Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
"Tôi đã mơ một giấc mơ hoang đường và lộn xộn."
Bức tường trắng toát, bàn làm việc lạnh lẽo và cả ánh nắng chiều tà chiếu nghiêng vào qua ô cửa sổ. Những cánh hoa diễm lệ trên cành cây ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, trong không khí đầy ắp mùi hương hải đường dịu nhẹ.
"Trong mơ, tôi tên Lương Diệp."
Từ Ngô nhìn thanh niên âu phục giày da bên kia bàn, đẩy gọng kính.
Đối phương sở hữu gương mặt vô cùng điển trai, phẩm đức cũng cực tốt, chất giọng hiền hòa nho nhã, tựa một thanh niên tài tuấn xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính nào đó. Ngữ điệu của cậu ấy điềm đạm, lối kể chuyện rất trật tự và logic, quả thực rất khó khiến người ta khớp với bệnh án của cậu ấy.
Cậu ấy thực sự quá đỗi ung dung. Từ Ngô buộc phải đẩy gọng kính lần nữa, tập trung nhìn vào đôi mắt bình thản hiền hòa kia của đối phương: "Thế nên quý ngài Vương đang cho rằng mọi chuyện xảy ra trong mơ đều là sự thật đúng không? Khi cậu là Lương Diệp, vì để cậu được sống, cha mẹ cậu đã giao cậu cho Biện Vân Tâm nuôi nấng và bà ta thường xuyên ngược đãi cậu. Cậu đầu quân cho Thôi Ngữ Nhàn xong lại bị ép uống một loại canh, dẫn đến rối loạn ký ức?"
"Có thể nói là vậy." Đối phương đan tay mười ngón đặt trên bàn, hơi khom người với tư thế áp bức tột độ, bình tĩnh nhìn Từ Ngô, cười khẽ, nói: "Tôi có thể tiếp tục không bác sĩ Từ?"
Từ Ngô bị nụ cười của anh dọa toát mồ hôi lạnh, lại thấy thực sự không cần thiết, thẳng lưng, gật đầu.
Kết thúc câu chuyện dài, Vương Điền cầm cốc giấy dùng một lần lên, uống hớp nước ngòn ngọt: "Tôi chết tại vườn Tuyết Vỡ. Ngày ấy, mưa rất to. Nơi nơi đầy rẫy những cái xác không còn nguyên vẹn và khúc tay khúc chân của các quan viên. Trong mũi tôi chỉ còn mùi máu. Tôi cảm nhận được cơn đau vạn tiễn xuyên tim, nhất là mũi tên đâm vào ngực do một thị vệ tên Giản Lăng bắn. Gã cười với tôi trong màn mưa, thế nhưng tôi chưa chết."
"Tôi ngã xuống đất. Một người đàn ông mặc áo choàng xám đi đến, vươn tay sờ lần tại cổ tôi." Vương Điền hơi khựng lại, khẽ nhíu mày, khoanh tay tựa lên lưng ghế, bình thản nhìn chăm chú vào Từ Ngô, quan sát phản ứng của đối phương: "Ngón ta gã đâm ngập phần da thịt tại gáy tôi. Tôi nghe thấy rõ tiếng xương cốt đứt lìa. Gã lấy đi đốt xương cổ thứ ba của tôi, trên đó hãy còn dính máu thịt của tôi. Máu nhỏ xuống, rơi vào mắt tôi, nóng rát."
Từ Ngô khẽ gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục.
"Sau đó, cả tay, chân và cổ của tôi đều bị buộc dây thừng và kéo phắt ra." Ngón tay Vương Điền gượng gạo gập lại: "Ở cổ đại, hình phạt này được gọi là ngũ mã phanh thây."
"Sau đó thì sao?" Từ Ngô hỏi anh.
Vương Điền cười khẽ một tiếng: "Dĩ nhiên tôi chết."
"Ồ." Từ Ngô đẩy gọng kính tiếp. Ông chợt thấy khó chịu. Vương Điền hơi khác với những bệnh nhân ông từng gặp ở chỗ cậu ấy không vội vàng xin giúp đỡ, cũng không tỏ thái độ kháng cự với bác sĩ. Thay vào đó, cậu ấy như đang quan sát bản thân, tựa hồ đang chờ đợi sự xác minh nào đó: "Vậy nên ý của cậu là... giấc mơ đã kết thúc?"
