Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 54

Trên đường về, Ôn Doanh bảo đứa em tên Đại Ngưu kia lên xe, chỉ vào Lăng Kỳ Yến, nói với cậu ta: “Sau này đệ gọi y là ca ca, chỉ cần nghe lời y là được.”

Đại Ngưu gật đầu liên tục, không sợ sệt chút nào, quay về phía Lăng Kỳ Yến hô một tiếng rõ to: “Ca!”

Lăng Kỳ Yến: “…”

Lăng Kỳ Yến chưa kịp nói gì, Ôn Doanh lại tiếp tục nhắc nhở Đại Ngưu: “Từ nay trở đi tên đệ là Ôn Thanh, sau khi về tới kinh thành ta sẽ giao đệ cho một vị thủ bị họ Trịnh. Hắn sẽ cùng ta đi đến Tây Bắc, đệ ở dưới trướng hắn, đi theo hắn học võ. Trong quân đội có kỷ luật nghiêm ngặt, dù đệ là em trai ta cũng phải tuân theo quy củ. Trịnh thủ bị sẽ đối xử với đệ bình đẳng như những người khác, đệ cứ nhiệt tình tập luyện, sau này ắt sẽ có cơ hội để đệ thể hiện.”

Ôn Thanh gật đầu.

Chờ Ôn Thanh lui ra, Lăng Kỳ Yến thuận miệng nhắc Ôn Doanh: “Nó theo ngươi tới Tây Bắc, còn ta phải tới Giang Nam, ngươi bắt nó gọi ta là ca làm chi?”

Ôn Doanh lạnh lùng liếc y một cái, không nói gì, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Lăng Kỳ Yến không hiểu, ý hắn là gì?

Trở về huyện Quảng ở thêm một đêm nữa, Lăng Kỳ Yến ăn tối xong liền trốn về phòng mình. Cửa phòng được khóa thật kĩ, y lo lắng sợ sệt cả một buổi tối, nhưng Ôn Doanh không đến quấy rầy y nữa. Đến nửa đêm, y chịu hết nổi rồi, không canh chừng nữa mà ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Kỳ Yến tỉnh táo rời giường. Ôn Doanh đã ra ngoài, đi tới thăm học huyện và người tướng quân già từng dạy hắn nhiều chiêu võ thuật, hiện đang quy ẩn nơi đây.

Lăng Kỳ Yến lơ đễnh ăn sáng. Y nghĩ, tên Ôn Doanh kia không hổ là con rồng cháu phượng, dù bị tráo đổi nhưng đi tới đâu cũng được quý nhân giúp đỡ, ra chiến trường mà vẫn thoát chết mấy lần, còn sống sót trở về được, liên tục lập được nhiều công trạng. Đổi thành y, e là đã bị g.iết chết mấy trăm lần từ đời nào.

Sau giờ Thìn, Ôn Doanh trở về, đoàn xe thân vương khởi hành về kinh.

Mấy ngày sau, Lăng Kỳ Yến vẫn ở cung Ninh Thọ, hành lý dùng để xuôi nam đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Đêm trước hôm đi, Lăng Kỳ Yến ăn tối cùng Thái hậu. Thái hậu nhòe nước mắt, nắm tay y không chịu buông.

Lăng Kỳ Yến không biết làm sao mới phải, dường như mọi lời an ủi giả vờ đều dư thừa, chỉ có thể im lặng lau nước mắt cho bà, lau tới tận khi Thái hậu khóc mệt rồi nên thiếp đi.

Lăng Kỳ Yến đi ra chính điện, đứng dưới hành lang, ngơ ngác nhìn mưa xuân rơi ngoài đình. Lòng y trào dâng lên những nỗi niềm phức tạp, nhưng sau đó dần bình tĩnh lại.

Y ngẩng đầu, nhìn thấy dáng người cao to kia che ô bước từng bước vào trong đình. Người che ô mang vẻ mặt tuấn tú nhưng cũng lạnh lẽo, hắn tiến lại gần, bọn họ đứng cách nhau một khoảnh sân, im lặng nhìn nhau dưới làn mưa bụi mênh mang.

Hồi lâu sau, Lăng Kỳ Yến tựa đã hoàn hồn, cố căng khóe miệng nở một nụ cười: “Ngươi đến rồi.”

Trong thiên điện, đèn lồng chập chờn, nến sáng cả sảnh đường.

Rượu và đồ nhắm bày ra đầy bàn, Lăng Kỳ Yến ngồi xếp bằng trên giường, lắc lư chén rượu trong tay. Y nhìn chén rượu lắc lư kia, khẽ cong khóe môi: “Không ngờ trước khi đi còn được uống một bữa rượu thế này, xem như chẳng còn gì tiếc nuối.”

