Ôm Một Cái Nha!

Chương 32

Bóng đêm thăm thẳm, mãi đến sau khi về nhà, Trì Bối tắm rửa rồi trở về nằm trên giường vẫn còn cảm thấy hơi nóng trên mặt.

Cô đưa tay vỗ vỗ gương mặt nóng hổi, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên đó không giảm xuống được mấy. Cô lấy chăn mền bọc mình ở bên trong lộn vài vòng, lúc này phải vô số lần ra hiệu cho mình phải tỉnh táo, tỉnh táo… chỉ là yêu đương mà thôi, ai mà chưa từng yêu chứ.

Không phải...

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cô thật sự chưa từng yêu.

Đây đúng là lần đầu tiên cô yêu đương, lúc trước kia… bị Trì Bảo quản lý, hơn nữa mỗi ngày cũng chỉ tập trung tinh thần học tập hướng về phía trước, ngay cả người bên ngoài cũng hiếm khi để ý đến, chứ nói chi là yêu đương.

Nghĩ đến đây, Trì Bối sâu sắc mặc niệm vì quá khứ của mình một giây đồng hồ.

Lần đầu tiên yêu đương, yêu như thế nào mới được.

Cô suy nghĩ một chút, còn lấy điện thoại di động từ phía dưới gối đầu ra, lên tra Baidu một chút, sau khi xem hết các loại câu trả lời hoa hòe lòe loẹt, Trì Bối mù mờ không hiểu gì cả. Cô vẫn thấy nhịp tim mình tăng tốc, không khống chế nổi.

Rõ ràng… cô và Tần Việt cũng không phải là lần đầu tiên hôn nhau, nhưng nụ hôn vừa rồi ở dưới lầu kia lại khiến cô cảm nhận được thứ gọi là rung động đầu đời, cảm nhận được lần đầu tiên tim đập lỗi nhịp vì một ai đó. Có chút không khó tả, tóm lại là kích động.

Cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, lúc này mới gửi tin nhắn cho Tần Việt hỏi: [Về đến nhà chưa?]

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vừa rồi hai người ở dưới lầu dính nhau một hồi lâu mới tách ra.



Tần Việt nhìn thấy lầu nhà Trì Bối sáng đèn, còn ở dưới lầu hút một điếu thuốc nữa, sau khi đ.è xuống loại xúc động nào đó ở đáy lòng mới lái xe về nhà.

Mặc dù nói như vậy có chút không thích hợp, nhưng Tần Việt đối với cô quả thật có sự xúc động không khống chế nổi.

Anh vừa tới nhà, còn chưa kịp gửi tin nhắn cho Trì Bối thì có một cuộc điện thoại của người bạn cùng nghề gọi tới trước, người kia, Tần Việt cùng với giám đốc Úy đều là chỗ quen biết, còn từng cùng nhau ăn cơm, đoán chừng là nghe được chuyện ở tiệc rượu buổi tối nên lúc này mới gọi điện thoại cho Tần Việt ân cần hỏi thăm.

Tần Việt vừa giải thích ứng phó xong thì thấy được tin nhắn của cô.

Anh dựa vào cửa xe, hơi cong khóe miệng, cúi đầu trả lời: [Ừm, vừa tới.]

Trì Bối: [Trên đường kẹt xe sao?]

Tần Việt: [Một chút, vừa mới nhận điện thoại.]

Trì Bối: [Vậy chút nữa anh còn phải làm việc sao?]

Tần Việt ngẫm nghĩ giây lát, hỏi lại: [Có chuyện muốn nói với anh à?]

Trì Bối: [Cũng không có, bản thử nghiệm trước đó anh xem chưa, ngôn ngữ đều làm xong rồi nên muốn nghe ý kiến của anh, mấy ngày nữa hình như cần thay đổi, em cũng cảm thấy có chỗ chưa thích hợp.]

Tần Việt: [Đợi lát nữa, anh nghe trước một chút.]

Trì Bối: [Không vội, anh bận trước đi rồi trả lời lại em sau.]

Tần Việt: [Được.]

Tần Việt vào nhà, trực tiếp đến thư phòng.

Trong nhà anh lạnh lẽo, không có quá nhiều sinh khí.

Thật ra Tần Việt không thường xuyên ở nhà cho lắm, phần lớn thời gian đều là ngủ ở công ty, trước kia lúc vừa lập nghiệp không có nhà, cũng không có tiền, không thuê nổi một căn phòng, mỗi ngày đều tùy tiện tìm ghế sô pha ở công ty để ngủ, trên cơ bản là cả ngày đều không ra đến cửa công ty.

Sau đó cũng gần như quen ngủ ở công ty rồi, dù sao đối với đàn ông bọn họ mà nói thì về nhà cũng chỉ một mình, không có sự khác biệt quá lớn.

Anh bật đèn, tìm ra văn kiện mà Trì Bối nói tới, lúc này mới đưa ra đánh giá cho cô.

Trì Bối có hứng thú ở phương diện này vậy nên Tần Việt sẽ không keo kiệt thời gian của mình, chỉ bảo cho cô nhiều một chút, cố gắng bồi dưỡng.



Đêm nay, hai người nói không ít chuyện công việc, đến khi Trì Bảo về nhà, Trì Bối vẫn còn đang tiếp tục.

“Nghe xong rồi.”

“Cảm thấy thế nào?”

Tần Việt trầm tư giây lát, thấp giọng nói: “Có chút vấn đề, nhưng không lớn, tối nay anh sửa cho em, ngày mai em đến công ty nhìn sẽ biết chỗ nào có vấn đề, sau đó cải thiện là được.”

Trì Bối gật đầu: “Được.” Cô suy nghĩ một chút, đè ép giọng nói: “Chị em về rồi, hình như uống say rồi, vậy em cúp máy trước.”

Tần Việt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn trong màn hình kia, bất đắc dĩ bật cười: “Đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.”

Tắt video, lúc này Trì Bối mới mang dép đi ra khỏi cửa phòng, nhìn về phía người tìm nước uống ở phòng bếp.

“Chị, uống nhiều quá rồi?”

Trì Bảo đang mơ mơ màng màng, nghe vậy quay đầu nhìn cô một cái, rất máy móc gật gật đầu: “Tiểu Bối Bối.”

Trì Bối gật đầu cười, đi về phía cô ấy, ngửi ngửi mùi rượu trên người chị mình, hơi chút ghét bỏ: “Sao lại uống nhiều như vậy.” Cô thuận tay mở đèn phòng bếp, ánh đèn ấm áp vừa sáng lên, Trì Bối cũng nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ kia của Trì Bảo.

Cô hoảng hốt chốc lát, ánh mắt từ trên xuống dưới… rơi trên miệng cô ấy.

Miệng Trì Bảo đỏ khá là quái dị, thậm chí còn vô cùng ẩm ướt trơn bóng, nếu đổi lại là Trì Bối của trước kia có lẽ sẽ không nghĩ đến thứ gì khác, nhưng bây giờ...

Cô biết.

Cô chưa quên vừa rồi sau khi mình và Tần Việt hôn nhau xong trở về, nhìn thấy dáng vẻ mình trong phòng tắm giống y như thế này.

Trì Bối sửng sốt, vừa định hỏi chị ấy có phải là có bạn trai rồi không, lại cảm thấy không quá phù hợp. Nếu có thì Trì Bảo chắc chắn sẽ nói với mình, mà bây giờ hoặc là không có, hoặc là bất tiện.

Trì Bối nhìn trừng trừng cô ấy, trong đầu đánh nhau.*

(*: Nguyên văn là  天人交战 (thiên nhân giao chiến): Hai phần đối lập trong nội tâm con người, giống như thiên thần với ác quỷ, phần con với phần người.)

Rốt cuộc là hỏi, hay là không hỏi đây.



Trong mắt Trì Bảo giống như che kín một tầng hơi nước, nhìn cô một cái hỏi: “Tiểu Bối Bối, có thể rót cho chị ly nước trước không? Em nhìn cái gì đấy?”

Trì Bối nghẹn lời, vội vàng nói: “Có ngay, em hơi thất thần, vừa mới làm xong công việc.”

Trì Bảo “À” một tiếng, quay người đi về phía phòng khách.

“Chờ nước của em.”

“Đi ngồi nghỉ một lúc đi.”

Trì Bối ở bên trong tót nước, sau khi ra ngoài đưa cho cô ấy một ly còn lập tức đi bật bếp nấu trà giải rượu, cô biết thứ này là bởi vì trước kia Trì Bảo thường xuyên uống say về nhà.

Mà Trì Bảo sau khi ngồi ở phòng khách nhanh chóng uống hết ly nước, không chút do dự lấy điện thoại ra, trực tiếp mắng chửi người đàn ông nào đó một trận, sau đó kéo anh ta vào danh sách đen.

Cố Ngôn Lễ nhìn tin nhắn liên tiếp không ngừng nhận được trong điện thoại, vừa muốn trả lời lại thì thấy thông báo: [Thật xin lỗi, bạn không phải là bạn bè của người này…]

Anh ta: …

Trì Bảo nhìn thông báo cuộc gọi, luống cuống tay chân cúp máy. Vừa cúp máy đã bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Trì Bối, mang theo một chút ngờ vực và tò mò.

Làm chị ruột của cô, người chị từ nhỏ đã sống cùng nhau, Trì Bảo dùng đầu ngón chân cũng khẳng định em gái mình đã phát hiện ra một chút gì đó, chỉ là đang xoắn xuýt rốt cuộc phải hỏi ra miệng như thế nào mà thôi, nhưng bây giờ… bản thân Trì Bảo cũng không biết nói thế nào.

“Chị, chị đang làm gì vậy?”

Trì Bảo mặt không thay đổi tiếp tục từ chối không nhận điện thoại, nói đơn giản: “Có cuộc điện thoại làm phiền gọi tới, chị kéo vào danh sách đen rồi.”

Trì Bối: “…”

Cô cúi đầu nhìn thông báo cuộc gọi kia, nhìn thế nào cũng không giống như là loại điện thoại quấy rầy.

“Chắc chắn là điện thoại quấy rầy chứ?”

“Chị sẽ lừa em sao?”

Trì Bối trầm mặc chốc lát: “Từng lừa không ít.”

Khi còn bé chị gái lừa gạt cô nhiều rồi, lúc ấy tính cách Trì Bảo là kiểu chị lớn, còn có chút bướng bỉnh, rất hay bắt nạt em gái không thích nói chuyện là cô. Sau này trưởng thành mới từ từ thay đổi thành dáng vẻ hiện tại.

Trì Bảo bị sự thành thật của em gái làm cho kinh động, một hồi lâu chưa tỉnh táo lại.

“Cái này…” Cô ấy ho nhẹ một tiếng: “Cái này chắc chắn là không lừa em.”

Trì Bối cũng không truy hỏi đến cùng, hiểu rõ: “Được thôi, vậy chị uống trà giải rượu, về phòng tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút nhé?”

“Được.”

Trì Bảo rất sảng khoái uống trà giải rượu, lúc này mới nhìn cô: “Biết chuyện buổi tối chưa?”

“Chuyện gì?”

Trì Bảo cười: “Tối nay Tần Việt không nói cho em sao?”

Trì Bối: “Nói rồi, có điều em biết anh ấy đi làm gì từ trong miệng đồng nghiệp.”

“Nói như thế nào?” Trì Bảo tò mò, thậm chí có chút muốn biết loại đàn ông trong ngoài không giống nhau* kia có phải là đều cùng một kiểu không.

(*: Nguyên văn là  闷骚 (muộn tao) Thường thì chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong thì giàu tư tưởng và nội hàm. Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu, bên trong một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất.)

Trì Bối suy nghĩ một chút, thật ra buổi tối Tần Việt cũng không nói gì, chỉ nói không có quan hệ gì với người kia là hết.

Cô nhíu mày suy tư hai giây, khẽ nói: “Không nói quá nhiều, chỉ nói không có quan hệ với người kia, chỉ là quen biết.”

Trì Bảo “À” một tiếng, mắng: “Đều là đàn ông cặn bã.”

…?

…??

Cô ấy nhìn về phía em gái mình, vẫy vẫy tay: “Người chị nói không phải là Tần Việt, Tần Việt và Úy Tử Thiến quả thật không có quan hệ gì, nhưng bố cô ta rất lợi hại, sau này em chú ý một chút.”

“A.” 

Trì Bảo nhìn cô vẻ mặt không hứng thú lắm, cũng không nhiều lời nữa.

Cô ấy đưa tay vỗ vỗ mặt Trì Bối, cười một tiếng: “Đi ngủ đi.”

Trì Bối gật đầu, căn dặn hai câu: “Chị cũng đi ngủ sớm một chút.”

Bóng đêm thăm thẳm, hai chị em nằm trong phòng mình, đến nửa đêm vẫn còn trằn trọc.

Trong đầu đầy suy tư quấy nhiễu bọn họ.

Trì Bối rất khuya mới ngủ, đến lúc mí mắt không mở nổi nữa mới thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Trì Bối giãy giụa rời giường, mí mắt hơi mở không ra được.

Cô cưỡng ép kéo cửa phòng ra, nhanh chóng rửa mặt sửa soạn đi ra ngoài, một đường lao vùn vụt mới đúng giờ tới văn phòng.

Vừa đến văn phòng, đồng nghiệp văn phòng vốn dĩ vẫn náo nhiệt, tất cả đều yên tĩnh cùng nhìn về phía cô.

Trì Bối vẻ mặt mơ màng, hơi kinh ngạc nhìn những ánh mắt đặc biệt kia, ngẩn người: “Làm… làm sao vậy?”

Thẩm Tĩnh lấy lại tinh thần trước tiên, nhìn qua cô cười: “Không có việc gì, chào buổi sáng Trì Bối.”

Trì Bối cười, có chút ngượng ngùng nói: “Không còn sớm nữa, em dậy trễ.”

Lý Tình Mỹ cười đáo: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, dậy muộn cũng bình thường thôi, nhưng đừng tới trễ, đến trễ ba lần là đi tong toàn bộ chuyên cần đó, mặc dù không nhiều nhưng cũng hơn mấy trăm đấy.”

Thần Việt đãi ngộ tốt, chuyên cần cũng được năm trăm tệ. Chuyên cần này chủ yếu là để ràng buộc những người đi làm muộn.

Trì Bối cong cong môi, mặc dù cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình quỷ dị, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô đi đến vị trí của mình ngồi xuống, mở máy tính, thuận tay lấy ly của mình đi rót một ly nước rồi mới quay lại.

Cô uống từng ngụm từng ngụm nước, chuẩn bị cố gắng trở lại bình thường. Buổi sáng không ăn sáng, bây giờ sau khi đến công ty, Trì Bối còn hơi đói bụng.

Cô vừa mở ngăn kéo ra định tìm một chút đồ ăn, bên cạnh bỗng vang lên tiếng của Tôn Hân Nhiên, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng mấy đồng nghiệp bên cạnh vẫn có thể nghe thấy.

“Trì Bối, chị thật sự là nhịn không được, có thể hỏi em một vấn đề không?”

Trì Bối lúc này đang chui đầu vào trong ngăn kéo lục tìm đồ ăn, nghe vậy đáp một câu: “Chị hỏi đi.”

“Có phải là em có bạn trai rồi không?”

Trì Bối sửng sốt, tay cầm bánh quy cũng ngừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Tôn Hân Nhiên bên cạnh, lúc lơ đãng ngẩng đầu còn chứng kiến ánh mắt tò mò của mấy người, ngay cả Minh Tâm ở đối diện cũng kích động hỏi: “Có phải không? Người tối hôm qua tới đón em là bạn trai của em phải không?”

Tối hôm qua… 

Trì Bối chớp chớp mắt, nhìn bọn họ: “Nhìn thấy rồi?”

Minh Tâm gật đầu: “Tụi chị thấy được bóng lưng của hai người… không thấy rõ mặt, nhưng bạn trai em có vẻ rất cao, là bạn trai nhỉ?”

Trì Bối “ừm” một tiếng, mím mím môi: “Là bạn trai.”

“Mẹ nó, thật à! Sao tối hôm qua lúc tụi chị nói với tất cả mọi người là độc thân em không phản bác?” Tôn Hân Nhiên nhìn cô quỷ dị: “Chắc là em không phải em muốn giấu giếm chứ.”

Trì Bối há miệng, hơi có chút bất đắc dĩ với đồng nghiệp đầy tai lắng nghe hóng chuyện này: “Không phải, lúc ấy không có nghe rõ mọi người đang nói gì.”

Hơn nữa… cho dù nghe rõ ràng, Trì Bối cũng không muốn giải thích, sau đó phải tự mình nói trước mặt mọi người, em có bạn trai rồi, không phải giống như mọi người? Cô không phải là loại người này, nhưng nếu có người cố ý hỏi thì chắc chắn sẽ không che giấu, còn nếu không ai cố ý hỏi, lúc có mấy người bọn họ cô cũng sẽ không cố ý nói chuyện này.

Tôn Hân Nhiên rõ ràng không quá tin tưởng, vừa muốn hỏi một chút gì đó, Minh Tâm đã tiếp tục đào hố cho Trì Bối: “Woa, em biết tối hôm qua lúc tụi chị nhìn thấy hai người hôn nhau kích động cỡ nào không, chị đây là lần đầu tiên nhìn thấy cặp đôi ôm hôn ở trên đường đấy!”

