là đánh cầu đổ nhiều mồ hôi, nếu như gặp mưa, thực dễ dàng phát sốt. Tôi không phải muốn kì kèo gì cả, kì thực chỉ là không muốn ngã bệnh, cũng không muốn em ngã bệnh, không có ý gì khác.”

Tôi nhìn anh ta, biết anh ta nói có lý, do dự một hồi, rốt cục gật gật đầu.

Anh ta nở nụ cười, mở ô, tôi đi đến bên cạnh, cùng che chung một chiếc ô.

Loại trạng thái này, với tôi mà nói thực xa lạ.

Đột nhiên, tay Ứng Hạc Minh nhẹ nhàng mà khoát hờ lên vai tôi.

Tôi lập tức tựa như bị điện giật, lui hai bước xa, tôi cực chán ghét cảm giác tiếp xúc cùng một người con trai mà không phải là Diệp Tư Viễn.

Ứng Hạc Minh hơi sững lại, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Tôi nhìn anh ta, không biết có nên cùng đi chung tiếp hay không.

Lúc này, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một loại cảm giác cực đặc biệt, giống như đột nhiên có một viên đá nhỏ quăng vào mặt hồ phẳng lặng.

Tôi liền xoay người tìm kiếm.

Ở ngay cửa lớn, nơi góc khuất tối đen kia, tôi biết chắc có một người đang đứng đó.

Tôi tin, có một đôi mắt đang dõi theo từng động tác của tôi.

Tôi không biết người đó đã đứng bao lâu, tôi không biết hiện tại trong lòng người đó đang nghĩ gì, cảm thấy thế nào, tôi chỉ biết, anh đang ở đây.

Tôi nhẹ giọng gọi anh: “Diệp Tư Viễn.”

Rất lâu sau đó, anh rốt cục chậm rãi từ trong bóng đêm đi ra.

Diệp Tư Viễn cả người đều ướt đẫm, anh mặc áo sơmi tay ngắn màu trắng, đã bị nước mưa thấm ướt thành trong suốt, dính chặt vào người, làm lộ ra dáng người rắn chắc cân xứng, cũng lộ ra bả vai khỏe mạnh với hai phần tay nhỏ xíu bên trong tay áo.

Anh đeo balo, đứng ở nơi đó, mặt không chút thay đổi nhìn chúng tôi, sắc mặt có chút tái nhợt, môi khẽ mím lại.

Đầu của anh sũng nước, tóc mái dán sát trên trán, vài sơi rủ xuống mắt, nhưng anh không có cánh nào vén nó lên, anh cứ như thế, lặng lẽ nhìn hai chúng tôi.

Tôi có thể thấy Ứng Hạc Minh trên mặt hiện lên kinh ngạc cùng nghi vấn.

Diệp Tư Viễn vừa nhìn liền hiểu ngay, tay áo trống trơn ướt đẫm, không thể che đậy giúp anh, bị nước mưa làm ướt, xoắn loại như quả dưa chuột héo, thoạt nhìn có chút ghê người.

Tôi đi đến bên cạnh Diệp Tư Viễn, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Anh cúi đầu nhìn tôi, liếc mắt một cái, nói: “Trời mưa, anh vội đến đưa ô cho em.”

Hốc mắt tôi lập tức liền ẩm ướt, cố gắng làm vài cái hít sâu mới nhịn xuống nước mắt, tôi quay đầu nhìn Hạc Minh nói: “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, Diệp Tư Viễn. Tư Viễn, đây là anh họ của bạn trai Vương Giai Phân, Ứng Hạc Minh.”

Tay tôi nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Diệp Tư Viễn, tôi có thể cảm nhận được toàn thân anh đều ướt đẫm.

Ứng Hạc Minh nói: “Xin chào.”

Diệp Tư Viễn cũng gật đầu nói: “Xin chào.”

Ứng Hạc Minh quay đầu nhìn mưa vẫn tuôn xối xả, nhìn chúng tôi nói: “Hai người có ô không, hay là cùng tôi đến bãi đỗ xe, tôi đưa hai người về nhà.”

Tôi còn chưa nói, Diệp Tư Viễn đã mở miệng: “Không cần, chúng tôi có thể tự mình đi về.”

Ngữ khí của anh rất lạnh nhạt, tôi cũng lập tức nói: “Cảm ơn anh, Ứng Hạc Minh, thật sự không cần, nhà chúng tôi rất gần, tự mình về được rồi.”

Ứng Hạc Minh nhìn Diệp Tư Viễn, lại nhìn tôi, anh ta cũng không tiếp tục miễn cưỡng chúng tôi: “Vậy tôi đi trước, hai người đi đường cẩn thận.” Nói xong, anh ta xoay người bước đi vào trong mưa.

Dưới mái hiên, rốt cuộc chỉ còn lại hai người, tôi và Diệp Tư Viễn.

Tôi trầm mặc một hồi, Diệp Tư Viễn nói: “Ô ở trong balo của anh, em lấy ra đi, chúng ta đi thôi.”

“Vâng…” Tôi đáp lời anh, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment