Ánh nến lay lắt chiếu lên gương mặt Lương Diệp, sáng tối đan xen.
"Nếu năm xưa Biện Như Phong vào cung vì mục đích khác..." Vương Điền mới mở lời đã không muốn nói tiếp.
Chỉ cần đề cập đến Biện Như Phong thì dẫu là suy đoán khách quan thế nào cũng quá tàn nhẫn với Lương Diệp.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ, nếu ai đó suy đoán về mẹ anh với đủ kiểu thái độ nghi ngờ và tiêu cực thì Vương Điền tuyệt đối sẽ không chấp nhận nổi.
Coi bộ Lương Diệp đang chờ anh tiếp tục.
"Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, không khơi lại được nữa.
Giả thuyết nào cũng chỉ là suy đoán thôi." Vương Điền tựa lên bàn, vươn tay vỗ vai hắn, kết thúc chủ đề này: "Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm chút."
Lương Diệp nhìn anh đăm đăm hồi lâu với vẻ mặt khôn lường: "Ngươi thấy trẫm quan tâm tới những vấn đề này sao?"
"Ta khá quan tâm." Vương Điền đáp chân thành.
Vì Vương Điền đang đứng nên khi nói câu này, anh hơi khom lưng, nhìn vào đôi mắt Lương Diệp một cách vừa chăm chú, vừa dịu dàng: "Mẹ ta là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này, ta không muốn có ai đó nghĩ xấu về bà ấy."
Xem ánh mắt Lương Diệp thì dường như hắn đã hiểu.
Ngay sau đó, hắn nhíu mày: "Trẫm mới là người đối xử với ngươi tốt nhất."
"..." Khóe môi Vương Điền giật giật: "Đừng quậy."
So sánh với mẹ anh sẽ chỉ làm nổi bật thêm đủ kiểu hành vi tồi tệ của Lương Diệp trước đây.
Nếu nhất quyết phải đặt ra ranh giới cụ thể về tiêu chuẩn thì mẹ anh ở trên mây, còn Lương Diệp phải tự tay đào hẳn một tầng hầm dưới lòng đất.
Chắc do uống nhiều canh Bạch Ngọc quá nên đôi khi năng lực nắm bắt ý chính của Lương Diệp khá yếu.
Chẳng hạn như bây giờ, hắn nhất quyết phải ganh đua với bà mẹ của anh tại một thế giới khác, hòng chứng minh rằng mình quan trọng nhất trong lòng Vương Điền, cũng từ từ đưa ra yêu cầu muốn trong lòng Vương Điền chỉ được có một mình mình.
"...!Hai thứ tình cảm ấy khác hoàn toàn về tính chất, không thể đong đếm cụ thể." Vương Điền bị hắn làm phiền không thôi, vươn tay đẩy mặt hắn ra: "Ngươi đừng mặt dày bám lấy nó."
Lương Diệp tìm tòi một lượt, cuối cùng rút đai lưng anh ra, linh hoạt trói cổ tay anh lên đỉnh đầu.
Nấc khóa lạnh ngắt ở đai lưng áp vào tay tạo cảm giác rất đỗi quái lạ.
Lương Diệp trói lỏng, vùng mạnh chút là thoát nhưng Vương Điền chỉ cựa quậy vài lần cho có lệ.
Anh nhìn hắn, hỏi: "Ai dạy ngươi tranh luận thua thì động tay động chân vậy?"
"Tự học thành tài." Lương Diệp đắc chí ngồi trên bụng anh, hai tay chống lên đầu gối, nhìn anh chằm chằm từ trên cao, trong mắt đầy ắp vẻ thích thú: "Rõ là ngươi thích chết đi được còn gì, Vương Điền à."
Chân mày Vương Điền khẽ động đậy: "Ta đâu đánh lại ngươi, ngươi cậy mạnh bắt nạt người ta."
"Có thế thì trẫm cũng đâu chiếm được bao nhiêu lợi lộc từ người ngươi." Hễ nhớ đến là Lương Diệp lại hơi khó chịu.
Xưa nay hắn toàn bắt nạt người ta, vậy mà luôn chịu thiệt tại chỗ Vương Điền.
"Chuyện đôi bên cùng tình nguyện..." Ánh nhìn của Vương Điền dạo đến vạt áo trước ngực hắn.
Anh "Chậc" một tiếng: "Rốt cuộc ngươi đã ăn phải thứ hàng gì rồi?"
Lương Diệp tỏ rõ thái độ gặp xúi quẩy: "Thằng già Phùng Lam này già đầu mà cũng lắm trò ra phết."
Khả năng cao trong điểm tâm kia đã được thêm vào khá nhiều món hàng tráng dương.
Ban ngày hắn bận, vận nội lực dằn xuống, vốn tưởng đợi một thời gian là nó sẽ tự biến mất.
Nào ngờ Vương Điền cứ vật vờ trước mắt hắn, vất vả lắm mới chịu đựng được đến tối, đang chuẩn bị động tay động chân thì Hứa Tu Đức mắt mù kia lại bay tới hóng chuyện.
Hắn sắp từ bỏ đến nơi.
Kết quả, Vương Điền chẳng những phát hiện mà còn cố tình chòng ghẹo hắn.
"Hay cứ nhịn lát đi." Vương Điền thở dài: "Vết thương bên hông ngươi còn chưa lành hẳn."
Anh bị trói tay, nằm ngửa dưới thân Lương Diệp với bộ đồ sang quý đẹp đẽ nhưng đã xộc xệch, nghiêm túc khuyên nhủ với biểu cảm chính trực đã khiến máu nổi loạn chộn rộn khắp người Lương Diệp.
"Lành lắm rồi, không tin ngươi sờ thử xem." Lương Diệp khẳng định chắc nịch.
Vương Điền khua cổ tay bị đai lưng trói, nhướng mày hỏi: "Sờ kiểu gì?"
Lương Diệp hứng chí khóa mắt vào đôi môi anh, nói: "Trên hay dưới cũng được hết."
Năng lực học tập và năng lực chấp hành của thằng oắt này luôn phát huy tại những chỗ thiếu đứng đắn.
Vương Điền không cà lơ phất phơ như hắn.
Anh săn sóc rất tỉ mỉ và thỏa đáng.
Lương Diệp nhìn làn môi anh ửng đỏ, chỉ thấy công hiệu của miếng điểm tâm bẩn kia càng lúc càng mạnh.
Hắn nhíu mày, toan túm anh bắt tiếp tục.
Vương Điền quay mặt đi ho mạnh vài tiếng: "Nữa là khản con mẹ nó giọng luôn mất."
Nấc khóa bị tránh thoát lại khóa vào hổ khẩu, tạo cảm giác hơi nhức.
Trong lúc súc miệng, Vương Điền một lần nữa mất đi quyền kiểm soát đôi tay.
"Lần này nên đến lượt ta." Vương Điền chầm chậm nhắc nhở hắn.
Lương Diệp bất ngờ híp mắt, đường nhìn nhanh chóng giao nhau với anh, hòng xây dựng vỏ bọc không nghe thấy.
Hắn ấn mạnh cổ tay anh xuống.
"Không muốn thật sao, Tử Dục?" Vương Điền mặc cho hắn cắn cổ mình với lực vừa phải, dịu giọng: "Rõ ràng ngươi cũng thích chết đi được đấy thôi."
Vương Điền không thích Lương Diệp đặt bẫy anh cả trong chuyện trên giường, chơi chiêu vỗ về yên ổn hoặc lung lạc anh.
Đồng thời, anh không muốn lần nào cũng phải vắt hết óc để khiến hắn khuất phục dưới thân mình.
So với điều ấy, anh thích nhìn dáng vẻ cam lòng tình nguyện của Lương Diệp hơn.
Ví dụ như lúc này.
Có lẽ do Vương Điền chỉ tránh né mang tính tượng trưng vài lần, hoặc vốn chẳng hề giãy ra, Lương Diệp nghiến chặt răng, nhìn anh gườm gườm như thể muốn giết anh.
Khí thế chết chóc khiến khóe mắt hắn ửng hồng, đôi lông mày ấy nhíu lại vì hành động của anh.
Không nghe được một thanh âm nào khác, đến tiếng thở dốc cũng trở nên nén nhịn.
Thân là Hoàng đế thường có phần nào lòng tự trọng cổ hủ và rất khó hiểu.
Những ám vệ kia luôn lẩn khuất tại nơi mà Vương Điền không thấy được,truy nhiên Lương Diệp lại biết rõ rành rành.
"Bọn họ ẩn nấp ở đâu rồi?" Vương Điền nghiêm túc hỏi hắn.
Lương Diệp nghiến sắp vỡ hàm răng, híp mắt khó chịu cất lời: "Vương Điền, chớ được nước lấn tới."
