Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 35

Alpha không thấy đâu nữa.

Bạch Khởi cuối cùng cũng thừa nhận sự thật này. Một đêm tìm kiếm đã rút cạn sức lực của cậu. Omega đẩy cửa bước vào, trên bàn vẫn còn bát đũa chưa rửa, hai bộ bát đũa... Đến lúc này cậu mới nhận ra, thì ra tất cả không phải là một giấc mơ.

Cậu không cười nổi nữa, chỉ ngẩn ngơ đứng tại chỗ, tóc bị tuyết rơi dính ướt giống như bạc trắng, cả người như già đi mấy tuổi.

"Kỳ Hách Diễn..."

Tiếng gọi này chính cậu còn gần như không nghe rõ, cậu thở ra một hơi, như thể chỉ có vậy mới cảm nhận được trái tim mình vẫn đang đập. Omega từ từ bước tới, dùng nước trong ấm rửa sạch bát đũa, cậu dọn dẹp lại nhà cửa, xác nhận mọi thứ đều gọn gàng mới nằm xuống giường.

Lạnh quá, tuyết rơi xuống đất, nhưng sao cậu lại có cảm giác nó như rơi trên chính người mình, khiến cả căn nhà cũng trở nên lạnh lẽo.

Omega cuộn người lại, cơn đau bụng dưới chậm rãi kéo đến khiến toàn thân cậu đổ mồ hôi lạnh. Bạch Khởi nhắm mắt, gắt gao nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, cơn đau khiến toàn thân cậu run rẩy, có mấy khoảnh khắc cậu chẳng thể phân biệt nổi là đau ở đâu nữa.

Bạch Khởi mở mắt, trước mắt mờ mịt, bụng dưới co thắt từng cơn. Đầu ngón tay omega đều tê dại, cậu hé môi muốn nói gì đó, nhưng phát ra lại chỉ là tiếng nức nở đầy đau đớn. Đến lúc này cậu mới sững người nhận ra — cậu đang khóc.

"Tôi ghét anh chết đi được."

Bạch Khởi ôm mặt, cuối cùng không thể kiềm chế được tiếng nức nở, rồi òa khóc thành tiếng. Omega cũng không hiểu nổi, vì sao lại thành ra thế này?

Tại sao có người có thể rời đi mà không nói lời nào, thậm chí trước lúc đi còn bảo cậu đợi anh ta. Vậy phải đợi bao lâu? Một ngày, một tháng, hay một năm?

Bạch Khởi khóc đến mức toàn thân run rẩy, gần như không thể thở nổi. Cậu không biết cha mẹ mình là ai, cái tên "Bạch Khởi" cũng là do cậu tự đặt, chỉ mong những người từng bỏ rơi cậu sẽ hối hận.

Bạch Khởi, Bạch Khởi — chẳng phải chính là bị bỏ rơi sao? Thế nên omega rất ít khi khóc, cậu muốn sống để cho người ta thấy, cậu một mình vẫn có thể sống tốt, sống thật đẹp đẽ.

Nhưng mới chỉ vừa kết hôn, cậu và Kỳ Hách Diễn mới cưới nhau thôi... Ngày thứ hai sau lễ cưới, alpha của cậu đã biến mất rồi.

Hôm nay còn là đêm Giao thừa nữa, vậy mà vẫn không có ai cùng cậu đón năm mới.

Bạch Khởi khóc đến thiếp đi. Cậu không nhớ mình tỉnh dậy khi nào, chỉ biết trời đã tối. Cậu sống ở nơi hẻo lánh, đến cả âm thanh của người khác cũng không nghe thấy. Omega cảm thấy bụng dưới âm ỉ đau, ngồi trên giường hồi lâu mới thấy dễ chịu hơn một chút, rồi mới xuống giường bật đèn.

Tối hôm đó cậu chỉ ăn một miếng bánh quy nén, múc một thùng nước lạnh vì không còn sức đun nước, chỉ lau sơ người rồi lại cuộn tròn trên giường, chẳng bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Thêm một năm nữa lại qua đi trong mơ hồ như vậy. Bạch Khởi thậm chí còn không trụ nổi để thức đêm trông năm mới. Mắt cậu đau nhức, sưng đỏ vì khóc nhiều, omega cuộn người lại, cố gắng làm ấm chính mình.

"Không... Đừng lại đây!"

Bạch Khởi bỗng bật dậy từ trên giường, th* d*c kịch liệt, ánh mắt lại vô cùng mơ hồ. Bên tai omega vang lên tiếng ong ong, thị lực cũng không thể tập trung, hồi lâu sau mới lấy lại được tinh thần... thì ra là gặp ác mộng.

Nhưng cậu chẳng nhớ nổi nội dung, chỉ biết đó là một cơn ác mộng đáng sợ.

Bạch Khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, tích tụ lại rồi cũng trở nên nặng nề.