"Xem như vậy." Chân mày Vương Điền khẽ nhướng: "Mùa Xuân năm ngoái, vì tăng ca quá độ nên tôi nhập viện, hôn mê nửa tháng, mơ thấy giấc mơ này. Tuy nhiên cảnh mơ rối ren quá, tôi lại dùng thuốc an thần ba tháng liền nên không nhớ được đoạn sau. Mãi đến năm nay mới nhớ ra."
"Vậy năm nay cậu nhớ ra nhờ điều gì?" Từ Ngô hỏi: "Bị cái gì kích thích sao?"
"Năm nay tôi tăng ca nhiều quá, tháng Tư lại hôn mê vào viện. Trợ lý phát hiện ra tôi tại xưởng rượu. Khi ấy, tôi ngã xuống bên chiếc xe, cạnh người còn có chai rượu vang đỏ vỡ nát, trán sưng đỏ có vết cứa."
Từ Ngô nhìn anh hơi khó hiểu.
"Lần này, tôi hôn mê suốt một tháng, lại mơ tiếp giấc mơ nữa, hơn hết còn nhớ rõ mồn một." Vương Điền thư giãn tựa lên ghế, nhìn Từ Ngô với ánh mắt nghiền ngẫm của bề trên: "Thêm vào đó, bản thân tôi cho rằng, đây không phải giấc mơ."
Ánh mắt của anh khiến Từ Ngô hơi mâu thuẫn. Dẫu thái độ của cậu ấy rất đỗi hiền hòa nhưng từ trong cốt cách lại toát ra cảm giác ngạo nghễ áp bức cùng khí thế bất bình đẳng đã được che giấu rất tài tình. Song, nghĩ đến thân phận vua chúa mà Vương Điền miêu tả, Từ Ngô lại thoải mái ngay, quyết định bao dung kiên nhẫn với bệnh nhân hơn chút.
"Vậy lần này cậu mơ thấy gì?" Từ Ngô hỏi.
Dường như Vương Điền đã phát hiện nghĩ suy trong tâm trí ông ấy, vẻ thất vọng xen lẫn chê ghét nhoáng lên nơi đáy mắt. Anh cầm cốc lên, uống một hớp nước: "Cũng muộn rồi bác sĩ Từ, tối nay tôi còn có cuộc họp. Lần sau gặp nói tiếp."
Cậu ấy nhìn ra được mình không đồng tình với cậu ấy. Từ Ngô hiểu ngay, song vẫn ngạc nhiên trước sự nhanh nhạy của đối phương, càng thêm mgỡ ngàng trước khoản phí khám chữa bệnh khổng lồ bị uổng.
Cứ như đối phương bỏ ra hẳn số tiền lớn chỉ để buồn chán ung dung kể cho ông một câu chuyện ly kỳ khúc chiết.
Thậm chí ông đã bắt đầu tò mò về nội dung giấc mơ thứ hai của Vương Điền. Rốt cuộc cậu ấy đã mơ thấy gì mà một người mạnh mẽ lý trí cỡ đó lại điên hẳn.
Vương Điền kéo cà vạt, đứng dậy bắt tay tạm biệt ông, sau đó cầm bệnh án trên bàn đi. Bệnh án mở ra một thoáng theo động tác của anh, lộ vài hàng chữ.
Chứng lo âu nặng.
Rối loạn nhận dạng phân ly.
"Cảm ơn, hoa thơm lắm." Vương Điền bắt tay với ông xong thì quay lưng rời khỏi.
Từ Ngô hít mạnh vào, thắc mắc nhìn đóa hoa hải đường nở rộ bên cửa sổ.
Hoa này không có mùi mà.
——
Vương Điền ném bừa bệnh án lên bàn, day mạnh ấn đường, sự quạnh quẽ của cái chết quanh quẩn từ nãy mới chầm chậm tan biến.
"Chủ tịch Vương ơi, mình đến công ty ạ?" Tài xế ngồi tại ghế trước hỏi.
Vương Điền đang ngắm cảnh xe cộ tấp nập bên ngoài sực tỉnh: "Gì cơ?"
"Sếp muốn đi đâu ạ?" Tài xế không khỏi khuyên nhủ: "Sếp mới ra viện, sức khỏe còn yếu, đừng nên tăng ca tiếp, mảnh đất phía Đông thành phố đã..."
"Không sao." Vương Điền nghe tiếng nhạc dịu êm trong xe, nhếch môi cười khẽ: "Đấu thầu ấy mà, ai giỏi thì thắng, vuột mất cũng bó tay. Dạo gần đây mệt mỏi quá, phải nghỉ phép tử tế, về nhà đi."
Anh chợp mắt tại ghế sau, trong đầu chỉ toàn hình bóng của Lương Diệp.
Vương Điền khẽ nhíu mày, muốn kháng cự lại mọi thứ liên quan đến Lương Diệp trong trí nhớ, tự nhủ rằng mình chỉ mơ một giấc mơ ly kỳ và hoang đường mà thôi.
Chắc chắn giấc mơ này không có thật... bởi trên đời nào tồn tại chuyện xuyên không.
Sau đó, các chi tiết được phát triển ra dần trở nên chân thực... Một cơ cấu triều đại và quốc gia hoàn thiện nhưng không hề tồn tại; những con người sống động muôn hình muôn vẻ mà anh nhớ rõ mặt và tên; những sự kiện hoàn chỉnh logic, có tiền căn hậu quả; anh động chạm, hôn được Lương Diệp; vùng vẫy giữa cõi thực và ảo, chìm đắm quấn quýt một cách tỉnh táo khi tình cảm dần vuột khỏi tầm kiểm soát của lý trí.
Cuối cùng lại chấm dứt bởi sự hoang đường... Những người tu tiên xuất hiện đầy khó hiểu, khơi ra chuyện cũ về ba triều đại; Quốc sư thần bí đáng sợ; đạo sĩ, cốt tiên ly kỳ huyễn hoặc; ấy là những gì tiềm thức anh đang làm hòng hợp lý hóa việc xuyên không, để rồi tự kéo mình lún sâu mãi mãi tại giấc mơ hư ảo có sự tồn tại của Lương Diệp.
Tiếc rằng đến cuối lý trí vẫn trên cơ, ép anh tỉnh lại.
[Tôi đã mơ một giấc mơ hoang đường và lộn xộn.]
Anh từng mở đầu câu chuyện bằng câu này với rất nhiều chuyên gia tâm lý, song chưa lần nào kịp bắt đầu kể về câu chuyện giữa anh và Lương Diệp.
Anh có thể bình thản tự thuật về cuộc đời mà mình là Lương Diệp từ lúc chào đời đến khi mất đi, ngay cả chuyện vạn tiễn xuyên tim, rút xương phanh xác cũng được anh kể ra rất đỗi thản nhiên. Thế nhưng anh lại chẳng thể cất lời miêu tả khoảnh khắc anh và Lương Diệp gặp nhau lần đầu.
Cửa điện tẩm cung khép mở ầm ầm, anh đề phòng đạp gót lên sàn nhà lạnh giá, cứ thế chứng kiến Lương Diệp trần truồng ngang nhiên đi ra từ sau bình phong, ngông nghênh quan sát anh, khoanh tay thốt lên câu đầu tiên với chất giọng lười nhác:
[Trẫm không ngờ thiên hạ lại có chuyện ly kỳ cỡ này cơ đấy.]
Quả đúng là chuyện ly kỳ.
Ly kỳ đến nỗi anh luôn cảm nhận được nỗi sợ khó thở trước ánh mắt thương hại và bao dung của vô số bác sĩ chuyên gia cùng bệnh án.
Ban đầu, anh định nghĩa đây là giấc mơ, song đã tự phủ định, từ chối kể chi tiết để tránh bị đóng vào cái mác gọi là "ảo tưởng quyền lực".
Chỉ cần anh không nói, Lương Diệp vẫn sẽ chân thực.
Chẳng qua, Vương Điền đã bắt đầu mất kiểm soát, điên cuồng bất chấp tất cả, muốn chứng minh sự tồn tại thực tế.
Và thất bại hết lần này tới lần khác.
Thế giới hiện đại đèn màu rực rỡ không hợp với Lương Diệp. Anh không tìm ra nổi bằng chứng nào đủ thuyết phục để xác minh sự tồn tại của đối phương. Ngay cả hành động nhấn công tắc bật đèn lên cũng là sự phản bác và mỉa mai trong âm thầm.
Mày điên rồi Vương Điền.
Bây giờ mày chính là một thằng điên có vấn đề về tâm lý.
Vì vậy, anh cười với gương, khóe môi nhếch lên, biểu cảm ngạo nghễ, nhìn xuống khuôn mặt giống Lương Diệp như đúc của mình.
Anh vươn tay, áp lòng bàn tay vào mặt gương lạnh lẽo, miêu tả từng đường nét diện mạo của Lương Diệp, lại thấy khuôn mặt trong gương dần nhòa đi giữa màn sương mù đang bốc lên.
Thậm chí, anh đã bắt đầu thỏa sức tưởng tượng rằng nếu chết đi... thì liệu anh có thể "xuyên không" lần nữa, tìm được Lương Diệp hay chăng.
Chẳng qua, nghĩ tiếp về mấy chữ "khuynh hướng tự sát nghiêm trọng" trên bệnh án, anh phiền ghét nhíu mày. Anh và Lương Diệp nỗ lực hết sức vì sống sót không phải để cuối cùng lại đi tự kết liễu bản thân.
Dựa vào đâu mình phải chết?
Nếu toàn bộ những chuyện từng xảy ra đều là thật thì chắc chắn sẽ có cách tìm được Lương Diệp.
Nếu là thật.
Vương Điền buồn thương phát hiện đó chỉ là giả thuyết của mình. Khuôn mặt trong gương bắt đầu méo mó dữ tợn. Giọng nói của Lương Diệp, mùi hương trên người Lương Diệp, nhịp thở dồn dập của Lương Diệp khi hứng tình, những giọt nước mắt của Lương Diệp... Mọi thứ liên quan đến Lương Diệp ập tới chỗ anh ồ ạt tựa thủy triều, vùi anh chết chìm trong đó.
Vương Điền đột ngột thở hắt ra. Anh ho dữ dội, vươn tay gạt chốt mở, nước ấm trút ra từ vòi hoa sen đột ngột chuyển lạnh, hơi nước trên tấm gương cũng biến thành nước đọng.
Anh vươn tay lau đi, nhìn thẳng vào người trong gương, con ngươi đen láy khẽ động đậy, đôi môi nhoẻn một nụ cười âm u quái gở.
Anh từ từ áp sát tấm gương, lại dừng ngay khi sắp đụng chạm chóp mũi với người trong gương.
Hơi sương thở ra một lần nữa khiến hình bóng trong gương bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Lương Diệp..." Anh khẽ gọi tên mình: "Vương Điền..."
Người trong gương vừa gần vừa xa.
"Ngươi là Lương Diệp hay Vương Điền?"
"... Ta là ai?"
"Ta không tin bất cứ ai, ta chỉ tin mình Lương Diệp." Anh nhắm mắt rồi lại đột ngột mở mắt, nở nụ cười với Lương Diệp trong gương: "Ta không mang về được một món đồ nào, đến chính ta cũng không thể tự thuyết phục được bản thân..."
"Một món đồ thôi." Anh nhìn Lương Diệp say đắm thở than, gần như cầu xin, cũng tựa như đe dọa, thân thiết quấn quýt ghé tới, hôn lên đôi môi của Lương Diệp, vừa chạm vào đã rời xa.
Anh nhìn dấu môi hôn trên mặt gương, tỉnh táo nói với Lương Diệp: "Cho ta một món đồ chứng minh được sự tồn tại của ngươi thì ta có đi tu con mẹ nó tiên cũng phải tìm ra ngươi."
Lương Diệp trong gương nhoẻn miệng cười rạng rỡ với anh.