Ôn Thủy Đun Harry

Chương 33

Tuy rằng lúc trước Harry rất ghét giáo sư Snape. Nhưng từ sau trận chiến tại Hogwarts, tình cảm của cậu đối với giáo sư biến thành sự tôn kính. Nhiều năm ở cùng như vậy, cậu từ lâu đã xem ông như một trưởng bối tôn kính yêu thích. Nhưng cậu thề rằng từ khi bắt đầu nhập học Hogwarts đến khi tốt nghiệp nhiều năm rồi cậu chưa bao giờ thấy giáo sư cười. Cậu thề với Merlin, tuyệt đối chưa từng có! Không thể không nói khi cười lên trông giáo sư rất dịu dàng, đương nhiên là phải tự động loại bỏ lửa giận ẩn sâu sau đó.

Harry lại vội ra vẻ khó chịu hơn, nói ra toàn bộ sự việc, cũng không thể ngăn nọc độc của giáo sư, cuối cùng chỉ có thể lí nhí nói một câu, “Giờ con cũng đâu về được, sợi dây chuyền này đi có một chiều thôi.”

Snape hiểu rõ, không nói nên lời, chỉ có thể há mồm thở dốc, buộc mình phải tỉnh táo, “Tốt, nếu như có thể thì ta nhất định sẽ nhét mi về lại bụng của Lily, để khỏi bị sự ngu ngốc của mi làm tức chết!”

“Không sao đâu, con tự biết bảo vệ mình mà…”

“Câm miệng Potter, bây giờ ta không muốn nghe mi nói câu nào cả! Có nghe không hả!”

“…Dạ.” Harry thành thành thật thật ngậm miệng, lo lắng nhìn Draco đang hôn mê bất tỉnh. Họ đã gần hai tháng không gặp rồi, Draco càng ngày càng trông khỏe khoắn, trên người không có sẹo lồi, nay lại gầy đi trông thấy, thậm chí có chút ăn nắng, da ngăm ngăm, râu cũng không cạo, tóc cũng mềm mại rũ xuống trước trán. Harry cười khẽ, ngón tay lướt nhẹ trên gò mà của người yêu, cúi xuống hôn một cái, rồi lại khôi phục vẻ nghiêm túc, “Giáo sư, cứ để con ở đây, danh tiếng Cứu Thế Chủ sau tám năm vẫn còn rất nhiều tác dụng đó.”

Snape tuy rất không tình nguyện để Harry tiếp tục chờ ở đây, nhưng không thể cãi lại. Tuy rằng bây giờ ông cũng có quyền lên tiếng, nhưng có những người ông không thể nào khiến họ nghe theo mình được. Nhưng Harry thì khác, danh tiếng Cứu Thế Chủ của cậu vẫn rất có uy lực. Hơn nữa cậu cũng rất am hiểu xử lí mấy việc này. Chỉ là việc vì sao cậu lại xuất hiện ở đây thì có chút phiền phức, còn chưa nói đến tình trạng bây giờ của cậu.

Harry cũng biết thân thể của mình không chịu được bao lâu, cậu phải giải quyết mọi chuyện ở rừng Yoh trong vòng một tuần lễ, không thì người chịu khổ nhất là bản thân mình. Đêm đó Harry xuất hiện ngay tại trung tâm doanh trại, nói rõ lí do cậu đến, từ giờ đến lúc Draco tỉnh lại, ở đây do cậu tiếp quản, cậu phải mau đến gặp Bộ Trưởng các nước.

Sáng hôm sau, Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật của bốn nước ngồi ngay giữa lều của Draco.

“Buổi sáng tốt lành, các ngài Bộ Trưởng. Tôi là Harry Potter, từ hôm nay trở đi, phân đội nước Anh do tôi tiếp quản. Tôi hi vọng mình có thể nhanh chóng tìm hiểu tình hình để định ra chiến lược. Tôi cũng không thích dây dưa, một Gryffindor luôn thích sự nhanh chóng lại hiệu quả,” Harry ngồi trên ghế, chăn đắp lên thân dưới. Tuy cậu có dùng bùa ẩn hình, nhưng vẫn phòng trước thì hơn.

“Đêm qua không chỉ có bên nước Anh bị tấn công, Đức, Pháp và Ý cũng bị tộc rồng tấn công, thương vong rất nghiêm trọng.” Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật Đức vội tiến nhập trạng thái. Bộ Trưởng Pháp và Ý có chút mơ màng. Bộ Trưởng Nga tối qua bị thương, nay đến là một vị pháp sư rất có uy vọng.

“Có thể kể lại tình hình lúc đó không, cả tình trạng thương vong nữa. Ai có bản đồ chính xác của rừng Yoh không, chúng ta cần vẽ địa đồ chiến lược.”