Trì Bối: “…”

Mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, câu nói này cũng không biết nên phản bác và trả lời thế nào.

Tôn Hân Nhiên nhíu mày nhìn cô, đáy mắt tràn đầy tò mò: “Đúng vậy, hai người hôn… làm người ta kích động lắm đấy.”

Trì Bối nhíu mày, còn chưa nghĩ ra xem trả lời thế nào, Thẩm Tĩnh ở đối diện đã ho một tiếng, liếc mắt nhìn bọn họ nói: “Nói cái gì đó, bây giờ là giờ làm việc, đi làm cho tốt.”

Tôn Hân Nhiên: “…”

Minh Tâm “À” một tiếng: “Chị Tĩnh chị không tò mò sao?”

Lý Tình Mỹ cũng từ một bên khác đi tới, gọi Trì Bối: “Trì Bối, chị cho em xem phần số liệu này.”

“Được.”

Trì Bối lúc này mới thuận lợi thoát ra khỏi hoàn cảnh khó xử.

Sau đó, Trì Bối gửi tin nhắn riêng cho Thẩm Tĩnh và Lý Tình Mỹ, bày tỏ cảm ơn.

Thẩm Tĩnh: [Không cần cảm ơn, sau này bọn họ có hỏi thì có thể không trả lời.]

Lý Tình Mỹ: [Tối hôm qua tụi chị nhìn thấy hai người, nhưng không thấy rõ mặt, yên tâm đi.]

Trì Bối cúi đầu trả lời: [Được, em cảm ơn.]

Cô nhìn tin nhắn Wechat, môi trường văn phòng này đè ép cô có chút không thở nổi.

Trì Bối suy nghĩ một lúc, tức giận cầm điện thoại gửi cho Tần Việt mấy gói biểu cảm*.

(*:表情包 (Gói biểu cảm) là những hình ảnh được gắn thêm những câu chữ mang tính khẩu ngữ hài hước làm tăng sức biểu cảm cho cuộc hội thoại, 表情包 rất thịnh hành và phổ biến với giới trẻ Trung Quốc.)

Trì Bối: [Đại đao bốn mươi mét.jpg x10.]



Tần Việt vừa cùng Tống Văn Hạo thương lượng công việc xong, điện thoại đặt ở một bên vẫn đang vang lên. Anh cúi đầu nhìn, trực tiếp mở ra xem tin nhắn của Trì Bối, sau khi nhìn thấy nhiều gói biểu cảm như vậy, Tần Việt lần đầu tiên hơi ngây ra.

Tống Văn Hạo đương nhiên cũng nhìn thấy, anh ta che miệng ho khan một tiếng: “Giám đốc Tần, anh muốn xử lý trước không?”

Tần Việt bật cười: “Nói xong việc này đã.”

Anh đoán chừng Trì Bối hẳn là không có việc gì gấp, bằng không thì cũng không đến mức gửi gói biểu cảm tới, tuy nói như thế, nhưng Tần Việt trước tiên vẫn trả lời cho Trì Bối một dấu hỏi và một cái ôm.

Hai người tiếp tục bàn công việc, Trì Bối bên kia không trả lời tin nhắn.

Đợi sau khi xử lý việc xong, Tần Việt lúc này mới nghiêm túc gửi tin nhắn cho Trì Bối: [Làm sao vậy?]

Trì Bối: [Đại đao bốn mươi mét.jpg.]

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, hiếm khi gửi tin nhắn thoại: [Ăn sáng chưa?]

Trì Bối: [Chưa!!!!!]

Cô hiện tại cô vừa đói bụng vừa tức giận lại xấu hổ. Sau khi nghĩ tới chuyện tối hôm qua mình và Tần Việt hôn nhau ở trên đường bị đồng nghiệp nhìn thấy, cả người đều muốn xù lông.

Đây đều là chuyện gì vậy chứ!! Chuyện này còn bảo cô sau này làm sao tiếp tục làm việc ở văn phòng được!

Tần Việt: [Đi lên đây? Mua bữa sáng cho em.]

Trì Bối: …

Trì Bối tránh ánh mắt của các đồng nghiệp, vẫn cầm điện thoại đi lên lầu.

Cô không đi thang máy mà leo cầu thang.