Chống đầu bằng một tay, Lăng Kỳ Yến cười cười nhìn Ôn Doanh đang ngồi đối diện mình: “Thật sự không thể tặng ta thêm hai vò rượu này à?”

“Hết rồi.” Ôn Doanh cất giọng nhàn nhạt, “Vò cuối cùng rồi, uống hết thì chẳng còn đâu.”

“… Ta không tin.”

Rõ ràng là hắn không muốn đưa cho y.

Ôn Doanh lại rót đầy chén rượu của y, hỏi: “Đến Giang Nam rồi có dự định gì không?”

“Chưa nghĩ ra, đến rồi hẵng tính.”

Lăng Kỳ Yến trả lời chung chung, ở đâu mà chẳng vậy, tới Giang Nam ở một mình tự do tự tại, không có gì bó buộc, cuộc sống cũng chẳng khó khăn hơn hiện tại.

“Chờ ngày ngươi lên làm hoàng đế rồi, ta sẽ quay về kinh thăm hỏi, nếu lúc ấy Thái hậu vẫn còn sống thì tốt… Ngươi sẽ không cấm ta về kinh đó chứ?”

Nốc vào hai chén rượu, mặt Lăng Kỳ Yến đã đỏ ửng lên, y dùng đôi mắt hoa đào sóng nước mênh mang nhìn Ôn Doanh.

“Tùy ngươi.” Ôn Doanh ném ra hai chữ này, rồi lại gắp cho y một đũa thức ăn.

Lăng Kỳ Yến thở phào, cười cười: “Ta biết ngay ngươi là người tốt mà, tuy có đôi lúc cũng dữ lắm, lại còn hơi nhỏ nhen.”

“Ta là người tốt?” Ôn Doanh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn y.

“Tất nhiên.” Lăng Kỳ Yến vỗ bàn một cái, “Nếu ngươi không phải người tốt, ta đã chết không có chỗ chôn rồi. Hai chúng ta bị tráo đổi, nói đi nói lại, ta vẫn là kẻ chiếm hời đồ của ngươi, ngươi lại không so đo với ta. Vì lý do đó nên ngươi là người tốt.”

Lăng Kỳ Yến nói xong thì bật cười: “Coi như ta nợ ngươi đi, tương lai sau này lỡ ngươi gặp chuyện không may, không thắng được thằng Lăng Kỳ Ngụ chó chết kia, ngươi cứ trốn về phía Nam, ta chắc chắn sẽ chào đón ngươi.”

Ôn Doanh thấp giọng nhắc nhở y: “Nếu có ngày đó thật, ngươi làm thế là rước họa sát nhân vào người.”

Lăng Kỳ Yến thờ ơ phất tay, cất cao giọng: “Chết có gì đáng sợ, chết thì chết thôi, có người điển trai như ngươi chết cùng, chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu.”

“Không có ngày đó đâu.” Ôn Doanh tỏ vẻ mặt điềm tĩnh, ẩn trong sự điềm tĩnh ấy lại là sự tự tin tuyệt đối.

Lăng Kỳ Yến gật đầu qua loa: “Cũng đúng, ngươi tài giỏi như thế thì sao mà không thắng được chứ, vị trí đó sớm muộn gì cũng là của ngươi, đợi ngày ấy đến, bản thân ta cũng được thơm lây. Hoàng đế bệ hạ ngày trước lại là “khách quý” của ta, sau này ta có chuyện để nói khoác rồi.”

“Tiếc rằng lúc ấy ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, còn đuổi ngươi đi nữa chứ, nếu không ta cũng được coi là Bá Nhạc* của ngươi rồi nhỉ? Ngày sau ngươi lên làm hoàng đế rồi có thể phong cho ta một cái tước vị.”

*Bá Nhạc: chỉ những người giỏi phát hiện ra và tiến cử, bồi dưỡng, sử dụng nhân tài.

“Ôi, quên đi, nói mấy chuyện này cứ như ta đang đòi hỏi thứ tốt từ ngươi vậy. Ta vốn là kẻ chiếm vị trí của ngươi, nếu ta là ngươi, chắc chắn ta đã xách kẻ chiếm chỗ của mình đi băm thành tám trăm mảnh. Ngươi đúng thật chẳng nhỏ nhen lắm, còn tốt hơn ta một chút nữa.”

Nói dai nói dài xong, Lăng Kỳ Yến cúi đầu, tựa như tâm trạng trở nên kém đi, chỉ im lặng ăn đồ ăn.

