Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 33


Với giọng điệu này, cậu ta hẳn là một Omega rất mạnh, cũng trùng khớp với những thông tin mà Tước Thu gom được từ các Alpha và Beta trước đó.

Hình tượng kinh điển gắn liền với Omega đế quốc.
Theo sau cậu ta còn có bốn, năm Omega trên đầu mọc thực vật, chẳng ai ngoại lệ.

Nhưng trừ Omega có hoa baby, trên đầu những Omega khác toàn là cỏ dại yếu ớt thiếu dinh dưỡng chứ không phải đóa hoa.
Và trong mắt Tước Thu, tạo hình của bọn họ không khác gì cả đám đang trần tru.ồng.

Nó khiến cậu nhớ tới Mallow trên đầu cũng có một đóa hoa hướng dương, bọn họ để lộ hoa, phơi thứ riêng tư của thực vật ra ngoài mà chẳng chút e dè.
Tước Thu không hiểu, sao đồng loại lại thích đội bộ phận sinh dục lên đầu thế nhỉ? Vậy có khác gì giở trò lưu manh đâu?
Căn tin ồn ào thoáng chốc yên tĩnh, số người bu coi ngày càng đông.

Trừ các học viên đã ở sẵn đây, còn có không ít người nghe tin nhóm Omega đang tập trung ở căn tin đã vội vã chạy ào tới.

Đừng nói những học viên mới sẵn tính tò mò, cho dù là đám đàn anh ở trường bốn năm cũng chưa từng trông thấy cảnh tượng này bao giờ.
Nhưng ai cũng biết ý, không dám nhốn nháo ồn ào, chỉ đứng yên lẳng lặng quan sát.
Đây chính là… Omega hệ chữa trị cấp B mang danh Ác Ma Nhỏ trong trường quân sự tinh cầu Darkness đó
Tất cả Alpha và Beta có mặt đều đổ mồ hôi thay cho Tước Thu nhỏ bé yếu ớt.
Mà đối diện với Omega khí thế hùng hổ kia, Tước Thu buông dịch dinh dưỡng xuống, câu đầu tiên lại là…
“Xin lỗi, cho hỏi cậu là ai vậy?”
Bầu không khí nháy mắt đông cứng, hàng loạt tiếng hít sâu phát ra từ bốn phương tám hướng.
Tước Thu thề rằng cậu không hề cố ý khiêu khích đối phương, tự dưng bị một người không quen biết tìm đến cửa, còn chỉ thẳng mặt mắng cậu là phản đồ, cậu thực sự thấy rất hoang mang.
Trong ấn tượng của Tước Thu, dường như cậu chưa từng nói chuyện với Omega thì phải? Vậy càng không thể kết thù với ai.

Cho nên hiện tại cậu muốn hiểu rõ tình hình thôi.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên Omega kia tức gần chết.

Bông hoa nhí màu trắng trên đầu cậu ta nháy mắt dựng thẳng, thoạt nhìn rất giống… giống như chú mèo xù lông?
Cậu ta tức đến nỗi hai tai cũng nghẹn đỏ: “Đến cả Omega hệ chữa trị cấp B duy nhất trên tinh cầu Darkness – Bạch Thiên Tinh mà cậu cũng không biết ư? Rốt cuộc cậu là Omega từ đâu đến vậy?!!”
Tước Thu chớp chớp mắt, hàng mi vừa dài vừa dày khẽ lay động.
Cậu ngửa gương mặt nhỏ của mình lên, nghiêm túc trả lời câu hỏi này: “Tôi là Omega lưu lạc được tàu Elibiz cứu trợ, mới đến tinh cầu Darkness chưa lâu.”
Bạch Thiên Tinh mới rồi còn vô cùng kiêu ngạo, nghe Tước Thu bảo là Omega lưu lạc thì cả bụng tức thoáng chốc như xì hơi, cậu ta luống cuống nhìn bạn đồng hành đứng hai bên.
Vì thế, Tước Thu nhìn thấy đám người hùng hổ lớn tiếng bày mưu tính kế ngay trước mặt cậu.
“Cậu ấy là Omega lưu lạc, haiz…” Bạch Thiên Tinh rối rắm nhìn Omega có chiếc lá trầu bà trên đỉnh đầu.
“Đáng thương quá… chẳng trách cậu ấy không hiểu gì hết, chắc chắn đã bị đám Alpha không biết xấu hổ kia lừa rồi.” Omega trầu bà nói.
Omega nhựa ruồi len lén nhìn Tước Thu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, vừa đồng cảm vừa rối rắm: “Nhìn cậu ấy giống như vừa mới thành niên thôi, vẫn là một bé Omega.”
Omega mã đề vỗ ngực, cất lời hối hận: “Vừa rồi chúng ta có dọa bé nó sợ không vậy? Bé Omega đáng thương quá, chúng ta phải dịu dàng với bé hơn đó!”
Diễn biến của drama khiến tất cả Alpha và Beta có mặt tại hiện trường được mở rộng tầm mắt.


