Chuyển ngữ: Hoa Hoa nè- ---
Móng tay nhọn hoắt cắm sâu vào da thịt, máu trào ra chảy dọc theo bàn tay trắng nõn, thấm ướt lớp áo cưới.
Lương Diệp kinh ngạc ngửa đầu lên, không biết là do phẫn nộ hay do đau đớn mà đôi mắt đẫm nước của hắn lập tức đỏ ngầu. Hắn thở dốc vài lần mới có sức giơ tay lên, nắm lấy cổ tay đang muốn di chuyển của con quỷ.
"Khóc cái gì?" Gã đưa tay còn lại nhấc cằm hắn, bàn tay lạnh băng lau đi nước mắt vương trên khóe mi, nhếch môi cười: "Điện hạ à, đau một chút rồi hết thôi".
Lương Diệp đã đau không nói nên lời, tay kia nắm chặt bộ áo cưới màu đỏ rực trên người con quỷ. Đầu ngón tay tái xanh dùng sức quá nhiều, khiến cho hình thêu hoa hải đường trên lớp vải trở nên nhàu nhĩ.
Hắn loạng choạng đi lên vài bước, gã lệ quỷ bèn ôm hắn vào lòng, đặt một nụ hôn phớt có phần suồng sã lên khóe mắt hắn, khẽ nói lời mê hoặc, "Buông tay ra nào".
Trên cánh tay đang giữ con quỷ của Lương Diệp xuất hiện vô số phù văn, quấn chặt vào bàn tay đang đâm thủng gáy hắn của gã, khiến cho bàn tay trắng nõn trở nên vặn vẹo đầy máu me.
"... Không". Lương Diệp gục đầu vào bờ vai lạnh băng của gã, khó nhọc nói: "Đêm nay... là đại hôn, phải động phòng".
Con quỷ nhếch môi cười, mặc kệ sự ngăn cản của những ký hiệu, trực tiếp chạm vào khúc xương mà gã luôn muốn có được, nhẹ nhàng cọ má vào vành tai Lương Diệp, "Buông tay đi, ta chỉ muốn một nửa thôi".
"Sẽ... chết à?" Bàn tay nắm chặt lấy vạt áo gã của Lương Diệp đã nổi gân xanh vì đau, khớp xương trắng bệch gồ lên tưởng như có thể xé rách da thịt.
Đôi mắt đen ngòm của con quỷ đảo hai vòng ở nơi mà hắn không nhìn thấy, gã cong môi nở một nụ cười hưng phấn đến vặn vẹo, nhưng tiếng nói lại dịu dàng phát sợ, "Không, đương nhiên là sẽ không chết rồi, sao ta nỡ để ngươi chết được? Cho ta một nửa ngươi vẫn có thể thành tiên".
Lương Diệp cười không ra hơi, cả người run rẩy, "Vậy ngươi có từng thích ta không?"
"Đương nhiên là có". Bàn tay của đối phương di chuyển lên ngực hắn, vuốt ve ở nơi trái tim đang nhảy nhót, lẩm bẩm: "Trên đời này không có ai thích ngươi hơn ta".
"... Nói dối trắng trợn". Lương Diệp còn chưa dứt lời, bàn tay đang vuốt ve trên ngực hắn đột ngột tấn công.
Xoẹt!
Bộ áo cưới bị xé rách hơn nửa, lá bùa tỏa ra ánh sáng vàng chói cắt nát xương tay trắng hếu, con dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào ngực. Áo cưới trên thân một người một quỷ hóa thành vô số mảnh vụn bốc cháy, bay tung tóe xung quanh hai người.
Lương Diệp ôm chặt phần gáy, thanh nhuyễn kiếm khắc đầy phù văn chắn ngang trước người.
Con quỷ cúi xuống nhìn con dao đâm thẳng vào tim, lệnh Phược Quỷ quấn chặt lấy thần hồn gã. Gã nghiến răng rút con dao ra, dòng máu đen tí tách rơi đầy đất.
"Coi thường ngươi rồi". Gã lệ quỷ nghiêng đầu nhìn Lương Diệp chằm chằm, bóp gãy lưỡi dao trong tay.
Lương Diệp dùng đôi mắt rưng rưng nhìn gã không chớp mắt, "Ngươi muốn giết ta".
Con quỷ nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên, rồi giơ tay lên vỗ vỗ, "Xem ra ngươi vẫn còn chút trí tuệ, ta còn tưởng ngươi sẽ ngu đến chết".
"Vì sao?" Lương Diệp không thể tin được, "Ta đối xử với ngươi... còn chưa đủ tốt ư?"
"Tốt chứ, tốt đến mức ta cũng phải mủi lòng". Đóa hoa hải đường sau lưng con quỷ bỗng nở ra, gã ngả người ngồi vào giữa nhụy hoa với bộ quần áo đỏ thẫm, bộ rễ hoa đua nhau lao đến lỗ thủng trước ngực gã, xe chỉ luồn kim khâu lại vết thương.
Gã bẻ gãy cái rễ cây đang ngoe nguẩy, dùng đôi mắt u ám nhìn Lương Diệp chằm chằm, "Muốn trách thì phải trách ngươi sao cứ phải có khúc xương đó, khiến ta nhìn thấy là khó chịu... À, cũng không nên chỉ trách nó, ta thấy ngươi sống yên ổn thì ta sẽ đố kị đến phát điên".
Chưa dứt lời gã đã đột ngột áp sát Lương Diệp, thanh kiếm khắc đầy phù văn vỡ vụn trước mắt hắn. Rồi bàn tay gã đưa ra giữa những mảnh vỡ, xoa nhẹ lên vành mắt đỏ bừng của Lương Diệp, "Lương Diệp à, cớ sao lại thế?"
Vô số rễ cây nhỏ quấn lấy cổ Lương Diệp, lệ quỷ khoác trên mình bộ áo đỏ thẫm dựa vào đóa hải đường trôi nổi giữa không trung, nâng mặt hắn lên và hôn xuống.
"Thành tiên có ý nghĩa gì đâu, làm lệ quỷ cùng với ta chẳng phải rất tốt sao?" Như một tình nhân yêu dấu, gã thủ thỉ bên tai hắn, mê hoặc phiên bản may mắn hơn của chính mình, "Ngươi đã vì ta làm nhiều điều như vậy, thêm một chút nữa có được không?"
Lương Diệp mở to đôi mắt nhìn gã chằm chằm, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận rõ rằng rễ hoa đã với vào trong xương của hắn.
Đôi môi hắn run run, trong ánh nhìn hưng phấn tột cùng của đối phương, từ từ nói ra một chữ: "... Không".
Đùng!
Cả tẩm điện bất ngờ nổ tung.
Một bóng dáng màu trắng đột ngột xuất hiện ấn cổ lệ quỷ, khiến cả quỷ cả hoa nện xuống nền nhà lạnh băng cứng rắn, tạo thành một cái hố sâu.
"Nghiệp chướng!" Tay áo màu trắng của Nhạc Cảnh Minh tung bay trong tiếng quỷ khí rít gào, phất trần đánh xuống hóa thành ngàn vạn sợi tơ cố định toàn bộ kinh mạch của con quỷ, khiến gã gào thét chói tai.
Lệnh Phược Quỷ do con quỷ tự nguyện trói vào người với mục đích mê hoặc Lương Diệp cuối cùng cũng phát huy tác dụng thực sự của nó vào thời khắc này, trở thành vô số xích sắt trói chặt con quỷ ở giữa trận.
"Lương Diệp!" Con quỷ gào lên, gương mặt dữ tợn nhìn về phía Lương Diệp, "Ngươi bẫy ta!"
"Ngươi muốn ta chết, còn ta muốn sống, ta càng không thích kẻ khác dòm ngó thứ gì của mình. Nếu ngươi biết điều thì ta còn có thể dung túng ngươi, nhưng... ngươi lại ra tay trước". Cổ Lương Diệp được Tiêu Xuân Hòa lấy lá bùa quấn chặt lại, hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn con quỷ, mặt lạnh tanh: "Người và ma không chung đường, không muốn tan thành mây khói thì cút đi".
Mặt gã quỷ tối sầm, trông có vẻ thực sự tức giận.
"Không ổn! Đi!" Tiêu Xuân Hòa nhanh chóng ra quyết định, xách Lương Diệp bay ra xa khỏi chiến trường.
Con quỷ đưa tay lên kéo xiềng xích quấn quanh người mình ra, những mảng da thịt trắng trẻo rơi xuống, để lộ những khoảng màu đen được hoa khâu vá lại. Bộ áo đỏ cũng rơi ra, bên dưới là bộ long bào màu đen rách rưới, móng tay màu đen giữ chặt dây xích, khiến nó đứt thành từng đoạn khi gã đứng lên. Mái tóc đen dài như thác xõa tung trong gió, chỉ có đôi mắt đen ngòm vẫn nhìn chằm chằm Lương Diệp, gã cong môi thành một nụ cười ghê rợn. "Lương Diệp! Quay về!"
Nhạc Cảnh Minh bất chợt siết chặt phất trần đang đóng giữ trong xương gã, cao giọng quát: "Ngươi không thuộc về nơi này! Lương Diệp không có thù oán gì với ngươi! Trở về nơi mà ngươi nên đến!"
Con quỷ cứng đờ quay lại nhìn y, như là không có cảm giác đau, "Sư phụ?"
Sắc mặt Nhạc Cảnh Mình trầm xuống, bàn tay nắm chặt phất trần của y rỉ máu, y lạnh lùng nói: "Ta... cũng không phải sư phụ của ngươi. Lương Diệp, về đi".
"Vì sao!" Con quỷ hung tợn thét lên, "Vì sao hắn có thể sống tốt hơn ta! Ta muốn ăn hắn..."
"Ngươi đã phá hoại nhân duyên của nó, làm rối loạn đạo tâm của nó! Phải biết dừng tay!" Nhạc Cảnh Minh siết phất trần cảnh cáo, "Lương Diệp, quay về nơi của ngươi đi!"
"Trẫm không đi! Trẫm muốn nó phải chôn cùng!" Con quỷ lắc người thoát ra khỏi sự khống chế của sợi tơ, nhành hoa lao ra quấn quanh eo của Lương Diệp rồi kéo hắn vào.
Tiêu Xuân Hòa vung kiếm chém đứt, lớn tiếng quát: "Nhạc Cảnh Minh ngươi chần chừ cái gì! Nó không phải đồ đệ của ngươi!"
Vút!
Một nhánh hoa vung mạnh về phía hắn.
Gã lệ quỷ nhìn thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ sau lưng Nhạc Cảnh Minh, chợt cong môi cười, mắt nhìn y đầy tha thiết, "Sư phụ, ngươi không được thiên vị như thế, ngươi xem đi, giờ ta thê thảm đến cỡ nào, ta cũng chỉ muốn một chút cốt tiên của nó mà thôi, nó lại hẹp hòi nhỏ mọn, không chịu chia cho ta".
Lương Diệp ôm cổ cả giận: "Vớ vẩn! Rõ ràng ngươi muốn móc ra toàn bộ!"
"Con quay về làm gì!" Nhạc Cảnh Mình quát lên, muốn đẩy Lương Diệp ra ngoài nhưng động tác của con quỷ nhanh hơn. Gã biến thành một cơn gió kéo Lương Diệp vào giữ bên trong đóa hoa hải đường.
"Con bị kéo trở lại!" Trước khi hoàn toàn bị nhốt lại Lương Diệp còn cố gắng thò nửa chân ra khỏi đóa hoa để tự chứng minh mình trong sạch.
Huỵch!
Lương Diệp bị túm cổ ném văng ra đập vào cánh hoa, hắn đau đến nhăn nhó mặt mày, hộc một búng máu ra ngoài.
"Lương Diệp à, ngươi làm cho ta bất ngờ quá". Gã quỷ nhìn hắn bằng đôi mắt nguy hiểm, "Nói cái gì mà khắc lệnh Phược Quỷ vì ta, ngươi đã bàn bạc trước với Nhạc Cảnh Minh đúng không?"
"... Không". Lương Diệp nắm lấy cổ tay lạnh băng của gã, nhìn gã đăm đăm, "Ta đã... quyết muốn kết hôn với ngươi từ lâu... Nhưng ngươi lại chỉ nhăm nhe đến... cốt tiên của ta... Ta mới đi xin với sư phụ, chỉ cần hoàn toàn thu phục được ngươi... thì ngươi sẽ mãi mãi không thoát được nữa".
Gã lệ quỷ hơi sửng sốt, nheo mắt lại: "Ngươi lừa cả sư phụ nữa sao, chó má".
Lương Diệp nhếch môi, "Ta thích... thì là của ta... Nếu ta chết rồi, ngươi cũng phải hồn phi phách tán chôn cùng ta!"
