Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 81

Trên chuyến bay trở về thành phố H, Trình Húc kể lại tường tận người mới chuyện xưa lúc trước với tôi.

Còn rung động lòng người hơn tưởng tượng của tôi nhiều, sau khi nghe xong, tôi tựa đầu lên ván cửa sổ, rơi vào trầm tư.

Dọc theo đường đi, tôi cũng rất ít nói, sau khi đến thành phố H, Trình Húc đưa tôi đến dưới lầu của khu nhà, anh ta nói với tôi: "JO¬JO, anh hiểu rõ chuyến này em ra ngoài giải sầu là vì anh, anh không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh không hy vọng em bởi vì anh mà không vui vẻ. Em là cô gái rất tốt, người chân chính quý trọng em, tuyệt đối sẽ không để cho em không vui."

Tôi nhìn ánh mắt thâm trầm của anh ta, hiểu ý trong lời nói của anh, tôi mỉm cười với anh: "Tôi hiểu rõ, cám ơn anh, Trình Húc."

@@@@@@@@@@

Ngày nghỉ kết thúc, tôi lần nữa tập trung vào công việc, còn bắt đầu tiến hành một chuyện quan trọng khác.

Uyển Tâm sắp ra tù, mà tôi ở chính là phòng nhỏ không có nhà vệ sinh, không có nhà bếp. Tôi nhất định phải vào lúc trước khi chị ấy ra tù tìm được ổn thỏa một căn nhà hai phòng ngủ và một phòng khách. Tôi đã hỏi ý kiến Uyển Tâm, chị ấy không có ý định về với ông bà, nguyện ý ở lại thành phố H cùng nhau phấn đấu với tôi, cho nên tìm một nơi thích hợp nương thân biến thành chuyện cấp bách ở trước mắt.

Công việc rất nhiều, tôi tìm một nơi môi giới phòng. Xem rất nhiều phòng ốc ở gần công ty, tiếc rằng giá tiền quá cao, làm gánh nặng của tôi có chút cố hết sức.

Bây giờ tiền lương hàng năm của tôi dao động ở giữa 7 vạn tới 8 vạn, mỗi tháng gửi cho ba 3000 tệ, sau khi dùng hết tiền để mướn phòng, ăn cơm, tiền giao thông vài ngày nữa, còn dư lại cũng không nhiều. Tôi là làm quảng cáo, thế nào cũng coi như là người mới tuyến đầu trong nghề, bình thường luôn luôn cho mình thêm chút quần áo, mỹ phẩm. Nhìn một chút khoản dư âm trong thẻ ngân hàng, tôi tính mấy tháng sau dè sén chi tiêu một chút, tối thiểu trước khi Uyển Tâm tìm được công việc, tôi nhất định phải làm xong chuẩn bị một người nuôi hai người.

Đi làm không đến mấy ngày, Quan Tiểu Tả của A. R gọi điện thoại đến cho tôi, hẹn tôi đi công ty các cô nói chuyện hợp tác tiếp theo. Thật ra thì tôi cũng không muốn tiếp nhận tờ hợp đồng với A. R này, cảm thấy chẳng may nhìn thấy Diệp Tư Viễn thì sẽ rất lúng túng. Nhưng nghĩ tới hợp đồng này vẫn là do tôi làm, muốn tôi nhường phần trăm này cho đồng nghiệp cũng hoàn toàn không cam lòng, vì vậy tôi lên tinh thần, vẫn quyết định tiếp tục kéo dài.

Địa điểm làm việc của A. R. là ở trong một tòa văn phòng khu vực CBD của trung tâm thành phố, lầu 16, chiếm cứ cả tầng. Công ty lắp đặt thiết bị mới đơn giản, màu sắc chủ đạo là màu trắng và màu cam, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống đất, khiến cho cả khu vực làm việc sạch sẽ lại sáng ngời. Phần lớn các nhân viên là người trẻ tuổi, mặc quần áo già giặn, cảnh tượng vội vã, một cảnh tinh thần phấn chấn bừng bừng.

Mặc dù trước đó tôi đã tới rất nhiều lần, thế nhưng lần này trong lòng lại cực kỳ thấp thỏm, nhìn lối vào công ty, ở trên tường màu tuyết trắng khắc hai chữ A. R. to lớn theo kiểu chữ hoa. Nghĩ tới đây là công ty của anh, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên một chút gợn sóng.