Omega mím môi, cúi đầu khẽ cười, giống như nói cho chính mình nghe, mà cũng như nói cho ai khác:

"Một mình cũng vẫn sống được."

"Bao nhiêu năm rồi cũng đã qua."

Bạch Khởi khẽ nhếch môi, nằm xuống lần nữa, nhưng không còn buồn ngủ. Cậu mở mắt nhìn vào khoảng không—

Suốt đêm không chợp mắt.

Bạch Khởi đã chấp nhận sự thật rằng Kỳ Hách Diễn đã rời đi. Người phụ trách ở sòng bạc có đến tìm cậu, nói muốn đưa tiền. Dù alpha không còn, tiền lương vẫn phải thanh toán.

Thời gian này Bạch Khởi gầy đi thấy rõ, bao nhiêu thịt mới tích được đều tiêu tan.

Omega không từ chối, cậu gửi hết số tiền đó vào ngân hàng, sau này còn phải dùng để mua đồ đạc trong nhà.

Ngôi nhà mới của cậu sắp hoàn thành, mấy hôm nay cậu đã đặt mua không ít nội thất, sau chỉ việc chuyển vào.

Bạch Khởi không thấy mình quá đau buồn, ăn uống điều độ, mọi thứ dần ổn định. Nhưng cơ thể lại mệt mỏi, omega không thể làm việc nặng nữa, cậu cho rằng có lẽ vì cảm xúc bị ảnh hưởng quá lớn, dẫn đến tổn thương. Cậu dự định sau khi mọi việc về căn nhà đều xong xuôi sẽ đi tìm việc.

Hằng ngày cậu đều canh công nhân thi công, sợ họ làm sai. Ngày qua ngày, căn nhà thuộc về riêng Bạch Khởi cũng được xây xong sớm hơn dự kiến.

Cuối cùng omega cũng có thể nở nụ cười, cậu mời người đến chuyển đồ nội thất vào, còn lịch sự phát cho mỗi người một nắm kẹo. Giờ cậu đã có tiền, cuộc sống cũng không còn khó khăn. Bạch Khởi mỉm cười rạng rỡ nhìn từng người đến rồi đi.

"A Mã."

Bạch Khởi đeo khẩu trang, đến tìm A Mã. Dì đang tính tiền công cho người khác, nghe tiếng gọi cũng không vội trả lời, mà làm xong việc trong tay rồi mới quay lại:

"Sao thế?"

Giọng omega rất nhẹ: "Con nghe nói nhà mới xây xong rồi, muốn mời người tới ăn cơm. Con chẳng quen ai cả, không biết A Mã có muốn đến không."

A Mã trầm mặc mấy giây, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, rồi khẽ thở dài:

"Đi thôi."

"Cảm ơn A Mã." Bạch Khởi nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tái nhợt, có lẽ vì trời quá lạnh, nhiệt độ cơ thể omega vốn đã thấp.

Căn nhà nhỏ của cậu không hề nhỏ, có phòng ngủ, phòng khách, còn có cả nhà bếp. Nhà vệ sinh nằm trong phòng ngủ chính, thiết kế rất phù hợp để sống một mình.

Bạch Khởi đã nấu xong cơm, vẫn để trong nồi giữ ấm. Vừa vào nhà cậu liền bưng đồ ăn ra, tháo khẩu trang xuống, hít sâu một hơi:

"Có thể không ngon lắm."

Omega ngại ngùng cười với A Mã: "Cũng tạm thôi ạ, đồ nội thất đều là con tự chọn."

A Mã nhìn một vòng, sau cùng đánh giá: "Không tệ, có được mái nhà của mình rồi."

Bạch Khởi "ừm" một tiếng, xoa mặt rồi đưa đũa cho A Mã:

"Vài hôm nữa con sẽ đến xin A Mã việc làm."

"Ta thấy con gầy đi nhiều lắm, có phải không khỏe không?" A Mã nếm thử đồ ăn, vị cũng tạm được, "Không khỏe thì phải đi khám ngay, đừng cố chịu."

Bạch Khởi gật đầu, cười nhẹ: "Dạo này thấy mệt mỏi, lại còn hay buồn nôn, chắc là bị cảm lạnh."

Vừa dứt lời, A Mã lập tức im lặng, sắc mặt beta thay đổi. Dì hạ giọng hỏi:

"Con và Kỳ Hách Diễn từng... l*m t*nh chưa?"

Omega sững người, "A?" một tiếng: "Từng rồi."

"Có dùng biện pháp tránh thai không?"

"Con đã uống thuốc tránh thai rồi." Bạch Khởi không hiểu sao dì lại hỏi chuyện này, ngơ ngác đáp, "Sao vậy ạ?"

"Ta nghi là..." A Mã nhìn Bạch Khởi, có nhiều lời không thể thốt ra, cuối cùng vẫn do dự nói tiếp: "Con mang thai rồi."

Omega không cầm chắc đũa, rơi keng một tiếng xuống bàn. Bạch Khởi không tin nổi, luống cuống dọn lại đống lộn xộn:

"Con uống thuốc rồi... con..."

Bạch Khởi bỗng nhớ ra điều gì, cậu đứng bật dậy, suýt nữa ngã xuống đất. Omega run môi:

"Loại thuốc đó là..."

Cậu lập tức chạy vào phòng ngủ, lục tìm hộp thuốc tránh thai. Làm sao cậu có thể quên, thuốc đó do con trai của lão đại phu đưa — người có thể tráo cả chất ức chế, thì việc tráo thuốc cũng đâu có gì lạ.

Bạch Khởi tìm ra hộp thuốc, tiện tay liếc qua. Như số mệnh đã định, ánh mắt omega lập tức nhìn thấy ngày sản xuất — chi tiết mà bọn họ luôn bỏ qua, cuối cùng cũng được phát hiện vào khoảnh khắc này.

Đã hết hạn.

Thuốc đã hết hạn —

Một tiếng ong vang lên trong đầu Bạch Khởi, như có sợi dây đứt phựt. Omega muốn bước ra ngoài nhưng chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất. A Mã nghe động chạy vào, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Khởi, trong lòng dì chùng xuống:

"Không sao chứ?"

"Thuốc có vấn đề." Bạch Khởi ngẩng đầu nhìn A Mã, định cười mà không hiểu sao nước mắt lại không ngừng rơi. Omega cảm thấy nực cười, cúi đầu nói:

"Con với Kỳ Hách Diễn — một người thì đang trong kỳ ph*t t*nh, một người lại vào kỳ mẫn cảm, thuốc lại hết hạn, hoàn toàn không tránh được."

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cơ thể mình lại thay đổi kỳ lạ như vậy.

Bạch Khởi càng nghĩ càng thấy buồn cười, nước mắt càng rơi dữ dội. Omega nghẹn ngào, siết chặt hộp thuốc trong tay, gần như sắp sụp đổ:

"Con mới hai mươi tuổi! Mới hai mươi thôi..."

"Anh ấy không cần con nữa, anh ấy bỏ đi rồi." Bạch Khởi được A Mã ôm vào lòng, tuyệt vọng nhìn thẳng phía trước: "Kỳ Hách Diễn bỏ chạy rồi, A Mã, chúng con mới kết hôn ngày hôm qua, ngày hôm sau con đã không tìm thấy anh ấy."

"Nếu con thực sự có thai... con phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ?"

Bạch Khởi nhắm mắt lại — không ai có thể trả lời câu hỏi này, ngay cả beta đang ôm lấy cậu cũng không.

Muốn biết có thực sự mang thai hay không, chỉ còn cách đi kiểm tra. Omega từ chối để A Mã đi cùng, cậu rất biết ơn dì vì đã an ủi cậu.

"Cảm ơn A Mã, để con đi một mình." Bạch Khởi đã điều chỉnh lại cảm xúc, cười với A Mã, còn vẫy tay: "Tuyết trơn lắm, A Mã đi đứng cẩn thận. Con đi đây."

Nói xong, omega không quay đầu lại mà rời đi. Cậu biết rõ mình muốn đến đâu — đến phòng khám để kiểm tra. Bạch Khởi không còn sức để tranh cãi hay tìm lão đại phu chất vấn. Nghe nói con trai ông ấy giờ đã ngớ ngẩn rồi, khi Bạch Khởi bước vào liền cảm thấy lão đại phu già đi không ít.

"Cháu thấy không khỏe chỗ nào?"

Lão đại phu lom khom bước vào trong, mệt mỏi hỏi: "Cảm lạnh à hay là..."

"Cháu nghi mình có thai."

Giọng Bạch Khởi nghèn nghẹn, khẩu trang và tóc mái che mất vẻ mặt cậu: "Có thể khám không ạ?"

Lão đại phu quay đầu lại, nhìn cậu thật sâu, không nói gì mà chỉ bảo cậu ngồi xuống:

"Đưa tay đây."

Omega duỗi tay ra, giọng điềm tĩnh:

"Có mang không ạ?"

Lão đại phu bắt mạch cho cậu, rất nhanh đã có kết luận:

"Ba tháng rồi, nhưng thể trạng cháu không tốt, cần điều dưỡng thêm. Ta kê thuốc nhé?"

Bạch Khởi ngẩng đầu, vẻ mặt không chút cảm xúc, chỉ hỏi:

"Phá được không ạ?"

"Gì cơ?"

Thấy ông chưa hiểu, omega từng chữ rõ ràng:

"Cháu hỏi——"

"Phá được không ạ?"

Bình Luận (0)
Comment