Ôm Trăng Sáng

Chương 170


Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Tốc độ phản ứng của Lương Diệp luôn nhanh đến đáng sợ. Thậm chí Vương Điền còn chưa cảm nhận được cơn hẫng, Lương Diệp đã ôm eo và bảo vệ phần gáy cho anh, quay mình hơn nửa vòng để giảm lực va đập. Người hắn cứ thế va xuống đất.

"Đờ mờ." Vương Điền bị xoay người hơi hoa mắt.

Lương Diệp nhanh chóng sờ soạng anh một lượt kiểm tra. Sau khi xác định anh không bị thương, hắn mới làu bàu: "Hờ, chỉ được cái miệng thôi."

Hắn ôm Vương Điền càng ngày càng chặt, chẳng định thả tay ra. Trong bóng tối, anh híp mắt: "Lương Tử Dục, cứ phải mắng ngươi một trận thì ngươi mới khoan khoái đúng không?"

Lương Diệp lạnh lùng Hừ một tiếng, vươn tay toan cởi đai lưng anh, muốn thực hiện tiếp việc dang dở.

"Ngươi từng vào căn phòng bí mật này rồi?" Vương Điền giữ lấy móng vuốt táy máy của hắn. Phần vai vừa bị Lương Diệp bóp bỗng kéo giãn khiến anh nhói đau đến hít vào một hơi lạnh.

"Chưa từng." Lương Diệp cúi đầu kéo cổ áo anh ra, hôn lên phần vai sưng đỏ của anh. Khỏi cần nghĩ, chắc chắn trên đó đã hiện dấu tay xanh tím rồi. Hắn liếm láp làn da nóng lên, cọ mài những chiếc răng đang hơi ngứa.

Vương Điền ngửi được mùi ẩm mốc, bị ngộp đến chun mũi, cảm giác làn da lộ ra trong không khí lạnh lẽo khiến anh thấy thiếu an toàn. Vương Điền kéo áo lên: "Đừng quậy, mồi lửa của ngươi đâu?"

Anh không quen mang theo mồi lửa và các lọ đựng thuốc chữa thương, hầu như toàn lục ra từ người Lương Diệp. Thế nhưng vai đau quá, anh giơ tay lên thôi cũng đau, bèn nói với Lương Diệp: "Lấy ra đốt."

Lương Diệp vừa hôn, vừa liếm bờ vai anh, muốn cắn nhưng không dám, đành phải liên tục cà răng lên, đem đến cảm giác đau lâm râm. Da đầu Vương Điền sắp nổ tung, anh sút một phát vào cẳng chân hắn.

Hành động của Lương Diệp hơi chững lại. Hắn ỡm ờ nói: "Làm ở đây."

"Làm cái con khỉ!" Vương Điền suýt nữa không nén nổi cơn giận: "Mồi lửa!"

Lương Diệp bất mãn cười khẩy một tiếng, lấy một mồi lửa ra từ tay áo. Ánh lửa mong manh chiếu sáng một khoảng đất nhỏ giữa hai người. Lương Diệp còn dí tới đằng trước soi Vương Điền, ánh mắt dán chặt vào bờ vai trần của anh, dấu tay xanh tím trên đó cực kỳ rõ rệt. Trong cơn giận, hắn không kịp thu hồi sức nên chỗ khớp xương cũng sưng đỏ mảng lớn.


Vương Điền thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm thì giành lấy mồi lửa, kéo áo che chắn kín mít, thận trọng quan sát tình hình xung quanh.

Xung quanh toàn là mặt tường được xây từ gạch đá xanh, độ rộng bằng bốn, năm người đứng, độ cao thì giảm dần. Đây chắc hẳn chỉ là lối vào, khả năng cao căn phòng bí mật nằm dưới lòng đất. Trên bờ tường có cây đuốc bám đầy mạng nhện và tro bụi. Anh nhấc tay rất vất vả, vì thế nói với Lương Diệp: "Lấy cây đuốc xuống đi."

Lương Diệp chẳng buồn quan tâm đến mạng nhện trên cây đuốc, túm đại xuống rồi châm đốt bằng mồi lửa. Không gian xung quanh lập tức sáng ngời, song cây đuốc kia cứ như mọc mắt, chỉ soi Vương Điền.

"..." Vương Điền hít sâu một hơi, đanh mặt nhìn Lương Diệp.

Lương Diệp vờ thản nhiên nhìn sang chỗ khác, còn lạnh lùng "Hừ" một tiếng khinh thường từ xoang mũi. Lát sau, ánh mắt u ám của hắn một lần ngưng đọng tại người anh. Lương Diệp thò một tay cởi nấc khóa đai lưng của Vương Điền.

"Xuống dưới xem sao." Vương Điền chặn tay hắn, cứng rắn đan tay mười ngón với hắn, kéo mạnh hắn tiến về phía trước.

Lương Diệp chỉ kiên quyết chống trả vài giây rồi nương theo sức kéo của hắn bước đi, chốt chắc nịch: "Xuống dưới làm."

"Mẹ bà nó, trong đầu ngươi không thể chứa được việc gì khác à?" Khóe môi Vương Điền giật giật.

Lương Diệp cười khẩy: "Không thể."

Vương Điền thở dài, dừng bước quay người lại, xáp tới hôn chóp mũi hắn: "Đau vai, ngươi xoa cho ta."

Thằng oắt này chỉ đang không tiện mở lời trước, chứ ánh mắt cứ dính chặt tại vai anh nãy giờ.

Lương Diệp nhướng mày, buông tay anh ra, thôi thúc ít nội lực ra lòng bàn tay rồi áp tay lên vai anh. Hắn rủ hàng mi, khuôn mày nhíu lại, biểu cảm nom hơi bực bội dưới ánh lửa nhảy nhót.

Cơn đau trên vai bỗng chốc thuyên giảm quá nửa. Lương Diệp biết anh ưa sạch sẽ nên không đổi tay, tiếp tục áp tay lên vai bên kia của anh, cất giọng máy móc: "Đừng chọc giận ta."

Vương Điền vươn tay bẹo mặt hắn, mân mê đến mức khuôn mặt tuấn tú kia biến hình: "Ấu trĩ thật đấy Lương Tử Dục."

Lương Diệp nhìn anh đăm đăm với ánh mắt lạnh lùng, thử nhe răng với anh.

Vương Điền không khỏi hôn lên tai hắn, khẽ cười nói: "Về rồi làm."

Bấy giờ, Lương Diệp mới miễn cưỡng thể hiện thái độ hài lòng, nắm tay anh tiếp tục cất bước đi.

Nóc căn phòng thấp dần. Tới khi hai người buộc phải khom lưng di chuyển, cuối cùng một cầu thang cũng xuất hiện trước mặt. Lương Diệp cho anh đi sau, bản thân dò đường đằng trước. Họ đụng độ vài cơ quan trung bình, Vương Điền chưa kịp nhìn rõ, Lương Diệp đã dắt anh xuống khỏi cầu thang.

Ánh lửa mong manh nhẹ nhàng lay động khi ngọn gió khẽ thoảng qua. Bọn họ bị chặn bởi hai cánh cửa đá khổng lồ, trên ấy có rất nhiều dấu vết bị lửa đốt và đao chém. Song, rất rõ ràng, cửa dẫn vào căn phòng bí mật vẫn chưa bị mở ra.

"Ngươi chưa tới lần nào thật ư?" Vương Điền không yên tâm, xem xét thêm lần nữa. Hiển nhiên, đây không phải vết tích chủ căn phòng để lại.

"Chưa từng." Lương Diệp khẽ nhíu mày: "Ta chỉ toàn tới tòa nhà này để ngủ."

Vương Điền lặng thinh một chốc, mới quay mặt sang nói: "Ngủ ngon chứ?"

"Không ngon." Lương Diệp chun mũi: "Không ngủ được."

Vương Điền bẹo lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, anh nghe được hắn than thở: "Nhưng lần nào làm ngươi xong cũng ngủ siêu ngon."

