Ôm Một Cái Nha!

Chương 67

Giải thưởng mới.

Trì Bối vẻ mặt mù mờ nhìn người đàn ông trên sân khấu, không hiểu cái gì gọi là giải thưởng mới.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lý Tình Mỹ ở một bên một mực nhiệt liệt vỗ tay cho cô, vừa vỗ tay vừa kéo Trì Bối nhỏ giọng thầm thì: “Chúc mừng Trì Bối Bối, lấy được giải thưởng mới của công ty!”

Trì Bối: “…”

Cô rất muốn biết, giải thưởng mới là cái gì?!

Cô hoàn toàn không biết những chuyện này, không đi tìm hiểu, hỏi thì Tần Việt cũng không nói. Nhưng Trì Bối theo bản năng cảm thấy giải thưởng này không phải giống như quy định trước kia, bằng không thì cũng sẽ không gọi là giải thưởng mới.

Trên sân khấu và xung quanh đều là tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Trì Bối đối diện với đôi mắt của Tần Việt, luôn cảm thấy người kia cất giấu một chút “ý xấu” đối với mình. Nhưng bây giờ tình hình này, Trì Bối không đi cũng phải đi.

Cô dừng lại một chút, nhận lấy tiếng cười đùa và ánh mắt tò mò xung quanh mà đi lên.

Sân khấu cuộc họp thường niên của Thần Việt làm rất đẹp, dù sao cũng là công ty lớn, chi phí hằng năm không có một chút mờ ám nào, mấy sự kiện lớn đều được tổ chức long trọng đàng hoàng.

Lúc Trì Bối đi lên, MC ở một bên còn trêu đùa hai người hai câu: “Cảm giác thế nào? Trì Bối trúng giải thưởng lớn có cảm giác ra sao nhỉ?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trì Bối mỉm cười, nhận lấy micro nói: “Thật ra thì có chút kích động.”

Cô dừng lại một lát, nhìn về phía Tần Việt: “Tôi không ngờ mình sẽ trúng thưởng.”

Dù sao cũng là máy tính ngẫu nhiên rút ra, Trì Bối một mực chỉ hy vọng mình có thể trúng giải thưởng nhỏ gì đó, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là giải thưởng lớn như thế, còn là giải sua cùng.

MC cười, nhìn hai người đang đứng cùng nhau một cái: “Là Trì Bối vận may tốt.” Cô ấy mỉm cười nói: “Hôm nay phần thưởng của Trì Bối là do giám đốc Tần trao tặng đó nha.”

Nói xong, MC trêu chọc hai người vài câu: “Giám đốc Tần và Trì Bối thật đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, rất xứng đôi vừa lứa.”

Trì Bối cười: “Cảm ơn.”

Tần Việt cũng đứng bên cạnh cô, im lặng cong cong khóe môi: “Cảm ơn.”

Nhân viên bên dưới sân khấu vẫn luôn kích động và hú hét.

MC khống chế tình hình, ý cười tràn đầy trên khuôn mặt, nói ra phần thưởng: “Phần thưởng mới mà Trì Bối của chúng ta giành được là…” Cô ấy cố ý dừng lại một lúc, kéo lấy sự tò mò của mọi người, treo sự tò mò và tìm tòi của con người lên điểm cao nhất rồi mới nói: “Là phần quà riêng khác do giám đốc Tần chuẩn bị, về phần cụ thể là cái gì, chúng tôi còn phải hỏi ý kiến Trì Bối rồi mới cho mọi người xem được.”

Trì Bối: “…”

Vì sao cô không biết gì hết?

Cô ngước mắt nhìn về phía Tần Việt.

Tần Việt không nhìn cô, ngược lại cầm tới một hộp quà.

Quà tặng vừa xuất hiện, mọi người bỗng rướn cổ lên nhìn, muốn biết là cái gì. Ở dưới sân khấu thật ra có không ít người suy đoán, có thể là đồ trang sức cái loại, dù sao cũng không phải là một cái hộp quà nhỏ.

Trì Bối nhìn cũng có chút sững sờ, cô đang nghĩ chắc không phải là Tần Việt tặng cho cô một bộ trang sức chứ? Dù sao thì cái hộp này hơi lớn, cũng không đến nỗi là vật gì khác.

Cô nhìn MC, sau khi trầm mặc một lúc: “Mọi người tò mò không?”

Mọi người: “Cực kỳ tò mò!”

Trì Bối dở khóc dở cười: “Vậy tôi mở phần quà mà giám đốc Tần chuẩn bị ra, giám đốc Tần, có thể chứ?” Cô nhìn qua Tần Việt, hỏi ý kiến anh.

Tần Việt giật giật khóe môi cười: “Phần quà mà em rút trúng, em quyết định là được.”

“Được.”

Cô thật sự tự mình quyết định, Tần Việt cầm micro cho cô, hai người đứng dưới sân khấu, mọi người tới gần một chút đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa bên cạnh còn có MC vẫn luôn không ngừng thông báo tiến độ mở quà của cô.

“Mở nắp ra rồi, nhưng ai có thể nghĩ tới bên trong còn có một cái hộp chứ!” MC cười nói: “Món quà này của giám đốc Tần chuẩn bị cũng quá kín đáo rồi.”

Tần Việt “ừm” một tiếng, hiếm thấy mà nói đùa: “Dù sao cũng là món quà lớn.”

MC: “…”

Trì Bối nín cười, bỏ qua cái hộp lớn nhất, lại tiếp tục mở một cái hộp, lần này, cuối cùng chỉ có hai cái hộp nhỏ bên trong, một cái tương đối dẹp, nhìn qua đoán chừng là dây chuyền hoặc là cái gì đó khác, còn có một cái hộp rất nhỏ, vuông vức.

Cô dừng lại một chút, lúc đang tự hỏi nên mở cái nào trước, MC đột nhiên “ôi” một tiếng: “Mở hộp lớn trước được không? Chúng tôi muốn xem hộp lớn.”

Trì Bối cong cong khóe miệng cười: “Được.”

Cô yên lặng mở cái hộp dẹp ra, để cho tiện Trì Bối còn nhét cái hộp còn lại vào trong tay Tần Việt để bản thân mình dễ mở hơn.

Lúc cô mở ra, đám người dưới sân khấu ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú, chỉ muốn biết phần thưởng lớn mà Tần Việt chuẩn bị là cái gì. Bản thân Trì Bối thật ra cũng rất tò mò, cô muốn biết Tần Việt muốn làm gì.

Nhưng lúc cô vừa mở ra, trong lòng Trì Bối đã có một suy nghĩ không bình thường xuất hiện, cô đại khái có thể đoán được Tần Việt muốn làm gì.

Cô mở qua ra, là một cuốn album ảnh. Một cuốn album ảnh vẽ tay.

Cô cúi đầu nhìn cô gái ở bìa ngoài, theo bản năng ngước mắt nhìn Tần Việt.

Đám người bên dưới sân khấu xôn xao, không hiểu rõ đây là quà gì. Tặng album ảnh? Đây là album ảnh gì??? Đám người đầu óc mơ hồ.

MC cũng sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn về phía Trì Bối: “Trì Bối, đây là… album ảnh giám đốc Tần tặng?”

Trì Bối trầm mặc một lúc mới bắt đầu thay đổi vẻ mặt biểu hiện ra trước mắt mọi người, cô ngẩng đầu nhìn Tần Việt, nhạt giọng nói: “Coi như là album ảnh, nhưng cũng không tính là album ảnh.”

MC cũng thấy rõ ràng, kinh ngạc thốt lên: “Đây là vẽ tay sao?”

Đều là tranh vẽ tay, có vẻ đi màu còn khá chuyên nghiệp, nhìn thoáng vô cùng đẹp, giống như người thật vậy.

Trì Bối “ừm” một tiếng, cười nói: “Là album ảnh vẽ tay.” Cô đưa tay chỉ người trong album ảnh, nhạt giọng nói: “Cô gái phía trên đây là tôi.”

Vừa mới nói xong, cả hiện trường xôn xao.

Người phía trên này chính là Trì Bối… vậy cậu bé còn lại thì sao??? Cô vừa mới lật ra trang đầu, còn có hình ảnh một nam một nữ cùng nhau ăn cơm.

“Người còn lại là giám đốc Tần của mọi người.” Trì Bối bật cười, cô ngẩng đầu nhìn Tần Việt, giơ album ảnh trong tay lên: “Anh vẽ sao?”

