Cuối giờ Dậu.
Lăng Kỳ Yến ngủ một giấc tới tối mới dậy, cuối cùng cũng tỉnh rượu.
Y vươn eo đứng dậy, Ôn Doanh đang ngồi đọc sách trên sập ở bên ngoài. Lăng Kỳ Yến nhìn thấy hắn, ngượng đỏ cả mặt, nói: “Sao ngươi không về phòng mình đi, cứ ở gian Tây của ta làm gì?”
Ôn Doanh không để ý tới y, chỉ sai người mang thức ăn lên.
Lăng Kỳ Yến ngồi vào bàn. Buổi trưa uống nhiều rượu quá, bây giờ bụng rỗng tuếch, nhưng y lại không thấy thèm ăn gì. Ôn Doanh liếc y một cái, sai người mang canh chua khai vị lên cho y.
“Ăn nhiều canh chút đi.”
Lăng Kỳ Yến lơ đễnh khẩy cái muôi, buột miệng đề nghị: “Trong vương phủ của ngươi trống vắng quá, hay là chúng ta nuôi một gánh hát đi?”
Ôn Doanh chau mày: “Nuôi gánh hát?”
“Ừm, tạo chút thú vui.”
Lăng Kỳ Yến dứt lời liền cười như không cười mà nhìn hắn: “Hoặc là ngươi học thử xem? Ngươi học xong rồi thì hát cho ta nghe, ta sẽ không nuôi gánh hát nữa.”
“Không được.”
Ôn Doanh không hề khách khí mà ném câu này ra, hoàn toàn không cho y cơ hội thương lượng.
Khóe miệng Lăng Kỳ Yến cứng đờ: “Sao lại không được?”
“Không có lý do, ta nói không là không.”
Lăng Kỳ Yến quăng cái muôi đi: “Ngày mai ta sai người đi mua nhà ngay, dời khỏi cái chốn này của ngươi. Sau đó ta sống phần ta, ngươi sống phần ngươi, khỏi ai nuôi ai hết, không cần ngươi xen vào.”
Con ngươi của Ôn Doanh lạnh lẽo: “Ngươi dám.”
“Ngươi cho rằng ta sợ ngươi thật sao?” Lăng Kỳ Yến bị vẻ mặt của hắn làm cho tức giận, “Ngươi đừng có mà quản ta, cứ không cho ta làm cái này không cho ta làm cái kia, ta liều mạng với ngươi!”
Hơn nửa tháng nay y cảm thấy bức bối vô cùng, dù trên mặt cười vui tỏ vẻ không để ý, nhưng nào có không để ý thật chứ. Tên vô liêm sỉ này ngày càng quá đáng, ngày nào cũng bắt y làm chuyện ấy, y nhịn. Giờ y chỉ muốn nghe ca hát, ra ngoài vui chơi uống rượu mà hắn cũng phải quản. Trước đây dù có là Thái hậu hay Hoàng đế cũng không quản y chặt như thế, Ôn Doanh dựa vào cái gì chứ!
Ôn Doanh lạnh lùng nhìn y, không nói gì.
Lăng Kỳ Yến tức tới đỏ mắt, cố sức quệt ngang mắt, nói giọng khàn khàn: “…Ngươi đừng có quá đáng, tuy rằng hiện giờ ta đúng là chẳng phải cái thá gì, nhưng ngươi không có quyền ức hiếp ta như thế. Ngươi cấm ta cái này cấm ta cái kia, làm ta cứ như mấy người phụ nữ đã có chồng chỉ có thể ở hậu viện, ngày nào cũng chôn trong vương phủ của ngươi không bước ra cửa, không một người ngoài nào thấy mặt, ngươi thấy hài lòng lắm sao?”
“Ngươi cứ khăng khăng như thế, ta có chết cũng không đồng ý. Nếu ngươi ép ta, ta chết đi là được, sống như thế có nghĩa lý gì chứ.”
Lăng Kỳ Yến vừa dứt lời, đứng dậy định bỏ đi, lại bị Ôn Doanh nắm lấy cổ tay kéo mạnh trở về, bắt y ngồi xuống.
“Đừng quậy nữa, ăn cơm đã.”
Lửa giận lại bốc lên, Lăng Kỳ Yến tức giận: “Ta không có quậy với ngươi! Ngươi không hiểu tiếng người hả?! Ta ghét ngươi trói buộc ta như thế này! Ta muốn làm gì không cần ngươi quan tâm!”
Ôn Doanh dịu giọng: “Muốn nuôi gánh hát thì đợi hai hôm nữa ta đi chọn người với ngươi.”
Hàng tá lời chưa nói nghẹn ngược trở về, Lăng Kỳ Yến vô thức chớp mắt, ngơ ngác nhìn Ôn Doanh. Ôn Doanh gắp cho y một đũa thức ăn: “Ăn đi, ngươi vẫn còn sức mắng nữa à?”
Lăng Kỳ Yến bỗng chốc im lặng, cảm giác đánh một cú lên bông thế này khiến người ta khó chịu quá đi mất.
…Bỏ đi.
Cần gì phải đàn gảy tai trâu.
Ăn tối xong, Lăng Kỳ Yến lập tức về phòng, đóng cửa lại.
Y đứng cạnh cửa nghe ngóng một lúc, nghe tiếng bước chân. Đúng là Ôn Doanh đi tới gian Đông rồi, lúc này y mới thở phào.
Lơ đễnh chơi xong một nửa ván cờ, Lăng Kỳ Yến sai người tắt đèn, còn mình thì bò lên giường bọc chăn lại lăn một vòng trên giường, từ từ thả lỏng.
Nhìn chung thì hôm nay không bị ép làm chuyện đó, nửa tháng nay chỗ kia của y không được thoải mái lắm, lúc nào cũng bị sưng. Tên Ôn Doanh cầm thú này!
Nhưng lại không ngủ được.
Hồi chạng vạng thì thấy buồn ngủ, giờ lại tỉnh táo lạ thường. Lăng Kỳ Yến trừng mắt nhìn xà nhà trên đầu, mãi vẫn không ngủ được.
Y trở mình một cái, nhìn tấm bình phong sau màn, chỗ đó có chút ánh sáng leo lét. Là viên dạ minh châu của Ôn Doanh, nó vẫn còn được đặt trên kệ trang trí trong phòng y.
Lăng Kỳ Yến đi chân trần xuống giường. Viên minh châu kia được đặt ở nơi dễ thấy nhất trên kệ trang trí, lóe lên ánh sáng rạng rỡ trong bóng tối.
Đưa tay ra lấy minh châu xuống, Lăng Kỳ Yến quyến luyến vu.ốt ve một chốc, có hơi không muốn trả lại cho Ôn Doanh.
…Để trong phòng y thì là của y, tên vô liêm sỉ kia quên mang đồ đi, không được trách y không chịu trả.
Nghĩ như thế, Lăng Kỳ Yến lại thoải mái đặt đồ về, thích thú nhìn một chốc.
Lần này lại càng không buồn ngủ, y liếc nhìn ra cửa. Bên ngoài có ánh lửa, nói vậy là người ở phòng bên kia vẫn chưa nghỉ ngơi.
Y chậm chạp đẩy cửa ra, trong gian nhà giữa không có ai, cửa phòng phía Đông đã đóng, nhưng ánh nến chưa tắt.
Ôn Doanh không thích có người trực đêm ở trong phòng, đương nhiên trong phòng chỉ có mình hắn.
Lăng Kỳ Yến rón rén đi tới, ghé sát người lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Kết quả đương nhiên là chẳng nghe được gì.
Lăng Kỳ Yến hơi nản lòng, lại cảm thấy mình có thói xấu, ngủ không lo ngủ lại chạy tới đây nghe lén. Chắc đầu óc y úng nước rồi.
Không đi giày nên chân Lăng Kỳ Yến có hơi lạnh. Y chà xát chân mình, do dự không biết có nên về không. Đang định đứng thẳng người, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Lăng Kỳ Yến bị bất ngờ, cứ thế mà nhào vào trong phòng, chân còn vấp lên ngưỡng cửa.
Cận kề với cú ngã sấp mặt, Lăng Kỳ Yến hoảng hồn nhắm chặt mắt lại theo phản xạ. Trong tích tắc tiếp theo, y được tay của Ôn Doanh đỡ lấy, kéo vào lòng hắn.
Lăng Kỳ Yến sợ gần chết, ngẩng đầu đối mặt với gương mặt vô cảm của Ôn Doanh đang lạnh lùng nhìn y.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi làm gì thế?”
Lăng Kỳ Yến đưa tay ra đẩy người, lại bị Ôn Doanh ghì vào trong ngực, không cho nhúc nhích.
Màu mắt của Ôn Doanh càng u ám hơn. Hắn nhìn y, lời nói lọt ra từ kẽ răng: “Là ta hỏi ngươi mới phải? Hơn nửa đêm ngươi ở đây làm gì?”
Bị bắt quả tang nên Lăng Kỳ Yến vô cùng lúng túng. Nhưng y không muốn thừa nhận, bèn đảo tròng mắt, ậm ờ: “Ta đi tìm nước uống, đi ngang qua phòng ngươi thôi, ai dè ngươi đột nhiên mở cửa, ngươi muốn hù chết người hả?”
“Ngươi muốn uống nước sao không sai người mang vào?” Ôn Doanh vạch trần y không chút nể nang.
Mặt Lăng Kỳ Yến đỏ lên: “Không phải tại ngươi sao, đuổi hết người xuống. Trong phòng chẳng còn hạ nhân nào, hại ta muốn uống nước cũng phải tự đi lấy.”
Y nói xong lại chà xát hai chân, dù có địa long, nhưng chân trần đứng lâu trên đất đúng là không thoải mái.
Ánh mắt Ôn Doanh dời xuống, đáp lên bàn chân trắng nõn mềm mại của y. Hắn hơi khựng lại, khom lưng bế y lên.
“Ngươi—”
“Không được nhúc nhích,” Ôn Doanh khẽ quát, mặt lạnh như tiền, trông vô cùng bực bội.
Lăng Kỳ Yến ngượng ngùng im miệng… Không nhúc nhích thì không nhúc nhích.
Vứt Lăng Kỳ Yến lên giường xong, Ôn Doanh sai người mang nước nóng vào. Lúc này y mới có thời gian quan sát đánh giá gian nhà này.
Đây là lần đầu tiên y vào đây, trong phòng trang trí đơn giản, không có chút đồ sáng màu nào, khác hoàn toàn với chỗ của y.
Tú tài nghèo này đúng là không biết hưởng phước, Lăng Kỳ Yến thầm nghĩ. Đã là vương gia rồi mà còn không chịu dùng đồ tốt, lãng phí thân phận của mình quá đi mất.
Hạ nhân mang nước nóng vào, sau đó bị Ôn Doanh cho lui xuống.
Ôn Doanh ngồi xổm trước giường, bắt lấy hai chân Lăng Kỳ Yến đè vào trong nước, xoa nhẹ lên bàn chân y hai cái.
Lăng Kỳ Yến xuýt xoa một tiếng, tức mình: “Ngươi nắn chân ta làm gì đó?”
Ôn Doanh giương mắt nhìn y, nhắc nhở đầy nghiêm túc: “Sau này không được đi chân trần trên đất như thế.”
Lăng Kỳ Yến bĩu môi, không cho thì thôi, ngươi nhiều chuyện thật đó.
Rửa sạch chân cho y xong, Ôn Doanh ngồi lại trên sập. Hắn ôm hai chân của Lăng Kỳ Yến lên người, cầm khăn lau khô.
Lau từng chút lên ngón chân, lại còn nắn mấy cái, Lăng Kỳ Yến chịu hết nổi, đưa tay ra đập hắn: “Ngươi đừng có nắn, ta khó chịu.”
Ôn Doanh nhìn y một cái, buông chân y ra, nghiêng người đến gần. Lăng Kỳ Yến vội vàng lùi về sau nhưng bị đè lại. Hô hấp nóng rực phả vào mặt, Ôn Doanh nói giọng nguy hiểm: “Không muốn bị ta làm thì đừng có nửa đêm chạy tới đây trêu ta.”
“Ta không có, ngươi đừng nói bậy.” Lăng Kỳ Yến nhỏ giọng cãi lại, nhưng nghe chẳng có chút uy hiếp nào.
Hành động này của y, khỏi cần Ôn Doanh nói, chính y cũng cảm thấy quá là… Tuy rằng đúng thật y chỉ nhất thời nổi hứng muốn tới xem thử hắn đang làm gì mà thôi.
Nhìn sách trên giường, Lăng Kỳ Yến cố gắng đổi chủ đề: “Trễ thế rồi mà ngươi còn đọc sách, không ngủ hả?”
“Còn sớm.”
Ôn Doanh tha cho y, không truy cứu rốt cuộc y sang đây làm gì nữa. Hắn vòng qua người y, lấy sách về.
Lăng Kỳ Yến lặng lẽ thở phào. Y dựa vào hắn, nhàm chán bày bàn cờ nhỏ ra, lưu loát kể lại chuyện hôm nay nghe ngóng được ở ngoài. Ôn Doanh thờ ơ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sách.
Lăng Kỳ Yến thấy hắn bình tĩnh như thế, giương mắt nhìn hắn đầy khó hiểu: “Sao ngươi không bất ngờ chút nào thế. Ngươi nói với mấy thuộc hạ kia rằng ta là phụ tá, chuyện ngày đó bị truyền ra ngoài, ngươi không thấy lạ à?”
“Có gì lạ?” Ôn Doanh thuận miệng đáp lời y, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, đọc sách tiếp.
“Chẳng lẽ không lạ?”
Lăng Kỳ Yến nói câu này ra, ánh mắt lại chạm tới gương mặt điềm tĩnh của Ôn Doanh, tâm trạng y dao động, bật thốt lên: “Chẳng lẽ lời đồn ngoài kia là do ngươi thả ra?”
Cuối cùng Ôn Doanh cũng dời mắt khỏi trang sách, ngẩng đầu lên nhìn y.
Ánh mắt này của hắn nói cho Lăng Kỳ Yến biết rằng, đúng là do hắn làm.
“…Ngươi bị bệnh hả? Đang yên đang lành lại rêu rao cho người ta biết ta là phụ tá của ngươi làm gì? Còn nói với họ là ta tài trí hơn người, học thức uyên thâm, ngươi không xấu hổ nhưng ta có đó.”
“Ngươi cũng biết xấu hổ nữa à?” Ôn Doanh mở miệng ra là giễu y.
Lăng Kỳ Yến đưa chân ra đá hắn.
“Vậy ngươi muốn dùng thân phận gì xuất hiện trước mặt người khác? Nam sủng của bản vương à?”
Lăng Kỳ Yến nghẹn họng: “Ngươi, không phải ngươi cấm ta ra ngoài à?”
“Ta bảo cấm ngươi ra ngoài lúc nào? Ôn Doanh lạnh lùng hỏi y.
Lăng Kỳ Yến hừ giọng: “Hôm nay ta ra ngoài, rõ ràng là ngươi mất hứng, còn bày bản mặt khó ưa kia ra với ta.”
Giọng Ôn Doanh kìm nén sự bực bội, hỏi y: “Ngươi không thể uống rượu một mình, lần nào uống xong cũng ói, nhưng lại cứ nghiện rượu như thế, không biết uống có chừng mực, say khướt về nhà. Ta không nên giận ngươi sao? Đợi đến khi ngươi uống tới đổ bệnh, có phải là vui lắm không?”