Ôn Doanh lại rót rượu cho y, y ngẩng đầu rót rượu vào miệng.

Uống xong, Lăng Kỳ Yến dùng tay lau miệng một cái thật mạnh, tiếng y càng nhỏ hơn: “… Ta nói mấy thứ này với ngươi làm gì, nhưng mà trừ ngươi ra thì biết nói với ai đây, không biết tới Giang Nam ta có bị buồn chán tới chết không nữa? Thái hậu nói mấy đứa cháu trai ở nhà mẹ đẻ của bà có thể chơi với ta, ta với tụi nó có gì mà chơi chứ, mấy cái tụi nó nói có lẽ ta cũng chẳng hiểu.”

“Không muốn đi thì đừng đi.”

Ôn Doanh chợt nói ra câu này, Lăng Kỳ Yến sững sờ, nhanh chóng lắc đầu: “Ai bảo ta không muốn đi, ở trong kinh đóng giả làm người chết còn chán hơn.”

Con ngươi của Ôn Doanh tối tăm, lẳng lặng nhìn y.

Lăng Kỳ Yến bị hắn nhìn chằm chằm nên hơi khó chịu, nhớ lại mấy lời mà đêm đó kẻ này nói ở huyện phủ huyện Quảng, mặt y chợt đỏ lên. Y dời mắt, ậm ờ bảo: “Ngươi cũng đừng cố chấp nữa, nếu ngươi muốn lên làm hoàng đế, vậy thì mau mau lấy vợ đẻ con đi, trong Đông cung có hai hoàng tôn rồi, ấy mà ngươi còn chưa có vợ, lấy gì mà tranh với thằng khốn kia.”

Nói mấy lời như thế khiến Lăng Kỳ Yến thấy khó chịu, tưởng tượng đến cảnh sau này Ôn Doanh có thê có thiếp, con trai con gái đầy đàn, y đột nhiên không muốn về kinh chút nào.

Nói không chừng đến lúc ấy, y vẫn là một kẻ mang mệnh “Thiên sát cô tinh”. Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng xót xa, tâm trạng tệ vô cùng.

“Ta không cần phải nhờ vào những thứ ấy.” Ôn Doanh cất giọng lạnh lẽo cứng rắn, tỏ rõ hắn không muốn tiếp tục nói tới đề tài này nữa.

Lăng Kỳ Yến chậc chậc mấy tiếng, không nói nữa thì thôi, y cũng chẳng thèm, chán phèo.

Một chén rượu lại vào bụng, Lăng Kỳ Yến mơ màng nằm xuống giường, miệng lầu bầu đòi uống tiếp, bắt đầu nói mê nói sảng.

“Tú tài nghèo, Cẩu Đản Nhi, tên mụ của ngươi hài ghê, sau này lại chẳng còn ai gọi ngươi như thế, cùng lắm chỉ có ta lén gọi vài tiếng, dù gì ngươi cũng chẳng nghe được, ta hứa không nói ai nghe đâu.”

“Sau này nếu ta có con trai, ta cũng đặt cho nó tên Cẩu Đản, tên xấu dễ nuôi, nếu nó cũng có triển vọng như ngươi thì tốt quá.”

“Nhưng mà ngươi là hoàng đế, sao ta dám đặt tên con trai mình trùng với ngươi chứ? Lỡ phạm vào cấm kỵ thì sao? Ha ha ha…”

Trận cười còn chưa dứt, y chợt cảm giác trong cơn mơ màng, Ôn Doanh đè cơ thể cao lớn của mình xuống. Lòng Lăng Kỳ Yến run lên, lấy tay che mặt theo phản xạ, xoay người né tránh.

“…Ta nói lung tung, ngươi đừng nóng.”

Ôn Doanh lạnh lùng nhìn y: “Ngươi còn muốn sinh con?”

“Sao ta lại không thể sinh con?” Lăng Kỳ Yến bực bội: “Thái hậu nói rồi, sau khi ta tới Giang Nam sẽ sắp xếp một mối hôn sự cho ta, nói không chừng năm sau là có con trai rồi đấy.”

Mắc mớ gì lão hòa thượng ấy bảo “thiên sát cô tinh” thì y phải đoạn tử tuyệt tôn thật, y không phục, y chắc chắn sẽ có một đứa con tên cẩu đản!

Bàn tay Ôn Doanh ngắt lấy người Lăng Kỳ Yến, y thở gấp lên, thoắt cái đã đỏ bừng mặt: “Ngươi!”

Ôn Doanh nhìn lại y một cách điềm nhiên, cả một bụng lời mắng chửi của y đành dằn ngược về.