Nhóm Omega vốn đang ngạo mạn đanh đá thoáng chốc thay đổi 360 độ, đẩy Omega trầu bà lá xẻ ôn hòa nhất ra, đứng trước mặt Tước Thu nhẹ nhàng nói: “Bé Omega ơi, cậu theo chúng tôi qua đây một chút, chúng tôi có vài lời muốn nói với cậu, được không bé?”
Tước Thu nhìn nhóm Omega trong ánh mắt chứa đựng sự chờ mong, rồi lại nhìn Figo bên cạnh mình, không biết bản thân có nên đồng ý hay không.
Tính Bạch Thiên Tinh hơi nóng nảy, thấy Tước Thu không có chính kiến, cậu ta quay sang móc mỉa Figo: “Cậu là tên Alpha bệnh thần kinh sáng nay mất khống chế trên sân huấn luyện, suýt chút đã làm hại Omega đúng không? Sao nào, đội thanh tra trường còn chưa tống cậu vào phòng điều trị à? Lẽ nào cậu còn muốn ở lại đây tiếp tục uy hiếp đến những Omega khác?”
Nếu là trước đây, nhất định Figo sẽ im lặng khi Omega chế nhạo mình.

Nhưng bây giờ Tước Thu đang ngồi bên cạnh cậu ta, cậu ta không muốn Tước Thu nghĩ mình dã man và mất khống chế như đối phương nói, cậu ta vô thức phủ nhận: “Tôi không muốn làm cậu ấy bị thương! Đó chỉ là sự cố thôi!”
Những Alpha và Beta đang hóng drama đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

Tước Thu không sợ mấy Omega này thì thôi đi, dù sao bản thân cậu cũng là Omega, nhưng Alpha hổ kia bị làm sao vậy? Không ngờ cậu ta dám bật lại Bạch Thiên Tinh?! Cậu không thể vì mình là Alpha hổ mà hành động hung hăng vậy được không?
Nhất là nhóm Alpha, ánh mắt nhìn Figo càng thêm kinh hãi: Từ bao giờ mà trong số Alpha chúng ta lại xuất hiện một Alpha liều như vậy nhỉ?!
Bạch Thiên Tinh đã quen thói ỷ vào thân phận và cấp bậc gen độc nhất trong hệ chữa trị trên tinh cầu Darkness mà hoành hành ngang ngược, bất kể Alpha và Beta nào gặp cũng đều cung kính với cậu ta, làm gì có chuyện bị Alpha phản bác trước mặt công chúng thế này bao giờ?
Cậu ta tức xì khói khi mất thể diện hết lần này tới lần khác, thế là nổi nóng đập cái “bốp” lên bàn.

Nhưng cú đập này không hề uy hiếp Figo, trái lại còn khiến bản thân đau muốn bật khóc.
Bạch Thiên Tinh cố nhịn cơn đau từ tay, hung tợn nói với Figo: “Cậu là Alpha cấp A đúng không? Hừ, tới lúc cậu phải khơi thông tinh thần lực và xoa dịu pheromone, tôi đảm bảo trong trường quân sự tinh cầu Darkness này sẽ không có Omega nào đồng ý làm giúp cậu đâu!”
Đám Alpha Beta xung quanh nhao nhao hít sâu.
Trên thực tế, ngoại trừ việc hưởng nền giáo dục và tập tục xã hội từ nhỏ khiến Alpha và Beta phải nhân nhượng Omega, thì chuyện mà Bạch Thiên Tinh vừa uy hiếp Figo cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ phải kiêng dè Omega.
Do nhân số ít ỏi nên Omega rất đoàn kết, ví dụ khi biết Tước Thu là Omega lưu lạc, bọn họ lập tức thay đổi thái độ thành đau lòng thay cho bé Omega này.

Chỉ cần đắc tội một trong số họ, đồng nghĩa đắc tội với tất cả Omega khác trong trường.
Bị Omega đơn phương kéo vào danh sách đen là chuyện đáng sợ cỡ nào, không có Omega khơi thông tinh thần lực và xoa dịu pheromone, bệnh gen tiềm tàng trong cơ thể Alpha và Beta sẽ không thể khống chế, cho dù sử dụng chất xoa dịu cũng như muối bỏ bể.

Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng phát tác bệnh gen.

Để sống, không ai muốn gây thù với Omega cả.
Nếu là Figo trước đây, cậu ta sẽ sợ, nhất là khi nhìn thấy kết cục thảm khốc của đội trưởng.

Nhưng khi cậu ta mất khống chế, người dịu dàng an ủi kiên nhẫn nghe cậu ta tâm sự không phải những Omega hệ chữa trị kiêu ngạo mà là Tước Thu.
Trong thời khắc tối tăm nhất, đau khổ nhất, chỉ có người nói mình là Omega khiếm khuyết lại tiếp nhận cậu ta mà không có yêu cầu gì.
Cậu ta đã tìm được ánh sáng thuộc về mình, ngoại trừ lo sợ ánh sáng đó bỏ đi thì cậu ta không sợ gì hết.
Figo ưỡn ngực, mặc kệ động tác lén kéo tay áo mình của Đường Bất Điền và ánh mắt lo lắng của Hứa Phong, đối diện với Bạch Thiên Tinh, cậu ta nói rõ từng chữ: “Tôi tôn trọng mỗi một Omega bằng cách bình đẳng.

Nếu cậu đã quyết định như vậy, tôi không có quyền can dự.

Nhưng tôi vẫn kiên trì với thái độ của mình, trước giờ tôi chưa làm tổn thương đến bất cứ Omega nào, Alpha không phải dã thú chỉ biết nổi điên.”
“Cậu!” Bạch Thiên Tinh giận run người.
“Muốn nói chuyện với tôi, ít nhất phải tôn trọng bạn của tôi…”
Tước Thu lạnh lùng ngắt lời Bạch Thiên Tinh: “Cậu nói xem có đúng không?”

“Ai cho phép cậu làm bạn với Alpha?! Bọn họ là một đám cuồng bạo lực đến cảm xúc của mình còn không khống chế nổi!” Bạch Thiên Tinh cáu kỉnh, trước giờ cậu ta chưa từng gặp Omega nào kỳ lạ như Tước Thu.
Đối diện với câu quơ đũa cả nắm của Bạch Thiên Tinh, những Alpha xung quanh chỉ dám giận trong bụng chứ không dám nói ra, bọn họ hèn nhát cúi đầu đọc thần chú: không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi thì người đang bị nói không phải là tôi.
“Sao tôi không thể kết bạn với Alpha chứ?” Tước Thu khó hiểu, “Tôi không chỉ làm bạn với Alpha, mà còn có rất nhiều bạn là Beta nữa.”
“Cậu, cậu…” Bạch Thiên Tinh không biết phải xả hết lửa giận bằng cách nào.
“Cậu là đồ ngốc!”
Cậu ta chống hông, lông mày dựng đứng trông rất hung ác.
“Cậu bị Alpha và Beta bán rồi còn đếm tiền giúp bọn họ! Bọn họ thích nhất là lừa đồ ngốc không biết gì như cậu đấy!”
Vốn Tước Thu còn tưởng rằng Bạch Thiên Tinh là nhân vật nào đỉnh lắm, không ngờ cậu ta cãi nhau đến cuối cùng lại tự khiến mình điên tiết, thật sự không biết giữa bọn họ ai mới là người tự đâm đầu vào rắc rối nữa.
“Được rồi, tôi đi với các cậu.

Cậu đừng giận nữa, hoa sắp héo rồi kìa!” Tước Thu không muốn tiếp tục giằng co với nhóm Omega giữa nơi đông người, đành đồng ý với yêu cầu của bọn họ.
Vừa nghe mình giận làm hoa sắp héo, Bạch Thiên Tinh hoảng hồn móc chiếc gương nhỏ tùy thân ra gảy gảy hoa trên đầu, sau khi xác nhận nó vẫn ổn mới thở phào.
Lúc nghe Tước Thu đồng ý thì Bạch Thiên Tinh hớn hở ra mặt, chẳng quan tâm tới Alpha ăn nói ngu muội kia nữa, bước lên kéo tay Tước Thu, hoa sao trắng trên đầu cũng vui vẻ đong đưa theo.
“Cậu nghe lời thật, đáng yêu quá, chẳng trách mấy tên Alpha và Beta xấu xa kia đều thích cậu.”
Tước Thu: “…”
Omega và Alpha ở thế giới này yêu ghét toàn để trên mặt, chắc bác sĩ tâm lý thất nghiệp mất rồi.
Trước lúc đi, Tước Thu nói với nhóm Figo: “Xong việc tôi sẽ về thẳng ký túc xá luôn, mấy cậu ăn xong thì về trước nhé, không cần đợi tôi đâu.”
Bạch Thiên Tinh chẳng muốn ở nơi đông Alpha và Beta thêm chút nào.

Không đợi Tước Thu nói xong, cậu ta đã kéo Tước Thu đi một nước.
Hứa Phong trông theo bóng lưng các Omega, đôi mắt hồng rưng rưng nước.
“Thu Thu phải tới… hệ chữa trị rồi ư?” Trong giọng còn nghe rõ tiếng thút thít: “Lẽ nào cậu ấy… không cần chúng ta nữa…”
Đường Bất Điền ngơ ngác nhìn chỗ ngồi của Tước Thu giờ đã trống không, đôi tai gấu tròn tròn buồn bã giật giật.
Figo giúp Tước Thu cất dịch dinh dưỡng mà cậu còn chưa uống hết, an ủi hai Alpha đã chìm trong cảm xúc tiêu cực: “Đừng vậy, về ký túc xá trước đã.

Thu Thu đã nói rồi, lát nữa cậu ấy sẽ về.”
Mặc dù nói thế nhưng bản thân Figo cũng không dám chắc Tước Thu đi chuyến này có còn quay lại nữa không.
Ai trong bọn họ cũng biết, so với hệ chiến đấu đầy rẫy nguy hiểm, điều kiện gian khổ, hệ chữa trị vừa có đãi ngộ tốt vừa an toàn mới là sự lựa chọn thích hợp nhất với Tước Thu.
Bọn họ không ích kỷ đến mức bắt ép Tước Thu ở lại hệ chiến đấu, thay vì giữ Omega bên cạnh mình, bọn họ càng hy vọng cậu sẽ tốt nghiệp thuận lợi hơn, cuộc sống sau này bình an vui vẻ, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác.

Mấy ngày ở chung với Tước Thu thực sự quá đẹp đẽ, đẹp giống như một giấc chiêm bao vậy, mỗi người đều cẩn thận đắm chìm trong đó, luống cuống tựa như vị khách bất cẩn lạc vào ảo mộng thần tiên.
Mộng tỉnh rồi, bọn họ sẽ mất đi thứ đẹp đẽ quý báu độc nhất vô nhị ấy!
Cuộc đời ngắn ngủi của Alpha phần lớn đều vùng vẫy trong bóng tối cực khổ, mà Tước Thu chính là tia sáng trong thế giới lạnh lẽo của bọn họ, xuyên qua tầng mây vạn dặm chiếu xuống vực sâu nơi bọn họ đang ở.

Căn bệnh của thế giới này đã ăn sâu vào xương, chỉ có Tước Thu là liều thuốc chữa khỏi.

Kỳ thực không chỉ ba người Figo, các Alpha và Beta biết chuyện cũng quan tâm đến kết quả khi thấy Tước Thu bị đám Omega Bạch Thiên Tinh kéo đi.
Rốt cuộc cậu sẽ ở lại hệ chiến đấu hay trở về hệ chữa trị, nơi vốn dĩ cậu nên ở ngay từ đầu?
*
Tước Thu rời khỏi căn tin thì bị nhóm Omega kéo tới khu ký túc xá của Omega.
“Sao nào? Tốt hơn ổ chó của Alpha nhiều đúng không? Giờ cậu mà chuyển sang hệ chữa trị, sẽ nhận được căn phòng lớn riêng cùng với quản gia tư nhân!” Bạch Thiên Tinh dẫn đầu giới thiệu ưu điểm ký túc xá Omega cho Tước Thu, giống như một đứa trẻ đang khoe mẽ rằng kẹo của nó là ngọt nhất thế giới này.
Lần trước Tước Thu chỉ xem qua bên ngoài, đây vẫn là lần đầu tiên cậu bước vào bên trong ký túc xá Omega.
Ờ… nói thế nào đây nhỉ.
Cậu đánh giá bài trí xinh đẹp xung quanh, lần nữa ý thức sự thiên vị của đế quốc với Omega.
Ký túc xá của Alpha là tòa nhà với kiến trúc bình thường nhất, nội thất không có gì đặc biệt, do hình thể Alpha cao to nên bên trong rộng rãi hơn xíu chứ không thể nói là xa hoa được, cùng lắm thì tốt hơn ký túc xá ở địa cầu một chút.
Còn ký túc xá của Omega, chẳng những bề ngoài y như tòa lâu đài mà bên trong còn được thiết kế theo phong cách hoàng gia.

Hành lang điêu khắc dài, đèn thủy tinh hoa mỹ mộng ảo, thảm theo phong cách Rococo, cửa sổ giáo đường rực rỡ xinh đẹp…
Trong khoảnh khắc, thực sự khiến người ta tưởng rằng đã quay về cung điện thế kỷ 16.
Không chỉ bài trí hoa lệ, trường quân sự tinh cầu Darkness còn tính toán hết mọi khả năng, tổng cộng chỉ có hai mươi tám Omega, bấy nhiêu người sống trong tòa lâu đài cao mười mấy tầng, chẳng cần nghĩ cũng biết không gian bình quân đầu người rộng cỡ nào.
Tính riêng thang máy thôi cũng có sáu cái, các Omega chẳng cần nhọc công bước nhiều.
Điểm đến của bọn họ là phòng của Bạch Thiên Tinh, bên trong trang hoàng đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn kèm cả hồ bơi.
Nói thật, nhìn tình cảnh trước mắt, Tước Thu coi như hiểu rõ lời của bác sĩ kia rồi.

Bởi vì phòng y tế của anh ta, nom còn không lớn bằng gian để quần áo của Bạch Thiên Tinh nữa.
“Ngồi đại đi, cậu muốn ăn gì không?” Bạch Thiên Tinh ấn chuông gọi trên bàn trà.

Rất nhanh đã có một quản gia Beta đẩy xe đồ ăn đầy ắp đi vào.
Quản gia đang bày đĩa, Tước Thu ngó qua, giật mình khi thấy vài loại hoa quả phổ biến ở Trái Đất.

Tước Thu ngơ ngác, trước đây cậu luôn cho rằng tinh cầu Darkness chỉ có loại hoa quả như quả cục đá.

Nhưng nhìn tình thế trước mắt, coi bộ tinh cầu Darkness không chỉ có quả cục đá mà là do Alpha và Beta chỉ được tiếp xúc với quả cục đá thôi.
Thấy bé Omega nhìn chằm chằm hoa quả tươi ngon mọng nước, Bạch Thiên Tinh bật cười, cầm một cây tăm cắm miếng hoa quả nhỏ đưa cho cậu: “Trước đây cậu lưu lạc ở tinh tế, chắc chưa ăn loại quả này bao giờ đúng không? Nó có thể nhanh chóng bổ sung tinh thần lực mà Omega tổn thất, tốt hơn quả cục đá và dịch dinh dưỡng kia nhiều.

Môi trường của tinh cầu Darkness không thích hợp cho sự phát triển của loại hoa quả yếu ớt này nên không lưu thông trên thị trường, muốn mua thì phải giao dịch ở chợ đen.”
“Giá của một quả táo đủ mua năm trăm bình dịch dinh dưỡng đấy!”
Bạch Thiên Tinh khen một quả táo bình thường lên tận trời, có lẽ loại quả này thực sự giúp Omega khôi phục tinh thần lực, nhưng đối với Tước Thu mà nói thì nó chẳng có tác dụng gì.
Cậu muốn có linh khí, trước mắt thì nó chỉ tồn tại trong loại dịch dinh dưỡng mà Bạch Thiên Tinh vô cùng xem thường kia.
Hơn nữa, Tước Thu nhìn quả táo đưa tới bên miệng mình, không biết nên mở lời với Bạch Thiên Tinh đang hớn hở thế nào, rằng trên ngọn núi mà cậu từng sống có một sườn núi phủ kín bởi những cây táo, quả căng tròn đỏ mọng, không giống như táo của thế giới này, chẳng khác nào một quả bóng bàn suy dinh dưỡng.

Nhưng đối phương có ý tốt, Tước Thu nghe lời há miệng cắn miếng táo mà Bạch Thiên Tinh đút, vị chua ập tới khiến cậu cau mày.
Gương mặt tinh xảo của hoa hồng nhỏ nhăn tít lại vì chua, hai má phồng lên do miếng táo giống chiếc bánh bao trắng trắng mềm mềm.

Dáng vẻ nghiêm túc ăn của cậu thực sự quá đáng yêu, những Omega ngồi xung quanh không khỏi bùng nổ tình mẫu tử, tranh nhau đút cậu ăn.
Hoa quả được đút gồm quả chuối to bằng ngón tay, quả quýt to bằng bóng bàn, dâu tây ăn như ăn cát, cùng với loạt loại quả vẫn mang cái tên quen thuộc nhưng hình dạng và hương vị khiến Tước Thu không dám quen.
Vào lúc này, cuối cùng Tước Thu cũng hiểu tại sao mùi vị của hoa quả trong loại dịch dinh dưỡng hoa quả cậu uống trước đó lại kỳ cục như vậy rồi.

Trước đó cậu còn tưởng rằng dịch dinh dưỡng mình uống biến chất hoặc quá hạn, không ngờ còn do vấn đề thực vật bị thoái hóa.
Nhưng ngẫm kĩ thì, môi trường sống ở đây đúng là không thích hợp cho đa số thực vật sinh trưởng.


Để sinh tồn, những thực vật không thể sử dụng phần lớn năng lượng và dinh dưỡng của mình để kết quả như trước đây, dẫn tới bề ngoài và hương vị không bằng thực vật trên Trái Đất.
Chờ kết thúc màn đút hoa quả, răng Tước Thu đã chua đến độ uống dịch dinh dưỡng cũng dị ứng luôn.
Cậu nhanh tay lẹ chân ngăn miếng cuối cùng Omega trầu bà đút cho, nghiêm túc chỉ vào cái bụng nhỏ hơi phình lên của mình: “Tôi hết ăn nổi nữa rồi.”
“A, đáng yêu quá.” Omega trầu bà chọt chọt gương mặt Tước Thu, cảm nhận được sự mềm mại đúng như mong muốn.
Những Omega khác thấy vậy cũng muốn thử, Tước Thu lùi về sau áp sát lưng vào sofa, nghiêm túc từ chối: “Chúng ta vẫn chưa thân lắm, tôi không thích tiếp xúc cơ thể với người lạ.”
Ánh mắt của những Omega khác toát lên vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn nhìn Tước Thu với vẻ yêu thương giống như đang nhìn một bé con.
Tước Thu: “Nói chuyện quan trọng đi.”
Bạch Thiên Tinh gật đầu, ngồi thẳng dậy đối mặt với Tước Thu.
“Chúng tôi mong cậu có thể rời khỏi hệ chiến đấu, trở về hệ chữa trị.”
Tước Thu cau mày: Lẽ nào lại là Cloth?
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu tự lật đổ suy đoán của mình.
Đành rằng Cloth cũng biết Omega trường quân sự sẽ đến khuyên cậu quay về hệ chữa trị, nhưng không cần thiết phải tự mình bày mưu tính kế.

Nom dáng vẻ kiêu căng nóng nảy của Bạch Thiên Tinh, chẳng phải kiểu người dễ dàng bị sai bảo.
“Về chuyện này, dù cậu hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì tôi chỉ đáp một câu thôi, tôi sẽ không rời khỏi hệ chiến đấu.”
Bạch Thiên Tinh nháy mắt sa sầm mặt: “Tại sao? Hệ chiến đấu rất nguy hiểm, cậu có biết mỗi kỳ thi của bọn họ đều là kiểm tra thực chiến, lần nào cũng có thành viên thương vong! Chẳng lẽ cậu muốn đi tìm chết sao?!”
Đối diện với những lời chất vấn kia, Tước Thu bình tĩnh trả lời: “Tôi là Omega khiếm khuyết, còn không thể giải phóng pheromone xoa dịu như Omega bình thường, mất đi gen hệ chữa trị nhưng tôi lại có gen chiến đấu.

Lẽ nào ở lại hệ chữa trị sẽ thích hợp hơn sang hệ chiến đấu sao?”
Bạch Thiên Tinh và mấy Omega khác hoàn toàn không ngờ rằng Tước Thu còn có bí mật này, cho rằng mình đã bóc trần vết sẹo của bé Omega, dưới cảm xúc tiêu cực là áy náy và tự trách, nhất thời cả nhóm không biết nói sao cho phải.
“Vậy, vậy cậu có thể chọn hệ chỉ huy, hoặc, hoặc hệ máy móc, những hệ này đều tương đối an toàn hơn.” Bạch Thiên Tinh sốt ruột.
“Nhưng tôi không thích.” Tước Thu thản nhiên đáp.
Kỳ thực không phải cậu thích hệ chiến đấu nhưng làm người không thể bị ép quá, ép quá sẽ dẫn đến đấu tranh.
Cả một đời tu luyện của thực vật là quá trình không ngừng đấu tranh với môi trường ác liệt, đấu tranh với thiên địch.
Bạch Thiên Tinh hết cách, chu mỏ tức giận nói: “Được, vậy thì ít nhất cậu không được đối xử tốt với những tên Alpha chết tiệt kia, Beta cũng không được!”
Tước Thu khó hiểu: “Tại sao?”
“Còn tại sao nữa à? Alpha chính là sinh vật ghê tởm, ích kỷ, thô bạo nhất trên thế giới này! Nếu thực sự có địa ngục, mỗi người bọn họ sau khi chết vì bệnh gen thì đều xứng đáng ở lại địa ngục chịu nô dịch!”
Tước Thu càng mờ mịt: “Sao cơ?”
Cậu không khiêu khích, đơn giản chỉ là hoài nghi.

Theo quan sát của bản thân Tước Thu những ngày qua, Alpha đều rất tôn trọng Omega, thậm chí còn tự nguyện đeo vòng cổ kiểm soát, không hề phàn nàn về chuyện thiên vị lộ liễu dành cho Omega.
Theo lý thì Omega không nên căm hận Alpha mới đúng.
Đúng, chính là oán hận.
Tước Thu âm thầm quan sát xung quanh rồi phát hiện ra, khi Bạch Thiên Tinh phát biểu những ngôn luận nhằm vào Alpha, ngay cả ánh mắt Omega thoạt trông hiền hòa nhất cũng hiện lên vẻ căm hận.
Lẽ nào vì Omega bị ép phải cung cấp khơi thông tinh thần lực và xoa dịu pheromone cho Alpha và Beta sao?
Là do nguyên nhân này thôi ư?
Trực giác nói với Tước Thu, chuyện không hề đơn giản như vậy.
Nghe Tước Thu hỏi ngược mà Bạch Thiên Tinh nôn nóng, cậu ta đứng dậy đi tới đi lui.

Còn mấy Omega khác ngồi tại chỗ với vẻ mặt mất mát, hoàn toàn khác với bộ dạng vui vẻ hòa thuận trước đó.
Dường như Bạch Thiên Tinh đang sắp xếp từ ngữ, lượn mấy vòng xong, cuối cùng cậu ta nhịn hết nổi: “Cậu là Omega lưu lạc, chắc chắn chưa có ai kể với cậu rằng mấy trăm năm trước Omega không hề được tôn sùng như bây giờ, mà bị nhốt lại làm thuốc!”
“Người nô dịch Omega chính là đám Alpha đang giả dạng mặt chó thân người ngoài kia! Hơn nữa đám Beta thoạt nhìn bình thường và hòa nhã, chính là đồng lõa của bọn họ!”
Sắc mặt Tước Thu thoắt cái thay đổi..

Bình Luận (0)
Comment