Lăng Kỳ Yến cạn lời, cơ thể của y mà y còn không để bụng, người này bận tâm nhiều thế làm gì…
Như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lăng Kỳ Yến, Ôn Doanh xoay mặt đi, lúc này đúng là giận thật rồi.
Lăng Kỳ Yến chợt thấy chột dạ, đưa tay ra kéo ống tay áo của hắn.
Kéo một cái, không có phản ứng.
Kéo thêm cái nữa.
Kéo liên tục ba lần như thế, Ôn Doanh mới vươn người ra đè y nằm xuống, trói hai tay y lê.n đỉnh đầu, trừng mắt.
Lăng Kỳ Yến sợ hết hồn… Sao tên này cứ nhìn y bằng ánh mắt âm u đó thế, đáng ghét quá.
“Sau này không được hở ra là nói chữ chết nữa.” Ôn Doanh nhắc nhở y bằng giọng khàn khàn, “Mạng của ngươi không phải của chính ngươi, ngươi nhớ kỹ điều này cho ta.”
Lăng Kỳ Yến nổi giận: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, mạng của ta thì là của ta, liên quan gì tới người khác? Lão hòa thượng kia nói ta có mệnh thiên sát cô tinh, không cha không mẹ, không vợ không con, ta có chết cũng không liên quan tới ai hết!”
Ôn Doanh bóp chặt cổ tay Lăng Kỳ Yến, như đang nghiến răng: “Ngươi thấy mình có mệnh thiên sát cô tinh?”
“Dù gì lão hòa thượng kia cũng đoán đúng.” Lăng Kỳ Yến nói đầy chua xót: “Mệnh của ta như thế, ngươi không sợ bị ta làm liên luỵ sao? Ngươi nên cách xa ta ra một chút.”
Con ngươi của người đang đè lên y đầy u ám, trong ánh mắt hắn ẩn chứa chút ưu tư mờ mịt. Lúc mở miệng, giọng hắn càng thêm khàn: “Lão hòa thượng nói không sai, ngươi không cha không mẹ, không vợ không con, ngươi cũng không cần những kẻ đó, ngươi có ta là đủ rồi.”
Lăng Kỳ Yến nhấc chân đạp hắn: “Ngươi cút đi.”
Ôn Doanh ấn chân của Lăng Kỳ Yến xuống, nhìn chằm chằm vào mắt y. Hắn gằn từng chữ: “Nếu ta đã có mệnh cách đế tinh, dù cho mệnh ngươi là mệnh thiên sát cô tinh đi nữa, ta cũng sẽ trấn áp được ngươi, cần gì sợ bị liên lụy?”
Lăng Kỳ Yến sửng sốt, còn có kiểu giải thích này nữa hả?
Giọng của y hạ thấp, tựa như đang lầu bầu: “…Ngươi thả ta ra, tay ta đau.”
Ôn Doanh chậm rãi thả lỏng tay, Lăng Kỳ Yến xoa cổ tay bị bóp đỏ rần của mình, rất chi là không vui: “Thế sau này ngươi không được bắt nạt ta nữa.”
Ôn Doanh không để ý đến y, chỉ ngồi dậy bế người lên.
Lăng Kỳ Yến ngồi trên người hắn, thò tay ra chọt chọt bả vai của đối phương: “Ngươi cút ra xa một chút, ta muốn về phòng ngủ.”
“Ngủ ở đây đi.”
Ôn Doanh bắt được tay của y, giúp y xoa cổ tay, dùng lực rất nhẹ.
“Ta không muốn đâu,” Lăng Kỳ Yến không chịu, “Ngươi lại muốn làm ta. Ta phải tu thân dưỡng tính, ngày nào cũng làm chuyện đó, ta sắp bị ngươi ép khô luôn rồi.”
“Không làm,” Ôn Doanh thấp giọng, khẽ hôn lên cổ tay Lăng Kỳ Yến, “Đêm nay đảm bảo không làm.”
“Thế mai thì sao?”
Ôn Doanh im lặng nhìn y.
“Về sau cách ba ngày rồi làm được không?” Lăng Kỳ Yến thăm dò. Y vốn định bảo là năm ngày, nghĩ lại thấy năm ngày hình như có hơi lâu, không chừng chính y cũng không nhịn được.
Trong ánh mắt của Ôn Doanh dường như có ý gì đó sâu xa. Lăng Kỳ Yến bất giác thấp thỏm, sau đó liền nghe hắn gằn giọng ném ra hai chữ: “Hai ngày.”
Lăng Kỳ Yến im lặng.
Được thôi, hai thì hai.
Ôn Doanh đứng dậy, bế y về giường rồi tắt đèn, buông màn xuống.
Lăng Kỳ Yến rụt vào trong chăn, nhỏ giọng nói thầm bên tai Ôn Doanh: “Trong phòng ngươi tối quá, hay là cầm dạ minh châu về đi, ta không lấy đồ của ngươi đâu.”
Tuy là y rất muốn lấy, nhưng mà vẫn ngại chiếm làm của riêng.
“Để đâu cũng thế thôi.” Ôn Doanh gác một tay sau gáy, khẽ nhắm mắt.
Lăng Kỳ Yến nghe thế thì dễ chịu trong lòng, lại hỏi: “Ta có thể nuôi gánh hát thật sao?”
“Muốn nuôi thì nuôi.”
Người này đổi tính à?
Lăng Kỳ Yến giơ tay lên chọt lên mặt Ôn Doanh. Ôn Doanh không để ý tới y, vẫn nằm im, tựa như đã ngủ mất.
Lăng Kỳ Yến thấy chán, trở mình kéo chăn lên.
… Vẫn cứ không buồn ngủ.
Đổi giường rồi lại càng thấy khó ngủ.
Y trằn trọc trở mình, không tài nào ngủ được. Cuối cùng y nằm ngửa, để hai tay lên bụng, ngón tay gõ lên nhau, suy nghĩ bay đi xa.
Đêm khuya vắng lặng, gối đơn khó ngủ, hay là làm gì đó đi?
Sau một loạt tiếng động sột soạt, Lăng Kỳ Yến ghé vào gần Ôn Doanh, hà hơi lên cổ hắn: “Tú tài nghèo, hay là quy định hai ngày kia, đợi mai rồi bắt đầu?”
Ôn Doanh chậm rãi nghiêng mặt sang, ánh mắt trong bóng tối của hắn lại sáng vô cùng, không lên tiếng.
Lăng Kỳ Yến đã quyết tâm, nên y kề sát vào, chủ động hôn hắn.
Ôn Doanh đột nhiên vươn mình.
Phía sau bị ức hiếp đầy tàn nhẫn. Lăng Kỳ Yến hối hận không thôi, nhưng chỉ có thể thấp giọng khóc nức nở, trong miệng lúc thì lẩm bẩm “Nhẹ chút đi”, lúc lại nũng nịu giục “mau lên”.
Đêm xuân dài đằng đẵng, tiếng vang mờ ám bị che giấu sau tấm màn.
Tác giả có lời muốn nói:
Sao Ôn Doanh lại thích Lăng Kỳ Yến?
Một, vì y đẹp.
Hai, tính cách của y ngây thơ đúng với khẩu vị của Ôn Doanh. Ôn Doanh rất hưởng thụ cảm giác chọc mèo đùa giỡn mèo
Ba, tuy trước đây y chỉ tay năm ngón nhưng lại không ỷ thế hiếp người, trừ việc đuổi Ôn Doanh đi, hầu như y vẫn đối xử với Ôn Doanh rất tốt.
Bốn, lấy đâu ra nhiều lý do để thích như thế? Thích là thích thôi, tui là tác giả, tui bảo hắn thích đó.