Bên Nga rút ra phần bản đồ chi tiết của rừng Yoh mà họ đã thăm dò, nhưng ở giữa lại bỏ trống. Đức là nước có số thương vong ít nhất, hiện giờ ngoại trừ hậu cần ra thì họ còn tổng cộng sáu trăm người có thể chiến đấu. Pháp và Ý thì khá ít, hai nước cộng lại mới chỉ tám trăm người. Nga thì cũng chỉ có bốn trăm người. Người bên Harry cũng chưa đến năm trăm. Tổng cộng 2,300 người có thể chiến đấu, quá chênh lệch so với con số gần ba ngàn người có thể chiến đấu ban đầu của cả năm nước.

Các quốc gia dọc đường đi đều ghi chép lại cẩn thận trên bản đồ, Harry phụ trách đánh dấu chúng trên bản đồ lớn. Bàn xong chiến lược, nhìn lại thì thấy hiện tại tốc độ tiến triển của Đức và Anh là nhanh nhất, họ đã thăm dò gần được hai phần ba rồi, Nga thì chậm nhất, chỉ vừa xong một nửa.

“Bây giờ thì thương lượng lại một lần nữa. Hiện tại có bao nhiêu người tham gia thăm dò?”

“Chưa đến năm trăm.”

“Mỗi nước lựa ra người giỏi nhất, năm người thành một tổ, tạo thành nhóm tiên phong tiến nhanh về phía trước, không cần chiến đấu, chỉ cần mang tin tức về nhanh là được.” Tuy bốn nước khác cũng có tranh luận, nhưng hiển nhiên là uy thế của Harry đủ chế ngự họ. Đức đại diện đưa ra mấy vấn đề, Harry cũng khéo léo mà giải quyết. “Ba ngày sau tiếp tục họp mặt ở đây.”

Các đại diện quốc gia đi rồi, Harry ngồi lại nghiên cứu địa đồ của rừng Yoh. Rừng Yoh tuy gọi là rừng, nhưng lại chẳng ai biết trung tâm của nó có gì, vì chưa từng có ai đến được đó, mà cũng có thể là có người đến được rồi nhưng lại chẳng thể quay về báo lại.

Harry nghĩ thời gian tới chắc chắn sẽ nổ ra trận chiến. Ba ngày nay Harry đốc thúc tất cả học giả tập trung nghiên cứu, ngoại trừ một chuyên gia về rồng. Tất cả nhà thảo dược và lương y và bậc thầy độc dược. Nhà thảo dược và bậc thầy độc dược gom lại thành một nhóm, điều chế dược khôi phục và giải dược, còn các lương y luôn túc trực, phòng những tình huống khẩn cấp.

Ba hôm sau, năm nước lại hội họp lần nữa. Harry rất nhanh đã vẽ ra địa đồ và đưa ra chiến lược. Đức và Nga tiến triển nhanh nhất, nhóm tiên phong của họ trên đường đi không gặp phải phiền phức gì. Anh thì gặp một làn sóng tấn công của tộc rồng, hy sinh hai người. Nhưng Pháp và Ý mới là xui xẻo nhất, nhóm tiên phong của họ ba lần gặp phải tộc rồng, hao tổn đến mười hai người, đến nay còn mười người không có tin tức. Harry nhanh chóng điều chỉnh chiến lược, để Pháp và Ý cẩn thận đẩy mạnh kế hoạch hơn, bọn họ thì vội vã đẩy mạnh chiến tuyến, tiến về phía nam.

Hai ngày liên tục làm việc, thể xác và tinh thần của Harry đều mệt mỏi. Nơi đây là một phạm vi nhỏ, xung quanh đều là cỏ mang hơi thở rồng và hoa lửa, có nghĩa là họ đã chính thức bước vào lãnh địa của tộc rồng, và đó cũng là lời cảnh cáo của chúng. Harry lệnh cả năm nước yên lặng chờ đợi, mọi người nghĩ ngơi tại chỗ, đợi sau hãy đánh vào.

Đức và Nga rất thưởng thức tác phong làm việc mạnh mẽ của Harry, không chút bất cẩn chần chừ. Chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi, họ đã hoàn thành công việc của một tháng trước, đương nhiên một phần cũng vì họ đã thu nhỏ phạm vi làm việc lại. Harry đưa tất cả người bước lên tiền tuyến, tận dụng hết sức của hậu cần. Bọn họ phát hiện được tổng cộng tám nơi ở của tộc rồng. Pháp và Ý phụ trách phá hủy ba chỗ. Đức và Nga triệt hai nơi. Anh cũng giải quyết một cái. Harry đưa tất cả tiến thẳng vào trung tâm, đối mặt trực tiếp với loài rồng không ai biết kia.

Bấy lâu nay Draco vẫn luôn hôn mê. Sau khi họ đánh vào trung tâm thì giải dược cũng vừa hoàn thành. Nếu Draco tỉnh dậy mà thấy Bộ Phép Thuật Anh đánh vào trung tâm rồi thì nhất định sẽ rất giận. Harry mơ hồ thấy được cảnh khi trở về Draco sẽ dùng cái sợi dây chuyền kia mà làm thế này thế kia với cậu. Nhưng mà cậu không có quyền lựa chọn nào khác. Bây giờ cậu đang là người có quyền hành cao nhất trong chiến đội Anh quốc. Tuy không ai biết về tình hình thân thể của cậu, nhưng một khi khoác áo giáp lên rồi thì cậu chính là tấm gương cổ vũ cho toàn đội. Nếu không phải như vậy thì cậu cũng là phù thủy mạnh nhất trong chiến đội nước Anh. Ánh mắt mọi người nhìn cậu như phát sáng. Họ đã hao tốn quá nhiều người và của ở nơi rừng rậm xa lạ này rồi, biết bao kẻ không thể nào quay về quê hương. Họ phải chiến thắng. Nếu đợi lâu hơn thì càng có nhiều người mất mạng trong khu rừng này, cỗ ma lực kia sẽ tiếp tục khuếch tán đến vô tận.

Nhưng dù có vạch ra kế hoạch tốt đến mức nào cũng không tránh được biến đổi. Tối ngày thứ hai, tộc rồng tự tấn công đến cửa. Harry được Snape che chở đến nơi an toàn. Bên Nga cũng đang gửi cứu viện qua. Toàn bộ doanh trại dưới sự chỉ huy của Harry tuy không quá hỗn loạn, nhưng tia sáng phép thuật bay tứ tung. Harry nhớ đến một phép thuật hắc ám có thể làm nổ tung mấy con rồng này, nhưng cậu không thể dùng, cậu phải bảo tồn pháp lực để đối mặt với mối nguy hiểm đáng sợ hơn.

Bởi vì … đây giống như một bữa khai vị vậy, chỉ mới bắt đầu thôi, điều đáng sợ thật sự còn nằm ở phía sau. Mọi người đợi mãi không thấy cứu viện của Nga. Harry tin rằng Nga không phải loại lâm trận bỏ chạy, nhưng cậu đợi cả một đêm, đợi được cứu viện của Pháp, bên Nga cũng chẳng có tin tức gì. Cho đến tận khi mọi người đẩy lùi được tộc rồng, Harry mới đưa người đi kiểm tra tình hình. Còn cậu thì ở lại kiểm tra tỉ số thương vong. Trận chiến này không biết được họ đã giết bao nhiêu tộc rồng, khắp nơi đều là thi thể, của tộc rồng, của chiến hữu. Harry vừa nhắm mắt thì đã thấy một màu đỏ. Lúc kiểm kê nhân số thì phát hiện bọn họ vừa tổn thất hơn một trăm người. Bên Đức cũng cho người đến báo bình an.

Đến giữa trưa, người của họ mới lảo đảo chạy về, vừa vào doanh trại đã ngã xuống. Snape vội bước đến kiểm tra tình hình, rồi lắc đầu. Người kia cũng dùng một tia ý thức của mình còn sót lại, bám víu. Kiên trì chưa đến một phút thì đã sắc mặt tái nhợt, hít sâu một hơi, run rẩy nói.

“Doanh trại nước Nga… toàn diệt, không còn một ai sống sót.”

Harry lui về sau một bước thở hổn hển, Ron vội đỡ lấy cậu, “… Truyền tin này ra ngoài, nhanh!”

Ron đỡ Harry về lều. Hai tay cậu cầm không được ly nước, xoảng một tiếng rơi xuống đấy vỡ tan. “Giáo sư, đây thật sự là chiến tranh sao?”

“Ừ, đây là chiến tranh.” Sau khi Snape kiểm tra cho Harry xong thì ra khỏi lều đi cứu chữa cho những người khác.

Harry ngồi trên giường nhìn Draco vẫn đang say giấc, nắm tay hắn một lúc lâu mới yên lòng hơn.

“Đây là chuyện mà anh luôn lo sợ đúng không? Đều tại em, do em quá lỗ mãng, em không nên hấp tấp như vậy… Chúng ta vốn nên từng bước mà đi thôi chứ…” Áp lực trên người Harry tựa một ngọn núi vô hình, làm cậu thở không nổi, gập cả người lại. Cậu như có thể nhìn thấy cảnh tượng nơi doanh trại nước Nga, vừa chớp mắt một cái thì biến thành doanh trại nước Anh, chân thật đến vậy.

Cậu có chút buồn ngủ, nằm cạnh Draco chậm rãi thiếp đi. Ngủ không mấy yên ổn, cậu nằm mơ, mơ thấy mấy con rồng lạ lẫm kia thiêu hủy toàn bộ doanh trại. Khắp nơi đều là lữa, máu và thi thể. Cậu rất sợ, chạy khắp nơi tìm Draco, nhưng lại không tìm thấy. Cuối cùng cũng tìm được hắn ở một phế tích, nhưng người lại không còn thở nữa.Tác giả có lời muốn nói:

Viết đến cảnh chiến tranh rồi! Yêu nhất!

Thật ra ta thấy mình viết có chút OOC _(:з” ∠)_
Bình Luận (0)
Comment