Tần Việt “ừm” một tiếng, ở trước mặt bao người, anh đột nhiên mở cái hộp nhỏ mà Trì Bối vừa mới nhét cho anh, sau đó ở trước mặt mọi người quỳ một chân xuống với Trì Bối. Hành động này của anh đã rõ ràng cho thấy là muốn làm gì!

Nhân viên dưới sân khấu hoàn toàn đột nhiên không kịp chuẩn bị, bọn họ căn bản không biết ông chủ của mình còn muốn làm chuyện này.

Đây… Đây là muốn cầu hôn bạn gái trước mặt toàn bộ công ty à!!!

Nếu đổi lại là những người khác, có thể cảm thấy không quan trọng cũng là bình thường. Nhưng bây giờ người đàn ông cầu hôn là Tần Việt, là ông chủ của toàn công ty bọn họ, người đàn ông độc thân kim cương đương thời, đây là quyết định rõ ràng cỡ nào chứ! Đây là tình cảnh khiến cho người ta khiếp sợ cỡ nào chứ!

Đám người đột nhiên không kịp chuẩn bị, chưa thể hoàn hồn.

Trì Bối nhìn Tần Việt trước mặt mình, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng lúc nhìn thấy album ảnh kia, thật ra cô đã hơi nghĩ ra rồi. Cho nên nói kinh ngạc cũng không phải quá kinh ngạc, nhưng vẫn có chút giật mình.

Người này… cái gì cũng không nói, chuẩn bị cho mình một sự ngạc nhiên lớn như thế, Trì Bối thật đúng là không biết phải nói gì.

Bên trong chiếc hộp nhỏ đó chính là một chiếc nhẫn.

Tần Việt thật sự suy nghĩ rất lâu đối với chuyện mà mình muốn làm này.

Trước đó vẫn luôn lo lắng có quá gấp hay không, có phải nên cho Trì Bối thêm một chút cơ hội và thời gian hay không, nhưng sau đó, anh cảm thấy mình không đợi được. Cho dù kết hôn muộn thì anh cũng muốn cầu hôn trước, danh chính ngôn thuận kéo tên cô vào trong ngực mình, vào trong nhà mình.

Để cô làm mẹ của mèo mướp nhỏ.

Anh ngước mắt nhìn về phía Trì Bối, dừng lại một chút cười hỏi: “Không ngạc nhiên sao?”

Trì Bối gật đầu: “Vẫn có một chút, nhưng em đoán được.”

Hai người đối mặt nhau cười một tiếng, Tần Việt cũng không bận tâ m đến nhân viên bên dưới mà thận trọng các thứ, anh chỉ muốn nói ra lời mình muốn nói.

Ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm Trì Bối, trong mắt chỉ chứa được một mình cô.

Thật ra hai người đều biết anh muốn làm gì, nhân viên dưới sân khấu mới đầu náo nhiệt cũng đều ổn định lại, nhìn ông chủ của bọn họ cầu hôn, cố gắng hết mức không muốn phát ra một chút âm thanh nào.

Thật ra Trì Bối muốn bảo Tần Việt đứng lên, thật sự cô không chịu được một người đàn ông cao ngạo như Tần Việt quỳ gối trước mặt mình như thế, cho dù là cầu hôn cũng không muốn. Nhưng ánh mắt của Tần Việt nói cho cô biết, anh muốn như vậy.

Trì Bối cũng chỉ có thể coi như thôi.

Tần Việt bóp lòng bàn tay cô, ngừng một chút nói: “Trước tiên nghe anh nói một lúc đã.”

Thật ra anh còn chưa nói gì, Trì Bối nghĩ đi nghĩ lại đã có chút muốn khóc. Cô không nói nên lời vì sao mình lại như thế, có lẽ là nghĩ đến quá khứ không dễ dàng của Tần Việt, cũng nghĩ đến quá khứ của bọn họ, còn nghĩ đến thứ mình từng trải qua.

Tần Việt nói: “Thật ra hình ảnh cầu hôn đã diễn đi diễn lại trong đầu anh rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi một lần tưởng tượng đều không giống với hiện tại.” Anh nói: “Từ sớm đã muốn cầu hôn em, muốn danh chính ngôn thuận đưa em về nhà, nhưng luôn cảm thấy không thích hợp, dù sao cũng lo lắng có phải em còn nhỏ hay không, có phải em vẫn không quá bằng lòng hay không.”