Bờ môi Ôn Doanh đã dán sát bên tai Lăng Kỳ Yến, giọng điệu hắn đầy nguy hiểm: “Dục vương điện hạ biết rõ uống say sẽ bị người khác bắt nạt, thế mà lại mời ta vào trong điện cùng uống rượu là có ý gì?”

“…Ta không có,” Lăng Kỳ Yến nhắm mắt, ấm ức cãi lại, “Ta chỉ muốn tìm người uống rượu cùng thôi, ta không có ý gì khác, là cái đầu ngươi toàn nghĩ chuyện dâm ô.”

“Ngươi không được chạm vào ta, lần trước ngươi làm bắp đùi ta đau mấy ngày liền.”

“Ngày mai ta phải đi rồi, ngươi không được chạm vào ta.”

Ôn Doanh đè mạnh tay y, ép y nhìn thẳng vào mặt mình, nhắc nhở đầy lạnh lùng: “Trong lòng muốn nhưng ngoài mặt giả vờ từ chối là thủ đoạn những kẻ dùng sắc hầu người hay dùng để tranh sủng, không muốn làm luyến sủng thì đừng có bày ra cái điệu bộ đấy.”

Lăng Kỳ Yến chợt thấy máu huyết sôi trào, quát lên: “Đừng có làm nhục ta! Ta không hề, tất cả đều do ngươi tự nghĩ ra, ta chỉ muốn uống rượu, ngươi cút đi!”

Y giơ chân đạp Ôn Doanh, lại bị Ôn Doanh dùng đầu gối chặn lại không cho nhúc nhích.

Nụ hôn đậm vị rượu ập xuống, Lăng Kỳ Yến nghiêng đầu cố sức tránh ra, nhưng y không tránh được, bờ môi bị cắn đau, môi lưỡi nóng rực của tối phương áp tới.

Giãy giụa không được, Lăng Kỳ Yến đành từ bỏ, nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa, mặc cho hắn hôn.

Cuối cùng Ôn Doanh ghé vào tai y hỏi bằng giọng khàn khàn: “Không chống cự nữa à?”

Lăng Kỳ Yến đã tỉnh rượu hơn phân nửa, y cười gằn: “Chống cự có tác dụng chắc? Chỗ này là cung Ninh Thọ, ngươi cũng không làm tới cùng, sáng sớm mai ta đi rồi, ngươi còn làm gì được ta nữa?”

Y chỉ coi như bị chó gặm, cũng đâu phải chưa từng bị gặm.

Con ngươi Ôn Doanh hơi co rụt lại, ngón tay hắn phớt qua gò má y, chầm chậm vu.ốt ve. Người hắn tỏa ra khí lạnh đầy uy nghiêm đáng sợ khiến Lăng Kỳ Yến run rẩy, lại như đang tức giận, không quan tâm lắm tới lời Lăng Kỳ Yến nói vậy.

Im lặng đối mặt với nhau một chốc, Lăng Kỳ Yến lại quay mặt đi: “Ngươi đứng dậy.”

Ôn Doanh nhìn chằm chằm người nằm dưới mình đang bất động, trong đầu có một giọng nói không ngừng vang lên nhắc nhở hắn, người này trốn không thoát đâu, đừng nóng lòng.

Một lúc lâu sau, hắn thả Lăng Kỳ Yến ra, đứng dậy ra khỏi đại điện, đứng ở hành lang nhìn mưa.

Lăng Kỳ Yến dựa vào giường nheo mắt nhìn hắn, cảm thấy bóng lưng hắn hết sức cô đơn.

Bây giờ hắn đã là vương gia cao quý, nhưng sự âm u tối tăm của hắn dường như càng nhiều hơn lúc trước.

Quả nhiên là…

Lăng Kỳ Yến nghĩ gì đó, bước xuống đất…

“Ngươi còn đứng đây làm gì? Mưa lớn thế này có gì hay mà xem?”

Ánh mắt của Ôn Doanh dời qua, hàng mi hắn vương hơi ẩm, làn mưa mờ ảo như làm dịu đi vẻ mặt hắn, không còn lạnh lẽo như trước nữa. Lăng Kỳ Yến trừng mắt: “Ngươi còn không đi à?”

“Liệu chúng ta còn gặp lại nhau không?”

Ôn Doanh nhìn y, hỏi. Trong mắt hắn là thứ cảm xúc mà Lăng Kỳ Yến không hiểu nổi.

Lăng Kỳ Yến dời mắt theo bản năng: “Ta nói rồi, chờ khi ngươi làm hoàng đế, ta sẽ về thăm Thái hậu… Tiện thể thăm ngươi.”

“Nếu Thái hậu mất thì sao? Trong kinh thành này còn người đáng để ngươi lấy làm lý do trở về không?”

Do dự một lúc lâu, Lăng Kỳ Yến nói nhỏ: “Thế thì ta về huyện Quảng thăm cha ta, dù gì cũng về, huyện Quảng lại nằm trên đường đến kinh thành.”

“Người cha mà hai mươi năm không gặp được một lần, ngươi lại vì ông ấy mà về sao?”

Lăng Kỳ Yến nhướng mày, lại nổi giận: “Ý ngươi là sao? Ta là đứa không tim không phổi như thế ư?”

“Chẳng lẽ không phải?” Ôn Doanh bình tĩnh hỏi ngược lại y.

Lăng Kỳ Yến nghẹn họng, không nói nổi nữa.

Ôn Doanh đổi chủ đề: “Muốn uống rượu nữa không? Vẫn còn một ít.”

Lăng Kỳ Yến chẹp miệng, gật đầu: “… Uống.”

Lại về giường ngồi, uống phần rượu cuối cùng còn sót lại, mỗi người nửa chén. Lăng Kỳ Yến thấy hơi không nỡ, hỏi Ôn Doanh: “Ngươi không còn rượu thật à?”

“Hết rồi.”

Lăng Kỳ Yến ngập ngừng: “Ngươi đến Tây Bắc chắc chắn sẽ kiếm được loại rượu này, có thể sai người mang một ít tới Giang Nam cho ta được không? Ta bỏ tiền ra mua cũng được.”

Ôn Doanh điềm tĩnh nhắc nhở y: “Ta đến Tây Bắc để dẫn binh.”

“Bây giờ đâu có chiến tranh, bộ đến Tây Bắc không cần phải sinh hoạt à? Còn nữa, số rượu này của ngươi cũng đâu phải do đánh giặc xong thì mang về. Ngươi vốn chẳng muốn đưa rượu cho ta, không đưa thì thôi, ở Giang Nam chẳng thiếu thương nhân mua bán đồ tái ngoại, ta mua ở chỗ bọn họ.” Lăng Kỳ Yến thở hổn hển, đôi mắt hoa đào ửng hồng lên do uống say, hiện lên vẻ oan ức.

“Muốn uống rượu thì đi với ta.”

Lăng Kỳ Yến sửng sốt.

Ôn Doanh nhìn vào mắt y: “Không cần đưa tới đưa lui phiền phức, đến Tây Bắc với ta, muốn uống bao nhiêu cứ uống.”

Lăng Kỳ Yến chợt im lặng.

… Đến Tây Bắc?

Y lại chẳng thèm.

Giang Nam phồn hoa không đi, lại chạy theo cái tên có ý đồ với y đến Tây Bắc ngậm cát, chắc y điên rồi mới chịu.

Lăng Kỳ Yến hơi sượng, cười: “Ngươi đến Tây Bắc dẫn binh, ta theo ngươi làm gì chứ, vướng tay vướng chân ngươi à? Thôi đi.”

Ôn Doanh không nói nữa, ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Uống hết giọt cuối cùng, Lăng Kỳ Yến vẫn chưa đã thèm, sai người mang thêm rượu lên lôi Ôn Doanh uống tiếp.

Ôn Doanh lạnh lùng hỏi: “Ngươi uống rượu nhiều như thế, mai làm sao dậy nổi? Muốn có người khiêng đi à?”

“Không cần ngươi lo.”

Lăng Kỳ Yến giơ chén rượu lên miệng, nằng nặc muốn uống.

Giờ Tý, Lăng Kỳ Yến say khướt nằm trong lòng Ôn Doanh, tay y siết lấy tay áo của hắn, đã ngủ say.

Ôn Doanh im lặng ôm y, nghe tiếng mưa rơi không ngớt bên ngoài, ngồi yên hồi lâu.

Lăng Kỳ Yến mơ màng nói mớ: “Tú tài nghèo, sau này không cần phải gặp nhau nữa…”

Ôn Doanh siết chặt cánh tay y.

Ôn Doanh bế người lên giường, cởi áo ngoài và giày cho Lăng Kỳ Yến, sau đó dặn dò người hầu mang nước nóng tới lau mặt cho y, dém chăn thật kĩ, cuối cùng, hắn ngồi bên giường một chốc rồi rời đi.

Từ cung Ninh Thọ đi ra, bên ngoài mưa tầm tã, Ôn Doanh ngồi trên kiệu, thân vệ đứng bên cạnh thấp giọng bẩm báo với hắn, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.

Ôn Doanh không hỏi nhiều, nhàn nhạt đáp một tiếng, khẽ nhắm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment