Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 75

Tôi nằm ở trên giường hai ngày hai đêm, không ăn cơm, không ngủ, không nói lời nào, cũng không chịu tiến hành vật lý trị liệu.

Tôi mặc cho bọn họ nói chuyện ở bên tai tôi, giúp tôi vô nước biển, giúp tôi xoa bóp, giúp tôi mát xa, chỉ là không muốn động một chút nào.

Tùy tiện bọn họ làm cái gì thì làm. Dù sao, tôi đã chết rồi.

Hai ngày sau, Tần Lý đến thăm tôi.

Nhìn thấy anh ta, tôi lại không nhịn nổi nữa, lập tức khóc lần nữa. Tôi khóc đến kinh thiên động địa, ở trên giường thiếu chút nữa sặc khí. Tần Lý gọi bác sĩ, y tá đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại rồi điều khiển xe lăn trở lại bên cạnh tôi.

"A Lý, tại sao? Anh biết tại sao! Đúng không?" Tôi khóc hỏi anh, nắm chặt tay trái của anh, giống như nắm một cây cỏ cứu mạng.

Tần Lý mím môi, anh thở dài, trở tay nắm tay của tôi, trầm giọng nói: "Tiểu Kết, em tỉnh táo một chút, hãy nghe anh nói."

Tôi lập tức ép buộc mình ngừng khóc thút thít, tràn đầy mong đợi nhìn anh.

"Anh cũng là hôm qua mới biết, trong điện thoại." Anh nhìn tôi, ánh mắt rất dịu dàng, "Tiểu Kết. Chuyện này, anh có thể hiểu Tư Viễn, nhưng vô cùng không đồng ý, nhưng mà anh lại không khuyên nổi hắn."

"A Lý, không phải anh ấy, anh ấy gặp phải chuyện gì chứ?"

"Anh không rõ ràng lắm. Nhhưng Tiểu Kết, anh không đồng ý cách làm của Tư Viễn, nhưng mà anh lại tôn trọng quyết định của hắn. Em cũng giống như anh hiểu rõ tính tình của hắn, chuyện hắn đã quyết định, không dễ dàng thay đổi."

Tôi đương nhiên hiểu rõ Diệp Tư Viễn, chuyện không có suy tính rõ ràng, anh sẽ không nói với tôi, nhìn tổng hợp tình huống mấy tháng gần đây, chuyện này anh đã suy tính lâu rồi.

"Nhưng A Lý! Em nghĩ không thông!" Tôi lau nước mắt, "Em làm gì sai sao? Anh ấy lại vẫn muốn gạt em, nói anh ấy yêu người khác! Không phải anh ấy ngã bệnh? Hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? A Lý! Có phải như vậy không?"

"Không phải, Tiểu Kết, Tư Viễn hắn không có việc gì." Tần Lý lại lần nữa thở dài. Anh duỗi cánh tay xoa đầu tôi, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve tóc của tôi, "Tiểu Kết, hiện tại anh không biết nên nói như thế nào, chuyện này thật sự rất đột ngột, anh hoàn toàn không ngờ tới Tư Viễn sẽ quyết định như vậy. Anh sẽ không thay hắn giải thích cái gì, cũng sẽ không bảo em đừng trách hắn, trên thực tế, tự anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy hắn làm một quyết định sai lầm cực đoan. Nhưng. . . . . . Tiểu Kết, anh tin tưởng Tư Viễn làm như vậy luôn là có lý do của hắn. Anh chỉ hi vọng em có thể nhìn về phía trước, giai đoạn hiện nay, trước hết để cho mình hổi phục trở lại, ăn cơm thật ngon, rèn luyện, trị liệu thật tốt, tất cả chuyện chờ thân mình tốt hơn rồi lại nói, có được hay không?"

"A Lý, anh ấy không cho em lý do." Tôi cười thê thảm, lắc đầu nói, "Em và anh ấy ở cùng nhau hơn hai năm, nhưng ngoài một câu chia tay, anh cũng không nói gì cả."

Cái gì cũng không có, không có mơ ước, không có ánh sáng, không có tương lai. Lòng của tôi hoàn toàn chết, ở nơi này hai ngày hai đêm, tôi hoàn toàn không cách nào suy tư.

Tôi che ngực của mình, nơi đó đang chảy máu ào ào.

Nghĩ đến anh sẽ biến mất trong tương lai cuộc đời tôi, tôi đã từng cho rằng anh sẽ dính líu cả đời với tôi, biến mất khỏi sinh mệnh của tôi! Tôi chỉ cảm giác không khí trong ngực đang từ từ bị rút đi, tôi thật vất vả sống lại, thời gian xuân về hoa nở lại một lần nữa ngã vào địa ngục. Người từng hứa vô số cam kết với tôi, cứ như vậy không cần tôi nữa.

Tôi thật sự ngu! Thật khờ! Tôi hậu tri hậu giác phát hiện, trong mấy tháng này Diệp Tư Viễn khác thường như thế, anh một lần cũng không trở lại, bắt đầu từ lễ giáng sinh, anh ở trong điện thoại và video cũng sẽ không thân thiện, luôn là một bộ dáng u sầu.

Tôi còn ngu ngốc cho là anh đang lo lắng cho tôi, bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó anh đã có ý nghĩ này rồi.

Nhưng đến tột cùng là tại sao vậy chứ?!

Tôi còn không biết là tại sao!!

"Tiểu Kết, anh có chuyện muốn nói với em." Đột nhiên Tần Lý có chút muốn nói lại thôi, anh nghĩ nghĩ, còn mở miệng, "Anh tôn trọng quyết định của Tư Viễn, cho nên hắn nhờ vả anh làm một chuyện, anh phải giúp hắn làm được."

"Chuyện gì?"

"Nhà ở chung cư Prague đứng tên của Tư Viễn, hắn đang ở Italy làm công chứng ủy thác, để anh giúp một tay chuyển thành tên của em, còn có một tấm chi phiếu. . . . . ."

"Tần Lý, anh đừng nói nữa." Tôi ngắt lời anh, "Hắn không nợ em."

"Tiểu Kết, em tỉnh táo một chút, Tư Viễn hắn. . . . . ."

"Em không phải tình nhân hắn bao nuôi, vật của hắn, em đều không cần."

"Nhưng. . . . . ."

"Tần Lý, em còn xem anh là bạn bè. Nếu như anh không muốn, bây giờ em sẽ đuổi anh ra khỏi đây, anh tốt nhất đừng nhắc thêm một chữ nữa." Tôi dừng một chút, còn nói, "Nhưng tiền thuốc thang hơn nửa năm nay, bây giờ em vẫn không trả nổi, ba em cũng không trả nổi, em chỉ có thể thiếu trước."

"Em đang nói cái gì đó? Tiểu Kết, ai cần em trả rồi hả?"

"Không sai, em cũng có thể không trả, đây là em nên có." Tôi nhìn chằm chằm Tần Lý, "Em phục vụ quên mình để đổi lấy, đúng không?"

". . . . . ." Anh ta không nói nữa.

"Em sẽ tiếp tục trị liệu, em sẽ khá hơn. Tần Lý, giúp em chuyển một câu nói cho Diệp Tư Viễn, anh hãy nghe cho kỹ. Không có thứ gì có thể bồi thường cho em, hắn vốn cũng không có thiếu em cái gì, hắn chỉ nợ em một lý do. Cho nên, em sẽ chờ lý do của hắn, em sẽ chờ hắn, chờ hắn trở về. Nhưng mà em lại không phải ngu ngốc, em sẽ không chờ đợi vô kỳ hạn. Anh giúp em nói với hắn, em chờ hắn năm năm. Năm năm, tính từ ngày hắn rời đi, ngày 27 tháng 9. Đến ngày 27 tháng 9 năm năm sau, em chờ hắn đến cho em một lời giải thích."

"Tiểu Kết, em đừng nói càn. Em. . . . . . quên hắn đi, em còn trẻ tuổi như thế, thân thể cũng lập tức có thể khôi phục khỏe mạnh, tương lai em còn dài mà, Tư Viễn sẽ không nguyện ý gặp lại em trong bộ dáng này."

"Bộ dáng em như thế nào?" Tôi lớn tiếng kêu, "Những ngày sau này, em sẽ trôi qua thật vui vẻ khoái lạc! Hắn không muốn nhìn thì không cần nhìn! Em thích chờ, mắc mớ gì tới hắn!"

"Tiểu Kết. . . . . ."

"Tần Lý, anh chỉ cần nhớ, giúp em chuyển lời là được." Tôi cười lên, đột nhiên cảm thấy dễ dàng, "Em sẽ sống tiếp thật tốt, anh yên tâm."

Tôi bắt đầu liều mạng tập vật lý trị liệu, chịu đựng đau đớn kịch liệt trên thân thể.

Tâm đã chết đã từ từ sống lại, thân thể vô lực giống như được rót vào một cỗ lực lượng mới.

Tôi rời giường đúng giờ, ngủ đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, rèn luyện đúng giờ, uống thuốc đúng giờ, chưa bao giờ có nguyện vọng muốn khỏe lên mãnh liệt như vậy! Trần Kết, mày nhất định phải khôi phục thành bộ dáng vui vẻ lúc trước.

Ở phòng ngoài phơi nắng một lúc lâu, tôi cong khóe miệng lên mỉm cười.

Hắc! Diệp Tư Viễn, anh đừng xem thường tôi! Anh cho rằng tôi sẽ sa sút đến muốn sống muốn chết sao?! Anh nghĩ rằng cho tôi một phòng ốc đáng chết, cho tôi thêm một khoản tiền là có thể xóa sạch hơn hai năm tình cảm của chúng tôi sao?!

Anh sai lầm rồi!!

Không có anh, tôi cũng có thể sống sót! Cũng có thể sống rất tốt!!

@@@@@@@@@@@

Trung tuần tháng 6, tôi hoàn toàn khỏi hẳn, rốt cuộc xuất viện.

Trước tiên tôi đi vào nhà tù thăm Uyển Tâm.

Uyển Tâm lại mập hơn một chút, chị cắt tóc ngắn, mặc màu quần áo tù của nữ màu xanh đen, nhìn khí sắc cũng không tệ lắm.

Thấy chị, tôi liền khóc.

"Tiểu Kết, đừng khóc, chị không sao." Uyển Tâm lôi kéo tay của tôi, nở nụ cười, "Thân thể em có khá hơn chút nào không?"

"Tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không có việc gì rồi. Uyển Tâm, chị. . . . . . chị thật ngốc."

"Khụ! Nói cái gì đó, chị cũng không phải là vì em, chị là vì chính mình." Uyển Tâm nhéo tay của tôi, "Em gái ngốc, đừng khóc, em dám nhảy lầu, chị đây coi là cái gì chứ."

"Sao chị có thể nói như vậy! Vì hắn, vì em! Không đáng giá đâu!" Tôi khóc đến rất lợi hại, "Uyển Tâm, chị có sao không, có người khi dễ chị không?"

"Không có. Ai u, em đừng khóc, thật không có." Uyển Tâm chỉ chỉ mặt của mình, "Không phải chị còn mập lên sao? Ở chỗ này, họ đối với chị cũng đặc biệt khách khí. Thật rất kì quái, anh Tiểu Báo và anh thủy thủ đều tới thăm chị, anh Tiểu Báo nói hắn đã an bài, chị không có việc gì."

"Tần Lý cũng đã nói. À, chính là anh họ Diệp Tư Viễn."

"Thật ra thì. . . . . .chị biết rõ, còn có một người giúp chị thu xếp. Em nhất định không đoán được."

"Ai?"

"Bạn gái hắn."

"Hả? Hạ Thư Ý sao?" Tôi kinh ngạc.

"Cô ấy tới thăm chị." Uyển Tâm nháy nháy mắt, "Không ngờ chứ? Cô ấy thật là một cô gái vô cùng tốt, người kia không quý trọng cô ấy, hai người bọn họ ở chung một chỗ đã bảy năm, trong đại học liền bắt đầu lui tới."

Uyển Tâm thở dài, còn nói, "Lúc cô ấy đến thăm chị, chị thật sự cảm thấy rất áy náy, không phải vì chị làm chuyện này, mà bởi vì những chuyện trước kia. Tiểu Kết, chị không sớm nghe lời của em, chị thật sự là váng đầu rồi."

"Diệp Tư Hòa. . . . . ." Lần đầu tiên tôi nhắc tới tên của hắn, vẫn chần chờ một chút, "Bây giờ tình huống hắn như thế nào rồi? Chị biết không? Tần Lý và đám người Vương Giai Phân đều không nói cho em biết."

"Sẽ không có chuyện đi, chị cũng không biết. Tiểu Kết, chị đâm hắn bốn dao." Uyển Tâm có chút đắc ý giơ bốn ngón tay lên với tôi, "Nhưng mà chị lại không muốn để hắn chết, cho nên chị lại báo cảnh sát."

"Chị. . . . . ." Tôi cảm thấy rợn cả tóc gáy, Uyển Tâm lại có thể mạnh mẽ như vậy.

"Có một dao xuyên phá thận của hắn, giống như bị cắt đi thận bên phải, còn bị cắt lá lách, chị chỉ biết như thế thôi." Chị nhún nhún vai, giữa lông mày là vân đạm phong khinh.

"Uyển Tâm, chị . . . . ." Tôi thật sự không nói được gì.

Uyển Tâm nhìn tôi, nói: "Tiểu Kết, em yên tâm, chị sẽ không nhớ thương hắn nữa, Tô Uyển Tâm chị không phải loại người như vậy, chị dám làm thì sẽ dám nhận. Lúc ấy ở bệnh viện, cảnh sát cho Diệp Tư Viễn làm biên bản, chị biết rõ chuyện đã xảy ra sau đó, hiểu rất rõ, chị nhẫn nhịn không được. Luật pháp không thể trừng phạt hắn, vậy thì để chị, để chị thay em, thay Diệp Tư Viễn, thay Hạ Thư Ý đi kết thúc tất cả."

"Chị trả giá quá lớn rồi! Tô Uyển Tâm!"

"Chị chưa từng hối hận." Uyển Tâm cười, "Mỗi ngày đều ngủ ngon giấc, ngược lại hắn, chắc sẽ gặp ác mộng hàng đêm đi."

Mãi cho đến khi rời khỏi ngục giam, tôi cũng không nói với Uyển Tâm, tôi và Diệp Tư Viễn chia tay rồi.

Tôi xin anh thủy thủ, anh Tiểu Báo, Lưu Nhất Phong và Phùng Khếu Hải, ai cũng không cho phép nói cho chị biết.

Tài xế của Tần Lý chờ tôi ở trước cửa ngục, hắn mang tôi trở lại tòa nhà Prague, từ từ đi lên lầu. Tôi cảm thấy được chỗ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi từng ở nơi này một năm, lại rời đi gần một năm.

Thấy cửa phòng gắn một cái ghế kiểu xếp mở ở trên tường, tôi lập tức giơ chân lên đạp mặt ghế xuống, sau đó ngồi lên.

Diệp Tư Viễn ngồi ở chỗ này vô số lần, dùng chân kéo túi xuống đất, ngón chân linh hoạt gắp cái chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa vào nhà.

