Đêm qua lúc đi ngủ thì trời đã gần sáng, Vương Điền nửa tỉnh nửa mơ suốt buổi thượng triều, chỉ khi nghe chuyện tuyển tú mới nhướng mi lên, nhưng rồi nhanh chóng khép lại đôi mắt.
Trên đường ra khỏi cung, Kỳ Minh cười trêu chọc y: “Vương đại nhân, tối hôm qua làm gì vậy? Sao lại bơ phờ thế?”
“Ta dỗ người gần như cả đêm.” Vương Điền vẻ mặt mệt mỏi nói.
Kỳ Minh thấu hiểu vỗ vỗ vai y: “Vương đại nhân có cuộc sống thật thoải mái”.
“Sao bằng Nhạc Hoằng ngươi được, thê thiếp thành đàn trong phủ.” Vương Điền nói một cách dứt khoát.
Kỳ Minh lôi kéo y, thấp giọng nói: “Đừng trách ta nhiều chuyện, nhiều thê thiếp thật ra rất phiền phức, cứ về phủ lại đau đầu, thà rằng mỗi ngày ở lại xử lý công việc, Trọng Thanh, ngươi sau này nạp thiếp nên cẩn thận chút.”
“Người kia của ta rất hay ghen.” Vương Điền thở dài: “Đừng nói đến chuyện nạp thiếp, ta chỉ cần liếc mắt nhìn người khác hắn đã nổi điên.”
Kỳ Minh kinh hãi nhìn y: “Trọng Thanh, hoá ra là ngươi sợ vợ sao?”
“Không sợ sẽ chết.” Vương Điền vẻ mặt nghiêm túc nói.
Kỳ Minh cho rằng y nói quá khoa trương, cười cười: “Xem ra là rất thích, không biết đến khi nào mới có thể gặp được phu nhân của hiền đệ đây”.
Vương Điền trong lòng nói ngươi mỗi ngày đều thấy đó thôi, nhưng bên ngoài chỉ cười: “Hắn sợ người lạ, cũng chỉ bắt nạt một mình ta thôi”.
Kỳ Minh trêu chọc y mấy câu, lại mời y đi ăn sáng ở Ứng Tô Phường.
“Ta cùng sư đệ hồi học ở Quốc Tử Giám đều thường xuyên đến nơi này, có lúc không kịp còn cầm bánh nướng vừa chạy vừa ăn, còn thường xuyên bụng rỗng, hắn dạ dày không tốt, nên đi học thường rất khó chịu”, Kỳ Minh nhớ lại chuyện cũ, vẫn không nhịn được thở dài.
“Ta thường xuyên nghe ngươi nhắc tới sư đệ, hắn hiện tại ở đâu?” Vương Điền nhịn không được hỏi.
Kỳ Minh ngẩn ra một chút, sau đó cười nói: “Ta còn tưởng ngươi rất thân với sư phụ, biết hết mọi chuyện, sư đệ của ta… chính là Bách Lý Thừa An, Văn Bân công tử nổi tiếng khắp nơi.”
Vương Điền chợt hiểu ra, dù rằng chỉ vội vàng gặp qua Bách Lý Thừa An vài lần, nhưng y cũng mang máng nhớ được hình dáng của đối phương, thiện lương nhưng không mất đi sự kiêu ngạo, tài hoa, trong sáng, cả người như được bao phủ vầng hào quang, giống như văn nhân bước ra từ sách cổ.
“Bách Lý đại nhân bị điều về quận Hà Tây, phỏng chừng Bệ hạ cũng sớm triệu người về cung”, Vương Điền nói.
“Cũng chưa chắc.” Kỳ Minh lắc đầu: “Chuyện này ta đã cùng sư phụ nói qua, ý tứ của sư phụ là đệ ấy không cần trở về vội.”
Vương Điền tò mò nhướng mày: “Hà Tây gian khổ như vậy, Bách Lý đại nhân hiện tại chỉ là huyện lệnh nho nhỏ mà thôi.”
