Giọng Bạch Khởi lạnh lùng, cậu siết chặt cổ tay người beta, đau đến mức beta kia phải kêu la thảm thiết: "Buông tay, buông tay!"
"Còn nói không?"
Omega buông tay ra, ho khẽ hai tiếng. Cậu đã truyền xong ba chai, tình trạng đã khá hơn rõ rệt, không còn uể oải như trước.
Beta xoa cổ tay, liếc nhìn Bạch Khởi rồi hừ lạnh một tiếng: "Có gì lạ đâu, không nói thì thôi."
Bác sĩ nói xong chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên nhướng mày với Kỳ Hách Diễn: "Nếu có hứng thú thì nhớ tìm tôi."
Kỳ Hách Diễn không lên tiếng, ánh mắt anh dời sang Bạch Khởi, rồi vỗ nhẹ lưng cậu: "Đừng giận nữa."
"Anh muốn đến đó làm việc sao?" – Bạch Khởi hạ giọng hỏi Kỳ Hách Diễn, ánh mắt liếc quanh mấy người xung quanh, rõ ràng có nhiều ánh mắt đang dán vào họ, điều này khiến omega không thoải mái. Cậu lại ho hai tiếng, "Hắn muốn lừa anh đi bán thân đấy."
"Tôi biết." – Kỳ Hách Diễn thở ra một hơi, nở nụ cười nhẹ với Bạch Khởi, "Tôi sẽ không đi đâu, còn cậu..."
Anh vốn định hỏi chuyện về sòng bạc, nhưng nghĩ đến phản ứng dữ dội của Bạch Khởi thì lại thôi. Anh đổi chủ đề: "Cậu thấy đỡ hơn chưa?"
"Nhức đầu muốn chết." – Bạch Khởi xoa trán, nghiêng người tựa vào người Kỳ Hách Diễn, giữa hai lông mày vẫn nhíu chặt, rõ ràng vẫn còn tức giận, "Tôi ghét nhất là bị người ta bàn tán."
"Kỳ Hách Diễn." – Bạch Khởi ngẩng mắt nhìn gương mặt của alpha, cậu không ngốc, sao lại không nhận ra đối phương đang muốn nói lại thôi. Do dự một lúc, cậu vẫn nói: "Tôi biết anh muốn hỏi gì, tôi ở đó chỉ thấy khổ sở mà thôi."
"Tôi nghĩ con người không nên mãi nhớ những chuyện không vui." – Một tay Bạch Khởi đang truyền dịch, tay còn lại thì liên tục vặn vẹo vạt áo, quấn quanh ngón tay, "Lúc đó tôi còn nhỏ, bị lừa vào trong, họ nói tôi sẽ làm phục vụ, mỗi tháng được ba nghìn tinh tệ, tôi nghe xong lập tức chạy vào."
Khi omega kể lại chuyện này, vẫn nghe ra được sự giận dữ trong giọng nói: "Ai ngờ vừa vào thì họ bắt tôi rửa mặt sạch sẽ, thay đồ hở hang khó coi, tôi không chịu, họ cũng không cho tôi đi, bắt tôi mặt mũi dơ bẩn mà bưng trà rót nước cho người ta."
"Anh không biết đâu, trong đó nhiều người đánh bạc, không trả nổi tiền thì bị đánh chết, đáng sợ lắm. Mỗi ngày tôi đều nghe thấy tiếng kêu gào. Hơn nữa trong đó còn có nhiều người... phục vụ giường chiếu nữa. Tôi lúc đó trông bẩn thỉu, lại gầy, bọn họ say rồi còn dùng chai rượu đánh tôi—"
Nói đến đây, Bạch Khởi lại hừ lạnh: "Còn đổ rượu lên người tôi, có lần còn định bắt tôi quỳ xuống giả làm chó, tất nhiên tôi không chịu, họ liền muốn động tay chân. Nhưng họ không bắt được tôi, tôi chạy ra ngoài rồi, suýt chút nữa bị gãy xương sườn. Sau đó chuyện của tôi nổi tiếng, ai cũng nói tôi 'ghê gớm'."
"Ở sòng bạc mà thắng thì có thể thoát khỏi khu ổ chuột, nhưng thua thì coi như hết đời. Anh nhất định phải cẩn thận, tiền thì mình kiếm từng chút một, tuyệt đối đừng ham tiền lớn."
Bạch Khởi lo lắng nhìn Kỳ Hách Diễn, thấy đối phương không trả lời, cậu lại vội vã hỏi lại: "Nghe rõ chưa?"
"Nghe rồi." – Giọng Kỳ Hách Diễn khàn khàn. Dù Bạch Khởi kể nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng e là còn đáng sợ hơn thế.
Alpha nắm lấy tay cậu, siết chặt trong lòng bàn tay mình, nghiêm túc hứa: "Tôi sẽ không đi đánh bạc đâu, yên tâm."
"Thế thì được rồi." – Bạch Khởi rút tay lại, cậu không muốn để Kỳ Hách Diễn chạm vào mình, nhưng tựa vào người anh thì được. "Hôm nay coi như nghỉ ngơi một ngày vậy, đúng rồi..."
Bạch Khởi như nhớ ra gì đó, tựa đầu vào vai Kỳ Hách Diễn, giữ nguyên tư thế đó ngẩng đầu lên nhìn anh, ghé sát tai anh thì thầm: "Lần sau đừng đến chỗ này nữa, hắn lừa đảo lắm."
"Được."
Kỳ Hách Diễn bật cười: "Tôi biết rồi."
"Học theo tôi nhiều vào đấy." – Bạch Khởi đắc ý nhìn chai truyền dịch, yên lặng đợi hết chai cuối cùng.