Tôi không biết Diệp Tư Viễn có về Italy hay không? Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ anh trở lại chỉ là vì tham gia buổi lễ khai trương cửa tiệm Kỳ Hạm, hoàn toàn chẳng quan hệ tới tôi. Có lẽ A. R. tìm công ty chúng tôi làm hoạt động thật ra chỉ là trùng hợp, tôi không cần nghĩ những chuyện này đến quá cao thâm khó lường. Bây giờ tôi đối với anh mà nói, hẳn là nhỏ bé không đáng kể rồi.

Tôi và Quan Tiểu Tả nói chuyện ở phòng hội nghị nhỏ hồi lâu, lúc sắp kết thúc, thư ký của cô ấy đến tìm, nói Diệp tiên sinh tìm cô có chuyện.

Nghe được ba chữ "Diệp tiên sinh", trong lòng tôi liền nhảy lỡ một nhịp, lập tức đứng lên chuẩn bị chào hỏi rời đi với Quan Tiểu Tả.

Quan Tiểu Tả suy nghĩ một chút, nói tôi chờ một lát, đợi cô đem phương án cho lãnh đạo xem qua một chút sẽ nói chuyện với tôi thêm một lúc.

Trong lòng tôi không ngừng kêu khổ, trên mặt lại giả vờ làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở trong phòng họp nhỏ chờ cô.

Hai mươi phút sau, Quan Tiểu Tả trở lại, nói với tôi Diệp tiên sinh rất hài lòng phương án của chúng tôi, chỉ cần làm một chút sửa đổi là được, sau đó nói tôi hãy mau báo giá tường tận cho cô.

Tôi gật đầu ghi nhớ, nghe được Quan Tiểu Tả nói: "Lần này là Diệp tiên sinh tự mình quyết định, rất hiếm thấy đấy, bình thường anh yêu cầu rất cao, mọi chuyện đều gắng đạt tới hoàn mỹ, nhưng lần này giống như hoàn toàn không có yêu cầu. Trần tiểu thư, có lẽ là hoạt động khai trương này cô làm khiến anh rất hài lòng, sau này xin cô tiếp tục cố gắng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Nhất định." Tôi cười, không nhịn được vẫn mở miệng hỏi, "Quan Tiểu Tả, Diệp tiên sinh không trở về Italy chủ trì công việc sao?"

"A, trong khoảng thời gian này anh cũng sẽ ở lại trong nước. Công xưởng của chúng tôi vẫn còn đang xây, cần một ít thời gian, trước mắt đang thuê công xưởng. Cô cũng biết, chúng tôi khai trương vô cùng gấp, thật sự là rất nhiều việc đều chưa chuẩn bị xong."

"Vậy Italy là ai đang phụ trách?"

"Giám đốc Lưu, cô đã gặp nha, hình như là bạn học của cô."

"Đúng vậy. Vậy. . . lúc nào Diệp tiên sinh sẽ về Italy?"

Quan Tiểu Tả nghi ngờ nhìn tôi, có lẽ cảm thấy vấn đề của tôi rất mạo muội đi, nhưng cô vẫn trả lời: "Chờ tất cả việc ở đây đều vào quỹ đạo, tổng bộ Italy sẽ phái một người mới tới đây phụ trách. Có lẽ là giám đốc Lưu, có lẽ là những người khác, đến lúc đó, Diệp tiên sinh sẽ trở về."

"À . . ." Tôi cắn môi, rốt cuộc hỏi một vấn đề tôi muốn biết nhất, "Vậy A. R. chuẩn bị hơn nửa năm, Diệp tiên sinh, anh đã trở lại sao?"

Trong mắt Quan Tiểu Tả hiện lên một vẻ "Không có quan hệ gì với cô" , nhưng cô ấy vẫn lễ phép trả lời tôi: "Dĩ nhiên đã trở lại, còn không chỉ một lần."

Đầu tôi giống như là bị đập vào một khối băng, băng cứng rắn đả thương lòng của tôi, làm tôi lạnh từ đầu tới chân.

Thật là. . . không còn lời nào để nói.

Mãi cho đến khi tôi rời khỏi, tôi đều không thấy Diệp Tư Viễn. Tôi biết rõ anh đang ở trong văn phòng lớn ở cuối công ty kia, cửa lớn đóng chặc, cô lập ra không chỉ là hai người tôi và anh, còn có mấy năm liên quan giữa tôi và anh. Tôi đã từng nhớ anh, nhưng giờ thì tâm như đã chết.

Sau, tôi lại đi A. R. mấy lần, chưa từng gặp mặt với Diệp Tư Viễn. Tôi không hề kinh hoảng nữa, không hề sợ nữa. Mỗi một lần đều có thể bình thản vào cửa, tiêu sái rời đi, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.

Tuần cuối cùng của tháng 10, tôi rốt cuộc tìm được một căn phòng, cách công ty tôi năm trạm xe buýt, chạy bằng xe điện chỉ cần 20 phút. Chung cư là vào những năm 80, mặt ngoài phòng ốc đã có chút loang lổ, không gian lầu cũng nhỏ hẹp, hoàn cảnh chung cư cũng rất tệ, nhưng nó tanhg ở giá tiền khá rẻ, ở trong phạm vi tôi có thể chấp nhận.

Nằm ở lầu cuối, hai phòng ngủ, một phòng khách. Mùa đông lạnh, mùa hè nóng, diện tích 49 mét vuông, hai gian phòng hướng Nam, phòng bếp và phòng khách chung một chỗ, có một phòng vệ sinh cực kỳ nhỏ. Thuê một tháng chỉ cần 2000 tệ, mặc dù trong phòng không có cả máy điều hòa không khí và ti vi, tôi vẫn không chút do dự ký hợp đồng.

Tôi bắt đầu chuẩn bị dọn nhà, nhưng sống một mình mấy năm, đồ của tôi đã tích tụ rất nhiều. Một lúc cũng không thể dọn dẹp xong, nghĩ tới muốn trung tuần tháng 11 mới dời qua, tôi liền có chút lười biếng. Mỗi ngày tan sở về nhà đã xốc xếch không chịu nổi, đi tới đi lui khắp nơi trong phòng nhỏ đều là thùng giấy, cũng không ngại những thứ đó chướng mắt.

Ba giờ chiều, tôi làm xong công việc, đang cầm ly cà phê lướt web trên trang chợ đồ cũ, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là Quan Tiểu Tả: "Trần tiểu thư, bây giờ cô có tiện tới đây một chút không?"

"Có chuyện gì không?"

"Có một ít tài liệu muốn đưa cho cô, dung lượng rất lớn, truyền trên web sẽ rất chậm. Nếu có thể, cô tiện tới đây kiểm tra một chút không?"

Tôi nhìn góc phải thời gian phía dưới máy vi tính , nói: "Được, nửa giờ sau tôi sẽ đến."

Tôi nắm túi lên chuẩn bị đi ra cửa, Tiểu Chương gọi tôi lại: "JO¬JO, cô đi đâu đấy?"

"A. R."

"Đừng quên chạy về trước năm giờ!"

"Yên tâm, không quên được."

Tôi đến A. R, tìm Quan Tiểu Tả kiểm tra tài liệu. Cô lôi kéo tôi tán gẫu, lại nhắc tới chuyện sách tuyên truyền, tôi đột nhiên có chút ngạc nhiên, hỏi cô: "Tôi vẫn không hiểu, A. R. có ý nghĩa gì?"

Quan Tiểu Tả cười: "Aran¬cione Ragaz¬za, là tiếng Ý, phiên dịch thành tiếng Trung là -- cô gái kết tử." (kết tử nghĩa là quả cam)

Tôi ngây ngẩn cả người.

"Chúng tôi cần là cô gái trẻ tuổi từ 20 tới 30 tuổi, đồng phục được thiết kế theo tinh thần phấn chấn, ánh mặt trời ấm áp. Hi vọng quần áo từng cô gái chúng tôi mặc vào đều giống như quả cảm vàng óng, đẹp rực rỡ lại có sức sống."

Tôi hé miệng, không cách nào hô hấp.

Quan Tiểu Tả cười với tôi: "Đợi lát nữa tôi đưa cô một thẻ VIP, mua quần áo ở trong tiệm chúng tôi sau hoạt động giảm giá có thể lại được chiết khấu thêm bảy phần trăm. Trần tiểu thư, trang phục của chúng tôi rất hợp với khí chất của cô, tin tưởng cô mặc lên nhất định sẽ rất đẹp mắt."

Toàn bộ số liệu đã vào ổ cứng trong di động của tôi (portable hard disk), tôi rút ổ cứng (hard disk) ra, nói: "Cám ơn cô, chỉ là không cần, tôi mặc quần áo rất tùy tiện. Đúng rồi, tôi phải đi, có chuyện chúng ta liên lạc bằng điện thoại nhé."

Có ý tốt lại bị tôi cự tuyệt, Quan Tiểu Tả có chút không vui, nhưng cô ấy vẫn nâng nụ cười nghề nghiệp lên, tạm biệt với tôi.

Cô đưa tôi ra phòng làm việc, vừa ngẩng đầu, tôi liền gặp được Diệp Tư Viễn.

Chỉ là bóng lưng của anh, nhưng mà tôi lại cả đời cũng sẽ không quên.

Anh đứng quay lưng về phía tôi...tôi không cách nào nhìn thấy mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy tóc đen dày trên cái ót của anh.

Anh vẫn mặc âu phục màu đậm toàn thân như cũ, chỉ là không có mang tay giả, tay áo âu phục lẳng lặng xuôi ở bên người, đang đứng ở trên hàng lang với Thẩm Tri, giao phó cái gì đó với người đàn ông khác.

Các nhân viên đi qua bên cạnh anh, không có ai nhìn anh lâu hơn một chút, chắc hẳn đã quen với hình dáng không trọn vẹn của anh.

Tôi cố ý thả nhẹ bước chân, đi tới cửa chính.

Quan Tiểu Tả lại mở miệng: "Trần tiểu thư, vậy thì tôi không tiễn, cô đi thong thả."

Tôi ngay cả đầu cũng không quay lại: "Được, hẹn gặp lại." Sau đó tôi thẳng lưng, cầm túi lên liền vội vàng đi tới cửa chính.

Sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp: "Trần tiểu thư, xin dừng bước."

Không có biện pháp, tôi dừng bước. Lúc quay đầu lại, trên mặt đã treo nụ cười lên, mặc dù nụ cười này vừa giả lại miễn cưỡng, nhưng tóm lại tôi vẫn đang cười.

Sắc mặt Diệp Tư Viễn trầm tĩnh nhìn tôi, một đôi mắt bình thản như không muốn đến gần.

"Diệp tiên sinh, có chuyện gì không?" Tôi nháy mắt, tin tưởng mặt mình rất hồn nhiên.

"Bây giờ Trần tiểu thư đi đâu?"

"Về công ty."

"Tôi cũng vừa lúc muốn đi ra ngoài, có thể thuận đường tiễn cô."

Tôi theo dõi ánh mắt của anh, suy đoán ý đồ của anh, trong miệng cũng đã cự tuyệt: "Không cần, Diệp tiên sinh, ngài bận rộn như vậy, tôi bắt xe trở về là được."

"Rất thuận đường, hơn nữa thừa dịp còn chưa có tan việc, tôi muốn đi công ty của cô nói chuyện một chút với tổng giám đốc Dư. Kế hoạch chúng tôi phải làm một chút tạp chí quảng cáo, phạm vi bao trùm rất rộng, tôi muốn ngay mặt trao đổi với anh ta một chút."

Tôi không cự tuyệt được! Ai tới dạy tôi một chút phải làm sao cự tuyệt anh không!!

Tôi nghiêng mắt nhìn đến bên cạnh anh, ánh mắt Thẩm Tri và Quan Tiểu Tả hơi khác thường, chỉ đành phải gật đầu: "Được rồi, vậy thì tôi đành đi nhờ xe ngài."

Trên xe, tôi liền giống như một đêm mưa đó ngồi cùng xe với anh, ngồi cách xa anh, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Lái đến nửa đường, Diệp Tư Viễn đột nhiên nhàn nhạt mở miệng: "Đã tan việc còn phải về công ty, buổi tối em phải làm thêm giờ sao?"

Tôi chỉ có thể ngồi thẳng thân thể, cúi đầu trả lời: "Không làm thêm giờ, buổi tối có hoạt động với các đồng nghiệp."

"A, gọi em tới đây, có thể làm em trễ giờ không?"

"Không biết, công việc, khách hàng chính là thượng đế."

Anh đóng miệng, sau một hồi lại hỏi: "Buổi tối. . . . . . đi hoạt động ở đâu?"

A! Anh quản cũng không phải quá rộng rồi sao! Chẳng qua tôi vẫn đáp lại anh: "Liên hoan với đồng nghiệp, sau đó có lẽ đi bar."

"Đi bar? Tiểu. . . Trần tiểu thư, uống ít rượu một chút, coi chừng thân thể."

". . ." Tôi có chút tức giận, dằn tính tình trả lời, "Diệp tiên sinh, cám ơn sự quan tâm của ngài, chẳng qua tôi có chừng mực."

Giọng điệu của tôi rất lạnh, quay đầu quyết định không để ý đến anh nữa. Tôi cười lạnh ở trong lòng, Diệp Tư Viễn, tôi không muốn anh giả mù sa mưa, thời điểm tôi cũng cần anh quan tâm thì anh không ở đây, bây giờ lại ở chỗ này giả bộ người tốt làm gì! Anh cho rằng anh là ai!

Anh không có nói nữa, nhưng mà tôi lại nghe được một tiếng than thở vô cùng nhẹ, từ từ truyền đến từ bên cạnh tôi.

Xe đến lầu dưới công ty, không đợi Thẩm Tri xuống xe, tôi đã mở cửa đi xuống. Thẩm Tri đi vòng qua bên Diệp Tư Viễn, thay anh mở cửa xe, ba người chúng tôi cùng nhau đi vào trong cao ốc.

Lúc tan việc, trong cao ốc đều là nhân viên vội vã rời đi, chúng tôi gặp bọn họ đi tới. Có vài người chú ý tới Diệp Tư Viễn khác thường, tầm mắt kinh ngạc không tự chủ nghiêng mắt nhìn lên người anh. Diệp Tư Viễn chỉ là nghễnh đầu, đi rất thong dong. Tôi ở bên cạnh nhìn anh, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.

Những năm này, không phải anh sẽ đón nhận vô số ánh mắt như vậy sao. Đang suy nghĩ, điện thoại của tôi vang lên, là Tiểu Chương: "Đang ở đâu vậy? Cũng sắp năm giờ rồi! Mọi người chờ cô đấy!"

"Ở dưới lầu rồi, lên đây."

"À!" Cô ấy lập tức cúp điện thoại, tôi kỳ quái nhìn điện thoại di động, nhún vai một cái.

Diệp Tư Viễn vẫn trầm mặc đi theo bên cạnh tôi, ba người chúng tôi cùng nhau đi thang máy lên lầu.

Đến cửa công ty chúng tôi, tôi quét thẻ cửa đi vào. Đèn trong công ty đang tắt, có vẻ có chút tối, tôi cũng không nghe thấy âm thanh của các đồng nghiệp.

Tôi không có suy nghĩ nhiều, mới vừa bước vào đại sảnh làm việc, đột nhiên ánh đèn sáng choang, bên tai đột nhiên phát ra một trận tiếng hoan hô:

"JO¬JO, Hap¬py birth¬day!!"

"Bùm bùm" hai tiếng nổ mạnh, mảnh vụn có nhiều màu sắc khác nhau kéo pháo rơi xuống từ trên trời. Tôi trợn mắt há mồm nhìn lên trước mặt, đột nhiên xuất hiện một đống người, thật lâu mới phản ứng được.

Hôm nay là ngày 2 tháng 11, sinh nhật tôi tròn 25 tròn tuổi.

Không đợi tôi hồi hồn, các đồng nghiệp đã yên tĩnh trở lại, hai nam đồng nghiệp cầm kéo pháo, tư thế cứng ngắc, khẩn trương nhìn bên cạnh tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, trên đầu và âu phục Diệp Tư Viễn tràn đầy mảnh vụn, đang lẳng lặng nhìn mọi người, trên mặt cũng không có vẻ lúng túng.

"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tôi vươn tay phủi mảnh vụn nhỏ trên người anh. Đầu mùa đông, thời tiết hanh khô, những mảnh vụn kia dính lên âu phục anh lại ngoan cố phủi không hết. Phủi đến tay áo của anh thì tôi trực tiếp kéo tay áo trống không lên, phủi từng cái một.

Tôi nhẫn nhịn không ngẩng đầu nhìn tóc anh rối tinh rối mù, không chút suy nghĩ liền giơ tay lên phủi. Thẩm Tri cũng đi tới, giúp đỡ tôi cùng nhau phủi tóc phủi quần áo cho anh.

Có mấy đồng nghiệp biết Diệp Tư Viễn là ông chủ A. R., biết đã gây họa, vội vàng lên nhận lỗi.

"Không sao." Anh cười cười với bọn họ.

"Đầu thấp một chút." Tôi nói với anh, anh thuận theo cúi đầu xuống, tôi lấy từng mảnh vụn trên đầu anh xuống, rốt cuộc sửa sang gần xong.

Tôi thở ra một hơi, trợn mắt nhìn Tiểu Chương một cái. Vẻ mặt cô đau khổ nhìn tôi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Diệp tiên sinh, ngài tới vì?"

"Tôi. . . . . . tìm tổng giám đốc Dư."

"Tổng giám đốc Dư đã đi ra ngoài, có muốn tôi gọi điện thoại cho anh không?"

"A, không cần, hôm nay là sinh nhật Trần tiểu thư, mọi người có hoạt động thì đi đi, tôi không quấy rầy mọi người nữa."

Tôi cúi đầu đứng ở một bên, lúc này nói: "Ngày mai tôi nói với tổng giám đốc Dư một tiếng, đến lúc đó tôi và anh cùng đi thăm hỏi ngài."

"Không cần, hẹn lại thời gian là được, không vội." Diệp Tư Viễn cười một tiếng với mọi người, "Vậy tôi đi trước, mọi người buổi tối đi chơi vui vẻ. Chỉ là. . . . . ."

Tôi không ngờ anh sẽ nói ra những lời phía sau kia, "Tửu lượng Trần tiểu thư không tốt, xin mọi người để ý cô ấy uống ít rượu một chút, tốt nhất là không uống."

Tất cả mọi người ngây người, tôi cũng ngây người, Tiểu Chương cười lên: "Diệp tiên sinh, ngài yên tâm. Chúng tôi cũng biết JO¬JO không thể uống quá nhiều rượu, chúng tôi sẽ chăm sóc cô ấy."

"Vậy thì tốt, cám ơn mọi người. Tôi đi trước, hẹn gặp lại." Anh xoay người, đột nhiên quay mặt nhìn tôi một cái, nhỏ giọng nói, "Trên đầu và người em đều là mảnh vụn, đừng quên đi phòng vệ sinh phủi xuống."

"Tôi biết rồi, cám ơn."

Anh nở nụ cười, cười đến có chút khổ, xoay người liền cùng Thẩm Tri đi ra khỏi cửa chính, Tiểu Chương đẩy tôi một chút, nhỏ giọng nói: "Tiễn anh ta một chút đi."

"Tiễn cái gì chứ. Được rồi, chúng ta đi thôi, coi chừng một lát không đặt được phòng."

"Đúng rồi!" Diệp Tư Viễn vừa rời đi, bọn họ lập tức buông lỏng. Al¬ice kéo cánh tay của tôi hỏi: "Sur¬prise vừa rồi đủ sức nổ đi!"

"Nổ quỷ gì! Khách hàng cũng bị các người hù chết!"

"Vốn là nghĩ buổi tối làm cho cô high một chút, ai bảo buổi chiều cô đi ra ngoài, chúng tôi liền muốn để cho cô vui mừng thôi!"

Tôi cười: "Được rồi, cám ơn mọi người, nhanh thu dọn đồ đạc rồi đi."

Chạy tới phòng ăn thì Trình Húc đã đến. Anh chuẩn bị một bó hoa hồng Champagne to, còn tặng tôi một chai nước hoa làm quà tặng sinh nhật.

Các đồng nghiệp rối rít đưa quà tặng cho tôi, vui vẻ nói "Sinh nhật vui vẻ", tôi rất cảm động, không biết nói cám ơn với bọn họ bao nhiêu lần. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong, các đồng nghiệp hoan hô bưng bánh sinh nhật ra, vây ở bên cạnh tôi hát ca khúc sinh nhật. Tôi cầu nguyện, thổi cây nến, cắt bánh ngọt, các đồng nghiệp ồn ào muốn tôi đưa khối bánh ngọt đầu tiên cho Trình Húc. Tôi làm theo, trong lòng rất bình tĩnh, mặt của Trình Húc lại hơi đỏ lên.

Ăn cơm xong, mọi người theo kế hoạch ban đầu lên đường tới hộp đêm. Mục tiêu của chúng tôi là --Olive.

Nó sắp ngừng buôn bán, tôi muốn vui hết mình sinh nhật 25 tuổi ở nơi đó.

Tôi vẫn uống rượu.

Càng ngày càng hưng phấn.

Mặc dù không phải là chủ nhật, Olive buôn bán vẫn là rất tốt. Rất nhiều khách hàng cũ cũng biết nó sắp ngừng buôn bán, trong mấy tháng này đều sẽ tới ôn lại mộng cũ, tôi chính là một người trong đó.

Đồng nghiệp của tôi đều là một đám thanh niên hơn 20 tuổi, uống rượu đặc biết vui vẻ, chơi đến đặc biệt hăng say.

Tôi cởi áo khoác len sợi to xuống, theo âm nhạc ồn ào, cùng Trình Húc ở trong sàn chật chội nhảy đến rất High.

Chúng tôi gần như là đang nhảy điệu múa dán vào nhau, từ trước đến giờ tôi nhảy không tệ, cho dù là đã từng bị thương cũng không ảnh hưởng tôi tận tình phát huy.

Trình Húc hô lên với tôi: "Anh không phát hiện! Em rất biết chơi!"

"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Tôi cười to, "Anh còn chưa hiểu rõ tôi! Chuyện không phát hiện còn nhiều lắm!"

"Anh đang chờ em cho anh cơ hội! Để cho anh cẩn thận hiểu em!"

Tôi cười không trả lời, chỉ là nhảy cuồng nhiệt.

Nhảy nhảy, tim của tôi đột nhiên"thình thịch" nhảy nhảy mấy lần. Tôi cảm thấy có chút sự khó thở, cảm giác có người -- đang nhìn tôi.

Lướt qua vô số gương mặt xa lạ trong sàn nhảy, tôi thấy bên ngoài sàn nhảy, ánh mắt trầm tĩnh của Diệp Tư Viễn.

Tôi dần dần dừng động tác lại, mắt nhìn theo anh không nhúc nhích. Trình Húc phát hiện tôi khác thường, hỏi: "Thế nào?"

"Không có việc gì." Tôi hất tóc, "Mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát đi."

Tôi đi ra sàn nhảy, đi tới lô ghế dài của chúng tôi, các đồng nghiệp đang uống rượu chơi xúc xắc.

Tiểu Chương nhìn thấy tôi, đứng lên bĩu bĩu môi về phía cách đó không xa: "JO¬JO, đó là Diệp tiên sinh sao?"

Tôi quay đầu nhìn lại, đương nhiên là anh.

Trình Húc theo ánh mắt của tôi nhìn về phía kia, anh không hiểu nhìn tôi, hỏi: "Em biết ư?"

Tôi nghĩ nghĩ, trả lời anh: "Bạn trai cũ."

Trình Húc ngẩn ra, lại nhìn về phía Diệp Tư Viễn lần nữa.

Tôi ngồi xuống, cầm lên một chai bia ngửa đầu liền uống mãnh liệt, mới uống vài hớp thì có một người đứng ở trước mặt của tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy trong đôi mắt cũng nổi lên một tầng sương mù. Tôi không biết tại sao anh lại ở chỗ này, không biết anh làm cái gì.

"Tiểu Kết, đừng uống nữa." Anh nhìn tôi...tôi nhìn anh, từ gương mặt trắng nõn anh tuấn của anh, chuyển qua tay áo trống không rũ xuống của anh. Tôi hừ một tiếng, tiếp tục uống .

Diệp Tư Viễn, có bản lãnh, anh liền cướp chai rượu của tôi đi!

Chai rượu trong tay tôi thật bị người đoạt đi, là Trình Húc, anh có chút gấp gấp: "Em làm gì đấy? Em quên chuyện năm ngoái ngộ độc rượu đưa vào bệnh viện sao?"

Tôi không trả lời anh ta, chỉ là lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tư Viễn. Trong ánh mắt của anh xẹt qua một tia tổn thương thật sâu, tôi cười với anh: "Diệp tiên sinh, sao anh lại tới đây?"

Anh không có trả lời.

Sắc mặt Trình Húc có chút xấu hổ, rốt cuộc anh ta phát hiện thân thể Diệp Tư Viễn không giống người khác, tầm mắt phóng lên người của anh liền mang theo chút kinh ngạc và không hiểu.

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt lại thêm một tia nghi vấn.

Tôi khẳng định nhìn anh ta. Không sai, Trình Húc, anh chính là bạn trai cũ của tôi, anh là người tàn tật, anh không có hai cánh tay, chính là một người như thế, tôi đã từng toàn tâm toàn ý gửi gắm cho anh, rất nhiều năm.

Các đồng nghiệp đã nhường ra cho Diệp Tư Viễn một chỗ ngồi: "Diệp tiên sinh, ngồi ngồi ngồi, ở chỗ này gặp được anh, thật là trùng hợp."

Diệp Tư Viễn lại có thể ngồi xuống thật, Tiểu Chương hỏi anh muốn uống cái gì, anh lắc đầu: "Không cần, cám ơn."

Tôi không để ý đến anh nữa, lôi kéo Trình Húc ngồi chung, chơi xúc xắc với Tiểu Quách.

Không khí rất quỷ dị, tôi tin tưởng các đồng nghiệp cũng phát hiện quan hệ giữa tôi và Diệp Tư Viễn có chút tế nhị. Bọn họ không dám nói lung tung, cho đến khi trên vũ đài dâng lên trong sàn nhảy xuất hiện mấy cô nàng múa cột, đám nam đồng nghiệp mới hưng phấn.

