Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 90

Trận lửa hôm Nguyên Tiêu kia cháy hừng hực tới chập tối ngày hôm sau mới hoàn toàn được dập tắt.

Tuy chỉ làm bỏng vài tên lính nhưng đã hủy hoại gần hết tòa lầu cổng thành, vòng quay đèn cao hơn hai mươi trượng cũng đổ ầm xuống đất, dưới đất bừa bãi vô cùng.

Vòng quay đèn này đã có từ thời Đại Thành khai quốc, sừng sững đứng ở cửa thành Tây. Hằng năm, cứ đến dịp lễ Tết là lại thắp lên. Trải qua hơn 100 năm như thế, dân chúng đều hết lòng tin theo, đèn đốt lên càng rực rỡ, sẽ đại diện cho vận nước tốt đẹp suốt cả năm. Hôm nay bị lửa thiêu sạch, trong lúc nhất thời không thể tránh khỏi những lời đồn đãi nhảm nhí khắp đầu đường cuối ngõ.

Ba ngày sau khi chuyện xảy ra, một thánh chỉ được đưa từ biệt cung tới, không những quan giữ cửa thành phía Tây bị cách chức, những ai liên can trong nhóm Kinh Vệ Quân cũng chịu liên lụy, ngay cả thống lĩnh Kinh Vệ Quân dính đạn, bị điều đi nơi khác làm việc. Tạm thời Kinh Vệ Quân sẽ do vị Phó thống lĩnh phòng ngừa chu đáo, lúc trước còn thiết lập hàng rào chắn kia tạm quản.

Sau đó nữa, bộ Hình cũng trình cho Đông cung kết quả điều tra vụ án của Thẩm Hưng Diệu. Vì thời gian đã lâu, không thể tìm được manh mối và chứng cứ, cuối cùng bộ Hình và phủ nha trên kinh kết luận rằng bọn họ gặp phải thổ phỉ, bị giết rồi vứt xác. Dù phủ Vệ Quốc công và những quý phủ có bất mãn không cam lòng bao nhiêu đi nữa, nhưng Thái tử Đông cung đã đồng ý với kết luận này rồi, việc này tới đây là chấm dứt.

Trong tháng Hai, Ôn Doanh lại tới biệt cung một chuyến, lần này Lăng Kỳ Yến đi theo hắn.

Ôn Doanh vào tẩm điện Hoàng đế thăm hỏi, Lăng Kỳ Yến chờ ở vườn bên ngoài, lại đụng phải một người không ngờ tới.

Là vị Ngu Chiêu viện kia mới đi ra từ tẩm điện Hoàng đế, trông thấy y từ xa nên chủ động đến nói chuyện với y.

Năm ấy Ngu Chiêu viện được Lăng Kỳ Yến sắp xếp cho vào cung, từng giúp y hai lần trong nội cung. Trừ lần ấy ra, bọn họ không còn qua lại mấy.

“Bá gia, lâu rồi không gặp.”

Ngu Chiêu viện vẫn thoải mái hào phóng, dáng vẻ này hoàn toàn khác với thiếu nữ xinh đẹp từng nũng nịu dựa vào y, nói “Nô tỳ thích điện hạ”, “Nô tỳ bằng lòng hầu hạ điện hạ”.

Lăng Kỳ Yến gật đầu: “Ngày nào Chiêu viện nương nương cũng bận chăm sóc bệ hạ sao? Khổ cực rồi.”

Ngu Chiêu viện khẽ cong khóe môi: “Không khổ cực. So với Thục phi tỷ tỷ thì chẳng tính là gì.”

“Ta nghe Thái tử nói, ngươi làm chẳng kém hơn bà ấy là bao.”

“Đều là việc phải làm, không dám kể công.”

Tùy tiện nói vài câu, Lăng Kỳ Yến không nhiều lời nữa. Chẳng hiểu sao y thấy người mẹ hờ kia cũng vậy, mà vị Ngu Chiêu viện trước mặt đây cũng thế, đều khiến y cảm thấy quái lạ vô cùng, nhưng y không cố nghĩ nữa.

Ngu Chiêu viện kia lại hỏi y: “Vừa rồi lúc đi ra, bắt gặp Thái tử điện hạ đi vào vấn an bệ hạ. Bá gia đi cùng Thái tử tới sao?”

“Ừ.” Lăng Kỳ Yến đáp.

Đối phương cười cười: “Chẳng trách. Năm ấy lúc ở Hội Đồng Quán, bá gia uống say, là Thái tử điện hạ bế bá gia đi. Lúc ấy Thái tử điện hạ vẫn chỉ là một môn khách ở quý phủ của bá gia. Nhiều năm qua đi, không ngờ giữa bá gia và Thái tử điện hạ vẫn tốt như thế.”