Do mạch máu omega nhỏ nên truyền chậm, hai người đợi đến trưa mới có thể về. Có lẽ do Kỳ Hách Diễn toát ra cảm giác không dễ chọc, nên tên beta xảo quyệt kia không dám tính thêm tiền. Lúc rời đi, tâm trạng Bạch Khởi vô cùng tốt, đến cả những viên đá nhỏ bên đường cũng trở nên lung linh dưới mắt cậu.
"Bác sĩ bảo anh mặc ấm vào, mấy ngày tới cố gắng đừng làm việc."
Kỳ Hách Diễn đi sau Bạch Khởi, giờ đây cậu đã hoàn toàn hồi phục, khác hẳn với bộ dạng héo rũ trước đó. Bây giờ bước chân Bạch Khởi còn nhẹ nhàng thoăn thoắt.
Nghe vậy, Bạch Khởi lắc đầu: "Không nghe, không nghe."
"Phải làm theo lời bác sĩ." – Alpha không ép cậu, thời gian bên nhau tuy chưa dài, nhưng cũng đủ để hiểu rõ tính cách omega này, không thể ép, chỉ có thể dỗ.
Bạch Khởi giơ một ngón tay quơ quơ: "Tôi hiểu cơ thể mình mà."
"Hiểu mà mấy ngày liền bị sốt nhẹ cũng không hay biết sao?"
Lời vừa dứt, Bạch Khởi đã trừng mắt nhìn anh, hừ hừ hai tiếng: "Lần sau tôi sẽ biết thôi, chuyện gì chẳng có lần đầu, hơn nữa tôi cũng lâu lắm rồi không bệnh mà."
"Thế à..." – Kỳ Hách Diễn đột nhiên muốn trêu cậu, hỏi một câu: "Cậu còn nhớ lúc sốt đã nói những gì không?"
"Nói gì cơ?"
Bạch Khởi đang đếm số tinh tệ còn lại, suy nghĩ xem trưa ăn bánh bao hay bánh quy nén, không hề suy nghĩ liền đáp.
Kỳ Hách Diễn kéo dài giọng: "Cậu nói cậu có két sắt riêng đấy~"
Omega lập tức khựng lại, kinh hãi nhìn anh, giọng run rẩy: "Thật sao?"
"Lừa cậu đấy."
"Đồ xấu xa!" – Bạch Khởi lập tức nói, "Anh thật quá đáng, dám lừa tôi!"
"Nhưng mà cậu thực sự đã nói vài điều." – Kỳ Hách Diễn kịp thời đánh lạc hướng, giơ tay gõ nhẹ mũi, nở nụ cười như yêu tinh trong truyện cổ tích dụ dỗ Bạch Khởi: "Muốn biết không?"
Quả nhiên Bạch Khởi hứng thú, từ từ lại gần, ghé sát bên người Kỳ Hách Diễn: "Anh nói đi, tôi nghe đây."
"Thật sự muốn biết à?"
"Ừ ừ!"
"Chính là... cậu nói cậu thích..."
Bạch Khởi trừng to mắt, không thể tin nổi mình từng nói vậy, vừa định phản bác thì nghe Kỳ Hách Diễn nói tiếp: "Để tôi ôm cậu."
Omega im lặng. Khi phản ứng lại, Bạch Khởi lập tức kéo giãn khoảng cách với anh, cắn môi: "Không thể nào."
"Sao lại không thể, cậu thật sự đã nói như vậy, còn hỏi tôi lần sau có thể ôm cậu nữa không."
"Hả?" – Bạch Khởi nửa tin nửa ngờ, nhìn bản thân rồi lại nhìn Kỳ Hách Diễn: "Không phải anh cõng tôi sao?"
"Tôi bế cậu đi mà."
Kỳ Hách Diễn còn dang tay ra, hào phóng nói: "Muốn tôi bế lại không?"
Bạch Khởi thở gấp, lắc đầu liên tục: "Không cần! Kỳ cục chết đi được."
"Thật sự không cần?" – Kỳ Hách Diễn thấy trêu đủ rồi, định hạ tay xuống thì omega đột nhiên lao đến, đôi chân vòng quanh eo anh. Bạch Khởi ôm chặt cổ Kỳ Hách Diễn sợ ngã, còn không quên nhắc: "Tôi sắp rơi rồi."
Kỳ Hách Diễn lập tức đỡ cậu lên, không bước đi mà đứng yên tại chỗ, nhìn vào đôi mắt trong veo của Bạch Khởi, nhẹ giọng hỏi: "Cậu chẳng phải nói không cần sao?"
"Anh lại hỏi tôi một lần nữa, nên tôi muốn thử xem sao." – Bạch Khởi đưa tay ôm lấy mặt Kỳ Hách Diễn, xoa xoa tùy ý, "Tôi trước giờ chỉ thấy người khác được bế như vậy, chưa từng thử bao giờ, không ngờ cũng thoải mái thật. Nhưng mà, anh có mệt không?"
Bạch Khởi chỉ là muốn thử thôi, omega vẫn đang trong quá trình khám phá cảm xúc. Cậu nghiêng đầu, thử rồi thì muốn xuống, nhưng Kỳ Hách Diễn không đề phòng, kết quả là bị Bạch Khởi nhảy xuống bất ngờ.
Omega thực ra vẫn chưa có nhiều sức, vừa xuống thì chân mềm nhũn đứng không vững, alpha phản xạ nhanh đỡ lấy cậu, nhưng do hai người đứng quá gần, nên Bạch Khởi ngã thẳng vào lòng anh—
"Hửm?"
Bạch Khởi nghi hoặc lên tiếng, ngẩng đầu hỏi không chắc chắn: "Anh... phải chăng là..."
"Có phản ứng rồi?"