Anh nghiêm túc nói: “Anh đã trải qua rất nhiều, nhìn thấy rất nhiều thế giới mà em chưa nhìn thấy, con đường đi qua dài hơn em rất nhiều, anh lớn hơn em nhiều tuổi, nhưng không sao, tương lai anh sẽ cùng em đi trên con đường mà em muốn đi, con đường mà chúng ta muốn đi.”

“Anh đã giúp em ngắm nhìn thế giới này trước một chút rồi, nó vô cùng ấm áp, cũng tràn đầy yêu thương, tương lai có những sự việc tốt đẹp hơn đang chờ chúng ta, anh sẽ luôn cùng em đối mặt, bất kể là xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Bọn họ đều hiểu, ý nghĩa trong những lời nói này của Tần Việt là gì.

Gia đình Trì Bối đã từng có rất nhiều bạn bè thân thích, cũng có rất nhiều bạn học có mối quan hệ rất tốt, nhưng sau khi trong nhà xảy ra chuyện, bố mẹ qua đời, công ty đứng trước nguy cơ phá sản, lúc ấy thân thích đều rối rít đoạn tuyệt quan hệ qua lại với hai chị em bọn họ, Trì Bối còn chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu phải gánh vác trách nhiệm của công ty, mà Trì Bối cũng thay đổi sở thích của mình, học khoa học tự nhiên, hiểu biết thêm về khoa học kỹ thuật thời đại mới để gây dựng công ty nhà mình, vì cô và chị gái.

Bọn họ đã từng chịu đựng sự xa lánh của bạn bè, mặc dù bình thường hai chị em cũng không thích nói những chuyện này cho lắm, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ, giấu ở nơi sâu nhất trong lòng.

Tần Việt hiểu Trì Bối, anh biết Trì Bối cần gì, thích gì. Anh là một người đàn ông coi trọng lời hứa, chỉ cần là thứ mà anh đã hứa, anh nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.

Nước mắt của Trì Bối rơi xuống, nhưng cô nhịn lại để không cắt ngang Tần Việt.

Cô hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Việt, Tần Việt cười cười, khẽ nắm bàn tay của cô cho cô sức mạnh, khẽ nói: “Để anh đi cùng em. Đi con đường mà chúng ta vẫn chưa đi, được không? Em bằng lòng gả cho anh không? Gả cho người đàn ông từ mấy năm trước đã nhớ thương em này.”

Sau khi tiếng nói vừa dứt, dưới sân khấu có không ít nhân viên nghe thấy cũng khóc không thành tiếng.

Bọn họ thật sự không ngờ ông chủ nhà mình cầu hôn lại cảm động như thế. Mặc dù bọn họ không hiểu rõ câu chuyện tình yêu của hai người nhưng tính ra cũng xem như là nhìn hai người họ bước đi.

Trì Bối im lặng rơi nước mắt, thật sự là không nhịn được.

Tần Việt hiểu cô, hiểu rõ sự sắc bén mà cô đã thu lại, hiểu rõ sự phản nghịch mà cô giấu đi, thật ra nếu như không phải trong nhà xảy ra chuyện, Trì Bối nhất định sẽ là một cô công chúa nhỏ được nuông chiều, không phải là kiểu không có lễ độ không nói đạo lý, nhưng cô nhất định sẽ có thêm sự ngông nghênh và tự tin hơn so với bây giờ.

Cô nước mắt đầm đìa nhìn Tần Việt, muốn lên tiếng nhưng hồi lâu cũng nói không nên lời.

Tần Việt cười, an ủi cô: “Không vội, không đồng ý thì qua một thời gian ngắn anh lại cầu hôn lần nữa.” Tần Việt hiếm thấy nói đùa, muốn điều hòa bầu không khí một chút: “Anh đã chuẩn bị cầu hôn em mười mấy hai mươi lần rồi.”

Nghe vậy, Trì Bối bật cười, dừng nước mắt lại liếc anh một cái: “Em đồng ý… em đồng ý.” Cô khịt khịt mũi, nghiêm túc lại kiên định nói: “Em bằng lòng.”

Cô vẫn luôn bằng lòng gả cho Tần Việt, bất kể là bây giờ hay là tương lai, quyết định này cũng sẽ không thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment