Omega Của Ta Đến Từ Địa Cầu

Chương 7

Editor: Sara

Merse là một trong nhưng cơ giáp cấp S xuất sắc nhất tinh hệ, nó đã đi theo Rafael tướng quân mười mấy năm, và lúc này nó đang ở đầu não đánh giá vị khách mới tới, một Omega vị thành niên mắt đen tóc đen.

Merse đi theo chủ nhân trải nghiệm đã lâu, gặp qua vô số Omega nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một Omega có màu tóc với màu mắt đều là màu đen, nên không khỏi đánh giá nhiều hơn vài lần ——tóc đen mềm mại vuốt lên trán và sau tai, nổi bật cái trán trơn bóng với cần cổ trắng nõn non mềm, khuôn mặt không sâu sắc như người Tefra nhưng lại dịu dàng mềm mại, làm cho con người ta sinh lòng hảo cảm, nhất là cặp mắt đen láy sâu hun hút kia, tinh xảo đẹp đẽ cực kỳ xinh đẹp. Hắn vóc dáng so với Omega bình thường cao hơn, chân tay thon dài, dáng người cao ngất, tràn ngập tinh thần phấn chấn tuổi thanh xuân, không giống các Omega khác mỏng manh dễ vỡ.

Thì ra chủ nhân là thích mẫu hình như thế này a, Merse thầm nghĩ.

Lúc Merse đang hăng say quan sát, đầu não đột nhiên nhận được tinh thần lực chủ nhân, "Lái cho nghiêm túc vào, không được phép chần chừ!"

Merse bị thanh âm đột nhiên xuất nhiện làm dọa đến run run, phi hành khí nho nhỏ xóc nảy một chút.

—— làm ta sợ muốn chết, chủ nhân, không cần vào lúc người ta đang hết sức chăm chú ngắm mỹ nhân mà hét lớn một tiếng bên tai người ta, bị dọa đến phát bệnh tim rồi.

Merse đương nhiên không dám đem lời nói trong lòng văng ra, vì thế đành phải giả vờ là đang quan sát cẩn thận tuyến đường trên không.

—— Mấy loại đường bay đơn giản thế này căn bản không cần lái a, không cho ngắm mỹ nhân, ta đây ngắm cái gì hả, nhàm chán chết thôi.

"Nhiệm vụ tìm hiểu của ngươi đã hoàn thành xong?" Rafael tướng quân hỏi.

—— Không có thời gian để tìm hiểu, ngài cũng biết mà, từ nam bộ tinh hệ quay về tận mười mấy giờ, tinh thần của ta khẩn trương cỡ nào, làm sao có thời gian tìm hiểu a.

Merse nhìn thoáng qua chủ nhân sắc mặt không tốt, đành phải rì rì kiểm tra bộ nhớ trung ương xem có tài liệu về văn minh Địa cầu hay không.

Cái này là do chủ nhân đặc biệt làm cho nó trước kia, là một bộ máy chủ chốt, Merse tỏ vẻ nó chỉ cần nhập rồi lưu trữ trong bộ nhớ, đồng nghĩa với việc nó học xong mấy tin tức này rồi.

—— Thật không hiểu cái gọi là "hiểu rõ từng chữ" là có ý gì? Từng chữ ta đều hiểu a, ta còn có thể đọc thuộc lòng nó nữa cơ.

Bất quá Merse vẫn ngoan ngoãn xem lịch sử nền văn minh địa cầu, mệnh lệnh chủ nhân không thể trái a, ai.

Ở Tefra tinh hệ, cơ giáp là vật tư hữu phi thường trân quý, nhất là cơ giáp đã ngoài cấp A, bởi vì hoàn toàn có thể tương thông với tinh thần lực của chủ nhân, chúng nó có được chỉ số thông minh phi thường cao mà lại tuyệt đối trung thành, cũng là chiến hữu và đồng minh gần gũi nhất của chủ nhân bọn nó. Trong rất nhiều trường hợp, cơ giáp thậm chí có thể đại diện cho chủ nhân, trừ phi là tình huống đặc thù, chủ nhân không cho phép người thứ hai tiến vào cơ giáp hoặc là sai bảo cơ giáp phục vụ người khác.

