Chuyển ngữ: Hoa Hoa nè- ---
Nghe nói mây lành che kín bầu trời khi tiểu thái tử của Bắc Lương ra đời, rất nhiều những vị khách thần bí đến thăm hoàng cung, tất cả đều là để chúc mừng.
Vương Húc Toại ôm đứa bé vừa mới sinh còn chưa mở mắt bình tĩnh nhìn người mặc áo trắng mang quà tặng đến rồi biến mất tại chỗ. Trên bàn bày đủ các loại kỳ trân dị bảo, thậm chí còn có một đôi sừng rồng.
Lương Hoa vui buồn lẫn lộn ngồi bên giường, cúi đầu chọc chọc vào gương mặt nhỏ của con trai, "A Húc à, trẫm hơi sợ, cảm giác như đang mơ vậy".
Vương Húc Toại xụ mặt: "Sợ cái quái gì".
Tiên đế Lương Tông dốc lòng vì nước, là một minh quân đích thực tiếc thay lại đoản mệnh, tự làm mình kiệt sức mà đi. Lương Hoa vươn mình vượt qua các hoàng tử, việc đầu tiên hắn làm là cưới chủ soái bắc quân, cũng vì vậy mà chịu không biết bao nhiêu lời mắng nhiếc. Thôi thái hậu ăn chay niệm phật trong cung nổi giận mắng hắn không biết nhìn xa trông rộng, Văn Tông thì suýt nữa đập đầu gãy cột Bàn Long trong điện Nghị Sự.
Nhưng Lương Hoa không hề hối cải, thậm chí còn vì Vương Húc Toại mà không nạp hậu phi. May mắn là tuy trước đây hắn cũng phong lưu nhưng chưa từng cho ai vào phủ, lại còn mặt dày mày dạn khoe bản thân biết giữ mình trong sạch.
Lần đầu gặp mặt, Vương Húc Toại cưỡi chiến mã đánh hắn từ phương bắc về phương nam Bắc Cương, từ đó trở đi hắn liền lập chí quyết phải cưới được nàng.
Đến giờ tuy đã cưới được rồi còn có cả con, nhưng đứa con này lại có vẻ rất lợi hại.
"Gì mà Nhân hoàng thành tiên, chưa thấy bao giờ, trẫm không tin". Lương Hoa chen lên giường, xách đứa con lên nghịch chơi, ngạc nhiên nói: "Này A Húc, có một cái bớt rõ xấu ở mông nó này".
Sau đó bị Vương Húc Toại co chân đá khỏi giường bay đến cạnh cửa.
Mệnh cách của tiểu thái tử vô cùng cao quý, cao nhân chỉ rằng hãy đặt tên là Lương Diệp. Lương Hoa tức đến mức tuyệt thực ba ngày.
"Nàng xem, quả đúng là không ra thể thống gì, rõ ràng là muốn khắc chết cha nó mà".
Rồi hắn lại bị Vương Húc Toại đá ra chỗ khác.
Hậu cung sạch sẽ, cha mẹ thương yêu, tuổi thơ của Lương Diệp trôi qua rất vô tư và đa dạng. Người mẹ Vương Húc Toại của cậu là một người phụ nữ hiếm có, người quen của nàng trải khắp trời nam biển bắc, thường xuyên có cao thủ đến tìm gặp để uống rượu giao lưu võ thuật. Còn cậu thì ngồi ngoan với cha ở bên cạnh cổ vũ mẹ.
Hai người thường xuyên bầu bạn với cậu là Đào ma ma và người còn lại tên Khưu Cam. Tài nấu nướng của Đào ma ma khiến Lương Diệp phải kinh ngạc, chuyện Khưu Cam hay làm nhất là ôm tiểu thái tử bay qua bay lại trong cung, là nhà vô địch giới đá dế hoàng cung.
Khi Lương Diệp sáu tuổi, mẹ cậu không màng đến bốn đôi mắt nước mắt đầm đìa của cha con cậu mà một lần nữa mặc giáp lên chiến trường. Khi nàng chiến thắng trở về Lương Diệp đã tròn tám tuổi, cậu ôm chân mẹ khóc thảm thiết, cha cậu giơ chân đá cậu sang một bên, ôm mẹ đi vào trong điện.