"Mơ đẹp lắm". Gã quỷ cười khẩy một tiếng rồi nắm lấy cằm hắn hôn lên, lấy đi máu trong miệng hắn rồi nghiêng đầu mơn trớn vành tai, "Vậy hãy chờ xem".
Lời chưa dứt gã quỷ đột ngột hóa thành vô số cánh hoa, ngay sau đó một chiêu kiếm mang theo hạo nhiên chính khí thuần khiết chém xuống, tiếng lệ quỷ rít lên thẳng mây xanh.
Nhạc Cảnh Minh thu kiếm lại, quay sang nhìn Lương Diệp, "Bị thương có nặng không?"
"Con không sao, cảm ơn sư phụ đã ra tay cứu giúp". Lương Diệp giơ tay ôm gáy, ngập ngừng rồi nói tiếp: "Con quỷ kia..."
"Chạy rồi". Nhạc Cảnh Minh đáp: "Nhưng gã đã bị thương nặng, trong vài chục năm nữa cũng không thể làm nên sóng gió gì, cũng đủ cho con tu luyện được đạo. Giờ con đã chặt đứt nhân duyên thì hãy yên tâm tu luyện, không nên bị thứ tà ma đó mê hoặc".
Lương Diệp ngoan ngoãn cúi đầu gật gật, giấu đi vẻ tiếc nuối trong mắt, "Vâng".
Nhạc Cảnh Minh lạnh lùng nhìn đồ đệ dính đầy quỷ khí sắp bị hút cạn, "Biến đi quỳ hương".
Tiêu Xuân Hòa liếc qua Lương Diệp rời đi, đứng bên cạnh Nhạc Cảnh Minh, ôm cánh tay nhăn nhó vì đau, "Ngươi không nỡ dùng hết sức?"
"Là đối phương không dùng hết khả năng". Nhạc Cảnh Minh đáp: "Gã đã thực sự muốn giết Lương Diệp, ta không đánh bại được gã".
Tiêu Xuân Hòa hơi sửng sốt, "Thứ đó..."
"Rất mạnh". Nhạc Cảnh Minh nhíu mày, "Ta dồn hết sức cũng chỉ có thể khiến gã bị thương nặng, nếu không có lệnh Phược Quỷ do Lương Diệp trói vào người gã từ trước thì e là hai ta liên thủ cũng chưa chắc đã khiến gã bị thương được".
Tiêu Xuân Hòa nhăn mặt: "Ta thấy Tiểu Diệp Tử vẫn có vẻ là chưa hết hy vọng đâu, đầu óc nó có vấn đề à?"
"Ừ". Nhạc Cảnh Minh thản nhiên đáp.
Tiêu Xuân Hòa bị y nói cứng họng, thò qua ôm cổ y lại bị tránh sang một bên.
"Chỗ này không có ai!" Đôi mắt hồ ly của Tiêu Xuân Hòa híp lại.
"Dính máu". Nhạc Cảnh Minh quay người bỏ đi.
Tiêu Xuân Hòa hơi sửng sốt rồi đuổi theo ngay sau đó, "Ngươi bị thương à? Bị thương chỗ nào, cho ta xem".
"Không có gì".
- -
Lương Diệp quỳ trên đệm, nhìn hương cháy hết mới vén áo choàng đứng lên.
"Thưa bệ hạ, Đông Thần đã cầu hòa". Ám vệ lặng lẽ nhảy xuống đất, dâng lên một bức thư mật, "Thân Nguyệt Lệ cử người gửi thư đến".
Lương Diệp mở ra nhìn qua hai lần, thuận tay ném vào chậu than, nhìn ngọn lửa nhảy nhót, "Nói với Tiêu Viêm, tiếp tục đánh".
"Vâng".
Lương Diệp vê một nhúm tro hương rơi trên bàn, đưa lên mũi ngửi.
Sư phụ nói không sai, từ đó gã quỷ đã biến mất không còn tung tích, đến nay đã qua bảy năm.
Nhưng bây giờ... Lương Diệp nhìn lệnh Phược Quỷ hơi sáng lên ở mu bàn tay, vẻ hưng phấn lóe lên trong mắt.
Thứ quỷ đó sẽ tìm đến hắn ngay thôi.
Lương Diệp năm nay hai mươi bảy tuổi và đã đăng cơ sáu năm, khi làm thái tử hắn chăm chỉ cần mẫn, từ khi nhận lại ngôi vị hoàng đế từ tay Lương Hoa thì cũng không hề có điều gì sơ suất. Điểm khác biệt duy nhất là cha hắn tính tình hiền lành ôn hòa, còn Lương Diệp thì có sự phản nghịch từ trong xương, hắn không tìm được chuyện nào kích thích hơn việc đấu trí đấu dũng với lệ quỷ nên đã dồn hết tâm sức vào việc bành trướng lãnh thổ.
Một hình thức khác của giết chóc và tranh đấu miễn cưỡng giúp hắn thỏa mãn được đôi phần.
Thân Nguyệt Lệ gửi thư đến cũng bằng thừa.
Kỳ Minh hắn nói chém là chém, Bách Lý Thừa An bị giáng chức đày đến Hà Tây, ngay cả Tiêu Viêm hắn cũng có thể nhốt toàn bộ con cháu của đối phương lại Đại Đô làm con tin ép Tiêu Văn Bách trao trả quân quyền. Thân Nguyệt Lệ là công chúa Đông Thần đã bị hắn gạt sang phe đối địch, tuy có tình nghĩa thuở nhỏ nhưng đối với Lương Diệp thì điều đó thực sự nhỏ bé không đáng kể.
Lương Diệp nhìn bản đồ của bốn nước treo trong đại điện, ba năm nữa thôi là hắn có thể thống nhất bốn nước, khi đó hắn sẽ trở thành người đứng đầu thiên hạ.
Mọi thứ đều được tiến hành rất thuận lợi theo kế hoạch của hắn, thống nhất thiên hạ rồi mới thú vị, hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm, Đại Lương sẽ trở nên lớn mạnh hơn cả Đại An và Đại Lễ.
"Tâu bệ hạ, Văn thái phó cầu kiến".
"Đi nói trẫm đã ngủ". Lương Diệp nhíu mày.
Duy chỉ có một điều, đến giờ hắn vẫn chưa chịu nạp phi, gần đây trong triều đã tranh cãi vài ngày vì vấn đề này. Nếu hắn không nhận vài đứa con thừa tự từ trong dòng họ từ trước thì e là càng ồn ào hơn.
Làm vua một nước lại không có con nối dòng, đích xác là một nhược điểm trí mạng.
Lương Diệp nhìn đường vân trên mu bàn tay với sắc mặt u ám, nhớ đến kẻ đầu sỏ gây tội.
Cũng không biết gã quỷ kia đã trốn lay lắt ở đâu, đợi khi hắn theo sư phụ tu hành thêm vài năm nữa ắt sẽ phải thu phục gã làm con rối, khiến gã không thể xuống giường.
Lương Diệp phủi bụi vương trên áo, đẩy cửa tẩm điện.
Vừa vào trong hắn đã nhận ra có điều không đúng. m khí lâu ngày không gặp bò dọc từ cổ chân lên sau gáy, còn mang theo một chút sát ý lạnh thấu xương.
"Lương Diệp". Lương Diệp từ từ ngước mắt lên, "Ra đây, ta biết là ngươi".
Hắn kiềm chế nỗi sợ, siết chặt bàn tay run rẩy vì hưng phấn, biết rằng thủ đoạn đê hèn của mình đã có hiệu quả.
Trong cung điện yên tĩnh vang lên một tiếng cười khẽ, "Điện hạ, à không, bệ hạ, lâu ngày không gặp, có nhớ ta không?"
"Nhớ chứ". Lương Diệp chắp tay sau lưng, mặc cho khí lạnh làm loạn long bào của hắn, thân mật bao trùm lên phần xương cụt phía sau lưng, lạnh giọng nói: "Bảy năm qua giờ nào khắc nào trẫm cũng nhớ ngươi".
Cánh tay lạnh lẽo choàng lên cổ hắn, gương mặt giống hắn như đúc từ từ hiện ra trước mắt. Gã lệ quỷ ở cách hắn quá gần, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, gã phả một hơi vào mặt Lương Diệp, "Vài năm không gặp, lại biết nói hai câu tiếng người".
"Ngươi còn dám xuất hiện lại". Yết hầu Lương Diệp hơi nhúc nhích một cách mất tự nhiên.
"Không xuất hiện thì sẽ muộn". Gã quỷ nghiêng đầu, dùng hàm răng sắc nhọn hơi cắn vào hầu kết của hắn, như là khiêu khích, nhỏ giọng nói: "Ta sắp tan biến rồi, cứu ta".
Lương Diệp tỏ ra sắp bị gã chọc cho tức cười, cười đáp, "Sao ngươi dám?"
Nhưng hắn đã cuống đến mức không nghe rõ đối phương đang nói gì.
Gã quỷ vung vẩy bàn tay gần như trong suốt của mình, đầu ngón tay đi xuyên qua cổ Lương Diệp, gã dựa vào người Lương Diệp thoi thóp: "Cho ta chút tinh khí đi".
"Mơ mộng". Trong mắt Lương Diệp thoáng qua chút hả hê, "Chẳng phải ngươi mạnh lắm sao? Sư phụ ta cũng không đánh lại ngươi".
"Còn không phải do ngươi bỏ lệnh Phược Quỷ vào trong người ta sao?" Gã quỷ ngẩng đầu lên, sắc mặt u ám nhìn hắn, "Khi đánh nhau với kẻ khác suýt nữa ta đã bị nó hại chết, bao năm qua đây là lần đầu ta phải chịu thiệt như thế này. Lương Diệp, ngươi phải đền bù cho ta".
Bàn tay chắp sau lưng của Lương Diệp hơi cử động, hắn nhướng mày cười nói: "Nếu ngươi suy yếu như vậy, chẳng phải rất dễ để cho ta..."
Lời chưa dứt, tay đang âm thầm làm pháp quyết của hắn đã bị ngón tay lạnh lẽo của gã tách ra, người bị đè lên ván cửa.
"Ta khó chịu, Lương Diệp". Gã quỷ nghiêng người áp sát, vùi đầu vào cổ hắn, thì thầm dụ dỗ, "Khi đó đúng là ta có mưu đồ, nhưng ngươi cũng muốn nửa cái mạng của ta, chúng ta hòa nhau".
Lương Diệp bị gã nói cho tức cười, "Ngươi có thấy xấu hổ không?"
"Không thấy, nói chung ngươi và ta giống nhau". Gã quỷ nằm sấp trên người hắn, thều thào gọi tên, "Lương Diệp, ta thực sự sắp tan biến rồi, đến lúc đó ngươi sẽ mãi mãi không tìm được ta đâu".
Cánh tay buông xuống đặt bên hông gã quỷ của Lương Diệp đột nhiên siết lại.
Con quỷ âm thầm cong môi cười.
"Hai ngày trước ngươi khiến ta gặp ác mộng phải không?" Lương Diệp ngửa đầu ra sau, né đi nụ hôn của gã.
"Tác dụng của ác mộng quá nhỏ, quá chậm". Gã quỷ chống tay lên cửa bên tai hắn, ghé lại nhẹ nhàng cọ xát qua đôi môi ấm, "Ta nghe nói ngươi đăng cơ từng đó năm mà chưa hề nạp phi, vậy thái tử phi ta đây phải chăng có thể lên làm hoàng hậu?"
"Sau đó đào đi xương trên cổ ta". Lương Diệp mặt lạnh tanh, nhếc môi nói.
"Hừm". Đối phương nheo mắt, tham lam quan sát phần cổ hắn, "Ta không nỡ đâu".
Lương Diệp cười khẩy, một lần nữa tránh ra nhưng ngay khi hắn nghiêng đầu đã bị gã ấn đầu hôn.
Ban đầu có lẽ hắn có chống cự.
Nhưng lại không thể thoát được khỏi sự dây dưa của gã quỷ, hoặc là kỳ thực hắn cũng không bài xích đến thế. Cũng có thể là hắn đã điên thật rồi, nhớ mong mãi một con lệ quỷ muốn lấy mạng mình.
Nếu sư phụ có ở đây chắc chắn sẽ nổi giận muốn đánh chết tên nghiệt đồ là hắn.
Đánh chết thì cứ đánh đi.
Lương Diệp đè lên bức màn dày nặng mà đối phương kéo xuống, cùng nhau ngã vào giường. Lớp màn che hoa lệ rườm rà cực giống đóa hải đường đang nở rộ, đổ xuống như thác.
Cơn mưa bắt đầu rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Một tiếng sét vang lên, Lương Diệp choàng tỉnh giấc, thở dốc phì phò.