Tiểu Mông huýt gió: "Huýt! Vóc người thật tốt!"

Tiểu Quách cũng phụ họa: "Nhảy thật hăng hái!"

Tiểu Mông cười lên: "Chỉ là còn lâu mới bằng chị JO¬JO xinh đẹp của chúng ta."

Tiểu Mông chỉ có 23 tuổi, tốt nghiệp đại học mới một năm, tôi cười: "Bớt nịnh hót!"

"Em nói thật, chị JO¬JO, chị đã nói qua 25 tuổi sẽ nói yêu đương. Không phải em có thể báo tên trước tiên ư?"

Tiểu Quách uống hơi nhiều, cũng nói: "Tôi cũng ghi danh!"

Tiểu Chương ôm vai của tôi phất tay với anh: "Đi đi đi, không thấy anh Trình ở đây ư? Khi nào đến phiên các người!"

Tôi không có lên tiếng, dư quang khóe mắt liếc nhìn Diệp Tư Viễn. Anh ngồi ở trong góc, thân thể thẳng tắp, vẫn an tĩnh nghe chúng tôi nói chuyện. Vẻ mặt tĩnh lặng, làm tôi hoàn toàn đoán không ra anh đang nghĩ cái gì.

Tôi nói: "Hôm nay tôi là thọ tinh, các người ít con mẹ nó ít nói hưu nói vượn cho tôi!"

Trình Húc vẫn luôn không lên tiếng, chỉ là có chút lo lắng nhìn tôi. Tiểu Mông và Tiểu Quách bị tôi nói về một câu, có chút không phục, hai người cùng nhau thảo luận tới cô nàng múa cột trên vũ đài.

"Nhảy thật tốt."

"Một lát đi xin số điện thoại, tôi thích cô gái tóc ngắn đó."

"Nhìn eo xoay kìa, thật là dẻo."

Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ, đột nhiên "rầm" một tiếng.

Tiểu Quách không hiểu nhìn tôi: "Thế nào?"

"Cái này cũng gọi là nhảy tốt à? Các cậu thật là chưa từng trải việc đời!"

"Ha ha...! Nhảy thế không tốt sao? Rất hưng phấn đấy!"

Tôi tiến tới trước mặt Tiểu Quách, duỗi ngón tay ra nắm cằm của anh: "Chị JO¬JO của em đã từng là bông hoa múa cột, biết không?"

Mấy nam đồng nghiệp cười thật to. Tiểu Quách cười đến thiếu chút nữa muốn sặc khí: "Chị đừng đùa! Ít khoác lác đi!"

"Không tin?" Tôi "xoạt" đứng dậy, "Được! Hôm nay chị sẽ để cho các cậu mở mang kiến thức!"

Tôi uống rượu, không đến mức say, chỉ là thân thể rất hưng phấn, rất hưng phấn. Diệp Tư Viễn ở đây, hình như giống như chất dẫn cháy, làm cả người tôi bắt đầu cháy rừng rực.

Tôi xõa tóc tết đuôi sam phía sau, để tóc tùy ý rơi xuống. Tôi mở mấy nút ở vạt áo sơ mi màu trắng để rộng thùng thình ra, sau đó cột vạt áo thành một nút thắt ở dưới ngực, lộ ra vòng eo mảnh khảnh.

Các đồng nghiệp, mỗi một người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, Trình Húc không nói một lời, Diệp Tư Viễn chỉ là nhìn chằm chặp bụng của tôi.

Trên dấu sẹo phẫu thuật bên trái có một hình xăm nho nhỏ.

Một chiếc lá xanh uốn lượn, phía sau là mấy chữ Anh kiểu hoa -- Si Yuan.

Đó là vào năm bốn đại học, đi làm trong tiệm của Ứng Hạc Minh thì đi theo một cô người mẫu cùng đến tiệm xăm hình.

Tôi nhìn Diệp Tư Viễn, kéo khóe miệng.

Tôi lấy một ly nước đá trên mặt bàn, quay đầu tưới xuống, tóc lập tức trở nên nửa ướt, áo sơ mi cũng hơi hiện rõ. Tôi cởi hai nút cài trên cổ áo, lộ ra áo ngực màu đen của tôi, cuối cùng tôi nhìn Diệp Tư Viễn một cái. Theo âm nhạc, dẫm bước chân mèo, lắc lắc hông, từng bước. . . . .đi tới sàn nhảy.

Trừ âm nhạc, tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Toàn bộ thế giới, giống như chỉ có một người kia tồn tại.
Bình Luận (0)
Comment