Lăng Kỳ Yến lại hơi chau mày, không đợi y nói, cô đã nói tiếp: “Ta hơi lắm mồm, bá gia đừng trách.”

“Thật ra năm ấy ta thích bá gia là thật, nếu không có lòng tham lam, cứ theo bá gia thôi thì tốt rồi, dù cả đời có làm tỳ nữ nha hoàn cho bá gia cũng được.”

“Chiên viện nương nương cẩn thận lời nói.” Lăng Kỳ Yến thấp giọng nhắc nhở cô.

Ngu Chiêu viện lại cười: “Ta đùa với bá gia thôi, ta nào có thứ may mắn này, Thái tử điện hạ cũng sẽ không cho.”

Cô không nói thêm nữa, hơi cúi xuống, sau đó cáo từ.

Lăng Kỳ Yến dời mắt đi chỗ khác. Vị Ngu Chiêu viện này bây giờ đã là một trong chín tần của Hoàng đế, y cùng lắm chỉ là một lưu bá, y rất muốn nói rằng sao y có thể nhận lễ của cô được.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lăng Kỳ Yến quay đầu lại, đúng là Ôn Doanh đã đi ra.

Ôn Doanh tiến lên phía trước, nhìn bóng lưng xa xa của Ngu Chiêu viện, hỏi Lăng Kỳ Yến: “Cô ta nói gì với ngươi?”

“Chút chuyện linh tinh thôi.” Lăng Kỳ Yến không để ý lắm, lại hỏi hắn: “Hoàng đế sao rồi?”

“Vẫn đang bệnh, không gặp được.”

Lăng Kỳ Yến nhìn hắn chằm chằm: “Thái tử điện hạ, rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

Ôn Doanh hỏi lại y: “Ngươi cũng biết sợ sao?”

Lăng Kỳ Yến nhếch môi: “Sao ta phải sợ? Ta nói rồi, ngươi làm gì ta cũng không sợ, ngươi đừng ức hiếp ta là được.”

Nghĩ một lát, y lại chêm thêm một câu: “Giấu Thái hậu đi, bà nội già rồi, không chịu được k.ích thích đâu.”

Ôn Doanh dắt lấy tay y: “Ừ.”

Tháng Ba, thời tiết ấm dần, Hoàng đế vẫn ở biệt cung không về, quan viên cả triều ngày nào cũng tới cung đi thẳng vào Đông cung, tập mãi thành quen.

Đình viện ở hậu viện, Lăng Kỳ Yến đang chỉ huy đám thái giám chơi ném tên vào bình cho y xem. Đang chán muốn chết, Giang Lâm tới bẩm báo, nói vừa rồi Tĩnh Vương đến cầu kiến Thái tử, nhưng Thái tử đang bận nghị sự với Nội các. Tĩnh Vương đột nhiên đề nghị gặp Ôn bá gia.

Lăng Kỳ Yến nhướng mày: “Tĩnh Vương muốn gặp ta?”

“Đúng là vậy ạ.”

Lăng Kỳ Yến thầm tính toán trong đầu, không đoán ra được ý đồ của vị Ngũ hoàng thúc này.

Tĩnh Vương gặp y làm gì?

Mấy năm trước, vị Tĩnh Vương này luôn trấn giữ ở biên quan, hai người không được tính là quá thân cận, chứ đừng nói tới bây giờ y lại có thân phận xấu hổ như này.

Quái lạ.

Không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, Lăng Kỳ Yến hất cằm, dặn dò: “Mời Tĩnh Vương tới đây.”

Chẳng mấy chốc, Tĩnh Vương được hạ nhân đón vào cửa. Lăng Kỳ Yến đứng dậy, bước lên định chào, bị ông ngăn lại: “Không cần, không có người ngoài ở đây, khỏi phải làm mấy nghi thức xã giao này.”

Lăng Kỳ Yến cười cười: “Vương gia, mời vào trong.”

Mời Tĩnh Vương vào trong điện, Lăng Kỳ Yến thản nhiên sai người mang trà nóng và điểm tâm lên, không hề ngại bị Tĩnh Vương nhìn ra địa vị của y ở Đông cung.

Vẻ mặt của Tĩnh Vương bình thản, tựa như chẳng hứng thú gì với chuyện giữa Ôn Doanh và y, chỉ hỏi y: “Nghe nói tháng trước con từng tới biệt cung cùng Thái tử, có đến gặp bệ hạ. Bệ hạ thế nào rồi?”