Gã quỷ nằm úp sấp trên người hắn, dùng gương mặt thỏa mãn nhìn hắn lom lom, "Còn dám gieo khế rối quỷ cho ta, cậy ta vui vẻ không phát hiện ra đúng không?"
Lương Diệp nhìn bộ rễ đỏ tươi thò ra từ đầu ngón tay gã, "Đây là cái gì?"
"Sợi rối quỷ đang cởi một nửa". Gã quỷ nhăn nhó mặt mày, "Cái đồ độc ác".
Lương Diệp hơi nhướng mày, "Còn lại ngươi không cởi được?"
Gã lười biếng đáp: "Phần còn lại từ từ cởi, nói chung..."
"Nói chung?" Bàn tay với phù văn lóe sáng của Lương Diệp lặng lẽ chạm lên ngực trái của gã, nhưng lại không thể kiềm lòng mà ngẩng lên hôn gã đầy mê say.
Lệ quỷ cúi xuống đáp lại, bộ rễ đỏ tươi quấn quanh phần gáy Lương Diệp, cảm nhận rõ ràng cốt tiên bị lớp sương đen âm tà từ từ ăn mòn vỡ vụn, tách rời ra khỏi da thịt.
Phù văn màu vàng bao vây lấy thần hồn của gã quỷ, ăn mòn thần trí của gã, luyện hóa biến gã thành rối quỷ.
Hai người đã định sẵn là không chết không dừng, dây dưa không dứt.
Hoa hải đường nở rộ từ từ khép lại khi màn giường rơi xuống, ôm lấy hai người ở bên trong.
Cơn mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen tưởng như không thể có ngày quang.
Giữa màn mưa bụi ẩm ướt, trấn hồn linh trên mái nhà tẩm điện vỡ vụn và rơi xuống đất. Quỷ khí bá đạo ngập trời tỏa ra khắp hoàng cung, lại bị mây tía đế vương gom trở về, cẩn thận bao trùm từng chút một cách kỹ càng, che giấu không một kẽ hở.
Nghe nói về sau cuối cùng Bắc Lương cũng nghênh đón được hoàng hậu, chỉ là vị hoàng hậu này hay ghen, lại bí ẩn khó gặp, cực kỳ xấu tính.
Nhưng người xấu tính hơn cả chính là bệ hạ của họ.
Từ khi có hoàng hậu, tính cách của bệ hạ liền trở nên vô cùng khó đoán. Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn chín chắn cần mẫn, chớp mắt đã trở nên tàn bạo khát máu, sau khi thống nhất thiên hạ thì chỉ có hơn chứ không có kém, khiến triều thần bách tính vốn đã lo sợ lại càng hoảng hốt hơn. Nhưng bệ hạ lại rất đáng tin trong chính sự, tận tụy và rất quyết đoán, có điều thỉnh thoảng có khi nổi cơn lười biếng, nếu tâm trạng không vui thì cả điện Nghị Sự sẽ trở nên lạnh lẽo như bị ma ám, làm người ta sợ hãi vô cùng.
Dù sao thì bách tính phải chịu chiến loạn nhiều năm cuối cùng đã được sống cuộc sống bình yên, nhưng có lẽ do quá trình thống nhất thiên hạ quá hung tàn nên có một điều đã in sâu vào tâm trí mọi người không thể xóa nhòa.
Hoàng đế Lương Diệp của nước Lương nọ thực chất là một tên điên tính khí thất thường, hành vi quái đản.
- ---
Và thế là bộ truyện Ôm trăng sáng với bản chuyển ngữ 205 chương của
huongduongvang198 và 17 chương ngoại truyện còn lại của tui đã chính thức kết thúc, cảm ơn mọi người đã ủng hộ hai chúng tui, thân ái chào quyết thắng
P/s: lẽ ra chương này nên được đăng từ 2 tiếng trước như một món quà chúc mừng sinh nhật Y nhưng tui mải chơi (sogy ) nên giờ mới làm xong uhu nhưng tui đã gửi lời trước rồi, lời đi trước quà lả lướt theo sau kiểu z á, ncl bye bye
Nhắc nhỏ: (các) ngoại truyện khác đăng lẻ của Ôm trăng sẽ được tui đăng tải ở bên "Weibo Quy Hồng Lạc Tuyết có gì" (tui không chèn ảnh được tứkkkkkk) mn sang đó đọc nghen