Để Merse tìm hiểu văn minh Địa cầu chính là vì muốn nó có thể trao đổi cùng Diệp Quân, được Diệp Quân sử dụng, mà lúc ý tưởng này nảy ra, Rafael tướng quân căn bản không nhận ra có gì không ổn.


Rafael tướng quân nhìn nam hài dựa vào cửa sổ, tiểu tử này lúc mới vừa tiến vào có điểm tò mò nhưng chỉ đánh giá xung quanh một phen, cũng không quờ vật này vật nọ. Sau khi ngồi xuống liền lẳng lặng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nhu thuận đến nỗi làm cho người ta đau lòng.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Y đi qua, ngồi bên cạnh nam hài vừa hỏi.

Đối với việc Rafael tướng quân tới gần, Diệp Quân vẫn cảm thấy khẩn trương, dù sao khí tràng này quá cường đại, hormone mạnh mẽ của nam nhân luôn làm cho người ta có cảm giác bị áp bách, đặc biệt là thanh âm khi nói chuyện trầm thấp gợi cảm, khiến cho Diệp Quân có cảm giác đầu bị chập mạch, tốc độ vận hành não giảm xuống.

Nhưng rất nhanh Diệp Quân liền ép buộc mình thả lòng tâm trí, đối với ân nhân cứu mạng còn là người giám hộ của mình, y vừa là ân nhân vừa là trưởng bối, bản thân hắn trong lòng rất biết ơn và kính trọng người kia.

Diệp Quân ổn định lại tâm tình của mình, đối với y mỉm cười thật nhẹ rồi chỉ tay ra ngoài cửa sổ, "Thì ra Tuyết Ải tinh có nhiều tuyết như vậy a."

"Tuyết Ải tinh là hành tinh có khoảng cách γ lớn nhất, nhiệt độ quanh năm đều ở dưới 0 độ, còn mùa đông thấp hơn là dưới 30 độ.", Rafael giải thích.

"Lạnh thật đấy, quả thực tuyết phủ trắng giống như một hành tinh tuyết vậy", Diệp Quân sợ hãi than, "Nhưng chúng ta ăn mặc thế này có sợ bị cảm lạnh không?"

Diệp Quân cúi đầu nhìn một thân quần áo không dày lắm của mình, ngay cả giữ ấm cũng không có, đối phương cũng không tốt hơn là bao, chỉ có một thân quân trang mà thôi.

"Đừng lo, y phục của em có hệ thống tự động thay đổi nhiệt độ, có thể chống lại nhiệt độ dưới âm 50 độ, còn quân áo của ta, càng không cần lo lắng", Rafael tướng quân giải thích, khóe miệng y nhếch lên, rõ ràng là y chiếm được cảm tình của Diệp Quân.

Hai má Diệp Quần có chút phiếm hồng, được rồi, tôi là đứa quê mùa tới từ tinh cầu kém phát triển.

Diệp Quân bám vào cửa sổ rồi ngó ra bên ngoài, phi hành khí vòng qua ngọn núi phủ tuyết trắng tinh, phía sau núi có hồ nước màu xanh biếc bị bao quanh bởi tuyết, giống như một mảng Phỉ Thúy lớn màu xanh biếc, xinh đẹp cực kỳ. Phản chiếu trên hồ nước là một tòa thành nguy nga tráng lệ, nóc nhà cao chót vót lại sừng sững, xung quanh là một vùng lớn các loại cây cối cao lớn, quả thực là tiên cảnh ở nhân gian.

"Oa, thật đẹp", hắn nhịn không được thốt lên.

Rafael tướng quân nghiêng người đi tới, chỉ ra ngoài cửa sổ rồi giới thiệu, "Đây là núi trẻ Ivey, còn mảnh hồ gọi là Cummings, còn kia là lâu đài Greens

Diệp Quân nhìn theo hướng ngón tay Rafael tướng quân chỉ, cho đến khi cảm thấy bên tai có hơi thở ấm áp mới phát hiện, tư thế của bọn họ rất chi là mờ ám.

Rafael dựa vào rất gần, một bàn tay tựa lên khung cửa sổ, một cái khác vòng qua bờ vai của hắn chỉ ra ngoài. Tư thế này làm cho cả người hắn nép vào trong lòng Rafael, chỉ cần hơi cựa quậy một chút là có thể đụng vào lồng ngực đối phương.

