Bạch Khởi không hiểu Kỷ Hách Diễn đang nói gì. Lẽ nào pheromone của cậu lại rò rỉ lần nữa?
Omega đưa tay ra sờ sau cổ, ánh mắt không chắc chắn: "Pheromone của em..."
"Mặc đồ vào đã."
Kỷ Hách Diễn cúi đầu, nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Hắn không hề nhẹ tay, tiếng "rầm" như muốn phá vỡ cánh cửa cũ kỹ. Bạch Khởi giật nảy mình, vội vàng mặc quần áo vào, đứng tại chỗ cảm nhận mùi trong không khí—không có pheromone của cậu.
Cậu cúi người, hít sâu vài cái—thật sự không có. Cậu vẫn kiểm soát được pheromone của mình, chắc chắn không có chuyện như Kỷ Hách Diễn nói.
Lẽ nào hắn bịa ra?
Bạch Khởi nghĩ mãi không ra lý do. Cậu bước đến mở cửa, thấy Kỷ Hách Diễn đang ngồi xổm một bên, để gió biển thổi qua mặt, vẻ mặt khó đoán. Omega thở dài: "Anh đang làm gì vậy?"
"Bình tĩnh lại." Kỷ Hách Diễn không giấu diếm, ngẩng đầu nhìn cậu: "Tôi..."
"Tôi hiểu rồi."
Bạch Khởi cũng không biết sao mình lại nghĩ đến chuyện đó, mặt cậu hơi nóng lên, giơ tay quạt quạt: "Cái đó... anh vào rửa mặt đi, tôi đợi bên ngoài."
"Tôi chưa đun nước."
Hơi thở Kỷ Hách Diễn dồn dập, tuy hai người đứng cách nhau nhưng mỗi nhịp thở của hắn Bạch Khởi đều nghe rõ. Omega cảm nhận được khí tức của alpha tiến đến gần, liền lùi dần về phía sau: "Tránh xa tôi ra."
"Tôi muốn ôm em, được không?"
Alpha dừng lại, ánh mắt tha thiết nhìn Bạch Khởi: "Pheromone của em... thật thơm."
"Tôi không hề phát pheromone." Bạch Khởi chắc chắn. Nhưng cậu còn chưa kịp nói thêm thì lập tức ngửi thấy mùi chanh lẫn trong không khí.
Đó là... pheromone của Kỷ Hách Diễn.
Kỷ Hách Diễn cũng nhận ra sự thay đổi sắc mặt của cậu, hắn mỉm cười bất đắc dĩ: "Tôi cũng không phát pheromone."
Bạch Khởi quay đầu, ngồi phịch xuống giường: "Là do độ phù hợp quá cao à?"
"Đúng vậy."
"Vậy tôi phải làm sao?"
Bạch Khởi thật sự không hiểu. Pheromone của họ lại vô thức rò rỉ, hành vi này giữa AO chẳng khác gì đang v* v*n lẫn nhau.
Kỷ Hách Diễn khẽ cười, nhắm mắt lại. Rõ ràng hắn mặc rất mỏng, nhưng cơ thể lại như bốc lửa, thậm chí chỗ nào đó không thể che giấu nổi phản ứng.
Omega nhìn hắn vài giây, bỗng lấy tay che tuyến thể. Alpha cảm thấy ý thức như bị kéo căng, Bạch Khởi trước mặt hắn chẳng khác nào thuốc k*ch d*c, dẫn dụ hắn phạm phải đại tội.
"Bạch Khởi."
Alpha từ từ lùi về sau, tuyến thể của hắn đập dồn dập rõ ràng, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng rõ ràng đang bị kích động. Thì ra đây là sức hút của độ phù hợp cao sao?
Omega cuối cùng cũng bị ảnh hưởng, hơi thở nặng nề hơn, thậm chí vì ngột ngạt mà ho khan. Cậu co người lại trên giường, nhưng ánh mắt nhìn về phía Kỷ Hách Diễn lại không mang chút d*c v*ng nào: "Chúng ta đúng là rất phù hợp để ở bên nhau."
Bạch Khởi ngửa đầu, cúi xuống nhìn phần cơ thể đau đớn, nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Anh thấy sao?"
Kỷ Hách Diễn hít sâu một hơi, trầm giọng lẩm bẩm: "Nhưng chúng ta không thể như thế này..."
"Vậy anh phải ra ngoài."
Alpha lập tức ngẩng đầu lên, như muốn xác nhận lời của Bạch Khởi. Omega bật cười nhẹ: "Ra ngoài đi."
Giọng nhẹ nhàng nhưng không thể phản bác.
Kỷ Hách Diễn không thể phản kháng. Hắn siết chặt tay, bước chân chậm rãi nhưng cuối cùng vẫn ra ngoài và đóng cửa lại.
Bạch Khởi cũng xuống giường, mang giày đi đến trước cửa, gọi nhỏ: "Kỷ Hách Diễn."
"Ừ?" Kỷ Hách Diễn vẫn chưa đi xa, hắn ngồi ngoài cửa, xung quanh không có ai, chỉ có tiếng gió biển thổi vù vù: "Sao thế?"
"Anh lạnh không?" Bạch Khởi chậm rãi ngồi xuống, tựa lưng vào cửa, kéo quần xuống. Omega nhắm mắt lại: "Tôi muốn pheromone của anh."
Cậu cũng nghiện pheromone của Kỷ Hách Diễn. Sự ràng buộc giữa alpha và omega thật sâu đậm: "Kỷ Hách Diễn..."
Bạch Khởi lại gọi một tiếng, hơi thở hỗn loạn, nhịp tim rối loạn: "Anh biết tôi đang làm gì."
Kỷ Hách Diễn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó trong lời nói mập mờ của cậu, hắn xoay người, quỳ xuống đất, một tay chống cửa: "Bạch Khởi, em đang làm gì?"
"Tôi đang phát điên, cảm giác như đầu mình sắp nổ tung." Bạch Khởi toàn thân run rẩy, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Tại sao lại thế này?"
"Người ta nói omega sinh ra là để phục tùng alpha, nhưng Kỷ Hách Diễn, anh không chạm vào được tôi. Tôi đã đuổi anh đi rồi."
Giọng Bạch Khởi không giấu được tiếng khóc. Kỷ Hách Diễn đập mạnh vào cửa, cổ hắn nổi gân xanh, trời rõ lạnh mà cả hai đều đẫm mồ hôi. Một bức tường ngăn cách, nhưng dường như không tồn tại.
"Tôi phục tùng em." Kỷ Hách Diễn bấu lấy cánh cửa, đập mạnh xuống, tiếng thình thịch vang lên nhưng lại chẳng thể dọa nổi omega đang co mình lại. Bạch Khởi ngửa đầu, tóc ướt mồ hôi—
Chân cậu trắng bóc, dù gầy nhưng vẫn thấy rõ dấu vết rèn luyện. Đôi chân omega run lẩy bẩy, mùi chanh và đàn hương quấn lấy nhau như những lưỡi dao đâm vào tuyến thể. Bạch Khởi muốn đứng lên, tay dính dấp, nhưng giây sau đã quỳ sụp xuống đất.
Cậu rên khẽ một tiếng, hai tay chống đất, ngực phập phồng dữ dội. Omega chớp mắt, cố kéo quần lên một chút, ít nhất... che được là ổn...
"Kỷ Hách Diễn."
"Ừ."
Cả người Kỷ Hách Diễn đỏ bừng, thấy Bạch Khởi không nói gì liền thử mở cửa bước vào, vừa vào đã thấy omega đang co lại dưới đất. Alpha sững người, giọng khàn khàn: "Bạch Khởi."
"Lạnh à?"
Alpha dường như chẳng biết ngượng là gì, hắn đóng cửa lại, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, Bạch Khởi liếc mắt liền quay đầu đi. Đến khi cậu định đứng dậy thì Kỷ Hách Diễn đã bước lại gần.
"Em trắng thật đấy."
"Tôi cũng thấy vậy."
Bạch Khởi gần như được ôm dậy, người không còn chút sức, đang định đẩy hắn ra thì tay đã dính nước. Kỷ Hách Diễn... cứ thế nhìn cậu, để lại dấu vết alpha lên người Bạch Khởi.
Omega mở to mắt, một tay vịn vai hắn, cúi đầu xuống nhìn: "Anh sắp đến kỳ mẫn cảm à?"
"Không."
"Còn kỳ ph*t t*nh thì sao?"
Kỷ Hách Diễn dìu Bạch Khởi lùi lại, cơ thể hắn cũng khẽ run: "Khi nào?"
"Khi nào——"
Bạch Khởi ngã xuống giường, dùng chân đẩy vào bụng Kỷ Hách Diễn không cho hắn lại gần. Cậu nghiêng đầu, nhẹ giọng:
"Chắc là mấy hôm nữa thôi."