Tư thế cầu xin của Kỷ Hách Diễn luôn rất thấp kém, đôi khi Bạch Khởi cảm thấy anh ta chẳng giống một Alpha trưởng thành, mà giống như một đứa trẻ hơn.
"Anh có cầu xin em thì cũng vô ích thôi, em không phải thần tiên, anh chuyện gì cũng đến cầu em, em chuyện gì cũng phải đồng ý sao?"
Bạch Khởi bị Kỷ Hách Diễn nắm mặt, cậu cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Thả em ra."
"Anh đã khiến em không vui rồi." Kỷ Hách Diễn lại nắm lấy tay Bạch Khởi, tay anh to hơn Omega khá nhiều, dễ dàng bao lấy bàn tay người trong lòng. Tay Bạch Khởi rất lạnh, như thể dù có ủ mãi cũng không ấm lên được.
Bạch Khởi quay đầu đi, cụp mắt xuống, thả lỏng cơ thể, trong giọng nói mang theo chút mệt mỏi: "Em đã nói rồi, em không giận. Em giận cái gì được chứ? Anh không nhớ thì thôi, con đường của anh liên quan gì đến em, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chia tay."
"Kỷ Hách Diễn, em giống như một ông chủ nhà, còn anh chỉ là khách trọ, em cho anh chỗ ở, anh trả tiền thuê. Quan hệ giữa chúng ta, chỉ đến thế thôi."
Chỉ đến thế thôi—
Những lời đó khiến đầu óc Kỷ Hách Diễn như nổ tung. Anh muốn phản bác, nhưng lại không biết phải nói từ đâu: "Bạch Khởi, chúng ta... sao lại là loại quan hệ như vậy? Em chẳng phải nói chúng ta là bạn bè sao?"
Alpha xoay người Bạch Khởi lại, để hai người đối diện nhau, rồi ôm lấy eo cậu, sợ rằng cậu sẽ chạy mất: "Chúng ta là bạn bè."
"Chúng ta không phải!"
Bạch Khởi bất ngờ lớn tiếng, cậu dùng hai tay đẩy Kỷ Hách Diễn ra, hơi thở run rẩy: "Chúng ta không phải..."
"Người ngoài không tin đâu, họ nói chúng ta là người yêu. Anh nổi tiếng rồi, Kỷ Hách Diễn, anh nổi tiếng rồi! Ai cũng biết anh đã dây dưa với Ôn Tư giàu có kia. Em không cấm anh kiếm tiền, hôm đi đào mỏ, anh từng nói 'kiếm thật nhiều tiền'. Giờ thì đúng là kiếm được thật nhiều rồi."
"Một tháng mười ngàn, em tích cóp bao nhiêu năm mới được vài vạn tinh tệ, giờ ai nhìn thấy em cũng nói em có bạn trai tốt, nói em Bạch Khởi bám được người giỏi." Bạch Khởi hít một hơi sâu, cố nén lại, nhưng rồi vẫn đấm một cú vào mặt Kỷ Hách Diễn, sau đó mạnh mẽ đẩy anh ra: "Em không muốn trở thành phụ thuộc của ai hết."
"Anh có năng lực, sau khi anh hồi phục ký ức thì càng có năng lực hơn." Omega th* d*c, mắt đỏ hoe: "Để trở thành người yêu, trước hết phải có tình cảm. Mà để có tình cảm thì phải tôn trọng lẫn nhau. Nhưng chúng ta không có. Em không yêu anh, Kỷ Hách Diễn, em không yêu anh!"
"Ngay cả làm bạn anh còn không làm được, còn gây phiền phức cho em..." Bạch Khởi nói tới đây thì quay mặt đi: "Em chẳng có mấy người bạn, vì nghèo và thường xuyên bị bắt nạt, nhưng em từng thấy người khác làm bạn với nhau, bạn bè không như thế, không cãi nhau mỗi ngày, càng không làm nhau đau lòng, đúng không?"
Cú đấm đó của Bạch Khởi không hề nhẹ, mặt Kỷ Hách Diễn rát bỏng, không cần soi gương cũng biết đã sưng lên. Alpha không màng vết thương của mình, ánh mắt chỉ dán chặt vào Omega, anh không ngờ một quyết định của mình lại dẫn đến kết cục như vậy.
Ngay cả bạn cũng không thể làm được nữa, ngay cả yêu thích cũng không còn?
"Bạch Khởi, anh sai rồi. Anh phải làm sao thì em mới tha thứ cho anh?"
Kỷ Hách Diễn thật sự đã hết cách, anh cẩn thận nắm lấy tay Bạch Khởi, từ từ quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Omega: "Làm ơn, nói cho anh biết đi."
"Thời gian chúng ta quen nhau không dài... mà cũng sẽ chẳng có tương lai."
Cho nên nói yêu sau thời gian dài tiếp xúc chẳng qua là chuyện cười. Họ không thể ở bên nhau lâu, Kỷ Hách Diễn chỉ là tạm thời mất trí nhớ, chứ không phải mãi mãi.
"Bạch Khởi."
Kỷ Hách Diễn đặt trán lên mu bàn tay của Bạch Khởi, giọng nói tha thiết: "Anh có tiền rồi, chúng ta đi mua quần áo đi."
"Mặc đồ mới, để đón—"
"Mùa đông năm nay."
...
Cãi nhau không thể giải quyết được mâu thuẫn, Bạch Khởi hiểu rõ điều đó. Nhưng cậu không muốn phí sức cãi nhau với Kỷ Hách Diễn nữa. Từ lúc quay về từ nhà A Ma, cậu đã quyết tâm không muốn có thêm bất kỳ sự ràng buộc sâu sắc nào với Alpha này nữa. Họ chỉ là những người khách qua đường trong đời nhau.
Dừng lại đúng lúc là được rồi...
Bạch Khởi cũng không rõ sao mình lại đi mua quần áo cùng Kỷ Hách Diễn nữa. Alpha muốn đưa toàn bộ tiền cho Omega, nhưng cậu không vội nhận, chỉ bảo anh cất tạm trong người.
Sau đó Kỷ Hách Diễn dứt khoát nhét hơn nửa số tiền vào chỗ Bạch Khởi giấu tiền, không cho Omega từ chối.
"Nghe nói mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước, anh thấy ở nhà không có nhiều quần áo ấm. Giờ có tiền rồi, mua vài cái mặc cho ấm."
Kỷ Hách Diễn không cho Bạch Khởi cơ hội nói, anh sợ Omega lại nói mấy câu như cắt đứt quan hệ gì đó. Đầu óc Alpha bối rối, chuyện này với anh rất phức tạp.
Nếu có cách đơn giản để giải quyết vấn đề, thì anh chỉ muốn nhốt Bạch Khởi lại trong nhà.
"Em có quần áo ấm mà." Bạch Khởi khẽ phản bác, nhưng cũng không từ chối chuyện ra ngoài.
Đúng như Bạch Khởi nói, Kỷ Hách Diễn đã bị rất nhiều người biết đến. Khu ổ chuột không nhỏ, nhưng tin tức lại lan rất nhanh. Trên đường, ánh mắt của người đi đường liên tục đổ dồn về phía họ, khiến Bạch Khởi thấy toàn thân khó chịu.
Kỷ Hách Diễn cũng bực bội. Anh có thể rất nhạy cảm nhận ra tâm trạng của Bạch Khởi thay đổi, đặc biệt là hai ngày nay, pheromone của Omega luôn nặng trĩu .
Alpha lập tức dừng bước, anh quay đầu nhìn sang, chẳng thèm quan tâm là người hay ma: "Nhìn cái gì? Trên mặt tôi nở hoa à mà nhìn chằm chằm vậy? Suốt ngày rảnh rỗi thì đi nhảy sông cho rồi."
"Còn mấy người nữa, không có nhà à mà phải đi xin ăn ngoài đường? Nhìn tôi chằm chằm muốn tôi cho tiền chắc?"
Nói xong, Kỳ Hách Diễn liền kéo Bạch Khởi rời đi. Omega vốn đã chuẩn bị sẵn lời nói đều chưa kịp dùng, bị lời nói của alpha làm cho sửng sốt—thì ra... Kỳ Hách Diễn cũng có chút sát thương. Chẳng qua là vì anh quá có giáo dưỡng, một chữ th* t*c cũng không dùng.
Bạch Khởi không phải là người dễ bắt nạt, cậu vốn định xông lên rồi.
"Anh cũng biết mắng người đấy, tôi cứ tưởng anh là khúc gỗ chứ."
Bạch Khởi lẩm bẩm: "Bình thường nói chuyện với anh, đi đi lại lại cũng chỉ có mấy câu, vừa vụng lời vừa ngốc, anh đúng là đồ ngốc."
"Ừ, tôi là đồ ngốc."
Kỳ Hách Diễn thừa nhận mình ngốc, anh định đưa tay ra khều vào lòng bàn tay của Bạch Khởi như trẻ con, nhưng omega vừa cảm nhận được liền tránh đi. Bạch Khởi liếc alpha bằng khóe mắt, không mấy hài lòng với hành động này: "Đừng... chạm vào tôi!"
"Nghe rõ chưa?"
Bạch Khởi thậm chí muốn túm tai Kỳ Hách Diễn, hét lớn một tiếng: "Nghe rõ chưa, nghe rõ chưa!"
"Được được, không chạm." Kỳ Hách Diễn siết nhẹ các ngón tay, nụ cười hơi gượng gạo: "Mặt tôi đau."
Má trái anh sưng lên, còn tím bầm, chắc là do vụ trước bị người ta đánh, đám người kia nhìn thấy cũng vì lý do đó mà đoán lung tung, sợ là tưởng bị Ôn Tư đánh. Nhưng Kỳ Hách Diễn không quan tâm, Bạch Khởi còn có cảm xúc với anh, chứng tỏ vẫn chưa bỏ rơi anh.
Anh không muốn omega rời xa mình.
"Này——"
"Tay em có đau không?"
Kỳ Hách Diễn cắt ngang lời Bạch Khởi, tim alpha chợt thắt lại: "Tôi không cố ý, tôi..."
Omega nhíu mày, bước chân chậm lại, nhìn chằm chằm Kỳ Hách Diễn vài giây, mãi sau mới quay đầu đi, giọng có chút ngượng ngập:
"Không đau đâu."