Lỗ tai Diệp Quân chậm rãi đỏ lên, hắn không được tự nhiên ho khan một chút, ngồi thẳng lên.

Merse bị tiếng ho khan của Diệp Quân thu hút sự chú ý, nó lặng lẽ nhìn qua, tiểu Omega ngồi thẳng tắp, hai tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, lỗ tai phiếm hồng. Mà chủ nhân của nó, tuy rằng cũng thoáng ngồi thẳng người nhưng một cánh lại nắm lấy ghế dựa nam hài đang ngồi, dáng người nghiêng về một phía, khuy áo đồng phục mở rộng, còn khóe miệng thì tựa tiếu phi tiếu mỉm cười, nhìn sao cũng thấy —— lưu manh. Merse cảm giác được ánh mắt sắc bén của chủ nhân thì vội vàng chuyển tầm nhìn rồi giả vờ lẩm nhẫm nội dụng đang tìm hiểu, Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc (1).

((1): Một câu nói trong Phật giáo. Tìm hiểu thêm:)

Ơ, bốn chữ này ta đều biết, nhưng vì cái lông gì ghép chúng nó lại chẳng hiểu gì thế nầy? Vì cái lông gì bốn chữ này đổi chỗ cho nhau như thế?

Đang nghiên cứu tôn giáo phương Đông, cơ giáp Trí Năng Cao Merse lặng lẽ rơi lệ, chủ nhân a, cho tôi đọc lại luật pháp liên minh Tinh tế văn minh nha, đừng nhìn lại sau lưng (chém == nguyên văn raw 正着背倒着背都行), ta thật sự không muốn tìm hiểu văn hóa tôn giáo phương Đông, rất thách thức chỉ số thông minh a.


Merse trước khi đến Greens thì hạ cánh xuống một bãi cỏ lớn, Diệp Quân đi ra ngoài khoang thuyền, người không cảm thấy lạnh, xem ra bộ quần áo này thật sự rất thần kỳ. Hút một ngụm không khí, không khí se lạnh thấm vào ruột gan còn mang theo hương thơm thản nhiên, thì ra Greens trước mắt là một khối thảo điện rất lớn, mọc đầy các loại cỏ dại cao thấp, từng nụ hoa nhỏ nhiều màu sắc, hình dáng chưa từng thấy rất kỳ lạ, nhưng trông vẫn đẹp.

Rafael giải thích, ở Tuyết Ải Tinh, vì khí hậu rét lạnh, có rất ít thực vật có thể nở hoa, nhưng ở dưới đáy hồ Cummings xuất ra nhiều địa nhiệt, làm cho hồ nước hàng năm duy trì ở khoảng mười độ, không khí ẩm ướt ấm áp, mới nở rộ nhiều hoa tươi nhiều đến như vậy

Diệp Quân nghĩ thầm, thì ra là thế, vị trí lâu đài Greens thực sự rất tuyệt vời, dọc theo đường đi đã thấy rất nhiều ngọn núi, tuyết trắng, không có thảo nguyên cho người sinh sống, ngược lại, nơi này quả thực là Thiên đường nhân gian.

Đứng ở cửa lâu đài đợi là một Beta tóc hoa râm mặc lễ phục, ông là quản gia Simon.

Diệp Quân sau khi hướng ông vấn an thì theo lão quản gia đi vào lâu đài.

Lâu đài bên ngoài nguy nga đồ sộ, bên trong lại càng xa hoa, mái vòm cao cao, cửa sổ, bích họa và điêu khắc tinh mỹ, khiến nó nhìn qua như một tòa lâu đài Châu Âu thời trung cổ. Đương nhiên phải bỏ qua những bức họa và điêu khắc rõ ràng là thuộc về cảnh quan của ngoại tinh nhân.

Tuy rằng bên trong và bên ngoài tòa thành tràn ngập cảm giác nặng nề của lịch sử nhưng các phương tiện cơ sở bên trong nó lại là những đồ dùng khoa học kỹ thuật mới nhất, ví dụ như hệ thống kiểm soát nhiệt độ cơ thể, hệ thống an ninh, còn có hệ thống Quang Não dùng để khống chế thiết bị trong nhà vân vân, khiến cho cuộc sống nơi này phi thường thuận tiện.