"Được nước lấn tới?" Vương Điền nhấm nuốt từ này một cách tỉ mẩn: "Được nước nào...!lấn tới đâu...!Hửm?"
Bàn tay vốn đang buông thõng tại mạn giường chợt siết chặt.
"Tử Dục muốn thế nước cỡ nào..." Vương Điền ung dung hỏi hắn: "...!và muốn ta lấn tới bao xa?"
Một câu nói dẫu có bình thường đến mấy, qua miệng Vương Điền cũng thay đổi tính chất.
Lương Diệp liếm đôi môi khô khốc, dán mắt vào dáng vẻ hơi vuột tầm kiểm soát của Vương Điền: "Tất nhiên là trẫm muốn hế..."
Chưa dứt lời, tai hắn bỗng khẽ động đậy, tay vươn ra bịt kín mũi miệng Vương Điền.
Mặc dù tiếng bước chân cách rất xa nhưng chẳng mấy đã đến trước cửa.
Giọng nói khe khẽ của Lý Mộc vang bên ngoài: "Ngài đã nghỉ chưa ạ chủ tử?"
"Có chuyện gì?" Lương Diệp đè nén nhịp thở bất ổn, cất giọng hơi trầm khàn.
"Bẩm chủ tử, đã tìm được dấu vết của Bách Lý Thừa An và Thái tử nhỏ ạ.
Vừa rồi thuộc hạ nhận được hai phong thư liền nhưng thời gian gửi cách nhau tám ngày, thuộc hạ suy đoán..."
Bên ngoài, Lý Mộc hãy đang phân tích lý do hai phong thư đến cùng lúc.
Lương Diệp vừa nghe vừa nhíu mày.
Chưa kịp đáp lời thì Vương Điền chợt nở một nụ cười vô cùng thú vị với hắn.
Lương Diệp đưa mắt cảnh cáo, thế nhưng ánh mắt ấy còn chưa được tiếp nhận, hắn đã suýt bật thốt tiếng rên rỉ.
Ngón tay thon dài bấu chặt cánh tay Vương Điền, đường cong cần cổ khi Lương Diệp nghển lên nom thật uyển chuyển đẹp đẽ, bàn tay che mũi miệng Vương Điền mất sức trong thoáng chốc.
Vương Điền lập tức in dấu một nụ hôn vào lòng bàn tay hắn.
Cảm giác đôi môi chạm vào lòng bàn tay thật quái lạ.
Trước đôi con ngươi chứa nét cười của Vương Điền và cơn sướng tột độ đan xen với cảm giác kích thích khiến nét mặt Lương Diệp đờ đẫn một lát.
"Chủ tử?" Lý Mộc đặt câu hỏi nhưng đợi mãi không nhận được câu trả lời, không khỏi lên tiếng.
Lương Diệp thình lình quay người đè Vương Điền dưới thân, vẻ mặt thoáng méo xẹo bởi tiết tấu mạnh cỡ này.
Hắn vỗ mạnh xuống mặt anh, chùng giọng nói: "Trẫm biết rồi, cứ làm như lời ngươi nói đi, tối nay phải cử người đi tìm cho ra Thái tử."
"Vâng!" Lý Mộc đáp lời: "Thuộc hạ đi làm luôn!"
Khi tiếng bước chân xa dần, Lương Diệp mới thả lỏng bàn tay che mặt Vương Điền, nghiến răng nghiến lợi lườm anh, nhỏ giọng mắng giận: "Trẫm thấy ngươi chán sống rồi."
Vương Điền cười rụt rè khiêm tốn: "Bệ hạ, hồi trước ở hòn non bộ trong hành cung, chắc là ngươi muốn làm thế này..."
Bỗng dưng bị khơi ra chuyện cũ, Lương Diệp thoáng ngạc nhiên, tiếp đó khó chịu nói: "Trẫm cần phải uống thuốc giải thôi."
"Chẳng phải đang ở..." Miệng Vương Điền bị đai lưng chặn kín mít.
Lương Diệp quấn dải khóa kia tại cổ anh, hung dữ nói: "Sớm muộn gì cũng cắt lưỡi ngươi."
............
Lý Mộc không biết liệu lưỡi Đan Dương Vương có bị cắt hay chăng...!nhưng hắn biết khả năng cao cái đầu của mình sắp lìa khỏi cổ rồi.
"Thủ lĩnh ngài đỉnh thật!" Một ám vệ trẻ thủ thỉ: "Tối qua thế mà dám xông tới tận cửa."
"Gì cơ?" Lý Mộc thấy vẻ mặt trêu ghẹo của ám vệ mới sực phát hiện chuyện lớn không ổn.
Thế nhưng khi ngẫm lại mệnh lệnh tối qua của chủ tử, hắn lại không tìm ra sự bất thường.
Ám vệ trẻ tên Giải Quế - một trong số những người ít tuổi nhất trong tốp ám vệ mới, vì vậy Lý Mộc quan tâm chăm sóc y hơn bình thường, chủ yếu giao cho những nhiệm vụ nhẹ nhàng như đánh xe, coi ngựa...!Mỗi khi rảnh rỗi, Giải Quế cũng thích dính lấy hắn.
"Hôm qua Vương gia ở trong phòng chủ tử." Giải Quế ho khẽ một tiếng: "Chủ tử không cho bọn ta bén mảng tới cả cửa viện, phải ở cách một quãng khá xa.
Mấy người bọn ta còn chưa kịp gọi ngài, ngài đã xông vào rồi..."
Bấy giờ Lý Mộc mới ngộ ra y đang nói gì, màu mặt lập tức chuyển từ xanh sang trắng sang đỏ, lắp bắp: "Tối...!tối qua ta không nghe thấy gì hết."
Giọng chủ tử hết sức bình thường, thậm chí hắn còn không nghe được tiếng thở của người thứ hai.
Giải Quế thấy Lương Diệp và Vương Điền bước ra từ cửa viện đằng xa, bèn vỗ vai hắn: "Thế thì vờ như không biết gì hết.
Lỡ bung bét thật, nhất định phải xin Vương gia trước.
Thủ lĩnh, ngài làm được mà!"
Nói xong nhảy phắt lên cây giả làm chiếc lá.
Lý Mộc căng da đầu lên đón: "Chủ tử, Vương gia."
Vẻ mặt Lương Diệp khó lường, hắn lười biếng ngáp một tiếng.
Trái lại tinh thần Vương Điền ở cạnh có vẻ không tệ.
Anh chụm tay áo, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Chào buổi sáng nhé, thống lĩnh Lý."
"Chào buổi sáng, Vương gia." Lý Mộc cúi đầu không dám nhìn anh, sợ bản thân thấy phải thứ gì đó không nên thấy.
Lương Diệp vươn tay túm cổ áo sau của Vương Điền, che đi dấu răng rỉ máu trên gáy anh, điềm nhiên hỏi: "Tìm được người chưa?"
"Bẩm chủ tử, người của chúng ta tới chậm một bước." Lý Mộc nói: "Có vẻ Thái tử nhỏ bị ốm nên Bách Lý đại nhân đi rất vội, còn có mấy toán người không rõ xuất xứ cũng đang tìm Điện hạ nhỏ..."
Lương Diệp rủ hàng mi nghe Lý Mộc báo cáo, sau cùng chầm chậm cất lời: "Tối qua..."
Lý Mộc giật thót, hận không thể quỳ xuống thề thốt chứng minh sự trong sạch của mình, mồ hôi lạnh túa khắp người, bấy giờ mới nghe Lương Diệp khoan thai hỏi: "Thư nhận được đâu?"
Lý Mộc vội vàng rút thư từ tay áo ra dâng lên.
Lương Diệp nâng mi mắt liếc qua hắn, không nhận thư.
Lý Mộc bị nhìn cho run run, chuyển ánh mắt cầu cứu sang Vương Điền.
Vương Điền cười tủm tỉm nhận thư, đưa cho Lương Diệp một cách hết sức tự tin.
Lương Diệp tiện tay cầm lấy: "Được rồi, cút đi."
"Vâng!" Lý Mộc lập tức như được đại xá, nhìn thoáng qua Vương Điền với ánh mắt biết ơn rồi lập tức phi lên cây mất hút.
Vương Điền kề sát bên hắn đọc thư.
Anh cười khẽ, nói: "Hắn đâu nghe thấy gì, ngại à?"
Lương Diệp đanh mặt đọc thư: "Buồn nôn."
Nhớ lại những lời lẽ có phần buông thả vì cơn hứng chí quá độ của mình hôm qua, Vương Điền gượng gạo hắng giọng, nói một cách máy móc: "Trời hôm nay đẹp quá."
Lương Diệp nhìn bầu trời âm u, cười lạnh lùng một tiếng: "Thế nào? Không chịu nhận?".