Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 70

Vết thương của Bạch Khởi hồi phục không được tốt lắm, lần đầu tiên nhìn thấy vết mổ, cậu thật sự bị dọa cho một trận.

"Vết sẹo lớn như vậy sao?"

Bạch Khởi ngồi trên giường bệnh, cúi đầu nhìn bụng dưới của mình. Từ sau khi Kỳ Hách Diễn rời đi, trong phòng bệnh của cậu thường xuyên có bác sĩ đến kiểm tra, nhưng cậu lại cảm thấy như bị theo dõi.

"Sau này có thể phẫu thuật thẩm mỹ để xóa sẹo, nhưng vì lần phẫu thuật đó cậu mất máu quá nhiều, nên không thể nào hồi phục hoàn toàn được."

Bác sĩ cẩn trọng quan sát vẻ mặt của Bạch Khởi. Omega này từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn rất ít nói, mỗi lần họ muốn hỏi gì đều chỉ nhận được sự im lặng.

Bạch Khởi chỉ "Ừm" một tiếng. Cậu đã có thể xuống giường đi lại. Bác sĩ bảo tháng đầu sau sinh rất quan trọng, nếu không chăm sóc kỹ sẽ để lại di chứng, omega cũng nghe vào. Cậu khoác áo khoác, khẽ hỏi:

"Tôi có thể đi thăm con không?"

Từ khi Ôn Ôn chào đời đến nay, Bạch Khởi chưa từng đến nhìn bé, dù bọn họ có khuyên thế nào đi nữa, omega cũng không chịu.

Nhưng hôm nay, Bạch Khởi đột nhiên muốn đi. Mọi người đều khá vui mừng.

"Được chứ, tiểu bảo bối hồi phục rất tốt, còn hơn cả kỳ vọng của chúng tôi. Có vẻ bé có thể xuất viện cùng cậu luôn rồi."

Bạch Khởi không nói gì, lặng lẽ mang giày, từ từ đứng dậy. Cậu không để ai đỡ, chỉ một mình lững thững đi theo họ.

Lần đầu tiên, omega tận mắt thấy sinh linh nhỏ bé đã từng ở trong bụng mình suốt bảy tháng—bé nhỏ đến mức tưởng chừng chỉ cần một tay là có thể bế lên.

Bạch Khởi đứng trước cửa kính, ánh mắt lặng lẽ rơi lên đứa trẻ đang say ngủ. Môi cậu run run, ngay giây sau, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống sàn. Cậu đưa tay lên, như thể có thể chạm vào con qua lớp kính ấy.

"Vài ngày nữa là cậu có thể ôm bé rồi."

Bác sĩ nhẹ giọng khuyên nhủ khi thấy cảnh đó: "Giờ đừng khóc, dễ làm rách vết thương."

Bạch Khởi lắc đầu, nghẹn ngào một lúc rồi khẽ cười với bác sĩ. Không trả lời lời khuyên ấy, cậu hỏi:

"Bé có mắc bệnh gì không?"

Omega không nghĩ nhiều, chỉ là sợ hãi. Một đứa trẻ sinh non ở tháng thứ bảy, nằm trong lồng ấp, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là có thể để lại hệ lụy. Cậu đã tìm hiểu rất nhiều trước khi sinh, biết rõ sinh con ở thời điểm này rất nguy hiểm.

"Không có, bé có vẻ rất muốn đến với thế giới này sớm để được bên cạnh ba mình. Bé bú rất mạnh, không khóc không quấy, vô cùng ngoan."

"Vậy à..."

Bạch Khởi khẽ thở dài, cười tự giễu: "Tôi muốn quay lại rồi."

"Được thôi." Bác sĩ cũng không ép buộc cậu. Họ có thể cảm nhận được cảm xúc của omega luôn không ổn, nhưng cụ thể là vì điều gì thì chẳng ai biết.

Sau khi về phòng bệnh, Bạch Khởi cũng không vội nằm xuống. Cậu tựa vào giường, nghiêng đầu hỏi:

"Tôi có thể tự đi thăm con mỗi ngày không?"

Bác sĩ gật đầu đồng ý ngay: "Tất nhiên là được rồi. Nhưng nếu thấy trong người không khỏe, nhất định phải nói với chúng tôi."

"Được."

Bạch Khởi gật đầu rồi ra hiệu cho họ ra ngoài. Cậu mặc chiếc áo rộng thùng thình, cuộn người lại trên giường, hít một hơi sâu rồi mới bật mở quang não. Từ sau khi alpha rời đi, hắn vẫn thường gọi đến, nhưng mỗi lần Bạch Khởi chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi cuộc gọi tự ngắt.

Chỉ có một lần, Bạch Khởi vô tình chạm phải nút nhận. Ngày hôm đó, cậu không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở của Kỳ Hách Diễn ở đầu dây bên kia. Hàng mi omega khẽ run, cậu mím môi. Rất nhanh sau đó, giọng alpha có phần run rẩy vang lên:

"Mấy ngày nay em đỡ hơn chút nào chưa?"

"Ừm."

Giọng của Bạch Khởi rất nhỏ, cậu thở nhẹ ra, lặng nghe âm thanh hỗn loạn phía đầu dây bên kia. Alpha cũng không nói gì thêm, cho đến khi hắn nhẹ giọng cất tiếng:

"Anh đã điều tra ra nguyên nhân vì sao Dung Tự lại tự sát."

Omega lúc này mới có chút phản ứng. Cậu "ừ" một tiếng: "Anh nói đi."

"Anh gửi vào quang não cho em sau. Anh bị gọi rồi, chờ chút... Tiểu Khởi, chẳng bao lâu nữa anh sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn. Anh cúp máy trước nhé."

"Nhớ chăm sóc bản thân."

Kỳ Hách Diễn nói xong liền cúp máy. Bạch Khởi nằm nghiêng nhìn quang não vừa tắt, hít sâu một hơi, mãi không nói được lời nào. Cuối cùng, không gắng gượng nổi nữa, cậu khép mắt ngủ thiếp đi.

Sau đó, tất cả những cuộc gọi đều không được Bạch Khởi nhận. Cậu cũng không mở quang não lần nào nữa—cho đến hôm nay.

Tin Kỳ Hách Diễn gửi không nhiều, chỉ có hai đoạn video. Bạch Khởi mở đoạn đầu tiên—trong đó là cảnh một người đàn ông đang đánh đập một người khác.

Người bị đánh có khuôn mặt khá giống Dung Tự, Bạch Khởi lập tức đoán được—đó là cha ruột của Dung Tự.

Nghe tiếng kêu la thảm thiết trong video, Bạch Khởi vội bịt miệng lại, cắn chặt môi để không bật thành tiếng. Omega nhanh chóng mở đoạn video thứ hai, nhưng nội dung cũng khiến người ta không thể chịu đựng nổi—là cảnh cậu của Dung Tự bị ép đánh dấu.

Chẳng trách hôm đó Dung Tự lại sụp đổ đến vậy...

Omega lập tức tắt quang não, cúi đầu mím môi. Bạch Khởi không khóc, chỉ thấy lòng mình hoang mang và nực cười.

Cậu thở hắt ra, từ từ nằm xuống, cuộn mình trong chăn.

Bạch Khởi nhắm mắt lại, cố để đầu óc trống rỗng, rồi thiếp đi trong cơn mê mỏi.

...

Những ngày sau đó, Bạch Khởi thỉnh thoảng lại đi thăm Ôn Ôn. Có lần, đúng lúc bé đói, khóc lên đòi bú.

Cậu đứng ngoài nhìn y tá cho bé bú. Đôi tay bé tí xíu kia thậm chí không nắm nổi bình sữa, nhưng vẫn cố bám chặt lấy. Bạch Khởi nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi bé ngủ tiếp, có người mới lên tiếng nhắc cậu.

"Cậu đứng đây khá lâu rồi, lần sau có muốn thử cho bé bú không?"

"Không."

Bạch Khởi lập tức lùi một bước, quay mặt đi, nhíu mày: "Tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Cảm ơn."

Nói rồi, cậu ngồi xuống băng ghế dài ngoài hành lang. Không nói gì. Tầng này rất yên tĩnh, nhưng luôn có tiếng khóc trẻ con vang vọng. Lạ lùng thay, Bạch Khởi lại có thể phân biệt được tiếng khóc nào là của con mình, tiếng nào là của những đứa trẻ khác.

"Mình rất tàn nhẫn sao?"

Bạch Khởi thì thầm, cuộn người trên ghế, không ngừng tự hỏi: "Mình có phải một người cha tệ hại không?"

Phải không?

Không. Không phải.

Bạch Khởi thở gấp, cắn môi. Cậu phải rời khỏi nơi này. Cậu không muốn bị đứa trẻ trói buộc mình nữa.

Ôn Ôn đến với thế giới này là vì cậu, nhưng cuộc sống sau này là của bé. Kỳ Hách Diễn sẽ chăm sóc bé thật tốt. Có hay không có cậu... có lẽ cũng chẳng khác gì nhau.

Cứ để bé hận mình cũng được.

Bạch Khởi đứng dậy, từ từ đi về phòng bệnh. Vừa vặn gặp bác sĩ đang đi ngang qua, omega lập tức túm lấy vạt áo đối phương, quay đầu nhìn thẳng vào mắt người kia, ánh mắt đầy chấp niệm khó diễn tả thành lời:

"Tang lễ của Thân vương—"

"Bao giờ bắt đầu?"

Bình Luận (0)
Comment