Lương Diệp ngồi trên đầu tường kêu khóc rền rĩ, khiến Vương Húc Toại đá Lương Hoa rơi xuống hồ sen.
Vốn mẹ cậu là chủ soái Bắc Cương, trận chiến vừa rồi khiến nàng nhận được danh xưng "Chiến thần nương nương" từ dân chúng. Mẹ chủ ngoại cha chủ nội, cả hai tận tụy mở ra một thời kỳ thịnh trị. Thân là con trai, áp lực của Lương Diệp tương đối lớn.
Có lẽ là Lương Hoa chê cậu khóc lóc điếc tai quá nên đã tìm cho cậu một người sư phụ vô cùng nghiêm khắc. Nhạc Cảnh Minh chỉ cần nghiêm mặt lại đã đủ khiến Lương Diệp gặp ác mộng ba đêm liền, cũng may sư thúc của cậu tốt tính, sau khi Lương Diệp khóc nhè thì sẽ đưa cậu ra ngoài cung giải sầu, ăn bánh nướng.
Lương Diệp vừa theo Nhạc Cảnh Minh tập võ tu luyện vừa theo học chữ với Văn Tông, khi rảnh rỗi Vương Húc Toại còn muốn dạy cậu binh pháp. Lương Hoa không hề muốn noi theo gương của Lương Tông chút nào, vô cùng mong muốn cậu sớm ngày tiếp nhận lại cục nợ mang tên Bắc Lương này để cùng mẹ cậu đi chu du bốn nước. Lương Diệp bận túi bụi như một con quay, cuối cùng sinh lòng phản nghịch bỏ chạy ra bãi tha ma chơi, kết cục bất cẩn nhặt được một đứa trẻ con đem về.
Lương Hoa và Vương Húc Toại chưa kịp sinh thêm em cho cậu thì Lương Diệp đã tự nhặt một đứa em trai về. Cậu nhất quyết đòi nuôi, cả hoàng cung đều có thể nghe được tiếng tiểu thái tử khóc ăn vạ.
Hết cách, Lương Hoa và Vương Húc Toại không thể làm gì khác ngoài đồng ý. Lương Diệp tự đặt tên cho đứa bé là Sung Hằng, nghe nói là cậu lật sách ra chọn bừa hai chữ.
Nhưng đứa trẻ bé xíu như vậy cũng không đi học chung với Lương Diệp được, cuối cùng vẫn phải giao cho Lương Hoa và Vương Húc Toại nuôi, còn bản thân cậu chẳng phải chịu chút mệt nhọc nào. May mà Văn Tông mủi lòng, tìm cho cậu một vài thư đồng.
Hai học trò của Văn Tông, một tên Kỳ Minh, một là Bách Lý Thừa An, có cả Tiêu Viêm bị đại soái Tiêu Văn Bách nhét thêm vào hòng học thêm được ít chữ. Về sau khi tiểu công chúa Thân Nguyệt Lệ của Đông Thần đến chơi gặp được Lương Diệp thì không chịu về nữa, ỷ vào quan hệ của Thôi Ngữ Nhàn với Đông Thần mà ở lại cùng đi học với nhau.
Cả đám tuổi sàn sàn nhau, lại có tính tò mò cao, không ai không phải người có thể ngồi yên một chỗ. Ngày nào chúng cũng gây ra chuyện gì đó, khiến Văn Tông tức tối hậm hực.
Thoáng chốc tiểu thái tử đã mười bảy tuổi.
"Điện hạ, đi thôi!" Tiêu Viêm và Kỳ Minh đu trên bờ tường vẫy tay với hắn.
Lương Diệp liếc nhìn Khưu Cam đang đứng ngoài trông chừng, giơ tay ra hiệu cho họ im lặng rồi ngồi xổm xuống nhìn Sung Hằng, chỉ vào mặt cậu và nói, "Ở đây chơi ngoan, bao giờ về anh mang kẹo cho mà ăn".
"Anh ơi, em đi nữa". Sung Hằng túm lấy vạt áo hắn, vừa nói vừa mút tay.
"Không theo được, anh đi làm chuyện lớn". Lương Diệp véo má và đe dọa, "Nếu không anh sẽ bảo mẹ đưa em đến Bắc Cương ăn cát".
Sung Hằng miệng ngậm kẹo lùng bùng nói, đầu lắc lắc, "Anh ơi, em muốn đi tìm cha".
"Cha đang ở phòng Ngự Thư phê sổ rồi, lát nữa bảo Khưu Cam đưa đi". Lương Diệp vỗ vỗ đầu cậu, rồi thoắt cái nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Sung Hằng ôm lấy cạnh cửa kiễng chân muốn đi theo, bị một người xách lên công kênh trên vai.
"Khưu Cam, đi tìm anh". Sung Hằng chỉ ra cửa sổ ý bảo.
"Thỉnh thoảng điện hạ cũng nên ra ngoài giải sầu một chút". Khưu Cam đỡ cậu, "Ta dẫn người đi cưỡi ngựa được không, tiểu điện hạ?"
"Được!" Sung Hằng gật đầu thật mạnh.
Lương Diệp nhảy xuống khỏi tường, Tiêu Viêm và Kỳ Minh kéo hắn chạy về phía chuồng chó.
"Đi nhanh nhanh! Thừa An đánh cuộc với người ta, thắng lại bị tìm đến gây sự, giờ đã có người kéo đến chặn cửa rồi!" Kỳ Minh chạy nhanh nhất.
"Ta thấy là tại cậu ấy nhường nhịn quá, người như thế cứ đánh cho một trận là được!" Tiêu Viêm giơ nắm đấm lên, tấm giáp bạc trên trán phản chiếu ra ánh sáng lóe mắt, "Đánh cho nó phải khóc xin tha".
"Thôi đi, có mà Thân Nguyệt Lệ đi làm mỹ nhân cứu anh hùng rồi ấy". Lương Diệp lười biếng ngáp một cái, nói với hai người: "Có dám đánh cuộc với ta không, chắc chắn là cô ta giở trò".
"Không phải chứ?" Kỳ Minh nhăn mày.
"Cũng không phải không có khả năng". Tiêu Viêm đập tay một cái, "Ngày nào cô ả cũng kè kè bên cạnh Thừa An, lần trước người của Đông Thần đến đón về còn ngang ngược không chịu mà".
"Cô nàng đó thân là công chúa, ở đây mãi cũng không hay". Lương Diệp chui lỗ chó theo sau bọn họ, đứng dậy thanh lịch phủi vạt áo, "Trong lòng Thừa An chứa cả thiên hạ, chắc chắn sẽ không đến Đông Thần làm phò mã đâu".
"Năm nay ngươi và Thừa An đều tham gia thi cử phải không?" Tiêu Viêm huých Kỳ Minh.
"Đúng rồi, chưa biết chừng Thừa An có thể lấy được danh trạng nguyên đấy". Kỳ Minh tủm tỉm cười nói.
"Nếu không phải ba năm trước điện hạ chuốc say chúng ta thì hai người đã được đi thi lâu rồi". Tiêu Viêm đổ thêm dầu vào lửa.
"Rõ là tại tửu lượng các ngươi quá kém, còn trách ta à?" Lương Diệp hết hồn: "Vu oan cũng không thể vu kiểu này được, cùng lắm thì năm nay ta thi cùng với các ngươi".
Kỳ Minh cười to, Tiêu Viêm thì tay đấm chân đá nghịch nhau với Lương Diệp. Ba người nhanh chóng cưỡi ngựa tìm được Bách Lý Thừa An và Thân Nguyệt Lệ, phường Ứng Tô vẫn rộn ràng như thường lệ.
Quả nhiên Thân Nguyệt Lệ đang cầm roi đứng chắn trước mặt Bách Lý Thừa An, đối diện là một cô gái váy áo lộng lẫy, "Bách Lý Thừa An, ngươi có phải nam nhi hay không! Trốn sau lưng con gái thì có gì chứ! Ra đây cho bổn quận chúa!"
Thân Nguyệt Lệ không chịu thua kém mà chặn thiếu niên ở sau lưng mình, "Ngươi thì hay rồi, bắt nạt họ nhà Bách Lý không có ai đúng không? Làm sao Thừa An lại trêu chọc vào ngươi?"
Đám Lương Diệp lén đi vòng ra phía sau Bách Lý Thừa An.
"Sao ngươi lại trêu vào bà cô tổ này hả?" Lương Diệp đứng khoanh tay, nhìn dáng vẻ ngang ngược của tiểu quận chúa kia, tỏ ra hóng hớt.
Bách Lý Thừa An cười khổ, "Ta chỉ nhặt giúp cô ta cái khăn tay thôi".
"Là nợ phong lưu đó Bách Lý huynh, ngươi tính thử xem, đây đã là người thứ mấy trong năm rồi?" Tiêu Viêm đau đớn nói: "Chuyện tốt như thế này sao lại không đến lượt ta cơ chứ".
"Phải ngươi có mà chạy nhanh hơn cả thỏ ấy". Kỳ Minh bá cổ hắn, nháy mắt với mấy người, "Làm sao bây giờ?"
Cả đám vẫn còn đang nghĩ tối kiến, Lương Diệp chợt nhận thấy một ánh nhìn quái dị. Hắn cảnh giác quay đầu lại nhưng chỉ thấy một vạt áo thoáng qua.
"Này, điện hạ đi đâu thế?" Tiêu Viêm chỉ kéo hắn một chút chứ không ngăn hẳn.
Lương Diệp nhún người vài cái liền đi vào một con hẻm nhỏ vắng người. Hắn nhíu mày cảnh giác, nhìn chằm chằm xung quanh, đưa tay lần đến thanh nhuyễn kiếm bên hông.
Một hơi thở lạnh băng lướt qua vành tai hắn, hắn vừa định nắm lấy chuôi kiếm đã bị người phía sau túm chặt cổ tay. Một lực mạnh đẩy tay hắn ra phía trước, hắn nương theo đó xoay hẳn người lại và đá đối phương một cước.
Nhưng đá hụt.
Người đó lại thoắt cái di chuyển ra phía sau lưng hắn, một lần nữa chặn lại bàn tay muốn lấy kiếm của hắn, cười khẽ nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Trong lòng Lương Diệp rất tức tối, hắn dùng cùi chỏ thúc mạnh ra sau, bị đối phương né gọn gàng, lại bị kẻ đó ôm chặt vào lòng, bị người cúi xuống hôn một cái vào cổ.
Lương Diệp kinh hãi mở to mắt, cả giận quát: "Làm càn!!"
Hắn lớn đến chừng này còn chưa có ai dám khinh bạc mình như vậy, quả đúng là ăn gan hùm mật gấu!
Đối phương nhìn chằm chằm cần cổ và vành tai đỏ ửng của hắn, vừa muốn cười đã bị nhuyễn kiếm quấn lấy cổ tay. Gã bị ép phải buông tay nhưng vẫn bị cứa đứt hơn nửa áo bào, để lộ làn da xanh tím phía bên dưới.
Lương Diệp giơ kiếm chắn trước ngực, cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của đối phương. Tên này trông còn cao hơn hắn phân nửa đầu, mặc một chiếc áo choàng đen kịt, đeo một chiếc mặt nạ bán diện quỷ quái. Đôi mắt tối tăm của gã nhìn hắn bằng ánh nhìn trêu chọc lại phóng đãng, như đầu lưỡi dính nhớp lạnh băng của loài rắn tiếp xúc với cơ thể hắn.
"Chà". Người đó chợt thở dài không rõ lý do, rồi mỉm cười và nói: "Nhân hoàng thành tiên chẳng thú vị chút nào đâu, Lương Diệp, không làm nữa có được không?"
Lương Diệp lạnh lùng nhìn gã, gằn giọng: "Rốt cuộc ngươi là kẻ nào?"
Trên nửa gương mặt trông cực kỳ giống hắn kia nặn ra một nụ cười ác độc: "Tất nhiên là... người đến đạp đổ đạo hạnh của ngươi".
- ---
Tác giả có lời muốn nói:Một ngoại truyện không liên quan đến nội dung chính truyện - Ta tự phá hủy chính mình