Lúc đầu, gã không may trở thành nạn nhân trong cuộc tranh giành quyền lực, còn suýt nữa mất mạng.
“Sư đệ có tài, nhưng lại quá kiêu ngạo, quá thẳng thắn.” Kỳ Minh nói: “Sư phụ muốn đệ ấy ở bên ngoài rèn thêm mấy năm nữa, để tính tình trầm ổn hơn”.
“Thì ra là như vậy.” Vương Điền nói: “Thái phó từ trước đến giờ luôn nhìn xa trông rộng.”
Kỳ Minh lắc đầu: “Thôi, đừng nhắc tới đệ ấy nữa, cháu trai của ngươi dạo này thế nào rồi? Những cuốn sách đó có đọc được không?”
“À, nhắc đến nó, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Trọng Thanh quá khách khí rồi, có chuyện gì thì nói đi”.
——
Vương Điền trở về phủ đã gần trưa, Vu Lang đứng ở cổng từ xa chào y: “Công tử, ngài đã về rồi.”
Vương Điền đưa đồ y mua cho cậu, cười nói: “Lạnh như vậy, sao ngươi lại đợi bên ngoài?”
“Không lạnh.” Vu Lang cười nói.
“Có gì mà vui thế?” Vương Điền hỏi, hiếm khi thấy cậu cười.
“Công tử, từ khi bậc thầy về thơ ca Lưu Sách tặng thơ và ngài Kỳ Minh viết thư pháp, việc kinh doanh ở nhà hàng Trường Vận của chúng ta rất phát đạt, hiện tại phần lớn học sinh đều đổ xô đến đây. Ta mấy ngày nay đều bận rộn ở cửa hàng, mỗi ngày đếm bạc mọi người đều vui. ” Vu Lang mỉm cười chào đón y nói: “Hôm qua bọn ta đã kiểm kê số tiền của tháng này, chờ ngài về để báo tin vui”.
Vu Lang gật gật đầu.
“Vậy ta phải xem cho kỹ mới được.” Vương Điền cười nói.
Sau khi xem xong sổ sách, Vương Điền khá hài lòng, y chưa bao giờ keo kiệt trong việc động viên và khen ngợi cấp dưới, ngoại trừ những lời nói suông đó, y vẫn thích sử dụng những biện pháp thiết thực hơn: “Nói với trưởng quầy trong nhà hàng, tất cả mọi người đều được thưởng nửa tháng lương”.
“Ha ha, quá tốt, bọn họ nhất định sẽ rất vui.” Chu An cười nói.
Vương Điền cười đưa sổ sách cho ông: “Chu quản gia mấy ngày nay vất vả rồi, những việc này vừa phải quản lý vừa phải chiếu cố đệ tử của mình. Như vậy đi, ông tới phòng thu chi lấy ba trăm lượng bạc, một trăm lượng coi như tiền thưởng, còn lại ông giữ lấy, luôn có chỗ cần sắp xếp lên xuống, về sau vẫn cần phải nhờ ông quan tâm nhiều hơn”.
“Đây đều là việc ta phải làm, công tử, ngài thật là…” Chu An vừa vui vừa cảm động: “Công tử đã tin tưởng ta như vậy, Chu An nhất định sẽ không phụ lòng tin của công tử.”
Vương Điền vỗ vỗ vai ông, lại nhìn về phía Vu Lang, hỏi cậu một số vấn đề liên quan, Vu Lang trả lời rất rõ ràng, Chu An cũng khen ngợi cậu rất nhiều, nói cậu là người học giỏi nhất trong số mười đệ tử, nhiều thứ thậm chí không cần thầy dạy cũng hiểu.
Vương Điền càng thêm hài lòng, ban thưởng cho cậu năm mươi lạng bạc, sau khi Chu An rời đi, y đột nhiên hỏi Vu Lang: “Ngươi có bằng lòng đi hạm đội thuyền ở quận Hà Tây rèn luyện không?”
Vu Lang sửng sốt một chút, sau đó nói: “Chỉ cần công tử muốn ta đi, ta sẽ đi.”
“Cũng không phải là bắt buộc đi, chỉ là Hà Tây cách xa Đại Đô, luôn có những thứ ta không thể chú ý được. Chu quản gia có rất nhiều việc trong tay, Đại Đô không thể không có ông ấy.” Vương Điền nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhưng ngươi cũng biết, quận Hà Tây rất gian khổ, Vân Thuỷ lại càng không yên ổn, nếu ngươi muốn đi, thì về nhà hỏi ý kiến bố mẹ trước đã.”
“Công tử, ta nguyện ý đi, vì ngài san sẻ lo lắng.” Vu Lang vẻ mặt kiên định nói: “Trong nhà ta còn anh trai và em gái, bố mẹ ta nhất định sẽ đồng ý.”
Vương Điền khẽ mỉm cười: “Được rồi, đã như vậy, ta sẽ cho ngươi hai mươi người, đều là người giỏi chèo thuyền và làm ăn. Lúc đầu chắc chắn sẽ khó khăn, còn phải xem ngươi có năng lực để thu phục bọn họ hay không. Ta cho ngươi ba tháng, sau ba tháng hạm đội tàu Hà Tây phải được thành lập.
Vu Lang nặng nề mà gật đầu.
Sau khi Vương Điền làm xong việc trong phủ, bên ngoài trời đã tối, y đi theo lối đi bí mật vào bên trong mật đạo, đại phu đang chăm sóc người vội vàng đứng dậy, lo lắng nhìn y: “Công tử, xin hỏi tiểu nhân khi nào mới có thể về nhà?”.
“Hả?” Vương Điền dừng một chút, nhìn gã: “Không phải Chu An đã giải thích với ngươi lúc ông ấy tìm ngươi sao?”
Lúc Vương Điền không cười, vẻ mặt xa cách lãnh đạm, tràn đầy áp bức, đại phu gật đầu vâng vâng dạ dạ, cười nói: “Ta, ta đều hiểu rõ, phải chờ đến ngày mười sáu tháng sau, tiểu nhân mới có thể về nhà”.
“Ngươi chỉ có thể đi lại trong mật đạo nhỏ này, ta biết trong lòng ngươi lo lắng.” Vương Điền nở một nụ cười ôn hòa trấn an: “Phủ này của ta không yên bình, lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm ta. Nếu ngươi rời khỏi đây trước ngày mười sáu, không chừng sẽ bị bắt ở nơi nào đó, có khi mạng sống cũng không giữ nổi”.
Sắc mặt đại phu tái nhợt vì sợ hãi, quỳ xuống đất, nức nở nói: “Công tử, tiểu nhân chỉ là đại phu, trong nhà có già có trẻ, xin hãy thả tiểu nhân đi!”.
Vương Điền bất đắc dĩ đỡ gã dậy: “Ngươi trước hết nghe ta nói, nếu ngươi đợi đến ngày mười sáu mới đi ra ngoài, không chỉ mạng sống của ngươi an toàn, ta còn có thể bảo cả nhà ngươi đều phú quý.”
Đại phu cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Nếu ngươi lo lắng như vậy, ta sẽ cho ngươi một tín vật.” Vương Điền từ trong tay áo lấy ra một lá thư, đặt vào trong tay gã: “Khi ngươi ra ngoài, nếu có người đem ngươi đi, ngươi đưa lá thư này cho hắn”.
Đại phu run rẩy nhận lấy lá thư.
Vương Điền mỉm cười đặt lá thư vào lòng bàn tay gã, cười nhẹ nói: “Đây chính là đồ vật cứu mạng ngươi, nhất định phải giữ cẩn thận.”
Đại phu nhanh chóng nhét nó vào tay áo.
Sau khi “trấn an” xong đại phu đang sợ hãi muốn chết, y ung dung bước đến bên giường, mặt không cảm xúc nhìn người đang nằm trên giường.
Giản Lăng lạnh lùng nhìn y: “Sao ngươi lại cứu ta?”
“Cứu ngươi đương nhiên là có ích.” Vương Điền thờ ơ ngồi ở mép giường, đưa tay kéo chăn cho gã, giây tiếp theo, một cây kim nhọn đâm vào cổ y.
Đại phu lại quỳ xuống đất, kêu lên: “Công tử, không phải ta đưa cho hắn, là chính hắn cướp lấy! Ta không đưa cho hắn, hắn sẽ giết ta! Công tử, xin ngài hiểu cho!”
Vương Điền chậm rãi vuốt thẳng chiếc chăn bông nhàu nát, mỉm cười nhìn Giản Lăng: “Giản thống lĩnh, xin đừng nóng nảy. Tuy rằng người ta và ngươi trung thành là người đứng ở hai phía đối lập nhau, nhưng ta vẫn rất coi trọng ngươi”.
Sát ý trong mắt Giản Lăng vẫn còn chưa tan.
“Trong ngục tối, có bao nhiêu thuộc hạ của Thôi thị đã đổi lời khai, thậm chí mắng mỏ chửi bới chủ cũ, chỉ mong có thể tha cho bọn họ một mạng, nhưng từ đầu đến cuối ngươi không nói lời nào.” Vương Điền đưa tay đẩy chiếc kim nhọn trên cổ y ra: “Cho dù quan điểm khác nhau, tại ha vẫn khâm phục sự chính trực của Giản thống lĩnh.”
Sự căm hận trong mắt Giản Lăng bộc phát: “Nếu Lương Diệp không dùng thủ đoạn hèn hạ tính kế ta, hắn làm sao có thể thắng dễ dàng như vậy!”
Vương Điền gật đầu đồng ý: “Hắn quả thực rất thông minh.”
Vẻ mặt gã như nuốt phải ruồi, một lúc sau Giản Lăng mới nói: “Nếu ngươi đã cứu ta, vậy thì ngươi và Lương Diệp không phải một lòng.”
“Ai dám một lòng với Hoàng đế?” Vương Điền cười nói: “Ta vốn là thương nhân, trong kinh doanh điều quan trọng nhất chính là tín nhiệm và lợi nhuận. Đương nhiên, ta sẽ không cứu ngươi một cách vô ích, nơi này ta có một vụ làm ăn, không biết Giản thống lĩnh có dám làm không?”
Giản Lăng cau mày nhìn y: “Ngươi lấy đâu ra tự tin ta sẽ làm ăn với ngươi?”
Vương Điền không chút vội vàng nói: “Mặc dù Thôi thị đã chết, Giản gia cũng bị Lương Diệp lục soát nhà, nhưng người nhà Giản gia nam nhân thì bị chặt đầu, còn nữ nhân và trẻ em thì bị lưu đày Tây Bắc. Tuy ngươi không có vợ con, nhưng trước giờ ngươi luôn yêu quý hai đứa con gái của anh trai ngươi, trên đường lưu đày gian khổ, ngươi chẳng lẽ muốn nhìn họ chết ở trên đường? Dù may mắn sống sót, đời này họ cũng chỉ có thể là tội nô, ngươi chẳng lẽ không muốn cứu họ à?”
Sắc mặt Giản Lăng thay đổi: “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Không phải ta muốn ngươi làm gì, mà là ngươi lựa chọn như thế nào.” Vương Điền nhìn vào mắt gã: “Hiện tại Thôi gia cùng Giản gia đều không còn, ngươi đương nhiên có thể cùng Lương Diệp đồng quy vu tận, dù tỷ lệ thành công là rất nhỏ, nhưng ngươi cũng có thể cứu hai đứa cháu của mình cao chạy xa bay”.
“Chỉ xem ngươi lựa chọn như thế nào”.
————————
Ji: Yên bình sắp kết thúc rồi nha.