Sự xót thương chưa kịp tích góp thành hình của Vương Điền cứ thế tan thành mây khói: "Làm cái đầu nhà ngươi."

Hai người vừa đấu võ mồm vừa tìm cơ quan. Kết quả, họ cũng chẳng gì khác chủ của những vết tích kia, mãi chưa tìm ra chốt mở.

"Lấy thuốc nổ thử xem?" Vương Điền nói.

Lương Diệp ước lượng độ dày của cửa đá: "Với độ dày này, cho nổ tung là phòng sẽ sập luôn."


Bọn họ nghĩ vô số cách nhưng không cách nào khả thi, đành phải tạm thời từ bỏ. Vương Điền đang định rời khỏi thì bị Lương Diệp túm chặt, vạch cổ áo ra: "Để ta xem vết thương."

Cơn tức qua đi, da mặt của thằng oắt này đã dày lại, giữ Vương Điền rồi cởi đồ anh một cách hết sức hợp lý. Liếc thấy Vương Điền không có ý định phản kháng, hắn lập tức được nước lấn tới, xấu xa cởi hết quá nửa tấm áo ngoài của anh, để lại một dấu răng dày sắp tứa máu tại xương quai xanh của anh, đã thế còn định hôn tiếp.

Vương Điền túm được tóc của hắn, hôn mạnh lên cổ hắn một phát, thở dốc nói: "Được rồi."

Lương Diệp không chịu bỏ qua, cọ đầu vào cổ anh, vừa dỗ dành, vừa ép buộc, đè anh lên cánh cửa bằng đá kia, khều khoeo chân anh lên, hòng chơi lại trò cũ: "Một lần thôi."

Vương Điền bị hắn trêu chọc cho cũng hơi bứt rứt, giữ lấy cổ hắn hôn lên.

Lương Diệp làm anh bị thương nên cõi lòng hơi ngượng nghịu. Rõ ràng là chuyện chỉ cần đôi ba câu dỗ dành sẽ qua đi nhưng việc nói ra lại hết sức khó khăn với hắn. Lương Diệp chỉ biết trúc trắc nương nhờ việc gì đó để khôi phục sự khăng khít thân thiết trước đây. Vương Điền muốn hắn học được cách tự xử lý, tuy nhiên nhìn dáng vẻ vụng về lóng ngóng của hắn, anh vẫn không ngăn được sự thương xót.

Con hàng ngốc nghếch này.

Đổi thành người khác thì đánh chết anh cũng không chịu chiều đối phương, chơi tại cái chỗ nát này.

Hai người vô tư lăn xuống đất, hôn nhau mà cứ như đang đánh nhau. Vương Điền bóp cổ Lương Diệp, cắn vào tai hắn. Lương Diệp đang chuẩn bị cởi đai lưng của anh thì ngọn lửa bị vạt áo của Vương Điền quạt qua lay động. Bỗng, có thứ gì đó lóe sáng trên con đường bí mật.

Lương Diệp không muốn quan tâm cho lắm, chỉ gỡ đôi ba lần đã thành công cởi được nấc khóa. Hiếm khi Vương Điền xuôi theo đến vậy, hắn thực sự không muốn lãng phí cơ hội chiếm hời này.

Thế nhưng... Lương Diệp nghiến chặt răng: "... Gượm đã."

Vương Điền bất ngờ, híp mắt nhìn hắn chằm chằm, níu lấy eo hắn, cất giọng trầm khàn: "Hửm?"

Lương Diệp thở hổn hển vài hơi, nhìn lên nóc căn phòng bí mật: "Hình như trên kia có gì đó."

Vương Điền lườm hắn từ trên cao. Tốn biết mấy công sức mới thu hồi lý trí lung lay sắp sập, hung dữ mắng một câu: "Ta đệt cả lò nhà ngươi Lương Diệp."

Có vẻ căn phòng bí mật này có thù hằn gì với họ rồi.

Vương Điền đã sửa soạn quần áo gọn gàng, giờ đang khóa mắt vào phần nóc căn phòng bí mật cách đấy chừng năm, sáu mét. Cổ sắp cứng đờ mà anh vẫn chưa thấy rõ có gì trên đó. Trong trường hợp này, độ sáng của cây đuốc thực sự nhỏ bé đến đáng thương.

Trái lại, Lương Diệp thấy rõ khe hở trên đó. Hắn ước chừng độ cao một lát, tiếp theo quay đầu quan sát xung quanh: "Mượn sức, đỡ ta phát."

Vương Điền hiểu rõ. Hồi đi học, không ít lần anh trèo tường ở trường học, bèn thành thạo chuyển sang thế trung bình tấn. Vào giây phút Lương Diệp giẫm lên bàn tay anh, anh lập tức nhấc bổng hắn lên.

Lương Diệp cầm theo cây đuốc bay lên tựa chim én, chống tay chân giữ thăng bằng giữa bờ tường và cửa đá. Vương Điền nhìn tới, vừa hay thấy được vòng eo thon săn chắc và cặp chân dài thẳng tắp của hắn, xúc cảm ban nãy hãy còn vương vấn tại lòng bàn tay. Anh nuốt ực vài ngụm nước bọt, ánh mắt như hóa thành thực thể, dính trên người hắn.

Lương Diệp sờ lần gạch đá trên đầu, cất giọng vừa khoe khoang, vừa quyến rũ, chẳng buồn quay mặt lại: "Đẹp không?"

"Cũng tạm." Vương Điền tựa lên bờ tường cười một tiếng, hòng chuyển sự chú ý vào cuộc đối thoại: "Tìm được rồi?"

Lương Diệp sờ đến mẩu gạch vừa nhô lên, ấn thử nhưng thất bại, bèn dồn vào ít nội lực, vậy mà nó vẫn chẳng mảy may sứt mẻ. Cuối cùng, hắn vận hết công lực mới ấn được mẩu gạch đó xuống. Một thứ lạnh lẽo rơi ra từ kẽ hở. Lương Diệp quan sát kỹ, thấy thế mà lại là lệnh bài được chế tạo từ thép đen, có điều hoa văn trên đó đã bị mài mòn, khó xem rõ.

"Xem đi." Lương Diệp vứt đồ xuống.

Mặc dù biết Lương Diệp giỏi võ nhưng nhìn hắn treo ngược giữa trời cao như vậy, Vương Điền vẫn không khỏi toát mồ hôi: "Mau xuống đi."

Lương Diệp lưu loát nhảy thẳng xuống chỗ anh, chẳng thèm rút bớt sức. Vương Điền vô thức dang tay ra đón, vững vàng ôm trọn người ấy vào lòng.

Lương Diệp hả hê đắc chí khoe với anh: "Cái chốt kia lạ lùng lắm, khắp Đại Lương không quá ba người bay được lên và sở hữu nội lực cỡ ta đâu."

"Giỏi quá." Vương Điền chung niềm tự hào, "Chậc" một tiếng.

Lương Diệp được khen đến mát cả ruột gan, vỗ lệnh bài vào lòng bàn tay anh. Hắn chưa kịp khoe tiếp, mặt đất bỗng rung động, tiếng cơ quan chuyển động kẽo kẹt khiến người ta ê răng vang lên dưới lòng đất. Cửa đá vốn là một khối hoàn chỉnh chợt vỡ ra từ chính giữa. Ngay khi họ cho rằng cánh cửa đã mở thì một lỗ thủng hình tròn lộ ra sau cánh cửa.

Vương Điền nhìn thoáng qua lệnh bài và lỗ thủng kia: "Cái này trông không giống chìa khóa, tướng quân Biện cẩn thận thật đấy."


"Không thì đã bị phá từ lâu rồi." Lương Diệp dán mắt vào lỗ thủng kia hồi lâu, ánh mắt khẽ động đậy: "Thứ ta đưa ngươi hồi trước đâu?"

"... Ngươi đưa ta nhiều lắm." Vương Điền đanh mặt nói: "Ngươi đang nói đến thứ gì?"

Lương Diệp vuốt ve sợi chỉ vàng bện tóc trên cổ anh: "Thì ra là buộc cái đó."

