Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 46


Việc của Trương Thuần bởi vì nhận được sự hỗ trợ của Cao Trạch trở nên vô cùng thuận lợi, lúc Phùng Huân còn đang rối rắm người được chọn làm phó quan, trước khi Trương Tuần đến đã gửi điện báo về đây.“Con mẹ nó! Bên phía Bảo Ninh cũng quản quá rộng đi!” Vương Tham Lãnh cầm điện báo chửi tục.“Người là đến từ Thoa Bắc, vốn là một võ quan, đáng tiếc không quá biết đánh giặc, Bảo Ninh coi như tìm cớ quang minh chính đại thu quân quyền của hắn ta lại.” Lâm Đạo Doãn nghĩ đến tin tức mình tìm hiểu được.“Chuyện của Bạch Lộ Hải?”“Đúng vậy, nghe nói lúc ấy toàn đội đều che chở hắn ta nếu không phải Thẩm Ngũ gia kịp thời chạy đến, tám chín phần mười là hắn ta muốn đầu hàng.”“Trong lòng tôi vẫn bất an.” Phùng Huân cảm thấy những việc này sẽ không đơn giản như vậy: “Đến lúc đó hai người phái người nhìn hắn ta chằm chằm.”Trương Tuần quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, chuyện thứ nhất của hắn ta đi vào Phàn Thành chính là mắt trông mong huề lễ đến gặp Thẩm Thất gia và Phùng Huân, lần đầu tiên Phùng Huân biết được cái gì gọi là miệng lưỡi trơn tru thao thao bất tuyệt, mới đến đã nói rõ tất cả những chuyện của chính mình, chỉ thiếu không nói tỉ mỉ cho bọn họ về chuyện tiểu thiếp chuyện phòng the.Đến khi Phùng Huân gõ cái bàn một cái thật sự không nghe nổi nữa.

Nhưng thật sự làm Trương Tuần sợ tới mức sửng sốt, lắp bắp giải thích: “Phùng thống quan nếu không thích, tôi… tôi sẽ nói cái khác?”“Đủ rồi!” Phùng Huân bị ồn ào đến mức đau đầu: “Nếu cậu là phó quan của Thẩm đốc quân thì đến làm quen với hắn một chút đi.”Nói xong lại phất tay áo rời đi, để lại Vương Tham Lãnh và Lâm Đạo Doãn hai mặt nhìn nhau, Phùng Huân có thể đi nhưng bọn họ lại không thể.Bữa cơm này dường như không có đường nói chuyện của bọn họ, một mình Trương Tuần dưới tình huống không có người cổ động sinh động như thật mà nói hơn hai tiếng.


Lúc Vương Tham Lãnh rời đi, cả đầu óc đều là âm thanh của Trương Tuần.Đợi người đều đã đi gần hết, Thẩm Thất gia mới đứng dậy, Trương Tuần vội vàng kéo ghế dựa đưa cho hắn, âm thanh thấp đến mức chỉ có hai người nghe thấy: “Thất gia, lâu rồi không gặp.” Tiếng nói mát lạnh, không hề ồn ào như trước đó.“Về sau đi theo ta làm việc cho thật tốt.” Thẩm Thất gia duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Trương Tuần, ngữ khí của Thẩm Thất gia gợn sóng, khóe mắt lại hàm chứa sự vui vẻ.“Không dám, không dám!” Trương Tuần đề cao âm thanh lại khôi phục bộ dáng vừa rồi, thụ sủng nhược kinh cuống quít gật đầu: “Sau này ngài hãy chiếu cố tôi nhiều hơn.” Ngầm chớp mắt với hắn.Người tên Trương Tuần này, Tạ Nguyễn Ngọc vẫn biết đến là tâm phúc của Thẩm Thất gia.

Năm đó mọi người đều truyền tin, nếu thật sự Thẩm Thất gia không có người nối nghiệp, tám chín phần mười sẽ làm con trai của Trương Tuần làm thiếu soái.

Chỉ là sau này Thẩm Thất gia đã chết, Trương Tuần cũng chết trên chiến trường.


Cho nên chợt nghe thấy tên của hắn, Tạ Nguyễn Ngọc liền có hứng thú, gấp không chờ nổi muốn nhìn xem người được gọi là mưu sĩ này.Chỉ tiếc chuyện này vừa kéo lại kéo thêm, trên mặt Thẩm Thất gia muốn duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới với Trương Tuần, tự nhiên sẽ không mang hắn ta vào trong nhà.

Tạ Nguyễn Ngọc còn phát hiện từ lúc Trương Tuần đến, hành sự tác phong của Thẩm Thất gia cũng sắc bén hơn rất nhiều, sự cọ xát trong tối ngoài sáng của bọn họ với nhóm Phùng Huân cũng dần dần nhiều lên.Loại tình huống này liên tục kéo dài đến đầu xuân năm thứ hai,Mấy năm nay Tạ Nguyễn Ngọc được Thẩm Thất gia nuôi như một đóa hoa, nhiệm vụ mỗi ngày chính là xem kịch, câu cá một chút cùng với việc ăn không ngừng.

Ngày đó nàng chính là vô cùng sung sướng gặm bánh hoa hồng, không trung đã truyền đến vài tiếng súng vang lên, tử khí nổi lên khắp viện.


Đinh Chí phản ứng nhanh hơn nàng nhiều, Tạ Nguyễn Ngọc nhìn qua một cái, hắn ta liền xông ra ngoài..

Bình Luận (0)
Comment