Vừa mới leo lên hai tầng đã nhìn thấy người đàn ông nào đó đứng trên bậc thang, đang nhướn mày cười cười nhìn mình, chân của anh dài, từ góc độ này của Trì Bối mà nhìn lên… lại càng dài đến mức khiến người ta tức giận.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tần Việt, lúc này mới đưa tay cho anh: "Sao anh lại xuống rồi?”

Tần Việt thâm trầm đáp lời: “Ghé thăm em một chút.”

“Anh biết em sẽ đi cầu thang à?”

Tần Việt bật cười, liếc mắt lườm cô một cái: “Đoán được.”

Ngốc nghếch không muốn công khai quan hệ của hai người chỉ có cô, hơn nữa Trì Bối là kiểu người tương đối thiếu tự tin, vì không để bất kỳ đồng nghiệp nào sinh nghi, cô chắc chắn sẽ đi cầu thang.

Trì Bối uể oải “A” một tiếng, được Tần Việt nắm tay đi lên lầu, hai người đi chậm, cũng không gấp lắm. Cầu thang trên này cơ bản không có ai đến, cho dù là có thì cũng rất ít.

Mãi đến sau khi đi vào văn phòng của Tần Việt, Trì Bối mới tức giận nhìn anh.

“Làm sao vậy?”

Trì Bối trừng mắt nhìn anh, nổi khùng nói: “Tối hôm qua chúng ta ở bên ngoài nhà hàng… bị đồng nghiệp nhìn thấy rồi.”

Tần Việt đang làm bữa sáng cho cô, nghe vậy thì sửng sốt một chút: “Nhìn thấy rồi?”

“Ừm.” Trì Bối nhìn anh, đá anh một cái: “Anh sau này…”

“Hửm?”

“Không thể hôn em ở nơi công cộng.”

Trì Bối nói với anh: “Quá xấu hổ rồi.”

Cô chỉ cần vừa nghĩ tới tối hôm qua mình và Tần Việt thân mật bị mọi người xem giống như khỉ, sau đó hôm nay còn bị lấy ra nói, cảm thấy vô cùng xấu hổ và quẫn bách, không nói rõ được cảm giác. Đây chính là đồng nghiệp mỗi ngày đều sớm chiều chung đụng đó!!! Về sau bảo cô làm sao làm việc trong văn phòng nữa.

Hơn nữa… lúc vừa mới lên, Trì Bối còn gặp được mấy đồng nghiệp nam, lại bị đồng nghiệp nam trêu đùa một phen.

Cô đoán không tới một ngày, toàn bộ công ty có lẽ đều biết Trì Bối cô có bạn trai, thậm chí còn ở ngoài đường cùng bạn trai ôm hôn nhau mãnh liệt!

Nghĩ đến đây, Trì Bối bỗng muốn ở lại văn phòng của Tần Việt luôn không đi xuống làm việc nữa.

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, đưa tay vuốt vuốt tóc cô: “Nhìn thấy anh rồi?”

“Chuyện đó thì không. Chưa nhìn thấy mặt anh.”

Tần Việt gật đầu: “Vậy thì lo lắng cái gì?”

Trì Bối trừng mắt nhìn anh: “Anh không cảm thấy rất xấu hổ sao?? Anh không cảm thấy ngại chết đi được sao?”

Tần Việt ở trong chuyện của cô xưa nay da mặt dày quen rồi, nghe vậy rất bình tĩnh lắc đầu: “Không.”

Trì Bối: “…”

Cô không muốn trao đổi với Tần Việt nữa.

“Ăn sáng trước đã.” Tần Việt thấp giọng nói: “Bản thân mình muốn làm gì thì làm, đừng quá để ý đến ánh mắt của người ngoài, chúng ta là người yêu, thân mật là chuyện rất bình thường.”

Tuy nói như thế nhưng Trì Bối vẫn cảm thấy loại chuyện hôn nhau trên đường này sau này vẫn là nên đừng xảy ra nữa thì tốt. Lỡ như lại bị bạn bè hoặc là đồng nghiệp nhìn thấy thì thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Trước kia cô còn cảm thấy rất kí/ch thích, lá gan của người khác thật là lớn, nhưng bây giờ xem ra… chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Em mặc kệ.” Cô nhìn Tần Việt, nghiêm túc nói: “Dù sao thì sau này không thể hôn em ở bên ngoài.”

Nghe vậy, đuôi lông mày của Tần Việt nhướn lên, cách một cái bàn lại gần hôn cô.

“Vậy bây giờ thì sao?”

…???
Bình Luận (0)
Comment