Ôm Mỹ Nhân Về Nhà

Chương 4

“Đừng hối hận đấy.”

Hai mắt ta mất đi tiêu cự, bần thần nhìn vào không trung. Ta nghĩ sau khi có phu quân sẽ được làm vài chuyện vui sướng, nhưng ta không ngờ được vị phu quân này kén ăn đến thế.

Toàn bộ linh quả trên Lang Sơn đều bị ta hái sạch rồi. Ta chạy đến muốn gãy cả chân mà vẫn không tìm được đồ ăn khoái khẩu cho hắn.

Ngày nào hắn cũng kéo dài giọng nói bên tai ta: “Nhắm không nuôi nổi ta thì đừng có cướp về.”

Một mình hắn đã có thể khiến ta mệt bở hơi tai, không còn sức đâu mà nắm bắt cơ hội tìm thêm phu quân khác.

Khó chịu nhất chính là sau lần ta hôn cổ tay hắn, bây giờ ngay cả ngón tay hắn ta cũng không được chạm vào. Hễ ta tới gần là hắn trốn đi ngay. Thân thể tiên hạ nhẹ nhàng uyển chuyển, một sợi lông ta cũng không bắt được nữa kìa.

Hết sức chịu đựng rồi!

Ta nghiêm túc đi học hỏi nàng hồ ly tinh nọ, nàng nói với ta: “Dùng rượu là tốt nhất.”

Ta lập tức vay nợ nàng, mua về hai bình rượu hoa đào.

Đuôi hồ ly vung qua vẫy lại, nàng vuốt đầu ta nói: “Cẩn thận đừng chuốc say chính mình nha.”

Từ khi ta chào đời đã được tộc trưởng nuôi dưỡng bên cạnh nàng. Ta chưa từng thấy mặt cha mẹ ruột, tộc trưởng quản ta nghiêm lắm, chưa bao giờ cho phép ta uống rượu.

Ta nhìn Hạc Ảnh ngồi uống rượu ở đối diện, cách hắn cầm chén rượu thật là nhã nhặn làm sao, chẳng mấy chốc rượu đào hoa chỉ còn lại một nửa.

...

“Sao không giống tưởng tượng gì hết vậy?” Trước mắt ta dần trở nên mông lung.

Giọng nói của Hạc Ảnh cũng mờ ảo hơn trước: “Không giống chỗ nào?”

Ta uất ức dựa vào bàn đá: “Có phu quân nên là chuyện tốt mới đúng, càng nhiều phu quân thì càng tốt...”

Hết người thứ nhất làm ta thất vọng tột cùng, đến người thứ hai lại làm ta kiệt sức.

Ta nghe thấy Hạc Ảnh cười: “Nghĩ hay nhỉ, ngươi cứ thấy giống đực là bắt về nhà, không sợ bắt phải tên xấu tính à?”

Mí mắt ta bắt đầu đánh nhau, trong đầu lại nghĩ là chưa sờ được tay Hạc Ảnh thì không được từ bỏ. Ta cố gắng duy trì tỉnh táo nói: “Ta nào phải loại sói thấy ai cũng bắt bậy, ta chỉ bắt mỗi mỹ nhân thôi nha.”

Ta lung lay đứng lên, nương theo men say bổ nhào ngồi vào lòng hắn. Cánh tay ta treo trên cổ hắn, khắp xoang mũi ngập tràn mùi hương thơm mát.

Hồ ly nói không sai, rượu là đồ tốt, lần này Hạc Ảnh không trốn tránh ta.

Ta cảm giác được hắn đang vén tóc ta lên, kề sát tai ta hỏi: “Uống say?”

Ta vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, không có, ta còn có thể làm rất nhiều chuyện.”

Thân thể Hạc Ảnh cứng đờ, trong tiếng cười mang theo ý tứ nghiến răng nghiến lợi: “Hoa Mãn, ngươi đúng là lòng dạ háo sắc đánh chết cũng không chừa.”

Ta cọ lên cổ hắn: “Ta trời sinh đã háo sắc.”

Cánh tay ôm eo ta bỗng dưng dùng sức, ta mới “a” một tiếng đã bị bịt kín miệng.

“Ngươi còn tự hào được hả? Cả ngày chỉ biết ngắm mỹ nhân, ngươi biết yêu mến người khác là như thế nào không? Ngươi đây là muốn thân thể người ta thôi. Loại tình cảm dung tục này ai mà thèm chứ!”

Ta ôm mặt Hạc Ảnh, để hắn đừng lắc lư qua lại nữa: “Ngươi nói vậy là muốn ta thương ngươi đúng không?”

“Không thèm.”

“Vậy là muốn ta hôn chứ gì?”

“Không thèm.”

“Vậy có muốn ta...”

“Không thèm.”

Ta bực bội nói: “Ta còn chưa nói muốn làm gì mà?”

“Nói gì ta cũng không thèm.”

Hạc Ảnh bẻ tay ta ra, tình hình thế này là muốn đẩy ta ra rồi. Ta liếc thấy sợi tơ hồng trên cổ tay hắn, lập tức nảy ra ý tưởng nói: “Ta cởi bỏ đồng tâm kết cho ngươi nhé?”

Hạc Ảnh dừng tay lại ngay nên ta đắc ý lắm: “Muốn hay không muốn?”

Một lúc sau hắn mới mở miệng: “Muốn.”

Ta nheo mắt cười, sáp lại gần hắn rồi chỉ vào mặt mình: “Không muốn ta hôn ngươi, vậy thì ngươi hôn ta đi. Hôn xong ta lập tức cởi bỏ cho ngươi ngay.”

Hạc Ảnh không ừ hử gì, ta nghiêng mặt đợi nửa ngày mà không nghe được lời từ chối. Ta không đợi được đến lúc hắn hôn má ta nên quay lại, bất ngờ đón nhận một luồng khí nhẹ dịu thổi đến. Hô hấp đan xen làm môi ta mềm nhũn ra.

Ta mở to hai mắt nhìn, không khỏi nuốt xuống một chút, đầu óc mông trong men say càng mơ màng hơn, tựa như có pháo hoa nổ tung trong đại não.

Cảm giác mềm mại vẫn lưu luyến trên môi ta, Hạc Ảnh quay mặt đi, giơ tay ra trước mặt ta. Giọng hắn hơi khàn: “Cởi ra đi.”

Ta cảm nhận trái tim mình đập rất nhanh, trong lúc mê mang hốt hoảng đã cởi đ ồng tâm kết ra cho Hạc Ảnh.

Hắn vuốt v e cổ tay, nhỏ giọng nói: “Sau khi tỉnh rượu phải nhớ rõ nghe chưa.”

Ta gật đầu, lắp bắp nói: “Nhớ, nhớ rõ.”

Ống tay áo hắn tung bay trước mắt ta, luồng gió thơm ngát phất qua là ta mất ý thức luôn.

Khi tỉnh dậy, ta cảm thấy đầu đau đến nỗi muốn nứt ra, đợi đến khi ý thức tỉnh táo lại thì chỉ còn tĩnh lặng. Im ắng một cách quỷ dị.

Giờ này rồi mà Hạc Ảnh vẫn chưa hối thúc ta đi tìm linh quả cho hắn.

Ta ngồi dậy trên giường, cảm giác toàn thân trống trơn nhưng không để ý đến, trong đầu liên tục nhớ lại một đoạn ngắn về cảnh tượng sau khi ta say rượu đêm qua.

Hình như Hạc Ảnh cứ nói là không thèm mãi. Ta đã làm gì hắn rồi ấy nhỉ?

Ta hô lên một tiếng mà không ai đáp lời.

Ta xuống giường, nhìn một vòng sơn động. Ta ra ngoài tìm kiếm mà không thấy bóng đáng hắn đâu. Hai bình rượu rỗng để trên bàn, bên cạnh còn có một sợi tơ hồng.

Trong tộc lại có thêm một câu chuyện cười.

Có con chó sói nọ trước đây đánh mất một phu quân, bây giờ lại để một phu quân khác chạy trốn. Hắn còn cuỗm mất tấm chăn cuối cùng trên giường con sói đó.

Ta nhìn sơn động của mình chỉ còn bốn bức tường, lại nghĩ đến lời lang tiếng sói ở bên ngoài. Không biết ta đã úp mặt vào tường ngơ ngẩn bao lâu rồi, trong lòng bỗng dưng thông suốt.

Suốt ngày mơ tưởng giống đực thì xứng đáng nghèo mạt kiếp.

Tại sao ta cứ muốn cướp đoạt mỹ nhân về làm gì, ảnh phản chiếu dưới nước của ta không đủ đẹp sao? Tự nhìn ngắm bản thân vài lần đâu làm ta táng gia bại sản.

Ta nhiều lần nghẹn ngào, tộc trưởng lại ôm ta vào lòng an ủi: “Bé ngoan, không sao đâu mà, Hạc Ảnh hay bới móc khó hầu hạ lắm, chúng ta đi tìm người thứ ba nhé.”

Ta níu quần áo tộc trưởng khóc lóc: “Không tìm nữa hu hu, ta tu rồi.”

Cánh tay tộc trưởng ôm ta hơi cứng lại, nàng vuốt tóc ta nói: “Không, không tìm nữa hả? Trên đời nhiều mỹ nhân như vậy mà bé con không thèm nữa sao?”

Lời tộc trưởng nói làm đầu óc ta lung lay, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Hàn Bích và Hạc Ảnh, dáng người họ thật đẹp, hình như ta vẫn còn thèm.

Nhưng mà bọn họ một người thì cướp bóc sơn động ta, một người thì lấy mất tấm chăn duy nhất mà ta có. Bây giờ ta hơi sợ hãi quần thể có tên mỹ nhân này rồi, người tiếp theo không chừng còn muốn lấy nốt cái mạng sói này.

Lớn lên càng đẹp thì càng làm ta sợ hãi.

Ta lắc đầu với tộc trưởng: “Con từ bỏ, con thấy bản thân con đã đủ tốt rồi.”

Tộc trưởng nhẹ nhàng vỗ bả vai ta: “Con không cần cực đoan như thế... Thật ra vẫn còn có mỹ nhân tốt tính, con xem bạn đời của người trong tộc ta xem, có phải bọn họ đều rất không tệ hay không? Bọn họ đều tìm được bạn tình yêu nhau đến trọn đời.”

Ta bẹp miệng, lau nước mắt trên mặt. Ai cũng thích nhắc đi nhắc lại chuyện chỉ có mình ta không tìm được bạn đời.

“Con còn nhỏ, không nên gấp gáp ra quyết định như thế.” Tộc trưởng đau khổ khuyên răn ta.

Nhưng mà hai mỹ nhân ta cướp về làm lòng ta đau đớn khôn nguôi. Mà bọn họ đâu chỉ làm ta đau lòng, bọn họ còn cướp bóc ta nữa kìa.

Bây giờ ta cảm thấy bản tính trời sinh đã xẹp xuống, xẹp tới nỗi có thể ngồi xếp bằng ngay lập tức, dùng cơ thể yêu quái đi tu Phật pháp.

Không biết tộc trưởng đã rời sơn động từ lúc nào. Ta nằm trong sơn động trống rỗng mấy ngày liền, tộc trưởng lại lôi kéo ta đi giải sầu.

“Con không đi ngắm biển nữa đâu tộc trưởng à.”

Tộc trưởng vỗ đầu ta: “Lần này không đưa con ra biển chơi, ta đưa con đi ngắm hoa.”

...

Tại sao lại muốn đưa ta xuống Địa Phủ?

Quỷ hồn r3n rỉ trong dòng Vong Xuyên, hoa bỉ ngạn nở bên bờ sông đẹp đẽ phồn thịnh.

Ta nhìn tộc trưởng mà sợ hãi trong lòng. Ta mới thất bại có hai lần thôi, tuy rằng ta để họ chạy mất làm lang tộc hơi bẽ mặt, nhưng mà tội ta nào đáng chết đâu.

Tộc trưởng ôm bả vai ta nói: “Con xem, bé ngoan có thấy nơi này toàn là hồn phách vật vờ không, thế gian vô số chuyện lớn nhỏ so với sinh tử thì đáng là bao? Con đã hiểu ra chưa?”

Ta gật đầu thuận theo nàng: “Hiểu hiểu hiểu, tất cả đều là chuyện nhỏ nhặt.”

Nàng dẫn theo ta xoay một vòng tròn đi đến cầu Nại Hà. Trên thành cầu có rất nhiều hồn phách cả nam lẫn nữ.

“Tộc trưởng, mấy con quỷ này đứng đó làm gì?”

“Lúc còn sống vẫn còn ý nguyện chưa được hoàn thành, hoặc là chờ ai đó, hoặc là chờ một kết quả.”

Ta quay đầu nhìn nàng: “Không phải ngài nói trước sinh tử thì mọi việc đều là chuyện nhỏ sao? Tại sao bọn họ lại không muốn đầu thai?”

Tộc trưởng nghẹn họng không nói gì.

“Đối với mấy người khờ dại này mà nói, có vài việc còn quan trọng hơn cả tính mạng.” Bên tai ta vang lên một giọng nói trầm thấp đầy từ tính.

Ta quay đầu nhìn lại, chợt nhận ra bên cạnh xuất hiện một người mặc áo đỏ. Ngũ quan hắn tinh xảo diễm lệ, khí chất lạnh lùng trên người lại đè nén vẻ đẹp bên ngoài xuống mấy phần.

Liếc mắt một lần nhớ mãi trọn đời.

Ta ngơ ngác há hốc mồm nhìn hắn.

Hắn nheo mắt. Trái tim ta đột ngột nảy lên. Bản thân ta mảy may không phát hiện năm giác quan chỉ còn lại thị giác là hoạt động bình thường.

Thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác đã bị vô hiệu hóa hết rồi, chỉ có thị giác là vẫn y như cũ.

Chỉ còn đôi mắt này có thể nhìn thấy được, giúp ta quan sát hắn thật rõ ràng, không hề bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt đó. Vậy mà không hiểu sao ta vẫn cứ thấy hình dáng hắn thật mơ hồ, không cách nào nhớ rõ được.

Một ánh nhìn như vạn năm dài đằng đẵng, ta không rõ bản thân đã liếc nhìn hắn bao lâu. Tộc trưởng véo thịt mềm bên hông ta, cơn đau đớn làm ta tỉnh táo lại.

Ta rít lên trốn tránh tay tộc trưởng, bỗng dưng cảm thấy bây giờ mà nhăn mặt thì xấu xí lắm. Ta lúng túng khi bị hắn quan sát, không nhịn được mà cúi đầu thoát khỏi tầm mắt hắn.

Mỹ nhân này quá đẹp, đẹp tới nỗi muốn ta chết cũng cam lòng.

Rõ ràng trong lòng có h@m muốn, nhưng ý tứ lui bước đột ngột xuất hiện. Ta không dám nổi lòng tham, không dám cướp đoạt vị phu quân thứ ba này nữa.
Bình Luận (0)
Comment