Lịch sử và khoa học kỹ thuật hiện đại được dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, Diệp Quân đối với nhà thiết kế bày tỏ sự sùng bái.

Lão quản gia mỉm cười nói, "Tiểu thiếu gia, những thiết kế này đều là do Rafael tướng quân tự tay làm, tòa lâu đài Greens này đã có mấy ngàn năm lịch sử, mỗi một đời gia chủ sẽ tiến hành tu sửa nó, ngoại từ cấu tạo chỉnh thể không thể thay đổi, những bộ phận khác đã hoàn toàn được hiện đại hóa."

"Quản gia Simon, ngài gọi tôi Diệp Quân là tốt rồi." Diệp Quân cảm thấy có điểm khó chịu với xưng hô tiểu thiếu gia.

Lão quản gia mỉm cười giải thích, cậu là người Rafael tướng quân giám hộ, cũng là thế hệ mới nhất của gia tộc, xưng hô này sẽ luôn luôn đi theo cậu thẳng đến khi cậu trưởng thành rồi giải trừ quan hệ giám hộ mới thôi.


Quản gia Simon mang Diệp Quân đi qua phòng khách, dọc theo cầu thang thật dài xoay tròn mà leo lên tầng hai, rồi dẫn hắn vào một gian phòng ngủ, "Tiểu thiếu gia, đây là phòng chuẩn bị cho cậu.", Diệp Quân đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một cái cửa sổ thật to sát đất, đối diện nó là một hồ nước lớn.

"Simon quản gia, này không quá thích hợp đi", Diệp Quân chần chờ hỏi, trên đường đi, quản gia Simon đã giới thiệu với hắn đây là phòng ngủ ông nội Rafael, đây là phòng cha mẹ, mà phòng của mình lại ở ngay bên cạnh phòng bọn họ.

"Đây là do Rafael tướng quân đặc biệt an bài, phòng này có ánh sáng tốt, tầm nhìn rộng rãi, tướng quân nói cậu nhất định sẽ thích," Quản gia Simon từ ái nói, "Đừng lo lắng, an tâm ở lại đi."

Diệp Quân đành phải gật gật đầu.

"Ngài nghỉ ngơi trước một chút, bữa tối lập tức sẽ sẵn sàng, cần cái gì thì rung chuông bàn tay", quản gia Simon nói xong giúp hắn đóng cửa rồi ly khai

Diệp Quân đi đến bên cửa sổ rồi nhìn hồ Cummings trước mắt, xa xa là núi non trùng điệp, đỉnh núi bị bao trùm bởi tuyết trắng, hắn có cảm giác không chân thật cho lắm.

Ngắm cảnh trong chốc lát, hắn lại đánh giá gian phòng của mình, trần nhà và vách tường đều là màu ấm, được thiết kế gọn gàng lại ấm áp, khiến hắn đã kinh hỉ lại thêm phần cảm động.

Nhưng chờ lúc hắn tắm rửa xong rồi xuống lầu ăn cơm, mới chính thức làm cho thật sự ngạc nhiên

Hắn thấy được rau dưa và cơm mình thích nhất ở trên bàn cơm, tuy rằng chỉ có một chén cơm và một đĩa cải thìa ít đến đáng thương nhưng Diệp Quân vẫn kích động thiếu chút nữa phát khóc.

Thời gian ở bệnh viện, Gil từng nói cho hắn biết, Tuyết Ải tinh không có nguyên liệu nấu ăn trên địa cầu, lại không dám tùy tiện cho hắn ăn thực vật nơi này, cho nên nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn vẫn luôn dựa vào ống dẫn chất dinh dưỡng mà sống sót, những phân tử dinh dưỡng nho nhỏ tuy là có thể thỏa mãn nhu cầu thân thể hắn nhưng hoàn toàn không thể thỏa mãn cơn thèm ăn, hắn thường xuyên cảm giác được từng đợt đói khát trong bụng mình.

Một bát cơm với một đĩa cải thìa trước mắt quả thực là điều tuyệt vời nhất từ khi hắn xuyên qua đến nay.

"Nếm thử đi, xem có giống hương vị trên địa cầu không?" Rafael tự mình đem thìa đưa vào tay hắn.

Diệp Quân không có ăn, một mực theo dõi y, "Thỉnh nói cho tôi biết, chúng nó từ nơi nào đến?"

"Ngẫu nhiên phát hiện trên Tuyết Ải tinh ", Rafael ôn nhu nói, "Ăn nhanh đi."

"Không có khả năng, nhiệt độ không khí Tuyết Ải Tinh hàng năm đều ở dưới 0 độ, căn bản không có khả năng trồng lúa nước và cải thìa." Diệp Quân nhìn chăm chú Rafael nghiêm túc nói.

Biểu tình kiên quyết kia rõ ràng đang nói..., anh không nói cho tôi tôi sẽ không ăn.

Rafael dừng lại một chút, đành phải nói, "Đây là do ta mang về từ những tinh cầu khác đến, nơi đó khí hậu rất ấm áp, cũng có một ít thực vật trồng lên trông tương tự thực vật ở địa cầu."

Diệp Quân cũng không ngốc, hắn lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện, vì sao khi tỉnh lại thì y không có bên cạnh mình, vì sao khi y nhìn thấy mình câu đầu tiên y nói là, "Thực xin lỗi, ta đã tới chậm".

Là vì y tự mình đi tìm thực vặt cho mình ăn.

"Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?" Diệp Quân hai mắt nhòe đi, "Anh không cần phải... làm như vây."

Nói không cảm động thì là nói dối, chỉ là cảm động xong thì trong lòng lại có nghi hoặc, tại sao y lại đối tốt với mình như vậy, chẳng qua y chỉ gặp mình đúng một lần hoặc là trong lúc mình đang hoàn toàn hôn mê.

Rafael thở dài, một hồi lâu mới nói, "Em là người ta giám hộ, dựa theo luật tinh hệ, người giám hộ trong phạm vi năng lực của mình cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho người được giám hộ, huống hồ, đến bây giờ, cả liên minh Tinh tế văn minh cũng không hề phát hiện người địa cầu thứ hai, em có thể là người duy nhất còn sống, ta nghĩ nên cho em thứ tốt nhất."

Diệp Quân cúi đầu, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn bã, đúng thế, hắn rất có khả năng chính là người địa cầu cuối cùng, trên vai hắn là trọng trách truyền thừa văn minh cả địa cầu, hắn rất may mắn khi xuyên đến nơi này thông qua tinh vực, gặp một người tốt với hắn.

"Cám ơn anh, Rafael tướng quân, anh không cần phải làm bất cứ điều gì cho tôi nữa, nếu chúng ta gien không khác biệt lắm thì có lẽ thực vật của các anh tôi cũng ăn được, tôi muốn cố gắng thích nghi cuộc sống nơi này, chứ không phải bắt nó thích nghi theo ta."

—— Rafael, cám ơn anh đã cho tôi tất cả nhưng tôi không phải bông hoa trong nhà kính, tôi phải kiên cường, phải cố gắng sống tốt trong lần thứ hai sống lại ở tinh hệ này.


Do cách nấu ăn khác biệt hoặc là vì nguyên liệu nấu ăn thành phần đã khác nhau, chúng nó cũng không có ngon như ở trên địa cầu, nhưng đây lại là món Diệp Quân cảm thấy ngon nhất từ trước đến nay.

Nhìn qua cậu bé đối diện đang nghiêm túc ăn, khóe mắt còn vương ít nước mắt, lòng Rafael lại đau một trận, y rất muốn nói, em có thể tùy hứng một chút, thích chiều chuộng một chút, ta hoàn toàn không hề để ý, em nhạy cảm và nhu thuận còn thật sự kiên cường, điều ấy sẽ chỉ làm ta càng thêm không buông em.

Y rất muốn nói cho nam hài đối diện rằng lý do đường hoàng đó chỉ là cái cớ, y muốn cho hắn thứ tốt nhất, không phải là vì cái gọi là lòng trách nhiệm, sự đồng tình hay là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo gì đó mà là hoàn toàn bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong lòng y liền có cảm xúc kỳ lạ, nhưng y không thể nói ra miệng, vì đứa trẻ này, ánh mắt của hắn quá tinh khiết.

Chờ một chút, Rafael, đừng gấp, hắn đã là người mình giám hộ, cả đời hắn trốn cũng không thoát khỏi mình.
Bình Luận (0)
Comment