“Hướng Viễn, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi.”
Nhiếp Trường Hoan vốn vẫn còn cúi đầu bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn về phía anh ta, đôi mắt trắng đen láy, trong suốt tươi đẹp, rồi lại chứa đựng vẻ mờ mịt và mê mang, làm người cảm thấy thương xót.
Lục Hướng Viễn chợt nghe thấy lời ấy, đầu tiên là ngẩn ra, sau lại cười lạnh một tiếng.
Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh ta nghe cô nói như vậy, không biết cô đã nói câu này bao nhiêu lần rồi nhỉ?
“Hủy bỏ hôn ước sao? Tôi nói cho cô biết, Nhiếp Trường Hoan, trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Cô đã phản bội tôi, làm mấy chuyện khiến người buồn nôn như vậy mà còn muốn phủi mông một cái rồi đi à? Không có cửa nhé! Cho dù chết, cô cũng phải chết bên cạnh Lục Hướng Viễn này!”
Thẩm Bội Nghi nhịn không được nữa, xoay người ngồi dậy, “Hướng Viễn à, dù sao dì cũng nhìn cháu lớn lên, hơn nữa tình cảm giữa cháu với Trường Hoan đâu phải một sớm một chiều, cháu hãy nể tình phần tình cảm này mà buông tha cho Trường Hoan của dì, dì cầu xin cháu…”
“Dì Thẩm, cháu không làm được!” Lục Hướng Viễn siết chặt nắm đấm, ánh mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu.
Anh ta buông tha cho cô, vậy ai tới buông tha cho anh ta?
Anh ta không thể bỏ qua khúc mắc này, vĩnh viễn không thể bỏ qua được, người con gái mà anh ta yêu thương lại cùng người đàn ông khác sinh ra một nghiệt chủng.
Nhưng đáng buồn hơn là, chuyện đã tới mức này rồi mà anh ta vẫn không thể, vẫn không muốn từ bỏ cô.
“Hướng Viễn, coi như dì cầu xin cháu được không…”
Thẩm Bội Nghi giãy dụa muốn xuống giường quỳ xuống, Trường Hoan ôm chặt lấy bà, cô không muốn bà quỳ trước Lục Hướng Viễn, “Mẹ, mẹ không cần làm như vậy, việc này tự con sẽ giải quyết…”
Đâu Đâu thấy bà như vậy liền sợ hãi khóc lên, Thẩm Bội Nghi không để ý gì nữa, bà đau lòng ôm lấy Đâu Đâu, một già một trẻ ôm nhau khóc làm cho người ta không đành lòng.
Nước mắt Trường Hoan rơi như mưa, Lục Hướng Viễn đã nói một câu rất đúng, cô là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, tất cả mọi thứ đều do cô gây ra, cô sai rồi…
Nhiếp Trường Tình vừa không cam lòng lại ghen ghét nhìn Lục Hướng Viễn và Nhiếp Trường Hoan, móng tay được gọt giũa tỉ mỉ gần như đâm thủng lòng bàn tay cô ta.
Cô ta luôn nghĩ rằng, hôm nay sẽ là ngày mà Lục Hướng Viễn rũ bỏ mọi quan hệ với Nhiếp Trường Hoan, nghĩ rằng, cuối cùng thì cô ta cũng sẽ được như ý nguyện mà có được trái tim của Lục Hướng Viễn, nhưng câu trả lời của anh ta đã đánh tan tất cả ảo tưởng của cô ta.
“Lục Hướng Viễn!”
Lục Hướng Viễn chau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn về phía Nhiếp Trường Tình, còn chưa nói gì, chỉ nghe “bốp” một tiếng, liền ăn ngay một cái tát của Nhiếp Trường Tình.
“Lục Hướng Viễn, anh là đồ vô lương tâm!” Nhiếp Trường Tình vừa nức nở vừa tức giận lên án, “Em, hơn mười tuổi đã đi theo anh, vậy mà anh lại báo đáp em như thế này sao…”
“Nhiếp Trường Tình, có phải cô bị điên rồi hay không?” Mắt Lục Hướng Viễn đỏ ngầu, siết chặt lấy tay Nhiếp Trường Tình, cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi mắng cô ta.
“Em có bị điên cũng là do anh ép em, Lục Hướng Viễn, anh lại vì người phụ nữ đê tiện này mắng em, đánh em, anh còn có lương tâm hay không?” Nhiếp Trường Tình nghĩ đến những lời nói và hành động vừa rồi của Lục Hướng Viễn, cuối cùng không nhịn được nữa mà che mặt gào khóc.
Sắc mặt Lục Hướng Viễn khó coi đến cực điểm.
Nhiếp Trường Hoan im lặng nhìn trò cười trước mặt, chẳng hiểu sao lại thấy sảng khoái vô cùng.
Đột nhiên cô phát hiện, chút lưu luyến của cô đối với Lục Hướng Viễn cuối cùng cũng biến mất không còn chút dấu vết nào. Thật ra, đáng lẽ từ lúc anh ta ra tay muốn giết Đâu Đâu thì cô đã nên hết hy vọng rồi, nhưng mọi việc không dễ dàng như thế, có nói thế nào thì chuyện tình cảm giữa cô với anh ta không phải là chuyện chỉ trong một sớm một chiều, nó là mối tình đầu, là những ký ức tốt đẹp nhất của cả một thời niên thiếu của cô…