Omega Gả Vào Nhà Quyền Quý

Chương 92

Ba ngày sau, Kỳ Hách Diễn mới bắt đầu lắp mắt giả. Trong suốt quá trình ấy, Bạch Khởi luôn túc trực bên cạnh alpha, căng thẳng đến mức còn hơn cả người bệnh, chỉ sợ xảy ra bất trắc gì.

Đây cũng là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy vết thương ấy.

Mắt phải của Kỳ Hách Diễn hoàn toàn trống rỗng, omega chỉ liếc qua một cái liền không nỡ nhìn nữa. Nhưng lại sợ Kỳ Hách Diễn hiểu lầm, nên vội quay sang nắm lấy ngón tay của alpha.

"Con mắt này chúng tôi chế tác theo tỷ lệ một một, đảm bảo không có vấn đề gì cả."

Bác sĩ nhận ra sự căng thẳng giữa hai người, liền cười trấn an. Vừa nói, ông vừa lắp mắt giả cho Kỳ Hách Diễn. Lời vừa dứt, mắt giả cũng đã được gắn xong.

"Xong rồi, Bệ hạ và Bạch tiên sinh xem thử nhé."

Bác sĩ đưa ra một chiếc gương:
"Xem có hài lòng không?"

Kỳ Hách Diễn nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Đồng tử có cùng màu sắc với mắt thật, kỹ thuật tinh xảo đến mức gần như không thể phát hiện đây là mắt giả. Khi cơ mặt anh chuyển động, con ngươi ấy cũng di chuyển theo, chỉ là... không thể nhìn thấy được.

Nhưng alpha đã rất hài lòng rồi.

"Chỗ tôi còn nhiều mẫu lắm, ví dụ mắt màu xanh, đỏ..."
Bác sĩ nháy mắt trêu, mở một chiếc hộp nhỏ "tách" một tiếng:
"Đây đều là sản phẩm chúng tôi làm đấy, đủ loại màu, đủ kiểu dáng, hai người cứ thoải mái lựa chọn. Sau này còn có mẫu mới nữa cơ."

Bạch Khởi bị ông chọc cho bật cười, cậu khép hộp lại, chân thành nói:
"Cảm ơn ông."

Bác sĩ lắc đầu:
"Không cần khách sáo. Chỉ là mấy mắt giả này hơi phiền một chút, phải vệ sinh thường xuyên. Tốt nhất mỗi ngày thay một lần, dài lắm cũng đừng quá ba ngày, nếu không rất dễ nhiễm khuẩn."

"Vâng, tôi nhớ rồi."

Kỳ Hách Diễn khẽ gật đầu. Anh muốn nói vài lời riêng với Bạch Khởi nên ra hiệu cho bác sĩ lui. Người kia cũng rất tinh ý, lập tức rời đi và còn đóng cửa lại giùm.

"Thế nào?"

Alpha lập tức quay đầu hỏi. Bạch Khởi gật đầu khẳng định kỹ thuật này thật sự rất tốt, sau đó đưa tay chạm nhẹ vào mắt phải của anh. Mắt giả có độ mềm nhất định, nhưng vẫn cảm nhận được chút không tự nhiên. Tuy nhiên nếu không đụng vào thì gần như không ai nhận ra.

"Đẹp lắm, trông chẳng khác gì trước đây cả."

Bạch Khởi nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối. Kỳ Hách Diễn không chỉ mất đi một con mắt...

"Đừng buồn vì anh, bản thân anh còn chẳng thấy có gì cả."
Kỳ Hách Diễn nắm lấy tay Bạch Khởi, siết nhẹ, "Anh thật sự rất mừng vì có thể thay em chắn viên đạn ấy. Nếu người bị thương là em, đó mới thật sự là sai lầm của anh."

"Cảm ơn anh."

Bạch Khởi ôm lấy Kỳ Hách Diễn, cúi đầu liếc nhìn chiếc hộp đựng mắt giả kia rồi bất chợt bật cười:
"Hôm nay đeo màu đen, mai đeo màu xanh, mỗi ngày một màu—"

"Đáng yêu biết mấy."

Cậu đưa tay ôm lấy mặt alpha, vốn còn định nói thêm điều gì, nhưng nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống. Omega hít một hơi thật sâu, giọng cậu gần như không thể nghe thấy nhưng lại vang lên rành mạch trong tai Kỳ Hách Diễn:

"Tạm biệt."

...

Bạch Khởi vẫn rời đi. Cậu quay lại khu ổ chuột. Tiệm bánh của cậu vẫn do Vu Kim trông coi. Vì một mình không xuể nên phải mở cách ngày. Ngày Bạch Khởi trở về đúng lúc Vu Kim nghỉ làm.

Vu Kim mỗi ngày đều ngồi trước cửa nhà Bạch Khởi một lát. Dù Hách Diễn nói Bạch Khởi sống rất ổn, không ai bắt nạt, nhưng trong lòng vẫn cứ lo lắng mãi.

Hôm ấy, Vu Kim lại ngồi trước cửa ngẩn người. Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, mùi thu cũng theo đó ùa về.

Anh trai tốt của cậu vẫn chưa quay lại.

Đang vùi mặt vào cánh tay, bỗng có một bóng người phủ xuống, Vu Kim ngẩng phắt đầu, liền bắt gặp nụ cười dịu dàng của Bạch Khởi.

"Anh ơi!"

Vu Kim bật dậy, mắt chớp chớp đầy ngờ vực:
"Anh... anh anh..."

"Tôi tôi tôi tôi tôi đã quay về rồi đây."
Bạch Khởi xoa đầu Vu Kim, mở cửa:
"Vất vả cho em rồi, mau vào nhà đi."

Vu Kim lập tức chạy vào. Phúc Phúc thì có thể tự chui qua cửa sổ ra ngoài, không lo bị đói. Vu Kim vẫn luôn cho mèo ăn, còn nó thì thông minh, biết đi vệ sinh đúng chỗ, chỉ có nhà là phủ đầy bụi, còn lại đều ổn.

"Nào, giúp anh một tay nào!"

Bạch Khởi đưa cậu một cái khăn. Vu Kim chẳng cần nghĩ nhiều, lập tức bắt tay vào dọn dẹp. Hai người vừa làm việc vừa trò chuyện. Bạch Khởi nhờ vậy biết được không ít chuyện – tiệm bánh bán khá ổn, xung quanh mở thêm vài tiệm mới, con đường sửa đến đâu...

Vu Kim thì phấn khích, thao thao bất tuyệt. Bạch Khởi phải đưa nước cho cậu uống mới khiến cậu ngừng nói được.

"Anh sống ổn không?"

"Rất ổn." Bạch Khởi không nói dối, nụ cười chân thật hiện trên gương mặt, "Tối nay anh nấu món ngon cho em."

"Cảm ơn anh!"

Bạch Khởi nhìn nụ cười của Vu Kim, cũng không kiềm được nụ cười của chính mình, khẽ thở dài rồi lại tiếp tục dọn dẹp.

Dọn dẹp xong lại ra ngoài mua đồ. Về đến nhà liền bắt tay nấu cơm. Vu Kim không biết nấu nên chỉ ngồi trên sofa đợi.

"Nhiều thịt quá vậy!"
Vu Kim nhìn bàn ăn mà mắt sáng rỡ, gắp một miếng rồi tán thưởng:
"Ngon quá trời!"

"Ngon thì ăn nhiều vào."

Bạch Khởi lấy thêm một cái bát, mỗi món gắp một ít cho vào. Vu Kim khó hiểu:
"Anh làm gì vậy?"

Omega mặt không đỏ, tim không loạn:
"Sợ tối đói, để dành sẵn."

Vu Kim "ồ" một tiếng rồi tiếp tục ăn uống ngon lành.

Đợi Bạch Khởi tiễn Vu Kim về và dọn dẹp xong xuôi, đã gần mười giờ đêm. Cậu định đi tắm, liếc mắt thấy cửa vẫn chưa khóa.

Bạch Khởi không tắm nhanh, khoảng hai mươi phút sau mới ra. Mặc đồ ngủ bước ra, cậu liền thấy một alpha đang vừa ăn cơm vừa vuốt mèo.

Bạch Khởi nhìn thoáng, bế Ôn Ôn đang ngủ trên sofa vào phòng ngủ, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Mang sữa, tã và quần áo theo chưa?"

"Mang rồi." Kỳ Hách Diễn giơ ngón cái, cười ngốc nghếch:
"Món này ngon ghê, tay nghề em thật tuyệt."

"Vậy anh lén lút chui vào nhà em là để trộm đồ ăn sao?"

"Anh đường đường chính chính vào đấy chứ!"

Không hề thấy có lỗi, Kỳ Hách Diễn còn cong môi cười:
"Thấy mắt anh hôm nay thế nào?"

Alpha hôm nay đeo mắt giả màu xanh lam, còn nghịch ngợm nháy mắt khiến Bạch Khởi giật mình.

Bạch Khởi hoàn hồn liền trừng anh:
"Ghê quá đi."

"...Vậy lần sau không làm nữa."

"Mai anh đi à?"

Thấy Kỳ Hách Diễn tự nhiên đi rửa bát sau khi ăn, lòng Bạch Khởi bỗng dâng lên cảm giác ấm áp:
"Nếu đi thì để Ôn Ôn ở chỗ em vài hôm? Nhưng tiệm bánh chắc em không xoay sở nổi..."

"Dạo này Vu Kim giúp nhiều mà."
Kỳ Hách Diễn rửa bát, đáp:
"Cậu nhóc đó khá tốt, em trả lương bao nhiêu?"

Bạch Khởi nói ra một con số, alpha lập tức bảo:
"Tăng thêm một ngàn đi."

Omega bật cười:
"Em đâu có nhiều tiền vậy."

"Bạch đại lão bản keo kiệt quá ha~"

Kỳ Hách Diễn rửa tay xong, sắp xếp lại bát đũa, rồi đi đến gần Bạch Khởi, lấy trán chạm vào mặt cậu:
"Người em thơm quá."

"Sữa tắm mà, hương nhài đấy, anh thử không?"

Bạch Khởi giả vờ không hiểu ý anh, ngẩng đầu nhìn:
"Không thích thì lần sau em đổi..."

"Anh nói là pheromone của em."
Kỳ Hách Diễn nhìn cậu đầy ủy khuất, nhéo má cậu rồi cười:
"Làm một lần được không?"

"Không."

Bạch Khởi gạt tay anh ra, nghiêm mặt:
"Em còn chưa tha thứ cho anh đâu, đừng được đằng chân lân đằng đầu."

Alpha lập tức im bặt, chắp tay tỏ vẻ đầu hàng:
"Bạch lão bản đừng đuổi anh đi, anh làm gì cũng được mà~"

Nói rồi Kỳ Hách Diễn ngồi xổm xuống, níu lấy vạt áo omega, lắc nhẹ:
"Làm ơn mà~"

"Nhà em chẳng còn chỗ dư cho anh ngủ đâu. Nhưng nếu anh ngoan ngoãn thì em có thể suy nghĩ lại..."

Bạch Khởi nghiêm mặt, ngón tay xoa xoa như đếm tiền. Kỳ Hách Diễn hiểu ngay, mắt rưng rưng:
"Anh không cần tiền, chỉ cần Bạch lão bản cho ở lại là được."

Omega bật cười, sợ đánh thức Ôn Ôn nên chỉ dám cười khẽ đến run người. Kỳ Hách Diễn thấy vậy cũng cười theo:
"Được không?"

"Cứ xem biểu hiện đã."

Bạch Khởi nói xong liền quay vào phòng tắm, còn không quên ném lại một câu:

"Ngủ sớm đi, nhân viên mới. Mai còn phải đi làm đó!"

...

Sáng hôm sau, tiệm bánh mở cửa, có thêm một nhân viên mới – một anh chàng có hai mắt khác màu, một đen một xanh, luôn đeo khẩu trang. Tuy nhiên, anh ta rất nhanh nhẹn, còn Vu Kim thì dắt Ôn Ôn đi dạo, coi như trông con giúp hai người.

Trên bức tường tiệm bánh dán đầy lời nhắn của khách. Hôm nay lại có thêm một tờ:

Anh có thể theo đuổi em cả đời được không?

Và tờ giấy ấy nhanh chóng được hồi đáp – chỉ bằng một chữ:

Được.

Hoàng hôn buông xuống, một cặp đôi dắt theo đứa con nhỏ cùng nhau đi trên đại lộ, bóng dáng kéo dài, như thể họ chưa từng xa cách—

Mãi mãi đồng hành. Mãi mãi bên nhau.

~ Hoàn ~ ~v~

Bình Luận (0)
Comment