Vương Điền nhớ tới khóa bình an mà hắn đưa. Nó đã bị anh ném bừa vào túi tay áo tự bao giờ, không biết đang quấn rối với cái gì mà anh lục lọi hồi lâu vẫn chưa thấy. Lương Diệp nóng lòng muốn thử: "Lôi hết ra đi, ta tìm giúp ngươi."

"Không." Vương Điền từ chối yêu cầu của hắn với gương mặt vô cảm.

Ánh mắt Lương Diệp tỏa sáng. Hắn hứng chí híp mắt: "Rốt cuộc ngươi giấu trẫm bao nhiêu thứ rồi?"

Vương Điền lục lọi mãi chẳng ra, cuối cùng hết cách, đành lấy chiếc túi trong tay áo ra. Lương Diệp ước lượng thử, giả đò ngạc nhiên: "Ngươi không thấy nặng à?"

"Câm mồm." Vương Điền thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả giằng lại, dứt khoát đổ hết ra, tìm kiếm thứ đồ chơi chết tiệt kia.

Dẫu biết Vương Điền cất giữ nhiều thứ nhưng Lương Diệp chưa từng cẩn thận đếm thử. Hắn nhìn nguyên đống đồ lặt vặt dưới đất, bị choáng ngợp một lát, sau đó hào hứng xem từng cái.

"Giữ cả phong thư trẫm gửi cho Hoàng đế Nam Triệu? Tin nổi không?" Hắn cầm lấy phong thư nhàu nhĩ, xem nó như bị vo viên rồi miết phẳng ra, chữ viết còn được chép lại cẩn thận một lần bên cạnh. Lương Diệp không khỏi nhướng mày.

"Vứt." Vương Điền lục lọi trong những món đồ lặt vặt ấy, gượng gạo nói: "Tìm nhanh lên."

Lương Diệp đắc chí như sắp bay lên, tấm tắc ngắm nghía đồ của mình: "Đây chẳng phải cái khăn trẫm bỏ đi sao? Hử? Con rùa nhỏ trẫm vẽ này... Ta cứ thắc mắc không biết cái nhẫn ban chỉ đi đâu mất... Được đó Vương Điền. Ngươi chê ta mang hộp thuốc ấy theo bên mình mà chính ngươi giữ tận ba hộp!"

Cuối cùng, Vương Điền cũng tìm ra khóa bình an từ trong mớ tơ rối. Anh giành luôn mấy chiếc hộp nhỏ kia về từ tay hắn, cười dữ dằn: "Dùng cho ngươi, tất nhiên phải luôn mang theo bên mình."

Lương Diệp khẽ híp mắt, bất ngờ cướp lại một hộp: "Đúng lúc ta không có cái dùng."

"Giữ thể diện chút đi Lương Tử Dục." Vương Điền cất đồ về túi, nhét lại vào tay áo.

Lương Diệp rất trọng thể diện vỗ mông anh.

"..." Vương Điền đặt khóa bình an vào tay hắn: "Đây là đồ tướng quân Biện cho ngươi?

"Ờm." Lương Diệp đặt khóa bình an đó vào lỗ khóa, nói: "Đây là sính lễ trẫm cho ngươi, thế mà ngươi lại ném bừa nó vào đống đồ lặt vặt, đúng là quá đáng."

Vương Điền thảng thốt: "Ngươi có nói bao giờ đâu?!"

Nếu biết khóa bình an này là sính lễ thì chắc chắn anh sẽ không ném nó bừa bãi.

"Trẫm chưa nói bao giờ sao?" Lương Diệp vờ khiếp sợ quay mặt lại.

"Chưa từng." Vương Điền nghiến răng nói: "Thậm chí ngươi còn chưa từng nhắc về tướng quân Biện."

Khóa bình an được đặt vào, cửa đá dày nặng thong thả tách ra hai bên, để lộ diện mạo phủ bụi lâu năm.

Lương Diệp chắp tay sau lưng, vui rạo rực tiến vào trong: "Ồ, thế chắc trẫm quên mất."


Bình Luận (0)
Comment