Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 52

Câu nói của Kỳ Hách Diễn khiến Bạch Khởi lập tức trợn tròn mắt. Omega như bị dọa sợ, cậu cứng đờ người, nằm im trong vòng tay của alpha không nhúc nhích. Mãi đến khi vào trong nhà, cậu mới lên tiếng:

"Em bé vẫn chưa ổn định."

"Anh chỉ cọ một chút thôi mà..."

"Tôi sẽ giết anh đấy." Bạch Khởi bắt đầu vùng vẫy, cậu túm lấy má Kỳ Hách Diễn, chân cũng không yên mà đạp loạn lên, cậu nghẹn một tiếng: "Tôi muốn xuống!"

Kỳ Hách Diễn không dám làm đau cậu, đành phải thả người xuống trước. Anh th* d*c: "Lúc chưa vào nhà em còn ngoan ngoãn lắm."

"Không chơi bậy, đừng có làm loạn." Bạch Khởi chỉnh lại quần áo, cau mày lườm Kỳ Hách Diễn. Omega vốn đã giận, giờ nghe Kỳ Hách Diễn dùng chiêu này đe dọa mình, trong lòng lại càng không thoải mái.

"Anh mới về đã chọc người ta khó chịu, bảo sao Dung Tự không thích anh."

Bạch Khởi vừa nói vừa lùi về sau, tựa người vào tay vịn cầu thang, ngẩng đầu nhìn Kỳ Hách Diễn: "Anh ăn gì chưa?"

"Vậy em có thích anh không?"

Kỳ Hách Diễn không trả lời câu hỏi của Bạch Khởi, mà ngược lại hỏi lại omega. Hình dáng cao lớn của alpha mang theo áp lực vô hình, từng bước tiến đến gần Bạch Khởi, pheromone cũng lặng lẽ lan tỏa quanh omega: "Sao không nói gì?"

Trên mặt Bạch Khởi không có lấy một nụ cười, cậu dũng cảm nhìn thẳng vào người alpha quen thuộc mà cũng xa lạ trước mặt: "Chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi."

"Ừ."

Kỳ Hách Diễn nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng v**t v* cổ tay cậu: "Em có nhớ anh không?"

"Tôi thích anh." Bạch Khởi bắt đầu trả lời câu hỏi của Kỳ Hách Diễn. Cậu muốn rút tay ra nhưng không làm được. Alpha có vẻ đã để lộ chút bản năng chiếm hữu. Bạch Khởi khẽ cười: "Tôi cũng nhớ anh mà."

"Tôi không yêu anh thì làm sao có thể mang thai con của anh. Tôi mới hai mươi tuổi."

Kỳ Hách Diễn hơn cậu bốn tuổi, lý ra nên là người anh trai.

"Vậy em cũng không muốn đứa bé này?" Kỳ Hách Diễn cụp mắt, nhẹ giọng nói, "Anh vẫn chưa qua kỳ mẫn cảm. Khi còn ở trong quân đội, anh phải dùng thuốc ức chế."

"Hôm nay anh không muốn tiêm nữa."

"Tôi không thể để anh đánh dấu tôi, anh đã hứa với tôi rồi." Bạch Khởi tránh ánh mắt của Kỳ Hách Diễn, khẽ nâng người lên: "Kỳ mẫn cảm thì sao? Có chết được không? Không chết được."

"Bạch Khởi..." Kỳ Hách Diễn cúi đầu định hôn cậu, nhưng bị omega đưa tay cản lại. Bạch Khởi khẽ run trong mắt: "Tôi cần pheromone của anh, em bé cũng cần."

Kỳ Hách Diễn lại nắm lấy tay còn lại của Bạch Khởi, trong mắt anh ánh lên màu đỏ nhạt, giọng nói khàn khàn hẳn: "Chỉ là em bé cần thôi sao? Em chẳng phải yêu anh, nhớ anh sao?"

"Vậy còn anh?"

Cuối cùng Bạch Khởi cũng hỏi ra. Cậu cười nhẹ: "Anh yêu tôi, nhớ tôi sao?"

"Anh không yêu tôi, vậy thì nhớ chăng?" Bạch Khởi tự trả lời một câu, dường như cũng chẳng thật sự mong đợi gì câu trả lời đó. "Đêm hôm đó, tại sao anh lại gọi điện cho tôi?"

"Kỳ Hách Diễn, anh tìm tôi chỉ vì muốn ngủ với tôi thôi sao?"

Bạch Khởi khẽ thở dài, cậu từ từ rút tay ra, rồi chủ động ôm lấy alpha. Cậu thổn thức: "Tôi thật sự rất cần anh."

Cả đứa bé của họ nữa.

Họ từng suýt nữa là đánh dấu trọn đời. Lẽ ra hôm ấy là ngày họ đăng ký kết hôn. Mỗi lần trao đổi pheromone, mỗi nụ hôn, đều là những dấu ấn không thể xóa nhòa.

Cơ thể cậu cần alpha của mình, đó là sự thật mà Bạch Khởi không thể phủ nhận.

Bạch Khởi nhẹ nhàng đẩy Kỳ Hách Diễn ra, dần dần kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Anh ăn gì chưa?"

"Chưa."

Kỳ Hách Diễn hất lọn tóc rũ xuống. Anh nghe hết lời của Bạch Khởi, nhưng vẫn không trả lời. Đêm hôm đó tại sao lại gọi cho Bạch Khởi? Thật ra là vì anh đã rất lâu không được gặp omega của mình.

Họ chưa ly hôn, sự ràng buộc giữa họ vẫn chưa biến mất.

Kỳ Hách Diễn cũng không sống vui vẻ. Đêm đó... anh thậm chí đã cảm thấy tủi thân, và điều đầu tiên nghĩ đến chính là đi tìm Bạch Khởi.

Trước đây, họ từng như vậy chứ?

Bạch Khởi nói yêu anh, rốt cuộc là yêu con người nào của anh?

Vậy còn anh, có yêu không?

"Anh ăn gì chưa?"

Kỳ Hách Diễn bước đến chạm nhẹ lên gương mặt Bạch Khởi, đầu ngón tay v**t v* nhẹ nhàng. Omega này...

"Chúng ta cùng ăn cơm đi." Alpha buông tay ra, nhưng ngay khoảnh khắc rời đi lại bất ngờ quay lại, đè Bạch Khởi xuống ghế sofa.

Bạch Khởi không ngờ Kỳ Hách Diễn lại đột ngột như vậy. Cậu cảm nhận được alpha đang kiềm chế điều gì đó, pheromone trong không khí cũng ngày càng nồng đậm. Cảm xúc của omega cũng bị cuốn theo.

Cậu đặt hai tay lên vai Kỳ Hách Diễn, đôi môi bị alpha cắn nhẹ, rồi là những nụ hôn, hơi thở, liên tục trao đổi. Bạch Khởi co chân lên, nhắm mắt lại, khẽ đáp lại alpha.

Anh thấy không, Kỳ Hách Diễn... người mềm lòng chỉ có mình tôi thôi.

Tay Bạch Khởi đặt lên ngực anh. Nếu có một con dao, cậu nhất định sẽ không do dự mà moi trái tim của người này ra, xem nó là đen hay đỏ.

Họ hôn nhau rất lâu, đến mức quần Bạch Khởi cũng không mặc lại được. Pheromone dẫn dụ của alpha như chất độc, khiến Bạch Khởi không thể trốn thoát.

Hương đàn hương nhè nhẹ bị kéo ra từng chút, Bạch Khởi nheo mắt lại, khi môi lưỡi hai người rời nhau cũng kéo theo những sợi bạc mảnh, ngón tay omega tê dại, nhưng lại cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.

Bạch Khởi chậm rãi nắm lấy tay Kỳ Hách Diễn, lòng bàn tay anh nóng hổi. Omega khẽ chạm đầu ngón tay vào lòng bàn tay ấy, rồi nắm tay anh đặt lên bụng mình, ánh mắt không rời alpha, cậu nói:

"Anh cảm nhận được không?"

"Đây là con của chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment