Ôm Một Cái Nha!

Chương 26

Cánh môi kề nhau, đi dạo ở bên ngoài lâu nên môi của hai người đều mang theo một chút cảm giác lành lạnh.

Mi mắt Trì Bối khẽ run, trong miệng nhắc nhở Tần Việt là chị của mình đang ở gần đây nhưng phản ứng của mình lại rất tích cực.

Cô không phản kháng, thậm chí có chút hưởng ứng nụ hôn của Tần Việt.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hai người đứng ở trong góc nhỏ dưới mái hiên, có chút căng thẳng, lại có chút kí/ch thích.

Sợ có người đột nhiên xuất hiện ở chỗ rẽ, nhưng lại không nỡ đẩy người trước mặt ra.

Tần Việt cạy mở hàm răng cô, đầu lư.ỡi ch.ui vào, câu lấy môi lưỡi của cô dây dưa, hôn đến mức không nỡ tách ra.

Tay của anh ôm lấy vòng eo của cô, để cô gần sát vào mình hơn. Hô hấp đan xen vào nhau, một lúc lâu sau, Tần Việt mới chủ động buông cô ra.

Hơi thở vẫn còn quanh quẩn một chỗ, Tần Việt cụp mắt nhìn cánh môi đỏ hồng của cô, hầu kết nhấp nhô, nhìn chằm chằm chốc lát mới đưa ánh mắt qua một bên.

Trì Bối bị nhìn cực kỳ ngại ngùng, muốn tránh ra nhưng không có cách nào tránh được.

Cô nắm chặt quần áo của Tần Việt hít sâu, hai gò má ửng đỏ dần dần bình thường trở lại, chờ sau khi hô hấp ổn định Trì Bối mới lên tiếng nói: “Em đi tìm chị em.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Còn ở đây với Tần Việt nữa, hôm nay đoán chừng cô cũng không qua đó được nữa mất.

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, ngón tay vuốt v/e gương mặt cô, lau giúp cô son môi bị lem, thấp giọng nhắc nhở: “Nhà vệ sinh bên kia.”

Trì Bối trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng đi vào trong WC.

Ở trong nhà vệ sinh tỉnh táo lại mấy phút, cô lau sạch son bị lem thoa lại rồi mới ra ngoài. Tần Việt đang đút tay vào túi đứng chờ cô cách đó không xa.

Trì Bối ngẩng đầu nhìn một lúc, vẫn đi về phía bên đó.

“Em đi tìm chị của em.”

“Biết ở đâu không?”

Trì Bối: “… Em hỏi một chút.”

Tần Việt giật giật môi, đưa tay kéo mũ áo của cô lại, giương cằm lên chỉ: “Đang ở phía sau bên kia câu cá, hai chị em em thích câu cá sao?”

Vừa hỏi anh còn cảm thấy hơi kỳ lạ… hai chị em cô thích câu cá? Vì sao anh không biết?

Trì Bối bị anh trêu chọc đến mặt đỏ tới mang tai, nhẹ giọng giải thích nói: “Tụi em tốt xấu gì cũng là chị em ruột mà, chắc chắn là có vài chỗ giống nhau chứ.” Nói xong, Trì Bối cau mày nói: “Tâm tình của chị em chắc chắn là không tốt.”

Chị em hai người chỉ có lúc tâm tình không tốt, có chuyện muốn trốn tránh, hoặc là tâm tình cực kỳ tốt mới tìm chỗ yên tĩnh để chờ đợi. Trì Bảo không thích câu cá, nhưng nơi câu cá chắc chắn khá yên tĩnh, dễ để tĩnh tâm nên chị ấy đi qua đó là chuyện bình thường.

Tần Việt không muốn cô lo lắng những chuyện này, xoa nhẹ tóc cô, để tay vào trong túi nhìn cô: “Đi qua đó đi.”

“Ừm ừm.”

Sau khi đi vài bước, Trì Bối nhìn anh: “Anh đi qua cùng em sao?”

“Sợ chị em đánh anh à?”

Trì Bối nghẹn lời, nhỏ giọng thì thầm: “Chị em cũng không phải là người không nói lý lẽ, đánh anh làm gì chứ.”

Nghe vậy, Tần Việt cười, đuôi lông mày hơi nhướn lên nhắc nhở cô: “Những chuyện liên quan đến em thì chị gái em chưa từng nói lý lẽ.”

Trì Bảo bảo vệ em gái mình cỡ nào, dung túng cỡ nào, có thể nói là người trong ngành đều biết.

Trì Bối: “…”

Lúc hai người đến chỗ câu cá, Trì Bảo… khép hờ mắt nằm ngủ trên một cái ghế, trong tay còn cầm một cái cần câu.

Trì Bối nhìn, cảm thấy hơi cạn lời.

Tần Việt biết hai chị em có chuyện muốn nói, cũng không đi qua theo, đi qua bên cạnh nói chuyện, để lại không gian cho hai người.



“Chị, sao chị lại ngủ rồi?”

Trì Bảo đưa cần câu cho cô, mơ hồ đáp lời: “Hơi buồn ngủ, em câu cá đi, nếu như có thì bữa trưa chúng ta ăn cơm ở nhà nông dân xung quanh đây.”

Trì Bối: “Không có thì cũng có thể ăn cơm ở nhà nông dân gần đây mà.”

“Ừ.”

Trì Bảo híp mắt ngủ tiếp, mặc cho Trì Bối chơi đùa bên cạnh.

Đến buổi trưa, mặt trời càng lúc càng lớn, ánh nắng cuối thu đầu đông thế này là thoải mái nhất. Trì Bảo hơi mỏi mệt, nhưng cũng không hoàn toàn ngủ mất.

Cô ấy híp mắt yên tâm ngồi trên ghế, lúc bắt đầu bên tai chỉ có tiếng nói của một mình Trì Bối, không bao lâu Tần Việt cũng đi tới, tiếng nói của hai người rất nhỏ nhưng vẫn nghe thấy được. Thật ra có đôi khi, Trì Bảo cảm thấy hâm mộ em gái mình.

Sở dĩ cô ấy bằng lòng giao Trì Bối cho Tần Việt, một phần là vì yên tâm về anh. Tần Việt đã từng làm rất nhiều chuyện để giành được sự tín nhiệm của cô ấy, để có thể tới gần Trì Bối, dần dần tiếp xúc với em gái cô như bây giờ. Trì Bối hiện tại vẫn chưa biết sự dốc sức của Tần Việt, nhưng Trì Bảo rất rõ ràng.

Người có thể thật tâm đối đãi với em gái mình như thế sẽ không xấu. Cho nên lúc Trì Bối nói muốn đến Thần Việt phỏng vấn cô ấy cũng không ngăn cản, thậm chí là cực kỳ đồng ý.

Tần Việt có ý với Trì Bối, Trì Bảo cũng đã đồng ý sẽ không cấm cản điều gì, để bọn họ tự do phát triển. Trì Bảo không ép Trì Bối qua lại với bất cứ người nào, cho nên chuyện sau này cô ấy không quản nữa.

Mà nhìn tình hình bây giờ, quyết định này của cô ấy có lẽ là quyết định chính xác.

Mặc dù ban đầu không nỡ để em gái mình nuôi lớn, còn chưa bước vào xã hội đã bị người ta nhớ thương rồi. Trì Bảo cực kỳ khó chịu, nhưng cô ấy cũng hiểu mình không thể ở bên cạnh Trì Bối cả đời, dù sao con bé cũng cần phải có cuộc sống của mình. Đang thất thần nghĩ đến những chuyện ngổn ngang này, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Trì Bối.

“Chị em thích ăn cá, anh đừng ở bên cạnh quấy nhiễu em.”

Cô muốn câu cá.

Tần Việt khẽ cười một tiếng, bóp vành tai của cô hỏi: “Anh thích ăn gì?”

“…”

“Không biết sao?”

Trì Bối há to miệng, vẻ mặt vô tội nhìn Tần Việt, chớp đôi mắt to: “Anh chưa từng nói.”

Tần Việt bị cô chọc tức đến mức cười lên.

Trì Bảo ở bên cạnh nghe, im lặng cong cong môi, quả nhiên vẫn là em gái tốt nhất.

“Bối Bối, câu thêm hai con cá đi, một con để chúng ta ăn trưa một con mang về nhà, buổi tối em làm cho chị ăn.” Trì Bảo mở mắt nhìn hai người, khiêu khích nhìn về phía Tần Việt.

Trì Bối ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng.”

“Chị, bữa trưa muốn ăn hấp hay là kho?”

“Kho.”

“Không thành vấn đề, em sẽ cố gắng.”

Tần Việt: “…”

Anh bị hai chị em nhà này chọc cho nghẹn luôn rồi, đang muốn nói mấy câu thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện Quý Bạch và Hứa Nịch, đang cười khanh khách nhìn về phía bọn họ.

Quý Bạch nhìn thấy sắc mặt của Tần Việt, huýt sáo trêu chọc: “A, giám đốc Tần đây là ăn phải quả đắng rồi sao?”

Lần này, đã đủ năm người rồi.

Trì Bối và Hứa Nịch có quen biết, chủ yếu là do Hứa Nịch và chị cô tương đối thân nhau, cũng thuận tiện quen cả cô luôn.

Cô cười gọi: “Chị Hứa Nịch.”

Hứa Nịch mặt mày nhu hòa nhìn cô, vỗ vỗ vai Trì Bối cảm khái: “Rất lâu không nhìn thấy Tiểu Bối Bối của chúng ta rồi, nghe nói sắp tốt nghiệp đại học rồi phải không?”

Thời gian cô ấy và Trì Bối tiếp xúc không nhiều, phần lớn đều là nghe nói, nếu nói cơ hội gặp mặt… hai người khi còn bé gặp nhau nhiều, sau này Trì Bảo bán biệt thự chuyển ra ngoài thì không thường xuyên gặp nữa, một hai năm mới chạm mặt một lần.

Thậm chí trước đây không lâu Hứa Nịch mới biết cô gái Tần Việt vẫn luôn chờ đợi, nhớ thương nhiều năm là Trì Bối mình quen biết, lúc ấy còn kinh ngạc không thôi. Nếu Tần Việt nói sớm, nói không chừng hai người này đã có thể gặp nhau sớm hơn rồi đấy.

Có điều, việc đời khó đoán.

Trì Bối cười khẽ một tiếng: “Đúng, đang thực tập.”

Hứa Nịch nhìn về phía Tần Việt bên cạnh, trêu đùa một câu: “Giám đốc Tần sao lại có thời gian cùng em ra ngoài? Không ở văn phòng chơi người máy sao?”

Tần Việt nhạt nhẽo liếc nhìn hai vợ chồng bọn họ một chút, nhìn về phía Trì Bối: “Nào, anh dạy em câu cá.”

“Anh biết sao?”

Tần Việt sắp bị chọc tức đến tắc nghẽn cơ tim rồi.

“Biết.”

“Được thôi, vậy chúng ta cùng nhau câu cá.”

“Nếu không thì thi đấu đi.” Quý Bạch đề nghị: “Chỉ tự mình câu cá thôi thì rất vô vị.”

Trì Bối: “Thi cái gì?”

Quý Bạch nhìn vẻ mặt Tần Việt là biết tên này còn chưa theo đuổi được người ta, anh ta che miệng ho nhẹ một tiếng, nói thầm hai câu với Hứa Nịch, nhẹ giọng nói: “Thi xem ai câu cá nhanh hơn, người nào thua thì đồng ý với một điều kiện của người thắng, thế nào?”

Trì Bối vừa muốn nói chuyện, Trì Bảo ở bên cạnh đã đứng dậy bảo vệ em gái mình. Cô ấy cười nhạt, nhìn về phía Quý Bạch: “Hứa Nịch, cậu không lo ông xã cậu thua mất công ty nhà các cậu luôn à?”

Hứa Nịch cười: “Không sao, để cho ba người họ chơi, chắc là không chơi đến mức thua mất công ty đâu.”

Trì Bảo “hừ” lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hai người đàn ông này một cái: “Đừng cho là tôi không biết các anh muốn làm gì, không được phép ép buộc Tiểu Bối nhà chúng tôi chuyện gì, còn lại tùy ý các anh.”

Tần Việt ở bên cạnh bổ sung: “Yên tâm, vẫn chưa đến mức dùng loại phương pháp này.”

Chút lòng tin này anh vẫn giữ được.

“Thế này thế này, người nào thua thì hôm nay người đó nhận thầu chi phí của bên kia.”

“Không thành vấn đề.”

Mấy người thương lượng, không bao lâu thì chính thức bắt đầu thi câu cá.

Vì trận thi câu cá này là nghiêm túc, Trì Bối cũng có một chút tinh thần nên còn cố ý tính toán thời gian cho bọn họ, còn tiện kêu hai tiếng cố lên cổ vũ.

Hứa Nịch đương nhiên là ủng hộ ông xã của mình, Trì Bảo không chút do dự mà ủng hộ Trì Bối, về phần Tần Việt… không ai ủng hộ.

Trì Bối nghe vậy cảm thấy anh có chút đáng thương.

“Giám đốc Tần, em ủng hộ anh.”

Tần Việt liếc nhìn nụ cười trên mặt cô một cái, nhếch miệng lên: “Được.”

Ba người chủ yếu là đùa vui, đúng lúc cũng không có việc gì nên có thể ngồi ở đây một hai tiếng đồng hồ. Con sông này quả thật có cá, không bao lâu sau cần câu của Tần Việt lay động một cái, Trì Bối “ôi chao” một tiếng: “Có phải anh câu được cá rồi không?”

“Không có.”

Tần Việt hững hờ trả lười: “Là cần câu không cẩn thận móc phải vật khác.”

“À.” 

Quý Bạch bên kia vẫn luôn không có động tĩnh.

Lại trôi qua năm phút, cần câu của Trì Bối có động tĩnh, cô hét lên một tiếng, kéo cần câu lên, trên đó vừa vặn có một con cá mắc câu.

Cô câu được cá rồi.

“Tần Việt, em thắng rồi.”

Tần Việt cong cong khóe môi, trong mắt phản chiếu ra bóng dáng của cô, toàn bộ đều là nét mặt tươi cười của cô gái nhỏ trước mặt, chỉ thắng một cuộc thi không tính là thi đấu như thế đã khiến cô vui vẻ như vậy rồi.

“Giỏi lắm.”

Trì Bối nghe giọng điệu dỗ dành trẻ con này, khuôn mặt không khống chế được đỏ lên: “Cảm ơn.”

Cô thắng rồi, Tần Việt và Quý Bạch liên tục câu được cá, đến cuối cùng là Quý Bạch thua.

“Anh Quý Bạch mời khách nha.”

Quý Bạch và Hứa Nịch nói chuyện, nghe vậy cười cười: “Được, bữa trưa ăn gì tùy thích.”

Trì Bối và Trì Bảo đắc ý, Trì Bảo đưa tay vỗ vỗ đầu cô, khích lệ: “Giỏi quá đi, chị của em bữa trưa nay phải ăn nhiều một chút.”

“Ừm ừm.”

Hai người cười nói, Quý Bạch và Hứa Nịch cầm cá đi đến chỗ dự định bên trong một nhà nông dân, Trì Bối dành thời gian đi đến phòng rửa tay. Trì Bảo nhìn về phía Tần Việt bên cạnh, nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Hứa Nịch và Trì Bối không nhìn ra, nhưng cô và Quý Bạch đều biết, thật ra ban đầu trên cần câu của Tần Việt có cá mắc câu, chỉ là Tần Việt vì để Trì Bối thắng nên không kéo lên mà thôi. Với cao thủ câu cá như Tần Việt mà nói hai mươi phút mới câu được cá cô không tin chút nào.

Tần Việt nhìn cô ấy, nói đơn giản một câu: “Cô ấy vui vẻ là được rồi.”

Trì Bảo gật đầu: “Rất vui vẻ.”

Tần Việt nhàn nhạt đáp lời, hai người trầm mặc một lát, Tần Việt nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên nói: “Trì Bối khá lo lắng cho cô đấy, gần đây công ty có chuyện gì khó khăn sao?”

Trì Bảo: “…”

Cô ấy biết rõ Tần Việt hiếm khi nói thêm mấy câu thế này chỉ có thể là vì em gái của mình. Anh không muốn Trì Bối lo lắng cho cô ấy, nên mới khách sáo hỏi một chút như thế.

Trì Bảo nhàn nhạt “À” một tiếng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tần Việt đã nói tiếp một câu: “Hay là có liên quan đến Cố Ngôn Lễ?”

Trì Bảo: “…”

“Tần Việt.”

Tần Việt nhíu mày: “Trì Bối rất tò mò.”

Cái giới này của bọn họ chỉ cần đứng cùng một chỗ thì sẽ không có bí mật gì, cho dù có thì cũng sẽ bị mọi người biết được, chẳng qua là mọi người thông minh, cũng không vạch trần ra mà thôi. Tần Việt sở dĩ không nói cho Trì Bối biết là vì cảm thấy đây là vấn đề riêng tư của Trì Bảo, bản thân cô ấy cũng không muốn nói với cả em gái mình thì anh càng không thể nói, anh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nếu như không phải lo Trì Bối buồn phiền vì chuyện này thì Tần Việt cũng sẽ không nhắc nhở.

Trì Bảo hít sâu một hơi, trong lòng thầm nhủ người trước mặt này tương lai có thể là em rể của mình, không thể tức giận không thể tức giận. Một lúc lâu sau, cô ấy mới cắn răng nghiến lợi cảnh cáo: “Đừng nói cho Trì Bối biết.”

“Không thành vấn đề.”

Tần Việt đồng ý, nhìn về phía người ở một bên đi ra: “Qua đó thôi.”

Trì Bảo: “…”

Cô ấy tức chết mất, sau khi về phải thiết lập giờ giới nghiêm với Trì Bối!! Chín giờ tối nhất định phải về nhà!!!

Trì Bối nhìn Tần Việt đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Anh giúp em thăm dò chưa, chị em nói thế nào? Là chuyện công ty hay là chuyện khác?”

Tần Việt hơi rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn này, đưa tay nhéo nhéo: “Lo lắng cho chị em như vậy sao?”

“Lo lắng chứ.” Trì Bối không chút do dự nói: “Chưa hỏi à?”

“Hỏi rồi.” Tần Việt gật đầu: “Chuyện của công ty, có thể xử lý xong sớm thôi, đừng quá lo lắng.”

“Thật sao?”

“Không tin anh?”

Trì Bối lắc đầu: “Cũng không phải, chủ yếu là chị của em… nếu là việc nhỏ của công ty thì tuyệt đối sẽ không như vậy.”

Cô chính là cảm thấy hai người này đang giấu giếm mình.

Tần Việt đưa tay, kéo kéo mũ áo của cô, chỉ vào nơi cách đó không xa nói: “Chúng ta đi qua bên kia xem, ăn cơm rồi quay lại.”

“Được.”

Hai người đi dạo về phía một bên khác, còn thật sự bỏ qua Trì Bảo rồi.

Đi rồi đi, Trì Bối cúi đầu nhìn bàn tay đang kéo mình đi kia, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi vì sao anh không đồng ý với đề nghị của anh Quý Bạch?”

Ý đồ của Quý Bạch rất rõ ràng, cảm thấy Tần Việt thắng thì có thể đưa ra yêu cầu với cô… mà thứ Tần Việt muốn thật ra chỉ có một là làm bạn gái của anh. Lúc ấy Trì Bối cũng không có cảm giác gì, cảm thấy như vậy cũng được, đúng lúc cũng coi như là hợp lòng mình.

Kết quả cô không ngờ Tần Việt từ chối.

Tần Việt nhướng mày, dừng bước lại nhìn cô: “Muốn đồng ý với anh rồi sao?”

Trì Bối nghẹn lời, đả kích lòng tự tin của anh: “Vừa rồi là em thắng.”

Tần Việt cười, hơi rũ mắt xuống nhìn chằm chằm lòng bàn tay của cô, nói: “Không cần.”

Anh muốn thắng được trái tim của cô, sẽ không dùng loại thi đấu vớ vẩn này. Ở mặt này Tần Việt vẫn khá tự tin với bản thân mình.

“Tự tin như vậy à?”

Tần Việt cười, hôn mắt cô một cái cười nói: “Em đáp lại anh chính là sự tự tin của anh.”

Trì Bối: “…”
Bình Luận (0)
Comment