Omega Này Hơi Bị Thơm Đấy

Chương 4

Giá Cá Omega Hữu Điểm Hảo Văn

(Omega này hơi bị thơm đấy)


4, Học sinh chuyển trường

"Nghe nói có học sinh chuyển tới trường tụi mình đấy, ngầu lắm!"

"Hình như là đại lão của trường THPT số 3 bên cạnh, vừa học giỏi vừa là giáo thảo, nghe đâu lần phân hoá thứ hai đã thành Alpha."

"Wow, có người đăng hình trên Tieba kìa! Mau vô coi đi!"

Dọc đường tới lớp đâu đâu cũng toàn là mấy câu như vậy. Lỗ tai của Hạc Thiên Thiên đã sắp mọc kén rồi.

Vào lớp rồi bắt đầu tiết đọc buổi sáng. Không bao lâu sau, giáo viên dẫn một người cao hơn cô nửa cái đầu vào. Nam sinh cúi đầu, không ai nhìn thấy mặt.

Lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người. Tô Lạc cũng hữu ý vô tình nhìn một cái.

Giáo viên chỉ vào chỗ trống ở hàng đầu bảo: "Lâm Thâm, trò ngồi ở đây đi."

Dịch Lâm Thâm không nhúc nhích, anh nhìn bảng ghi chỗ ngồi trên bục giảng, tìm được một cái tên rất thân thiết, kéo khóe miệng lên nói: "Em muốn ngồi cạnh Tô Lạc."

Đương sự có hơi kinh ngạc, sửng sốt nhìn nữ sinh sắc mặt đã tái nhợt, viết rõ chữ không muốn bên cạnh mình.

Mà giáo viên hiển nhiên cũng đơ ra, còn chưa kịp phản ứng lại, Ngô Húc ngồi ở hàng thứ ba đã không phục, ngay sau đó các Alpha khác trong lớp cũng lần lượt không phục kháng nghị.

"Dựa vào cái gì cậu có thể tự chọn chỗ ngồi hả! Còn là ở cạnh Tô Lạc của tụi này nữa!"

"Đúng vậy, dựa vào cái gì!"

"Dựa vào tôi học giỏi, dựa vào tôi điển trai." Dịch Lâm Thâm nhìn những người dưới bục giảng, thờ ơ nói, "Có ý kiến à?"

Xác thật, điển trai, học còn giỏi.

Ai dám nghi ngờ giáo thảo được các trường trong toàn thành phố này bầu ra! Ai dám nghi ngờ hạng nhất của kỳ thi toàn thành phố! Cả lớp lập tức im re.

Dịch Lâm Thâm thuận lợi ngồi xuống cạnh cậu bạn cùng bàn anh âu yếm. Ngồi xong rồi, anh mới cẩn thận nhìn mặt đối phương.

Làn da trong trắng lộ hồng, đôi mắt hoa đào sáng ngời nhìn vào sách của mình. Trên mặt không có nốt ruồi, rất nõn nà, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào như thạch trái cây. Mặt khá nhỏ, đại khái chỉ cỡ chừng một bàn tay, có lẽ còn nhỏ hơn, tóc mái trên trán nhẹ nhàng lay theo gió, không dài không ngắn, vừa vặn thích hợp. Hoàn toàn là một thiếu niên sạch sẽ điển hình.

Nói chung là, bề ngoài của Tô Lạc này thật sự rất rất đẹp, hơn nữa rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Dịch Lâm Thâm, hoàn toàn là cấp bậc SSS. Dịch Lâm Thâm vừa lòng cực kỳ.

Nhưng cậu bạn nhỏ hơi thẹn thùng, cần cổ trắng nõn thon dài còn dán miếng ngăn cách màu vàng. Thật muốn đánh dấu cậu ấy, Dịch Lâm Thâm nghĩ.

Không thể dọa cậu bạn nhỏ này, cứ từ từ đi.

Tô Lạc nhìn nam sinh không mấy thích cười bên cạnh, trong lòng có chút sợ sệt, nhưng khi anh bắt chuyện với cậu cậu đã thả lỏng lại, giọng của người đối diện thật sự rất ôn nhu: "Chào cậu, tôi tên Dịch Lâm Thâm, rất vui có thể làm bạn cùng bàn của cậu, Tiểu Omega."

Da gà trên người Tô Lạc bị tiếng Omega này của anh ta gãi hết cả lên, cậu có chút không biết làm sao trả lời: "Tôi... Tôi cũng rất vui có thể làm bạn cùng bàn của anh."

Cuộc nói chuyện đơn giản bị tiếng chuông vô tiết đánh gãy. Hai người không nói gì thêm, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu nghiêm túc nghe giảng. Làm một học tra chăm chỉ học tập, cố gắng ghi đủ bài vở, là thái độ của Tô Lạc đối với việc học. Nhưng bạn cùng bàn mới của cậu hiển nhiên khác hẳn, vừa mở sách ra là đã không ngừng giải phần bài tập ở phía sau, không bao lâu sau liền giải xong. Kế đó anh lại lấy một cuốn sách nâng cao trong cặp ra, bắt đầu giải bài. Sách giáo khoa bị liệng ở trước mặt, hiển nhiên đã dư thừa.

Bởi vì ngồi ở bàn cuối cùng, giáo viên không để ý nhiều xem chỗ này có gì không đúng. Hào hứng giảng điều mình muốn nói trên bục. Tô Lạc càng nghe càng bực, càng nghe càng rối, đầu óc căn bản không theo kịp. Cậu hoàn toàn không biết giáo viên đang nói cái gì, cảm giác cứ như là nghe thiên thư ấy.

Cậu bó tay rồi, đành phải nhờ bạn cùng bàn đang giải đề thi đấu bên cạnh. Tiểu Omega không biết nên mở lời thế nào, lén lút ám chỉ Dịch Lâm Thâm, Dịch Lâm Thâm vẫn luôn chú ý mọi hành động của Tô Lạc hiển nhiên là cố ý không nhận ra ám chỉ của cậu. Lòng mừng thầm tự nhủ: "Kiến thức học được mấy năm qua quả thật không uổng phí, vẫn có thể thay đổi vận mệnh."

Dịch Lâm Thâm không chọc Tô Lạc nữa, quay đầu lại ôn nhu nhìn cậu: "Sao vậy?"

Tô Lạc bị sự ôn nhu của anh làm cho ngây đơ, cậu lập tức đỏ mặt, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện sắc phấn hồng của hoa anh đào. Người đối diện đẹp trai quá, mỗi một ngũ quan trên khuôn mặt anh tuấn này đều rất tinh xảo. Nhìn thế nào cũng đẹp cực kỳ, mặc kệ là nghiêng đầu hay ôn nhu hỏi chuyện, ngầu vô cùng.

Tô Lạc kéo sách bài tập của mình đi, lại đưa cho anh một tờ giấy nhỏ, phía trên viết: "Chỉ tôi đi, không biết làm, nghe không hiểu, ngu lắm (>﹏<)" Cuối cậu còn vẽ một cái icon đáng yêu.

Dịch Lâm Thâm bị đáng yêu bắn trúng, vội vàng viết vào giấy: "Rồi rồi rồi, chờ anh làm xong bài này sẽ chỉ cho cậu, ngồi nghe giảng trước đi, cái nào không biết thì ghi lại, ngoan, Tiểu Omega."

Lại lần nữa bị "Tiểu Omega" đánh tan tác, mặt Tô Lạc đỏ hơn. Cậu còn chưa thích ứng được với thân phận Omega của mình, trong một ngày bị kêu "Tiểu Omega" hai lần quả thực là ghẹo ngay thẳng mặt mà. Tô Lạc không thiếu EQ, cậu biết cả đấy. Nhưng cậu không nghĩ tới phương diện này, mà là đơn thuần cảm thấy mình bị trêu. Thầm mắng mình một tiếng, thật là không biết cố gắng mà, bị trêu một cái đã đỏ mặt.

Chờ Dịch Lâm Thâm kết thúc bài tập trên tay, bắt đầu phụ đạo cho Tô Lạc thì tiết đã học được một nửa rồi. Nhưng đối với Dịch Lâm Thâm, tiết học của mình đã sớm kết thúc, hoặc là nói căn bản chưa bắt đầu.

Anh nghiêm túc phụ đạo cho Tô Lạc, giảng thật rõ ràng mỗi câu hỏi, người đối diện cũng nghe rất nghiêm túc.

Bơi trong biển học, thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học đúng giờ tới, giáo viên không có dạy thêm giờ, cầm tài liệu giảng dạy dày cộm rời khỏi lớp.

Tới giờ xuống căn-tin ăn sáng rồi. Khát vọng của học sinh đối với đồ ăn có thể nói là cực lớn, trong chốc lát đã chẳng còn lại bao nhiêu người. Chỉ có một số nữ sinh giảm béo và bàn của Dịch Lâm Thâm thôi.

Vì sợ xuống căn-tin rồi sẽ hoảng, khiến cho cẳng chân lại bị thương, lo lắng một hồi, Tô Lạc đã quyết định không đi ăn cơm. Tuy rằng cậu cũng thèm lắm.

Tô Lạc đang nghiêm túc đọc bút ký của tiết trước, không hề có ý định đi ăn. Cậu thích thú cầm bút ký mà Dịch Lâm Thâm đưa cho. Đột nhiên cảm thấy tiền đồ như gấm, quang minh vô hạn. Đi theo anh Dịch có thịt ăn.

"Không đi ăn cơm à? Cậu cũng giảm béo giống bọn họ hả? Nhưng cậu đã gầy lắm rồi." Dịch Lâm Thâm nhìn Tô Lạc. Cậu bạn nhỏ sao có thể không đi ăn cơm chứ, cái tuổi đang lớn, đừng có bày trò giảm cân đấy.

Tô Lạc xấu hổ cười, cậu không muốn mọi người biết chuyện mình bị thương, không muốn để bọn họ lo lắng, cũng không cần bọn họ đồng tình, chuyện này kỳ thật rất khó mở miệng, bị xâm hại, là vấn đề một Omega cả đời không muốn gặp. Tô Lạc nhìn anh nói: "Chân tớ bị thương, không tiện xuống căn-tin nên không đi, cậu cứ đi đi."

Dịch Lâm Thâm nghe xong không nói gì, trực tiếp ngồi xổm xuống, nhìn thấy lớp băng gạc quấn trên chân phải của cậu, mùi thảo dược nhàn nhạt thoảng ra.

"Bị sao vậy?" Dịch Lâm Thâm cau mày nhìn cậu hỏi.

Tô Lạc không phải là người giỏi nói dối, thấy nét mặt nghiêm túc của Dịch Lâm Thâm, cậu lập tức luống cuống tay chân, đành phải kể đại khái chuyện hôm qua cho anh nghe.

Đối phương càng nghe mày càng cau, hình như còn có chút tức giận.

Anh chậm rãi xắn ống quần của Tô Lạc lên, quả nhiên, nhìn thấy đầu gối be bét máu. Phần đùi trắng nõn ứ xanh ứ tím nhìn rất đáng thương.

Dịch Lâm Thâm thở dài, ôn nhu nói: "Nhưng không ăn cơm cũng không được, bữa cơm nhất định phải ăn, bằng không sẽ bị tuột huyết áp, để tớ cõng cậu đi."

Nói xong xoay lưng lại với Tô Lạc.

Tô Lạc xua tay, muốn cự tuyệt: "Không cần, không cần, tớ có thể tự đi được."

"Cậu đã như vậy rồi, đi kiểu nào hả?" Giọng của Dịch Lâm Thâm rất cứng rắn.

Tô Lạc đành phải thỏa hiệp.

Nằm lên lưng anh, một mùi hương tuyết tùng dễ ngửi xộc vào mũi, mùi hương này thật là khiến người an tâm.

Do cả hai người đều có mỹ sắc cực cao, thế nên đã khiến cho không ít người chú ý, nam sinh nữ sinh đều không thể dời mắt của mình đi được.

Tới căn-tin rồi, bốn anh em rất nhanh chú ý thấy Tô Lạc bị Dịch Lâm Thâm cõng trên lưng. Cho rằng anh muốn ăn bớt cậu, Hạc Thiên Thiên lập tức chạy vọt qua, có chút tức giận nói: "Dịch Lâm Thâm, cậu làm gì vậy?"

Dịch Lâm Thâm làm lơ cậu ta, cẩn thận thả Tô Lạc trên lưng xuống, đỡ cậu ngồi lên ghế. Sắp xếp xong rồi mới ngẩng lên nhìn Hạc Thiên Thiên.

Thấy anh không nói chuyện, Hạc Thiên Thiên nói tiếp: "Tôi nói cho cậu biết, đừng có mơ mà đụng tới Tô Lạc, AO có khác đấy biết không."

Dịch Lâm Thâm chỉ lo nhìn chằm chằm Tô Lạc chả thèm để ý gì tới Hạc Thiên Thiên, thuận miệng nói: "Bộ không nhìn thấy tôi đang giúp cậu ấy à?"

Hạc Thiên Thiên càng giận hơn, nói: "Mắc mớ gì tới cậu, cậu ấy có bốn anh em tụi này giúp, tụi này còn chưa xớ vô, cậu đưa cái mặt của mình vô làm chi?"

"Làm anh em, lại không biết cậu ấy bị thương, thật là đủ nghĩa khí." Dịch Lâm Thâm nhìn Hạc Thiên Thiên, trả lời cũng không kém phần oán trách.

"Cậu bị thương?" Hạc Thiên Thiên không thể tin nổi nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc theo bản năng đưa chân phải ra, lớp băng gạc quấn trên đó bị lộ hoàn toàn.

Cuộc nói chuyện của bọn họ bị ba người còn lại nghe được. Cả bọn lập tức ân cần hỏi han Tô Lạc.

Dịch Lâm Thâm không để ý tới bốn người này, đi thẳng đến chỗ bàn ăn sáng, chọn món cho Tô Lạc, anh không biết cậu thích ăn gì, nên lấy mỗi món một chút.

Lúc anh bưng đồ ăn tới, bốn anh em đang ngồi cạnh Tô Lạc. Anh đưa bữa sáng cho cậu, Tô Lạc vui vẻ cầm lấy.

Bốn người này biết được mọi chuyện rồi khí áp cực kỳ thấp.

Bọn họ rất giận, thứ nhất là vì bọn họ không biết Tô Lạc bị thương, thứ hai là vì bọn họ đã để một người ngoài cõng Tô Lạc, thứ ba là vì không bảo vệ được Tô Lạc khiến cậu ấy bị một thằng rùa rụt đầu làm hại.

Mà đương sự hiển nhiên không biết bọn họ đang nghĩ gì, cắn bánh bao thịt, nhai hớn hở.

...
Bình Luận (0)
Comment