Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 14

Bạch Khởi rất phấn khích, cậu chạy ào đến, lo lắng đến mức cứ đứng một bên giậm chân liên tục, omega không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn Kỳ Hách Diễn đầy mong đợi.

Alpha đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực vô hình... không, là trách nhiệm!

Kỳ Hách Diễn lấy một miếng vải ra, quấn quanh quai ấm sắt. Vừa mới đun sôi, cả cái ấm đều nóng bỏng, nếu không xử lý cẩn thận rất dễ bị phỏng.

"Lấy bình nước sôi lại đây." Kỳ Hách Diễn cẩn thận nhấc ấm lên. Omega nghe vậy liền vội vã chạy vào trong nhà, sau đó mang bình nước ra ngoài, Bạch Khởi còn không quên nhắc nhở alpha:

"Phải cẩn thận đó, đừng để bị bỏng nha."

"Không sao đâu." Kỳ Hách Diễn rất tự tin. Anh rót đầy bình nước trước, sau đó lại tiếp tục đun thêm một ấm nữa để tắm.

"Em dùng nước này tắm trước đi, giờ cũng không còn sớm nữa rồi."

Họ không có cách xem giờ, chỉ có thể ước lượng bằng cảm giác, mỗi sáng đều thức dậy khi trời còn chưa sáng rõ. Bạch Khởi đã sớm hình thành đồng hồ sinh học, Kỳ Hách Diễn cũng không lo ngủ quên.

Bạch Khởi ôm bình nước nóng, cậu "Ừm" một tiếng nhưng không rời đi ngay, chân vẫn dừng lại tại chỗ vài giây rồi mới quay vào nhà. Omega đặt bình nước lên bàn, ngón tay vô thức đan vào nhau, một lúc lâu mới đưa ra quyết định.

Kỳ Hách Diễn hoàn toàn không biết Bạch Khởi đang nghĩ gì, anh đang chăm chú nhóm lửa, mãi đến khi omega đến bên cạnh và ngồi xổm xuống mới khiến anh phân tâm đôi chút. Alpha không ngẩng đầu lên:

"Sắp xong rồi, em đi tắm trước đi, anh ở ngoài trông là được."

"Kỳ Hách Diễn." Bạch Khởi đưa ngón tay chọc chọc anh, "Anh nhìn em đi."

Alpha ngẩng đầu nhìn theo lời cậu, vừa ngẩng lên thì một chiếc đồng hồ liền xuất hiện ngay trong tầm mắt anh.

Chiếc đồng hồ này trông rất tinh xảo, dù là thiết kế hay tính năng đều thuộc loại cao cấp. Kỳ Hách Diễn sững người trong chốc lát, anh chớp mắt, không hiểu hành động của Bạch Khởi là gì, nụ cười trên mặt anh dần trở nên cứng đờ:

"Cái này là gì vậy?"

"Đồng hồ của anh." Bạch Khởi kéo tay Kỳ Hách Diễn qua, có hơi cưỡng ép nhét đồng hồ vào tay anh. Omega không vội buông tay, nhỏ giọng nói:

"Chiếc đồng hồ này không phải do em làm hỏng đâu, khi em gặp anh thì nó đã không dùng được nữa, chỉ còn xem giờ thôi. Vì anh tốt với em như vậy... nên em cũng không thể bắt nạt anh được."

Omega cúi đầu thật thấp, trông như muốn chôn cả mặt xuống đất, cơ thể còn nhẹ nhàng lắc lư, kéo theo cả tay Kỳ Hách Diễn cũng bị lắc theo.

"Bắt nạt anh á?" Kỳ Hách Diễn dùng tay còn lại cầm lấy đồng hồ xem thử, tay bị nắm kia rất dễ dàng xoay chuyển thế cục, anh liền nắm lấy tay omega. Alpha tùy tiện lướt nhẹ trên mặt đồng hồ — đây là loại điện tử, bấm một cái chỉ hiện giờ.

Bây giờ đã là chín giờ rồi —

"Ngẩng đầu lên." Kỳ Hách Diễn bóp nhẹ mặt Bạch Khởi, anh dùng một chút lực, omega cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Alpha dường như dịu dàng hơn một chút, anh nói:

"Cứ thoải mái bắt nạt anh đi."

Bạch Khởi nhìn anh một cái, đôi mắt omega trong veo, cậu chớp chớp mắt, rồi trong giây tiếp theo liền đẩy tay alpha ra: "Em đi tắm đây!"

"Đi đi, đại ân nhân."

"Aish, phiền chết đi được!"

Bạch Khởi buông một câu rồi đóng sầm cửa lại, hoàn toàn không để ý ánh mắt chăm chú của Kỳ Hách Diễn vẫn dõi theo mình.

Kỳ Hách Diễn hành động rất nhanh, anh nắm chặt đồng hồ trong tay — cái này chắc chắn không thể đeo ra ngoài được, nếu không rất dễ bị cướp mất. Nhưng một người tham tiền như Bạch Khởi mà lại chịu đưa cái này cho anh... xem ra đúng là thật lòng muốn cảm ơn anh.