Nhớ lần đầu tiên được anh mang theo tới chỗ này, anh đã cười đến rất vui vẻ, cúi đầu cạ đầu của tôi, nhỏ giọng nói: "Nếu như em thích, cũng có thể thêm tên của em."

Dường như đã qua mấy đời.

Tôi ngồi một lát, đứng lên mở cửa.

Trong phòng vẫn là dáng vẻ xảy ra chuyện vào ngày đó, chỉ là đã không thấy bóng dáng va ly hành lý lớn ở góc tường phòng khách.

Chỉ còn lại đống mảnh ghép hình còn tán loạn đầy trong hộp, đã sớm phủ kín một lớp bụi thật dày.

Hình như không có ai từng tới nơi này.

A, không đúng, cảnh sát đã tới, bọn họ tới lấy chứng, tôi có thể nhìn thấy được dấu vết những tơ nhện kia.

Tôi đi một vòng trong nhà, trong phòng ngủ. Diệp Tư Viễn cũng không có lấy toàn bộ quần áo, trong tủ treo quần áo cũng còn rất nhiều. Đồ dùng trên giường vẫn như tháng chín năm trước, tay sờ lên đều là bụi bậm.

Trong thư phòng, tôi nhìn hai bàn làm việc một cao một thấp đối diện với nhau, máy vi tính của tôi vẫn còn, bên Diệp Tư Viễn thì đã trống rỗng rồi.

Trong phòng vẽ tranh còn bày ra dụng cụ vẽ tranh của anh, thuốc màu đã sớm khô cạn.

Trang phục trong phòng làm việc của anh vẫn lộn xộn như cũ, trên thực tế, sau khi học kỳ mới năm ngoái bắt đầu, anh đã không tiến vào nơi này.

Trong phòng bếp là thiên hạ của tôi, không nhìn ra có gì thay đổi.

Trong phòng vệ sinh, trên móc vẫn còn treo khăn mặt, khăn tắm của chúng tôi, tất cả đều khô cứng.

Còn có dụng cụ hỗ trợ đi vệ sinh của Diệp Tư Viễn, anh cũng không có mang bọn chúng đi, vẫn thật chỉnh tề treo ở trên tường bên bồn cầu tự hoại.

Tôi nhìn vòi sen, nhìn hai đôi dép bọc nilon trong phòng tắm đến ngây người.

Một đôi dép kiểu nam màu xanh đen là của anh, chân thật to, lại vĩnh viễn sạch sẽ.

Dép kiểu nữ màu hồng nho nhỏ là của tôi, có một chiếc còn đặt lên dép của anh, thật giống như tôi đạp chân của anh.

Tôi nở nụ cười, xoay người lại đi tới phòng khách.

Đi thẳng tới trên ban công, tôi dời cửa sổ thủy tinh đi, nhìn xuống dưới lầu.

Lầu sáu, thì ra là cao như vậy.

Hai cây phơi đồ đặc biệt lồi ra ở lầu hai vẫn ở nơi đó, cũng đã thay đổi, nghe nói lúc ấy, tôi đã làm gãy chúng nó rồi.

Tôi cảm tạ bọn chúng, bọn chúng vướng chân tôi lại, mặc dù làm xương chân tôi đều gãy, tuy nhiên nó cứu mạng của tôi.

Nhìn xuống chút nữa, là một mảnh sân cỏ.

Tôi chính là rơi ở nơi đó, mất bao lâu? Một giây, hay là hai giây?

Tôi nhìn sững sờ toàn bộ mọi thứ ngoài cửa sổ, trái tim đột nhiên co rút một cái.

Đột nhiên quay đầu lại, tôi nhìn quanh căn phòng này, rốt cuộc hiểu rõ được. Anh, đã không có ở đây.

Một mình tôi ở trong phòng đến hai giờ chiều, thu dọn một ít đồ, chuẩn bị trở về quê.

Một đêm trước khi đi, tôi và Vương Giai Phân cùng đi bờ sông.

Buổi tối mùa hè, gió sông từ từ thổi qua, tôi và Vương Giai Phân cùng nhau vịn lan can nhìn cảnh sông đêm.

Đối diện sông là nhà cao tầng đủ loại hình dáng, ánh sáng lóe lên, lộ ra đô thị lớn phồn hoa.

Trong sông là du thuyền thong thả trôi qua, xa xa nhìn lại, có thật nhiều du khách đang tựa trên lan can thuyền hóng gió ngắm phong cảnh.

Chúng tôi đang nhìn bọn họ, bọn họ cũng đang nhìn chúng tôi.

Thành phố ồn ào náo động này chính là kỳ quái ở chỗ này, mỗi người đều có chuyện xưa, mỗi người đều là diễn viên trong mắt người khác.

Tôi đã diễn, diễn rất khổ sở, nhưng cao triều thay nhau nổi lên đầy đủ, tuổi thanh xuân của tôi đã biến thành dấu ấn cực kỳ khắc sâu ở trong đời tôi.

Vương Giai Phân vẫn buồn bực không vui, tôi không hiểu rõ là vì cái gì, cũng không còn hơi sức nói chuyện.

Đột nhiên, cô ấy lớn tiếng khóc, cả người nằm ở trên lan can, điên cuồng la lên với gợn sóng trên sông lớn: "A a a a a ---"

Tôi sợ hết hồn, vội vàng hỏi cô: "Giai Phân! Cậu làm sao vậy?"

Vương Giai Phân nghiêng đầu nhìn tôi, mái tóc dài của cô bị gió thổi có chút rối loạn, trên mặt còn vương nước mắt, lại cười lên: "Tớ chia tay với Lý Duy."

"Tại sao?" Cuối cùng Lý Duy quyết định đi Australia, mấy tháng trước, hai người bọn họ vẫn luôn rất khó chịu.

"Tớ cũng không dũng cảm như cậu được. Tiểu Kết, hắn muốn đi thật lâu, tớ cảm thấy bọn tớ không được."

"Cũng chỉ vài năm, chớp mắt một cái đã trôi qua rồi."

"Thanh xuân của con gái rất ngắn ngủi ." Vương Giai Phân kéo tay của tôi, "Cậu thật muốn chờ hắn sao? Tớ cảm thấy hoàn toàn không cần thiết! Diệp Tư Viễn chính là một tên khốn kiếp! Cậu bị thương nặng như vậy, hắn một lần cũng chưa trở lại thăm cậu, sau đó lại trực tiếp nói chia tay, đàn ông không chịu trách nhiệm như vậy, cậu còn chờ hắn làm cái gì?!"

"Anh ấy nhất định có lý do của mình." Tôi cười với cô, "Tớ cũng có lý do của tớ."

"Nhưng cậu chờ hắn làm gì! Cái lý do chó má kia, không nghe cũng được thôi!"

"Cũng chỉ năm năm, năm năm vừa qua, anh ta không trở lại, tớ lập tức buông tha." Tôi có chút giận dỗi nói, "Tớ không muốn nhanh như vậy hạ bản án cho tớ với anh ta. Tớ muốn đánh cuộc, xem thử sẽ xảy ra chuyện thú vị gì."

"Tiểu Kết, cậu hận hắn sao?"

"Hận! Rất hận!"

Tôi khom lưng nhặt một hòn đá từ dưới cỏ lên, vung cánh tay liền ném vào trong nước: "Diệp Tư Viễn!! Anh ta chính là một tên khốn kiếp!! Đi tiên sư nó Italy!! Anh ta có bản lãnh thì cả đời cũng đừng trở lại ---"

Vương Giai Phân cũng nhặt một hòn đá lên, học bộ dáng của tôi ném ra ngoài: "Lý Duy!! Đi tiên sư nó Australia!! Đi tiên sư nó Canberra ---"

"Đi tiên sư nó Milan!! Đi tiên sư nó học viện Mã Lan chó má ni gì đó ---"

"Đi tiên sư nó đại học Canberra !! Đi tiên sư nó nước chuột túi ----"

"Đi tiên sư nó mỳ Ý!! Đi tiên sư nó pizza Italy!! Đi tiên sư nó Serie A ----"

. . . . . .

Chúng tôi la khàn cả giọng, ném ra từng viên đá, giống như hai phụ nữ điên cuồng, nước mắt chảy cuồn cuộn. Sau khi liếc mắt nhìn nhau, lại ôm nhau cười lớn.

Người đi tản bộ cũng bị chúng tôi hù sợ, mà tôi lại không quan tâm chút nào. Từ bây giờ, thành phố này chỉ sẽ biến thành một nơi chờ đợi, không có hắn, nơi này đã trở nên không còn chút ý nghĩa nào.

Ngày hôm sau, tôi mang theo laptop của tôi và một chút hành lý nhẹ nhàng, leo lên chuyến bay giá rẻ trở về K.

@@@@@@@@@@

Đây có lẽ là kỳ nghỉ hè tôi trôi qua thoải mái nhất từ nhỏ đến lớn.

Tôi không cần làm gì hết, không cần làm việc nhà, không cần đi làm, mỗi ngày chỉ cần ở nhà ăn ngủ, thỉnh thoảng tản bộ, đúng giờ đi bệnh viện làm một chút xoa bóp, kiểm tra lại là được.

Ba sợ tôi sẽ không tán gẫu, liền kéo dây mạng về nhà.

Tôi lần đầu tiên lên mạng sau khi bị thương, mở QQ ra, tôi đổi cho mình một chữ ký:

Em đang chờ anh trở về.

Tôi bắt đầu điên cuồng xem phim bộ, phim Mỹ, phim Anh, phim thần tượng Đài Loan, phim trong nước, phim Hongkong TVB, phim Nhật, phim Hàn, phim Thái. . . . . . Mỗi một bộ đều xem hết, tuyệt không chọn, không tán gẫu lần nào nữa.

Tôi cũng bắt đầu xem phim điện ảnh, từ phim những năm 80 niên đến phim bom tấn Hollywood những năm 90, rồi đến phim điện ảnh kinh điển sau năm 2000. Loại nào cũng xem, vừa xem vừa khóc, vừa xem vừa cười.

Trần Dạ chủ động yêu cầu đổi phòng với tôi, bởi vì phòng tôi không có cửa sổ, mùa hè ngủ thật sự có thể buồn chết người, mà thân thể tôi lại chưa tốt hoàn toàn, cho nên thằng bé cứng rắn mang hành lý và đồ dùng trên giường tôi đến phòng của nó, có cửa sổ sáng ngời, còn có máy điều hòa không khí.

Ba và dì Mỹ cũng không nói gì, tôi lại có chút muốn khóc.

Đồ đần của tôi đã bắt đầu đổi giọng rồi, trên môi thậm chí mọc một ít lông tơ, vóc dáng cũng cao đến 168cm, thấy thế nào đều là một tên nhóc đẹp trai.

Có một ngày, tôi xem một bộ phim, tôi ôm khoai tây chiên, vừa ăn vừa xem. Xem một chút, tôi giống như là bị thứ gì kinh động đến, chợt ngồi dậy.

Tên bộ phim này là《The English Patient》, là bộ phim bom tấn những năm 90.

Sa mạc mênh mông bát ngát, chiến tranh cực kỳ bi thảm, còn có đoạn kia, tình yêu bị luân lý thế tục phỉ nhổ, nhưng lại cảm động trời đất .

Ở đoạn đó, trong tiếng nhạc Hungary, ở trong lối đi nhỏ, ánh mặt trời rất thông suốt, không khí lại vô cùng mập mờ. Hắn ngăn cô ở trên tường, hôn điên cuồng, vuốt hai đoạn xương quai xanh dưới cổ cô, hoặc hôn, hoặc liếm ở nơi giao của chỗ lõm xuống đó, vô cùng lưu luyến. Cô phát ra nhiều tiếng rên rỉ làm lòng người nhảy lên, nghe được hắn đặt tên chỗ lõm xuống là -- eo biển Emma.

Đây là tên của hắn, hắn đánh dấu ấn lên chỗ này, tuyên bố quyền thống trị của hắn.

Hô hấp của tôi đã sớm dồn dập, không tự chủ mà đưa tay sờ lên chỗ giao xương quai xanh của mình.

Tôi đã gầy đi rất nhiều, bây giờ còn không đến 85 cân, xương quai xanh của tôi rõ ràng đã lộ hết ra bên ngoài, chỗ lõm xuống cũng cực kỳ rõ ràng.

Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn nơi đó, tôi giống như nghe được giọng nói của anh: Đây là eo biển Tư Viễn của anh, là của anh, chỉ là của anh . . . . . .

Nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Phim tiếp tục chiếu.

Bọn họ bị thương trong sa mạc, hắn dẫn cô đến sơn động, hứa với cô nhất định sẽ tìm người trở lại cứu cô.

Hắn đi ra ngoài, để cô lại một mình.

Ở trong sơn động đầy tối tăm, không có nước, cũng không có lửa, chỉ có đèn pin cầm tay còn một chút xíu điện.

Cô ở lại nơi đó một mình, viết xuống nhật ký cuối cùng của sinh mệnh.

Trong quá trình tìm trợ giúp, hắn trải qua rất nhiều khó khăn, bị bắt, chạy trốn, phản quốc, vi phạm chỉ ý của thượng đế. Hắn bán đứng linh hồn của mình, lái máy bay chiến đấu của địch trở về cứu cô, nhưng vẫn không kịp.

Cô viết sự chờ đợi hắn, khát vọng sinh tồn của cô, ước mơ đối với thế giới đầy ánh mặt trời bên ngoài.

Còn có mấy câu nói:

My dar¬ling, I’m wait¬ing for you.

How long is a day in the dark?

Or a week?

I know you’ll come and car¬ry me out in¬to the palace of winds.

Cô chờ đến khi đó.

Ở bên trong bầu trời cát vàng, hắn rốt cuộc trở lại sơn động, dùng lụa trắng tung bay ôm lấy cô đã sớm ngủ say.

Hắn lê bước chân nặng nề đi ra khỏi sơn động, như cô từng nói, hắn rốt cuộc trở lại, ôm lấy cô, đón gió đứng vững vàng.

Trên mặt của hắn lan tràn nước mắt bi thương tuyệt vọng, âm nhạc vang lên, lòng của tôi theo Emma cùng nhau chìm vào đáy cốc.

Hắc! Diệp Tư Viễn, tôi không muốn chờ đến một ngày mình như đèn cạn dầu mới thấy được anh.

Hắc! Diệp Tư Viễn, anh biết bây giờ tôi đang khóc không?

Tôi rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩa eo biển Tư Viễn.

Chỉ là, tôi có thể thể đợi được người đã đặt tên cho chỗ lõm sâu đó trở lại ư?

Ôm ấp lấy tôi, dùng phương thức đặc biệt nhất của anh, cùng tôi đón gió đứng vững vàng.

"Em biết rõ anh sẽ trở về, ôm em đón gió đứng vững vàng,

Chỉ có chết mới có thể tách chúng ta ra, cũng chỉ có tử vong mới có thể làm cho chúng ta gặp nhau.

Chúng ta dạo bước đến thiên đường, tắm bể tình vĩnh viễn, chẳng phân biệt được chủng tộc.

Đó là một thiên đường chân chính, không có trên bản đồ."
Bình Luận (0)
Comment