Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2162

Chương 2162

Kỷ Ngữ Lam nhanh chóng leo từ giường trên xuống, một tay đoạt lại chậu nước, bộ dáng kia giống như đang đoạt bảo bối vậy, không cho phép bất kỳ kẻ nào đụng vào, biểu hiện lòng chiếm hữu cực kỳ mạnh.

Hai người cùng phòng bị bộ dạng của cô ta dọa sợ hết hồn.

Kỷ Ngữ Lam cũng rất nhanh phản ứng lại, trở mặt cười nói: “Trong này cũng là quần áo ô uế, tôi sợ làm dơ tay của hai người!”

Dù sao cũng đã từng nhận chỗ tốt, buổi sáng vừa mới nhận cây son môi của cô ta, lại thêm hai người bọn họ cũng rất muốn lôi kéo làm quen với cô †a nên nói thảo mai: “Không có việc gì, không có việc gì.

Ngữ Lam, buổi sáng bạn nhất định đã mệt mỏi rồi, nếu như có quần áo bẩn cần rửa thì để bọn tôi giúp cho.”

Hai người cùng phòng vừa nói vừa muốn nhận lấy.

Kỷ Ngữ Lam cũng không đưa mà trả lời: ‘Không cần, mình tự giặt là được rồi.”

Quần áo bẩn bên trong cũng không phải quần áo của cô ta, mà của Trần Văn Sáng.

Sau khi kết thúc huấn luyện, Kỷ Ngữ Lam đi thẳng một mạch vào ký túc xá của nhân viên trường học, muốn bí mật tìm anh ta để nũng nịu xin lỗi để anh ta bỏ qua chuyện buổi sáng, đồng thời cũng là một cơ hội đối với cô ta.

Ký túc xá của nhân viên trường học cũng giống như ký túc xá của nữ sinh vậy, không phải muốn vào là có thể đi vào.

Nhưng mà Kỷ Ngữ Lam khác biệt, cô ta nói mình và Trân Văn Sáng quan hệ thân thích nên có thể thuận lợi đi vào, không nghĩ tới là Trần Văn Sáng cũng không có ở trong phòng, cô ta đợi rất lâu cũng không thấy anh ta trở về nên chỉ có thể xem như không có gì.

Nhưng mà lúc gần rời khỏi, cô ta thuận tiện đem quần áo huấn luyện “mượn đi luôn.

Quần áo mà anh ta đã mặc cũng không có mùi mồ hôi khó ngửi, chỉ có một cỗ mùi thuốc lá và hooc môn nam tính trên người anh ta, cô ta chỉ vuốt ve thôi cũng cảm thấy mê đắm rồi, làm sao có thể chia sẻ cho những người phụ nữ khác.

Kỷ Ngữ Lam ôm chậu nước đi ra ký túc xá.

Chạng vạng tối, ánh mặt trời ngày càng ít lại, sắc trời chìm dần vào màn đêm/ Lý Lan Hoa căn kẹo que, đi cùng với Thẩm Quân Sơn ra khỏi nhà ăn rồi đi dạo về phía sau sân bóng rổ.

Lúc này, mặt trời cũng đã lặn, nhiệt độ cũng hạ thấp không ít, gió chậm thổi qua cũng mang hương vị mát mẻ, rất thích hợp đi dạo để tiêu cơm sau bữa ăn.

Thẩm Quân Sơn ợ một cái: “Cậu vẫn còn cãi nhau với chú nhỏ của cậu sao?”

“Không có!” Lý Lan Hoa lắc đầu.

“Đừng có mà mạnh miệng. Kể từ khi anh ta tới làm tổng giáo quan của huấn luyện quân sự, mỗi lần giải tán tôi cũng không thấy tung tích của cậu, cũng không biết đã chạy đến nơi nào hẻo lánh bé nhỏ lăn lộn cùng anh ta.’ Thẩm Quân Sơn liếc mắt qua Lý Lan Hòa, nhìn chăm chăm vào cô ấy: ‘Mặt trời hôm nay mọc ở hướng tây sao, cậu chạy tới ăn cơm chiều với tôi, nhất định là hai người cãi nhau rồi.”

Hầu như ngày nào Thẩm Quân Sơn đều bị bọn họ nhét thức ăn cho chó vào mồm, trong lòng rất không thích, nên lúc này cậu ta rất tỉnh táo phân tích.

Lý Lan Hoa không chút khách khí dập tắt ảo tưởng của cậu ta: “Kim mao, cậu đừng loạn tưởng tự sướng được không? Tình cảm hai chúng tôi vẫn còn rất tốt.”

Thẩm Quân Sơn biểu thị rất thất vọng.

“Đêm nay chú nhỏ muốn họp với mấy giáo quan khác, xem như bạn gái chú nhỏ thì tôi đương nhiên phải biết lắng nghe cảm thông, không quấy rây công việc của chú nhỏ chứ.” Lý Lan Hoa chầm chậm giải thích: “Ồ quên, cẩu độc thân làm sao hiểu được chứ”

Bình Luận (0)
Comment