"Bạch Khởi!"

Alpha khẽ v**t v* mặt đồng hồ bằng đầu ngón tay, rồi cất tiếng gọi:

"Tắm xong chưa?"

"Xong rồi!" Bạch Khởi như thể chỉ đợi câu này từ lâu, "Pha!" một tiếng mở toang cửa, khí thế hừng hực đứng ngay ngưỡng, mặt đỏ lên vì hơi nóng bốc lên, omega nghiêng đầu nói:

"Tới lượt anh tắm đó, siêu sảng khoái luôn!"

"Thấy rồi."

Kỳ Hách Diễn đứng dậy bước đến trước mặt Bạch Khởi, giơ tay định véo má omega, nhưng nhanh chóng bị cậu chặn lại. Bạch Khởi trừng mắt nhìn anh, tỏ rõ sự bất mãn với hành động đó:

"Em đi ngủ đây, anh đàng hoàng một chút."

"Hả?" Lần này đến lượt Kỳ Hách Diễn ngẩn người, mắt hơi run lên:

"Em định ngủ á? Bây giờ luôn?"

"Em không thèm nhìn anh tắm đâu." Bạch Khởi ngáp một cái, dụi dụi mắt, khóe mắt ửng đỏ, "Em buồn ngủ rồi."

Lời của omega cũng không phải giả, thực ra cậu đã mệt đến mức không mở mắt nổi, nhưng vẫn cố hoàn thành nghi thức "ngủ đúng lúc".

Kỳ Hách Diễn cũng không muốn làm phiền cậu thêm, dù sao bệnh cũng chưa khỏi hẳn, anh thở dài:

"Ngủ đi."

"Em thật sự không lén nhìn anh đâu." Bạch Khởi quay đầu nhìn Kỳ Hách Diễn, mặt đầy thành khẩn, "Thật đó!"

"Anh biết rồi, đi đi."

"Vậy thì... chúc ngủ ngon!"

Bạch Khởi tắm bằng nước nóng, giường cũng mới thay, bước chân cũng có chút nhún nhảy, omega vừa lăn lên giường là ngủ say luôn. Không cần Kỳ Hách Diễn đợi lâu, alpha vừa đổ xong nước đã thấy người kia chìm vào giấc ngủ. Anh cảm thấy buồn cười, lẩm bẩm:

"Ngủ nhanh thật."

"Chúc ngủ ngon." Kỳ Hách Diễn bước đến bên giường Bạch Khởi, kéo chăn lên cao hơn để tránh gió.

"Hẹn gặp lại ngày mai."

"Mộng đẹp."

Bạch Khởi là người rất siêng năng, tới đúng giờ sinh học thì tự động ngồi dậy. Tuy nhiên, cậu có chút "khó chịu lúc vừa ngủ dậy", cần một chút thời gian để hồi tỉnh. Omega lim dim mắt, đẩy nhẹ Kỳ Hách Diễn bên cạnh:

"Dậy đi."

"Trời sáng rồi à?"

"Ừ." Bạch Khởi giọng mũi nặng nề, cậu xuống giường trước, rửa mặt xong thì ngồi thừ ở cửa. Bị bệnh thật sự rất hao tổn sức lực, cậu trông khác hẳn tối qua, giờ đây có phần rũ rượi.

"Muốn nghỉ ngơi không?" Kỳ Hách Diễn xoa đầu Bạch Khởi, anh hơi lo lắng, "Hay là em ở nhà đi."

"Không muốn."

Bạch Khởi chẳng mấy vui vẻ, lặng lẽ đi vào nhà lau sạch người đầy bụi:

"Đi thôi."

Nghe cậu nói vậy, Kỳ Hách Diễn cũng không biết nói gì thêm, chỉ còn cách đi theo.

Nhiệm vụ hôm nay do A Mã giao không quá khó, là đi trồng hoa màu cho người ta. Nhưng thời gian kéo dài, sẽ khiến người làm cảm thấy mệt.

Công việc vẫn tính theo số cây đã trồng, giống như trước, mỗi người cầm một máy đếm, khi đủ chỉ tiêu thì có thể về.

"Anh biết trồng cây không?"

Bạch Khởi nhỏ giọng hỏi Kỳ Hách Diễn: "Nếu không biết thì em dạy, anh cứ theo em. Làm ít một chút cũng không sao."

"Được."

Kỳ Hách Diễn không làm bộ, động tác của anh hơi chậm, nhưng luôn quan sát cách Bạch Khởi làm. Sau khi nắm bắt được kỹ thuật thì tốc độ của anh mới nhanh dần lên.

"Hây! Các nô lệ bé nhỏ của tôi ơi!"

Một giọng nói vui vẻ vang lên từ sau lưng Bạch Khởi. Cơ thể cậu cứng đờ, người này cậu có vẻ rất quen... Không thể nào, mới hôm qua còn nghĩ đến hắn mà —

"Chẳng phải là..."

Hai tay đặt lên vai Bạch Khởi, đối phương bật cười:

"Là tiểu đào binh của chúng ta – Bạch Khởi đây sao?"

Bình Luận (0)
Comment