"Chán quá đi mất."
Bạch Khởi nằm dài trên giường, cả người lười biếng uể oải, ánh mắt dừng lại trên một bộ phim đang chiếu.
Hai người bọn họ không thể ra ngoài, chỉ có thể tìm chút gì đó để xem trên TV. Trước đây Bạch Khởi chưa từng xem, chỉ từng lướt qua mấy lần ở nhà mẹ nuôi, nhưng phần lớn toàn là những tình tiết sến súa, khiến một Omega như cậu không thể nào chấp nhận nổi.
Ví dụ như mấy phim kiểu Omega mang thai rồi bỏ trốn chẳng hạn, thật sự quá đáng sợ.
Hôm nay tìm đại một bộ phim kinh dị, ban đầu Bạch Khởi còn có chút hứng thú, nhưng xem càng lâu càng thấy nhàm, còn Kỳ Hách Diễn thì từ đầu đã chẳng mấy hứng thú.
Omega bất ngờ bật dậy, nghiêng người dựa vào Kỳ Hách Diễn: "Trời tối rồi, chúng ta vẫn chưa thể ra ngoài sao?"
"Hắn là người xấu."
"Tôi đương nhiên biết hắn là người xấu rồi." Bạch Khởi nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng bực bội, xung quanh toàn là người giám sát cậu, mà điều Omega ghét nhất chính là bị người khác quản thúc.
Cậu là người tự do mà.
Kỳ Hách Diễn còn định nói thêm vài lời an ủi, nhưng chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã bị mở ra, Ôn Tư cuối cùng cũng trở lại.
"Cậu đi với tôi." Ôn Tư chỉ vào Kỳ Hách Diễn, sắc mặt hắn không tốt, giọng nói cũng mang theo sự cáu kỉnh, Alpha và Omega liếc mắt nhìn nhau nhưng không ai nói gì.
"Được."
Kỳ Hách Diễn đứng dậy đi theo Ôn Tư ra ngoài, trước khi cửa đóng lại, Alpha quay đầu nhìn Bạch Khởi một cái, Omega sắc mặt lạnh hẳn đi, cũng không còn nằm trên giường nữa mà ngồi dậy.
Không ai biết sau khi Kỳ Hách Diễn rời đi thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Thật ra Bạch Khởi hơi căng thẳng, nơi này đối với cậu là một thế giới hoàn toàn mới, cậu siết chặt bàn tay, chăm chú dán mắt vào màn hình. Trong bộ phim này, đến cuối cùng tất cả kẻ xấu đều chết, ma quỷ cũng không bắt được, còn nhân vật chính thì kẻ chết, người phát điên. Omega mím chặt môi, cảm thấy cái kết này thật quá bi thảm.
Không biết bao giờ Kỳ Hách Diễn mới về, cậu lại tìm một bộ phim tình cảm để xem. Điều Bạch Khởi không ngờ tới là ngay đầu phim, hai nhân vật chính đã hôn nhau. Nhìn chẳng lãng mạn tí nào, ngược lại còn khiến Bạch Khởi thấy phản cảm.
Kỳ Hách Diễn chưa từng hôn cậu như thế. Từ sau kỳ ph*t t*nh lần trước, hai người họ cũng không làm chuyện đó nữa, Alpha thỉnh thoảng chỉ hôn nhẹ cậu, nhưng Omega không quen lắm, vì vậy số lần hôn nhau cũng rất ít.
Nhưng Bạch Khởi cũng không thấy phản cảm.
Kỳ Hách Diễn dường như đã hòa vào cuộc sống của cậu, lần trước hai người còn cùng nhau chọn giường. Omega cũng chẳng nghĩ tới chuyện mua hai cái giường, Alpha cũng không nhắc tới, tựa như cuộc tranh cãi trước kia đã lặng lẽ bị thời gian vùi lấp.
Bạch Khởi co chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối, gương mặt vùi trong khuỷu tay, chỉ còn đôi mắt lộ ra ngoài. Sắp đến Tết rồi, cậu cũng sắp hai mươi tuổi.
Vẫn chưa biết năm nay Kỳ Hách Diễn bao nhiêu tuổi, chắc là lớn hơn cậu một chút.
Cậu nên gọi là "anh" sao?
Bạch Khởi suy nghĩ rối bời, vừa phải lắng nghe tiếng động bên ngoài, vừa miên man suy nghĩ đủ thứ, nhưng cho dù tâm trí có lạc đi đâu, cuối cùng vẫn quay lại với chuyện của cậu và Kỳ Hách Diễn.
Bộ phim tình cảm kia Bạch Khởi chẳng xem vào được, nhưng cũng không tắt đi, cứ để đó làm tiếng nền, mãi đến gần cuối phim mới định tắt.
"Bao giờ mới quay về đây..."
Bạch Khởi dùng điều khiển tắt phim đi, ban đầu cậu còn không biết cái này dùng thế nào, là do Kỳ Hách Diễn lần mò ra.
Omega lầm bầm, vừa đặt điều khiển xuống thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Omega lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn sang.
Ai?
"Kỳ Hách Diễn!" Ánh mắt Bạch Khởi lập tức thay đổi, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm. "Anh về rồi."
Omega vẫn đeo khẩu trang, giọng nói có chút bị nghẹn, nhưng Kỳ Hách Diễn vẫn nghe ra được sự thay đổi trong giọng cậu. Alpha khóa trái cửa, khẽ cười: "Chờ anh lâu rồi đúng không?"
"Ừm."
Bạch Khởi gật đầu, ngẩng đầu nhìn Kỳ Hách Diễn, trong mắt đầy vẻ tò mò, cậu hạ giọng hỏi: "Hắn có bắt nạt anh không?"
"Không."
Kỳ Hách Diễn trông có chút mệt mỏi, anh đơn giản kể qua một chút, Ôn Tư nói ngày mai cần làm gì, sau đó dẫn bọn họ đi làm thủ tục qua loa, phần còn lại là bài thuyết trình dài lê thê của Beta nọ. Chức không to, nhưng ham thể hiện.
"Anh đi tắm cái đã."
Kỳ Hách Diễn xoa đầu Bạch Khởi, ánh mắt cong cong, khóe miệng mang theo ý cười: "Có phải lo cho anh lắm không?"
Bạch Khởi nhíu mày: "Tất nhiên rồi, anh nói vậy nghe kỳ quá."
"Em lo cho anh chứng tỏ trong lòng em có anh." Kỳ Hách Diễn tỏ vẻ như nắm được chân tướng, chắc nịch nói: "Em nhất định là đang dần thích anh rồi."
Bạch Khởi nhướng mày, "À..." cậu khẽ hừ một tiếng, "Nếu em không thích anh thì sao?"
Alpha bật cười khẽ một tiếng, anh cởi áo khoác ngoài, quỳ xuống trước mặt Bạch Khởi, nói: "Thì anh làm ma cũng phải bám lấy em."
Omega khẽ cười không thành tiếng, không trả lời câu hỏi đó, mà Alpha cũng không ép. Anh quay người vào phòng tắm tắm nước nóng.
Đợi đến khi Kỳ Hách Diễn tắm xong đi ra thì Bạch Khởi gần như đã ngủ, Alpha đã tháo khẩu trang xuống, nhìn Omega co ro trên giường mà lòng mềm nhũn, anh bước lại nhẹ nhàng gọi người dậy: "Dậy tắm đi, anh chỉ em cách dùng."
Bạch Khởi rên một tiếng: "Không tắm được không?"
"Thế thì thành Omega dơ dáy mất."
Kỳ Hách Diễn không cho Bạch Khởi cơ hội từ chối, bế thẳng người vào phòng tắm. Alpha không có ý định làm gì Bạch Khởi, dù trong đầu đã nhiều lần tưởng tượng cảnh đè Omega xuống giường đến mức đối phương mất kiểm soát, nhưng nếu Bạch Khởi không đồng ý thì anh sẽ không ép.
"Nhấn nút này một cái là được."
Kỳ Hách Diễn xoa mặt Bạch Khởi, dịu giọng nói: "Trong này không có camera, anh kiểm tra rồi. Em cứ yên tâm mà tắm, anh đợi ở ngoài, có chuyện gì cứ gọi anh, nghe chưa?"
"Ừm."
Bạch Khởi dụi mặt vào tay Kỳ Hách Diễn, đẩy nhẹ Alpha: "Ra ngoài đi, để em thử xem."
"Được."
Kỳ Hách Diễn ngoan ngoãn đi ra, tựa vào cửa đợi Omega tắm xong. May là Bạch Khởi thông minh, không gặp khó khăn gì quá lớn.
"Buồn ngủ quá..."
Bạch Khởi mở cửa bước ra, tóc đã được sấy khô trong phòng tắm, Omega thay đồ sạch sẽ, vừa ra liền ngả người lên giường. Khi cậu lờ mờ muốn chui vào chăn thì chợt nhớ ra chuyện gì: "Kỳ Hách Diễn!"
Alpha đang thu dọn quần áo, nghe vậy cũng nhìn sang: "Sao vậy?"
"Em không đeo khẩu trang được không?"
Bạch Khởi thật lòng hỏi, giọng mang theo chút căng thẳng: "Em sợ..."
"Được."
Kỳ Hách Diễn cắt ngang lời Bạch Khởi, anh cũng không làm gì thêm, trèo lên giường nằm cạnh Omega, dịu giọng nói: "Không sao đâu, sẽ không ai bắt nạt em."
Alpha lúc này mới nhận ra Bạch Khởi đang căng thẳng đến mức nào, dù Omega ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lời nói và hành động vẫn có thể nhìn ra đôi chút.
Anh ôm Bạch Khởi vào lòng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, anh ở đây rồi."
Bạch Khởi cũng nhận ra mình có chút khác thường, cậu không kháng cự sự gần gũi của Kỳ Hách Diễn, ngược lại còn dán lại gần hơn, nhỏ giọng giải thích: "Có thể là em sợ quá rồi."
"Ừ, anh biết."
"Giường ở đây cũng mềm thật." Bạch Khởi nhắm mắt lại, hôm nay chẳng làm gì mà lại thấy mệt hơn mọi ngày, "Em chưa từng ngủ cái giường nào êm như vậy."
Kỳ Hách Diễn nghe mà sống mũi cay cay, anh dụi mặt vào tóc Bạch Khởi: "Sau này sẽ có cái còn êm hơn nữa."
"Ở đây nhiều thứ em không biết dùng." Bạch Khởi không cảm thấy mình ngu, chỉ cảm thấy mình như bị tách biệt khỏi thế giới này, khu ổ chuột và khu trung tâm đúng là hai thế giới khác nhau.
Omega nắm lấy vạt áo Kỳ Hách Diễn, giọng nhỏ lại: "Sau này nếu anh nhớ lại tất cả... nếu, em nói nếu, anh thật sự đưa em đến đây sống... thì anh có dạy em cách dùng những thứ này không?"
Bạch Khởi hôm nay trong phòng tắm đã suy nghĩ rất nhiều, cái gì cũng muốn thử, nhưng lại sợ làm hỏng.
"Có chứ." Kỳ Hách Diễn chỉ hận không thể dung hợp Bạch Khởi vào máu thịt mình, anh dịu dàng nói: "Em muốn học gì anh cũng dạy."
Bạch Khởi mở mắt, lúc đầu không nói gì, rất lâu sau mới duỗi tay nắm lấy tay Kỳ Hách Diễn, Omega cũng chính thức đáp lại Alpha trong khoảnh khắc ấy: "Em tin anh rồi."
"Nhất định đừng lừa em."
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Hách Diễn và Bạch Khởi bị gọi dậy. Hai người nhanh chóng rửa mặt rồi đi theo Ôn Tư ra ngoài.
Hôm nay beta có vẻ trầm ổn hơn nhiều, hay nói cách khác là... nặng nề hơn.
Ôn Tư lái xe đến đón họ, Bạch Khởi lần đầu tiên được ngồi loại xe bay này, khi lên xe hoàn toàn không cảm thấy rung lắc chút nào. Mắt omega sáng lên, nhưng không dám động đậy.
"Thích không?"
Kỳ Hách Diễn lặng lẽ nói với Bạch Khởi, omega liếc nhìn anh, gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu.
Cậu thích quá nhiều thứ—thích nhà, thích tiền, giờ vẫn chỉ muốn xây xong căn nhà trước đã.
Phản ứng ấy làm Kỳ Hách Diễn bật cười, anh siết tay omega lại, nhẹ nhàng lắc lắc.
So với hai người họ đang vui vẻ, những người khác đều như phủ đầy tử khí. Đặc biệt là Ôn Tư, khi thấy hai người kia lén lút nắm tay, lửa giận bốc lên, lập tức mỉa mai:
"Lần trước không phải còn nói là không phải người yêu à?"
Bạch Khởi ngẩng đầu nhìn, giọng điệu ôn hòa đáp lại:
"Anh cũng nói là 'lần trước' rồi còn gì."
Ôn Tư: "......"
Omega lại chẳng thèm để ý đến hắn, beta dù muốn nổi giận cũng đành nhịn, Ôn Tư nghiến răng, đợi xem Kỳ Hách Diễn chết rồi thì Bạch Khởi chạy đằng nào được, xem omega này còn dám nói chuyện với hắn như thế không.
So với lời lẽ độc địa của Ôn Tư, điều Kỳ Hách Diễn quan tâm hơn là Bạch Khởi đã công khai thừa nhận quan hệ giữa họ. Đôi mắt alpha run lên, xúc động siết nhẹ tay Bạch Khởi.
Bạch Khởi... cũng thích anh sao?
Omega bị động tác nhỏ của alpha làm cho ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cậu suy nghĩ một lát rồi không rút tay về, chỉ nhẹ nhàng quay đầu đi.
Thôi được rồi, trong số những thứ cậu thích... Kỳ Hách Diễn chắc cũng tính là một cái.
Chắc là tính nhỉ...