Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 19

Ôn Tư lạnh lùng cười khẩy một tiếng, hắn liếc nhìn Bạch Khởi rồi thu lại ánh mắt: "Đi theo tôi."

"Được."

Kỳ Hách Diễn quay đầu lại, dành cho Bạch Khởi một ánh mắt trấn an, rồi nhấc chân bước về phía trước. Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, theo sau Ôn Tư vào sòng bạc.

Beta kia sắc mặt không tốt, có lẽ vì chuyện hôm qua khiến hắn mang tâm trạng bất mãn. Buổi sáng sòng bạc lại bị đóng cửa, trên đường đến sòng bạc, Bạch Khởi còn thấy không ít người đau khổ chờ đợi bên ngoài, dĩ nhiên cũng có người đến gây sự.

Người ta trách móc người thân tại sao lại đi đánh bạc, rồi lại một trận cãi vã, nước mắt và máu me—điều mà một omega như cậu đã quá quen thuộc.

Trong xương tủy Bạch Khởi vốn đã rất bướng bỉnh, một khi không thích nơi nào thì toàn thân đều kháng cự.

Beta đó có vẻ đã nhận ra điều này. Hôm nay hắn chẳng khác nào bị ma nhập, vậy mà lại cho người mang đến cho Bạch Khởi một cái ghế, còn đưa thêm một túi hạt dưa. Omega chỉ ngồi ngay ngắn, hoàn toàn không đụng đến mấy thứ kia.

Cậu không hiểu mấy trò này, cũng chẳng hứng thú, chỉ nghe Kỳ Hách Diễn hết lần này đến lần khác thắng Ôn Tư, thắng những người khác, Bạch Khởi chỉ thấy chán ngán.

"Cậu thực sự cũng có bản lĩnh đấy." Ôn Tư cũng không tiếp tục thử nữa, gương mặt hắn mang chút tán thưởng nhìn alpha, "Cậu có yêu cầu gì thì cứ nói. Hôm qua hình như muốn một căn nhà đúng không? Chuyện nhỏ thôi!"

"Đợi đã." – Kỳ Hách Diễn kịp thời ngăn cản Ôn Tư, alpha âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đan hai tay đặt trước người, một tư thế vô cùng thả lỏng, khóe môi khẽ nhếch – "Nhà thì chúng tôi không lấy nữa, nhưng tiền thì vẫn muốn. Hơn nữa, ông chủ Ôn, hôm qua tôi làm một chuyện lớn đấy, thật sự có chút sợ rồi."

Ôn Tư đâu phải kẻ ngốc, nghe xong liền hiểu ngụ ý của Kỳ Hách Diễn, sợ sòng bạc bên này sẽ trả thù. Beta bật cười ha hả, chỉ tay vào alpha, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: "Dễ thôi, chỉ cần mỗi lần tôi đến đây ông để tôi không bị lỗ là được, một tháng mười nghìn tinh tệ, thế nào?"

Kỳ Hách Diễn còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Khởi đã ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc. Y không ngờ Ôn Tư lại ra tay hào phóng như vậy. Bao năm qua y cũng chỉ tích góp được mấy vạn tinh tệ mà thôi.

Omega không lên tiếng, rất nhanh đã dời ánh mắt đi, lặng lẽ cúi đầu xuống. Khoản này lời quá nhiều rồi... Lời Kỳ Hách Diễn từng nói "kiếm bộn tiền", dường như ngay lúc này đã thành hiện thực.

Nhưng mà... khoản tiền này thật sự có thể nhận sao?

"Còn về phía sòng bạc, tuyệt đối sẽ không để cậu chết đâu, nếu không tức là đối đầu với tôi." Ôn Tư rất tự tin, ở khu ổ chuột này hắn vẫn có tiếng nói.

"Còn yêu cầu gì nữa không?"

Ôn Tư gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Nếu không có thì tôi đi đây."

"Ông chủ Ôn!"

Kỳ Hách Diễn đột nhiên đứng bật dậy, Bạch Khởi cũng theo đó ngẩng đầu. Y nắm chặt tay, trong lòng không hiểu sao lại bắt đầu lo lắng.

Ánh mắt alpha quét đến vẻ mặt của Bạch Khởi, bất chợt cảm thấy tim bị siết lại. Lời định nói ra lại bị nuốt ngược trở vào, hắn chỉ cười khẽ: "Không có gì, ngài đi đi."

Ôn Tư liếc hắn một cái rồi bước đi.

"Kỳ Hách Diễn."

Bạch Khởi đứng dậy đi tới bên alpha, từ nãy tới giờ chân mày y chưa từng giãn ra: "Đi thôi."

"Đợi lâu rồi."

Kỳ Hách Diễn nhẹ nhàng bóp vai Bạch Khởi, lực rất nhẹ, như chỉ muốn xoa dịu cảm xúc đối phương.

Alpha nghĩ rằng nếu Ôn Tư đã đi rồi, vậy buổi chiều có thể dẫn Bạch Khởi đi mua vài bộ quần áo, mùa đông sắp đến rồi, hai người họ chẳng có mấy đồ ấm để mặc. Nhưng đời đâu như ý, vừa ra khỏi cửa đã bị gọi lại—

Bạch Khởi quay đầu nhìn, là một người đàn ông chống gậy. Omega nhìn một lúc mới nhận ra đó là người phụ trách sòng bạc. Ông ta tới gây khó dễ cho Kỳ Hách Diễn sao?

Y lập tức túm lấy vạt áo của Kỳ Hách Diễn, nghĩ bụng nếu đối phương có ý xấu, thì sẽ kéo hắn bỏ chạy. Một người què chắc không chạy nhanh bằng họ đâu nhỉ.

Kỳ Hách Diễn cũng cảnh giác hơn, hắn cười gượng một cái: "Xin chào, có chuyện gì sao?"

"Đừng căng thẳng." – Người đàn ông cười híp mắt, từng bước tiến lại gần họ – "Tôi là người phụ trách sòng bạc này, muốn nói chuyện riêng với cậu một chút được không?"

Alpha chưa vội trả lời, nhưng Bạch Khởi thì hơi cuống. Y kéo mạnh áo Kỳ Hách Diễn, nếu đây là người xấu thì phải làm sao?

Một tên chuyên đi lừa gạt người khác thì sao?

"Yên tâm đi, tôi đến để bàn điều kiện với cậu."

Thái độ người đàn ông rất tốt, Kỳ Hách Diễn suy nghĩ hồi lâu rồi cũng đồng ý. Alpha quay lại giải thích với omega: "Em về trước đi, xử lý xong bên này anh sẽ nói rõ với em, được chứ?"

Bạch Khởi chần chừ một lúc, y mím môi, đôi môi khô khốc nứt nẻ. Omega hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại: "Được."

"Anh cứ làm việc đi."

Bạch Khởi không đợi Kỳ Hách Diễn trả lời, liền xoay người rời đi, không hề lưu luyến. Nếu ở đây chỉ là phí thời gian, thà y đi tìm việc giúp bà thím còn hơn, hơn nữa hôm nay còn phải mua vài món đồ nữa.

"Thím ơi." – Bạch Khởi gõ cửa, chẳng bao lâu sau bà thím đã ra mở. Nhìn thấy y thì nhướng mày, chưa để omega mở lời đã nói trước: "Giờ này rồi, không còn việc gì nữa."

"Thằng alpha nhỏ của cháu đâu, không ở cùng à?"

Bạch Khởi nhíu mày, phản bác: "Anh ấy không phải alpha của cháu, bọn cháu chỉ là bạn thôi."

"Bạn bè à." – Bà thím như nghe thấy chuyện cười. Bà sống từng ấy năm, lần đầu thấy Bạch Khởi ngây thơ như thế. Hôm nay tâm trạng tốt, nên nói thêm vài câu: "Thằng alpha đó hôm qua làm chuyện lớn ở sòng bạc đấy, nổi tiếng lắm. Cháu có giấu được ai, cũng không giấu được thím. Nó không phải người ở đây."

Bạch Khởi cúi đầu không nói, hai tay không ngừng đan chặt, đó là biểu hiện của omega khi lo lắng.

Bà liếc y một cái: "Giờ cháu không thích nó, nhưng không chắc sau này không nảy sinh tình cảm. Thằng đó nhìn không đơn giản đâu, trông như sẽ ăn cháu gọn gàng đấy. Bạch Khởi, cháu với nó là hai thế giới khác nhau, nếu sa vào nó rồi thì cả đời cháu coi như xong."

"Nó khác cháu mà."

"Khác cái gì? Đều là đàn ông cả." – Giọng Bạch Khởi không chắc chắn, y đương nhiên biết sự khác biệt giữa mình và Kỳ Hách Diễn. Alpha và y... đúng là hai thế giới khác nhau.

"Đàn ông thì sao, đàn ông nào mà chẳng biết lừa người. Nó là alpha, còn cháu là omega, cháu kiềm được nó à?"

Giọng bà thím dịu lại: "Thím cũng xem cháu lớn lên mà, nên phải nhắc một câu: đừng đắm chìm vào, kẻo không thoát ra nổi đâu."

Omega trầm mặc một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn bà: "Sau này anh ấy sẽ rời đi, cháu với anh ấy sẽ không ở bên nhau đâu, thím yên tâm."

"Có những lời không nên nói chắc chắn quá." – Bà xoa đầu Bạch Khởi, giọng chậm rãi trở nên ôn hòa – "Đàn ông có tiền, có quyền là dễ phản bội người khác nhất. Cháu chỉ có thể tin bản thân mình, hiểu không?"

"Cháu..." – Bạch Khởi ngập ngừng vài giây rồi gật đầu, mỉm cười với bà – "Cháu hiểu rồi."

"Được rồi, nói với cháu nhiều thế, thím cũng mệt rồi, cháu đi đi." – Bà dứt lời thì đóng cửa. Bạch Khởi chớp mắt, hít sâu một hơi rồi rảo bước. Bà thím từng có một đứa con, trước kia y cũng gặp qua, chỉ là sau này bệnh nặng đã cướp đi sinh mạng của đứa trẻ đó...

Omega thường hay nghĩ, nếu mình cũng có cha mẹ thương yêu, có lẽ sẽ không phải vất vả như thế này, chuyện gì cũng phải suy nghĩ, quá mệt mỏi.

Giống như hôm nay vậy, y tiếp xúc với một lĩnh vực không thuộc về mình. Bạch Khởi không thấy mình ngu ngốc, y biết làm ruộng, biết tự tay làm đồ, có thể nuôi sống bản thân. Nhưng cảm giác bất lực vẫn cứ vây lấy y, đau đớn và khó chịu vô cùng.

Kỳ Hách Diễn không giống người y hay gặp. Tất cả mọi người như xoay quanh hắn. Omega không thích cảm giác bị mất kiểm soát, cũng không thích bị người khác kiểm soát.

Còn về thích ư... y có thể thích một người sao?

Nhưng y còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian phía trước, có cần phải lãng phí vào một người khác không?

"Đáng tiếc quá, thật sự quá đáng tiếc..."

Vừa lẩm bẩm, Bạch Khởi vừa gõ cửa một phòng khám khác. Người bên trong không cho y vào. Omega khẽ nói: "Thuốc ức chế."

Người mở cửa là một người đàn ông gầy gò, cười với Bạch Khởi: "Nghe nói đàn ông của cậu có tiền đồ rồi, cậu..."

"Anh nói nhiều quá đấy." – Giọng Bạch Khởi bỗng trở nên lạnh lùng. Y mím môi, ánh mắt không thân thiện nhìn người kia – "Cha anh đâu?"

"Ông ấy có việc, hôm nay tôi phụ trách." – Bị dọa một trận, người kia không dám nói nhiều, lủi đi lấy thuốc cho y. Tuy yếu đuối với người mạnh, nhưng vẫn ngấm ngầm giở trò với kẻ yếu.

Hắn mang ra một loại thuốc ức chế khác, tiện tay thêm một hộp thuốc khác: "Giá cũ, lấy đi."

Bạch Khởi cúi đầu liếc qua, tâm trạng không tốt, cũng không muốn tốn thời gian với hắn: "Sao trông không giống loại tôi hay dùng?"

Gã đàn ông bực dọc nhét vào tay y: "Bao bì thuốc hay thay đổi lắm, cậu lấy hay không?"

"Lấy."

Bạch Khởi bắt đầu lấy tiền ra, nhưng trong lúc đếm, lại nhìn thấy trong đống thuốc có một hộp khác thường. Y không biết đọc nhiều, chỉ nhận ra chữ "Thai". Omega nhíu mày: "Cái này là gì?"

"Thuốc tránh thai." – Gã nói như chuyện đương nhiên, còn chìa tay ra – "Tặng cậu đấy."

"Tặng tôi cái này làm gì?" – Bạch Khởi sợ tới mức đổi cả giọng – "Tôi không cần cái này!"

"Đưa là nhận, đừng có kén cá chọn canh. Tặng miễn phí, hiểu chưa?"

Nói xong, hắn liền đóng sập cửa lại, quay người đắc ý, mặc vợ nhìn bằng ánh mắt không đồng tình cũng chỉ nói: "Nó có alpha rồi, có chuyện gì xảy ra thì sao? Tôi còn cho nó thuốc tránh thai cơ mà."

"Còn nữa, nấu cơm chưa? Mau đi đi."

Người phụ nữ không nói gì, lặng lẽ vào bếp.

Gã đàn ông giở trò, Bạch Khởi hoàn toàn không hay biết. Y chỉ cất kỹ thuốc và thuốc ức chế, mặt đầy không vui quay về nhà.

Không ai để ý, trong tay Bạch Khởi là một hộp thuốc đã hết hạn—

Thuốc tránh thai.

Bình Luận (0)
Comment