“Thái tử điện hạ vào với bệ hạ, con chờ bên ngoài, không theo vào. Nghe điện hạ nói, sức khỏe bệ hạ quả thật không tốt, bị bệnh liệt giường, phải nghỉ ngơi điều dưỡng.” Lăng Kỳ Yến điềm tĩnh đáp.

Tĩnh Vương thầm dò xét ánh mắt của y: “Tất cả đều do con nghe Thái tử nói?”

Lăng Kỳ Yến gật đầu: “Là Thái tử điện hạ nói với con.”

“Thái tử điện hạ còn nhắc với con chuyện gì của bệ hạ?”

“Thái tử điện hạ vô cùng lo lắng cho long thể của bệ hạ, ngày ngày phái người tới biệt cung thăm hỏi. Sức khỏe bệ hạ không được tốt, hắn không dám truyền ra ngoài, sợ những quan viên kia suy đoán lung tung, lòng người bất an, cũng sợ Thái hậu lo lắng. Con không dám nói mấy chuyện này với Thái hậu.”

Trong lòng Lăng Kỳ Yến biết e là vị Tĩnh Vương này đã sinh lòng nghi ngờ. Hoàng đế đến biệt cung mấy tháng, ngoài hôm Giao thừa bọn họ đến thăm một lần, thời gian còn lại đừng nói là triệu kiến ngoại thần, ngay cả người em ruột là ông đi tới đi lui hai chuyến đều bị cản lại.

Không chỉ có ông, bên ngoài cũng xuất hiện một số lời đồn không tốt lắm, ám chỉ Hoàng đế bị Thái tử giam lỏng.

Trong mấy tháng Thái tử tạm nắm quyền, hắn đuổi đi mất Thủ phụ và Thứ phụ, mượn vụ cháy hôm Nguyên Tiêu thay máu Thống lĩnh Kinh Vệ Quân, khiến người ta khó mà nghĩ tích cực.

Tĩnh Vương là huynh đệ trung thành nhất của Hoàng đế, tất nhiên sẽ theo phe Hoàng đế.

“Lời con nói, đều là sự thật sao?”

Bị đôi mắt lạnh lẽo của Tĩnh Vương nhìn chằm chằm, vẻ mặt Lăng Kỳ Yến vẫn hết sức tự nhiên: “Tất nhiên là thật, không dám lừa gạt Vương gia.”

Bình tĩnh đối mặt một lát, Tĩnh Vương dời mắt đi, dùng giọng điệu bâng quơ nhắc nhở y: “Yến Nhi, Thái hậu luôn xem con là con cháu ruột nhà ta, hy vọng con luôn nhớ rõ điều này, dù sao bệ hạ cũng có ơn nuôi dưỡng con hai mươi năm.”

“Con biết rõ, sẽ không quên.”

Lăng Kỳ Yến không hề sợ hãi.

Đúng là bệ hạ nuôi y hai mươi năm, nhưng tính y là thế đấy, y thích ai thì sẽ theo người đó, dù cho Ôn Doanh muốn làm gì, y cũng sẽ đứng về phía Ôn Doanh.

Tĩnh Vương buông chén trà xuống, đứng dậy, vứt lại một câu “Trong lòng con biết rõ thì tốt, cũng khuyên Kỳ Tiêu một chút”, không nói thêm gì nữa, rời đi.

Trong tiền điện, Ôn Doanh đang phê duyệt tấu chương.

Tĩnh Vương đi đến, hắn đặt bút xuống, đứng dậy nghênh đón.

“Xin lỗi đã để hoàng thúc đợi lâu như vậy.”

Tĩnh Vương thản nhiên dò xét đứa cháu trai do đích thân ông dẫn về này. Nhớ lại hồi đầu lúc mới gặp Ôn Doanh ở Tây Bắc, hắn cũng giống thế này, nhìn thì điềm tĩnh khiêm tốn, nhưng sau lưng hắn chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình. Khi ấy ông không khuyên được hắn, đến hôm nay, lời ông nói có còn tác dụng nữa không?

Mặt đối mặt, trong lòng Tĩnh Vương đột nhiên cảm thấy hơi bất an.

Ông không ngờ, dã tâm của Ôn Doanh còn lớn hơn ông nghĩ, có lẽ ông thật sự đã nhìn lầm.

“Rốt cuộc phụ hoàng con thế nào rồi?”

Đối mặt với giọng điệu chất vấn của Tĩnh Vương, Ôn Doanh vẫn điềm tĩnh trả lời: “Không ổn lắm.”

“Không ổn cỡ nào?”

“Phần lớn thời gian đều mê man, ít khi tỉnh táo. Bắt mạch thì không nhìn ra được gì, thái y cũng không nói được nguyên nhân, thay đơn thuốc mấy lần nhưng vẫn không có tác dụng.”

Tĩnh Vương nghe vậy thì cau mày: “Tại sao lại thế? Bị vậy từ khi nào?”

“Sau khi tới biệt cung, mới đầu chỉ nhiễm phong hàn, nhưng mãi không khá lên được. Sau đó dần dần nặng thêm, không rõ nguyên do.”

Tĩnh Vương hỏi cái gì, Ôn Doanh đáp cái nấy. Từng chữ từng câu không hề có gì gọi là chột dạ.

“Thật sao?”

“Không dám lừa gạt hoàng thúc.”

Ôn Doanh hết sức tỉnh táo, trong lúc nhất thời, Tĩnh Vương cũng không xác định được, có phải mình đã hiểu lầm hắn hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, ông nhắc tới chuyện khác: “Thằng nhóc Thẩm gia và tùy tùng của nó mất tích hai năm rồi được người ta phát hiện dưới kênh đào, trên người còn bị buộc đá tảng. Dù cho bị người ta cố ý dìm chết, nhưng ta nhớ, con có nói người cháu trai duy nhất của ân sư từng giúp đỡ con đi học, năm ấy chết đuối trong hồ ở Quốc Tử Giám?”

“Vâng, đúng là như thế.”

Vẻ mặt Ôn Doanh vẫn bình thản, khiến Tĩnh Vương nhìn không thấu.

Năm ấy vì để xác thực thân phận của Ôn Doanh, ông và Trưởng Công chúa đã điều tra qua cuộc sống khi trước của hắn, vô cùng rõ quan hệ giữa hắn và ông cháu Triệu gia. Trong Quốc Tử Giám có một lời đồn bê bối từng được lưu truyền rộng rãi trong kinh thành. Khi ấy đã có người đoán được là do nhóm người Thẩm Hưng Diệu làm, hai chuyện lại có điểm giống nhau, thật sự không phải là do Tĩnh Vương nghĩ nhiều.

Có thể lặng im không một tiếng động g.iết chết Thế tử Vệ Quốc công, vùi thi thể vào trong nước hai năm, người bình thường nào mà làm được. Thời gian đám kia mất tích lại vào ngay thời điểm trước khi Ôn Doanh đến Tây Bắc nhậm chức, đúng là có hơi trùng hợp.

“Kỳ Tiêu, con biết ta có ý gì, con nói thật cho ta biết, chuyện này có liên quan tới con không?”

Ôn Doanh lại hỏi ông: “Có thì sao? Mà không thì sao?”

Tĩnh Vương hít sâu một hơi: “Thật sự là do con làm?”

Ôn Doanh không thừa nhận, chỉ nói: “Bất luận là ai làm, thì bọn chúng có chết cũng chưa hết tội.”

Trong giọng nói của hắn lộ ra sự rét lạnh. Tĩnh Vương nhìn hắn, dường như trong phút chốc ông hiểu ra, có lẽ đây mới chính là bản chất của cháu trai ông.

Tâm tư u ám đen tối, có thù tất báo.

Ông không quan tâm cái chết của đám Thẩm Hưng Diệu, nhưng Ôn Doanh như thế lại làm ông lo lắng không thôi.

“Hoàng thúc không cần lo lắng những chuyện này,” Ôn Doanh hờ hững nói, “Cô tự biết chừng mực.”

Tĩnh Vương nghe thấy thế thì nổi giận, đột nhiên cao giọng: “Đuổi hai vị phụ thần Nội các đi, thay mất Thống lĩnh Kinh Vệ Quân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Ôn Doanh bình tĩnh đáp: “Hoàng thúc hiểu lầm rồi, hai vị Các lão kia tự mình xin về quê, cô chỉ thông cảm cho họ tuổi tác cao, cần an hưởng tuổi già, không đành lòng ép giữ người ở lại nên mới tác thành cho bọn họ. Thống lĩnh Kinh Vệ Quân vì thất trách mới bị chuyển đi, không phải do cô cố ý gây ra, cô chỉ cho bá tánh trong kinh một câu trả lời.”

Lời của hắn vô cùng trôi chảy, dường như chẳng có lỗ hổng nào, Tĩnh Vương lại không chịu tin, lạnh lùng hỏi hắn: “Ngày mai ta sẽ đến biệt cung cầu kiến bệ hạ, không biết bây giờ có thể gặp bệ hạ được chưa?”

Ôn Doanh nói: “Nếu phụ hoàng tỉnh, hoàng thúc muốn gặp ông ấy, tất nhiên có thể gặp.”

Hắn nói vậy càng khiến người ta khó mà bới móc được sai lầm của hắn.

“… Nếu đúng thật như thế, vậy không thể nào tốt hơn.”

Hai bên im lặng, dường như Ôn Doanh đã hạ quyết tâm, Tĩnh Vương không hỏi, hắn cũng không nói. Trong lòng Tĩnh Vương biết không moi được gì từ chỗ hắn, hàng mày nhíu chặt chưa giãn ra một li nào, cáo từ rời đi.

Chờ người đi rồi, Lăng Kỳ Yến mới bước từ hậu điện ra, hỏi Ôn Doanh: “Ngươi để Tĩnh Vương đến biệt cung gặp Hoàng đế thật sao?”

Ôn Doanh không đáp mà hỏi ngược lại: “Vừa nãy ngươi gặp Tĩnh Vương? Ông ấy nói gì với ngươi?”

“Không có gì, chỉ nhắc ta rằng Hoàng đế có công ơn nuôi dưỡng mình, bảo ta khuyên ngươi, đừng có hùa theo ngươi làm chuyện xấu.”

Trong giọng Lăng Kỳ Yến còn pha thêm chút chế giễu, Ôn Doanh chỉ vờ như không nghe thấy. Lăng Kỳ Yến hỏi lại hắn: “Để Tĩnh Vương cứ thế tới gặp Hoàng đế thật sao?”

Ôn Doanh thờ ơ: “Ông ấy muốn đi thì chẳng ai ngăn được. Ta cản ông ấy, ông càng nghĩ cách để đi bằng được.”

Đúng thật là vậy, trên tay Tĩnh Vương có binh quyền của đại doanh Kinh Bắc, nếu ông ấy nghi ngờ Ôn Doanh cưỡng ép Hoàng đế, cố ý muốn xông vào cứu giá, ai có thể cản được?

Lăng Kỳ Yến ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Điện hạ như thế khiến người ta cảm thấy ngươi thật sự không làm gì cả, lời đồn nhảm nhí ngoài kia chẳng phải đều do muốn hắt nước bẩn lên điện hạ hay sao?”

Ôn Doanh không đáp, chỉ duỗi tay ra, khẽ vu.ốt ve tóc mai y.

“Không thể nói à?”

Ôn Doanh im lặng nhìn y.

Lăng Kỳ Yến thầm biết người này chưa từng giấu dã tâm của bản thân trước mặt y, nhưng đúng là hắn có chuyện gạt y, nếu không phải thế, thì sao lần nào nhắc tới việc hắn cũng nói năng thận trọng.

“Tú tài nghèo, không phải ngươi muốn hành thích vua giết cha đấy chứ?”

Cũng chỉ có y mới dám to mồm nói ra chuyện này trước mặt Ôn Doanh.

Ôn Doanh khẽ lắc đầu: “Không đâu, cũng không cần thiết.”

Hắn chỉ muốn vị trí kia, không muốn đợi thêm nữa, không muốn Lăng Kỳ Yến phải chịu thêm uất ức như thế.

Lăng Kỳ Yến nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Tốt nhất là thế.”

Hoàng đế đối xử với đứa con trở về giữa chừng như Ôn Doanh không hề tệ bạc, nếu Ôn Doanh muốn làm ra việc đại nghịch bất đạo gì, dù cho hắn không thèm để ý, hay không quan tâm tới những lời chỉ trích của người đời, thì còn có ông trời đang nhìn.

Có một số việc nên tin thì tốt hơn.

Ôn Doanh hỏi: “Ngươi để ý chuyện này lắm sao?”

Lăng Kỳ Yến cười: “Ta để ý điện hạ đó. Điện hạ mà còn không làm gì, Thái tử phi cũng sắp vào cửa rồi, thế ta phải nhường chỗ lại, đến lúc ấy ta sẽ tới Giang Nam, không quay về nữa…”

Lăng Kỳ Yến còn chưa nói dứt, Ôn Doanh đã xụ mặt xuống. Y thấy thế lại càng buồn cười hơn, tiếp tục trêu Thái tử mặt lạnh này: “Chờ ta tới Giang Nam rồi, ta cũng cưới vợ, sinh một Tiểu Cẩu Đản.”

“Câm miệng!”

Quả thật là hắn không thích bị trêu mà, Lăng Kỳ Yến cười, nép vào lòng hắn.

Hết chương 90.
Bình Luận (0)
Comment