Cho dù Giang Thiếu Huân bảo cô dưỡng thương cho tốt, nhưng Trường Hoan cũng không ngoan ngoãn như vậy, bắt cô đợi ở trong cái lồng chim hoàng yến này thì sẽ áp lực lắm, vậy nên cô lại chạy về phim trường.
Trường Hoan nhìn nhân viên đoàn phim đang bận rộn, trái tim cũng bình tĩnh lại, cô thích nơi này, cô thích nơi làm việc của mình.
“Trường Hoan, không phải còn hai ngày nghỉ sao? Sao em lại tới đây thế này? Chân em thế nào rồi?” Chị Triệu vừa nhìn thấy cô liền bắt đầu hỏi không ngừng, hết câu này đến câu khác.
Trường Hoan cười dịu dàng, “Chân em đã ổn rồi, chị xem này.”
Vì chứng minh chân mình không sao, Trường Hoan còn cố ý đá chân, tuy còn đau một chút nhưng đã tốt hơn hai hôm trước rất nhiều.
Chị Triệu nhìn mắt cá chân của Nhiếp Trường Hoan đã hết sưng, chị nhìn xung quanh một chút, sau đó cười tít mắt ghé vào bên tai Trường Hoan hỏi, “Mấy ngày nay ở cùng ông chủ, cảm giác thế nào?”
Trường Hoan lập tức đỏ mặt phản bác, “Chị Triệu, chị đừng nói linh tinh.”
“Linh tinh cái gì? Ông chủ còn cố ý đưa em đến bệnh viện, mấy ngày nay chị đều không dám quấy rầy em, hôm nay chị nhìn thấy quầng mắt ông chủ có chút đen, có phải tối qua ngủ không ngon không?”
Trường Hoan không biết anh ngủ không ngon giấc, dù sao cô ngủ rất thoải mái, cô nhún vai, “Chắc là ông chủ bận quá nên phải thức đêm ấy mà.”
Chị Triệu chỉ tám chuyện hai câu, nhưng cuối cùng vẫn ghé vào tai cô mà nhấn mạnh, “Vẫn là câu kia, nếu ông chủ coi trọng em thì đừng bỏ lỡ.”
Trường Hoan cười, không nói gì cả.
“Đúng rồi, em xem cái này đi.” Chị Triệu cầm một phần tư liệu đưa cho Trường Hoan.
Trường Hoan nhận lấy, mặt trên viết chính là bộ phim tiên hiệp lớn mà Nhiếp Trường Tình muốn diễn, trong bộ phim này cô ta diễn nữ chính, là một nhân vật chính phái, chính là kiểu người sẽ vì cứu vớt muôn dân trăm họ mà hy sinh mạng sống của mình, một bộ phim mang tính nhân văn cao, nói về tư tưởng đại nhân đại nghĩa.
Chuyện tình cảm của nhân vật nữ chính trong bộ phim này cũng vô cùng cảm động, nhân vật này có thể nói là vì nam chính mà trả giá tất cả, cái cảnh nữ chính hắc hóa sau khi nam chính chết là một trong những cảnh đắt giá và hút fan nhất của bộ phim.
Chị Triệu nói tiếp, “Trong mấy ngày em dưỡng thương, cha của Nhiếp Trường Tình đã đầu tư vào bộ phim này cho cô ta, chị xem rồi, vai cô ta đóng rất giống với vai Phàn Anh Cô của em, thời gian công chiếu cũng gần với thời gian công chiếu “Trường ca thiên hạ”. Cô nàng Nhiếp Trường Tình lại muốn tranh với em đây mà.”
Nhiếp Trường Hoan khẽ nhếch khóe môi mang theo ý cười lạnh, chuyện này là đương nhiên rồi, cô ta vào giới giải trí này cũng chỉ vì muốn tranh với cô thôi.
Chị Triệu có chút phiền muộn, “Cô ta là nữ chính, em là nữ thứ số ba, không biết lần này sẽ ra sao.”
Nhiếp Trường Hoan lại chẳng lo lắng chút nào, cô còn an ủi chị Triệu, “Sợ gì, mặc kệ là nữ chính hay là nữ thứ số ba thì người bộc lộ và diễn được cái thần của nhân vật mới là người có bản lĩnh, hơn nữa, em còn rất thích nhân vật Phàn Anh Cô này.”
Nghe thấy giọng nói tràn ngập tự tin của Trường Hoan, trong lòng chị Triệu cũng vui vẻ hơn rất nhiều, quả nhiên không nhìn lầm Nhiếp Trường Hoan, chị ấy vỗ vai cô, “Quay phim cho tốt, còn lại cứ để chị lo.”
“Cảm ơn chị.”
Trường Hoan bị bệnh nhưng vẫn có tinh thần chăm chỉ làm việc khiến đạo diễn phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa, hơn nữa ban lãnh đạo công ty còn nhắc khéo ông ta chú ý đến cô nhiều hơn.