[One Piece] - (Law * Reader) Another Story

Chương 18

  " Ryuunosuke .... " .

  " Oahuhuuu Ryuunosuke ".

  " Vậy là em sẽ trở lại làm bức tranh đúng không ? ".

   Mọi người trong băng đều bắt đầu nhốn nháo cả lên khi thấy Ryuunosuke bắt đầu mờ dần rồi biến mất. Thật sự rất cảm kích nó đã cực kì cố gắng để có thể đưa tất cả chúng tôi lên đến tận đây trong tình trạng mệt mỏi do năng lực có hạn này. Nó khiến tôi nhớ đến ' mèo origami ', chưa có một thức thần nào tôi tạo ra được như vậy.

  Trong khi cả đám đang vô cùng thê lương, lại chỉ có hai tên duy nhất đứng một góc nhìn chúng tôi một cách đầy ' khinh bỉ '.

  " Đúng là tào lao mà " Zoro ngáp một cái rồi cùng Law đi trước. Bọn họ không cảm thông dù chỉ một chút à. Dù sao thì Ryuunosuke cũng đã cố gắng lắm rồi.

 

  Chị Robin đặt bó hoa nhỏ bên cạnh hình vẽ của Ryuunosuke, chị ấy yêu nó lắm, lúc Kanjuro vẽ xong đã thấy chị thích thú không rời. Còn Franky bên kia hai mắt như suối chảy, anh ấy hình như không kìm được xúc động.


  " Luffy cậu làm gì đấy ? " . Tôi giật mình khi thấy Luffy nhảy lên tháp quan sát bên cạnh lối vào. Cậu ấy lúc nào cũng không yên được một chỗ, vừa mới khóc thương Ryuunosuke thế mà ngoắt một cái đã thấy cười ha hả chạy nhảy xung quanh rồi.

  " Ê Randa, Usopp. Trên này hay lắm nè, thấy hết mọi thứ luôn đó " Luffy vẫy vẫy tay " Có rừng, có hồ, thị tứ đủ cả " .

" Đâu, đợi tớ với ".

  Tôi cùng Usopp chạy nhanh lên trên tháp, ngọn tháp này khá là cao. Chắc phải bằng một toàn nhà năm tầng.

 

" Yahoo, quá đã, trông giống như thiên đường vậy ". Usopp trầm trồ, nhưng sau đó như nhận ra điều gì, cậu ấy đưa ống nhòm cho tôi.

" Quái lạ, sao không thấy một một bóng người ? " . Tôi nhìn ra phía xa xa đã thấy có một đống đổ nát, đều là của những ngôi nhà. Hình như đã có chuyện gì đó ?!.


  Hấp

Trong lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngẩn suy tư, Luffy đã nhảy xuống mặt đất và chạy vào khu rừng ... Một mình.

  " Trời ạ, cậu ấy lại tự đi một mình rồi làm sao đây Ran...  Á á á cả cậu nữa hả khoan đã.... ".

  Không chờ Usopp nói hết câu tôi đã lấy dây leo trên cái cây gần đó mà trượt xuống, ngay lập tức đuổi theo Luffy. Bây giờ mà để cậu ấy ở đó một mình, lỡ cậu ấy lại tự vạ gây chuyện gì thì biết làm sao.

  Trước khi đi Nami có nhờ tôi canh chừng cậu ấy, bình thường thì công việc này là do cô ấy làm. Nhưng tôi thấy mình cần công việc này hơn bởi vì nó tốn sức và đòi hỏi kĩ năng chạy bền. Đuổi theo Luffy cũng là một cách để rèn luyện cơ thể. Với lại theo như tính toán thì cậu ấy hôm nay rất có thể sẽ xảy ra xung đột.

  .............

  " Lạc mất rồi ! "


  Chỉ một phút lơ là đã không thấy Luffy đâu hết. Chạy vòng vòng nãy giờ cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Nhìn đâu cũng toàn cây với cây.

  Chíp chíp chíp ~

  May quá, may quá !. Có một con chim đậu ở gần đây, biến nó thành thức thần rồi bay lên xác định vị trí của Luffy vậy.

  " Phong chú ".

   Rầm....

  Tôi đứng hình nhìn người chàng trai rơi từ trên trời xuống. Chú chim của tôi do giật mình mà bay đi trong khi tôi chưa kịp sử dụng năng lực.

  " Ái mông tôi ... Thật là, tự dưng đang yên đang lành bị ngã thế này, nếu có ai nhìn thì xấu hổ chết .... Mất ". Dường như nhận ra sự hiện diện của tôi, anh chàng kì lạ bất giác đỏ mặt.

  " ...... "

  Im lặng bao trùm, tôi lên tiếng nhằm xóa bỏ không khí ngượng ngùng kia " Anh là người dân ở đây à ? ".

" ..... Không .... À tôi chỉ ở nhờ thôi " chàng trai gãi gãi đầu, cười nói.
  Cậu ấy có dáng người mảnh khảnh, tóc nâu đen buộc ngựa. Quần áo liền thân màu trắng trông khá quen mắt.

  " Cậu bị lạc hả ? Đang tìm ai à ? " Chàng trai nhìn tôi một lúc lâu mới cất tiếng hỏi " Đến đây vào lúc này thì thật là.... ".

  " Xin lỗi nhưng cậu có thấy một người mặc áo đỏ, cao tầm này, đội chiếc mũ rơm chạy qua đây không ? " Tôi ngay lập tức vào vấn đề chính, cầm tìm ra Luffy sớm nếu không theo như dự tính hôm nay cậu ấy sẽ đánh nhau với mấy con thú. Đấy là la bàn tử vi nói vậy, nhiều lúc nó cũng hay sai. Mà thầy tôi trước khi đi có tặng nó cho tôi nên tôi cũng đành dùng, truyền tay qua bao đời nó đã cũ quá rồi.

  " Tôi không thấy, đó là bạn của cô à ? "

  " Đúng thế, cậu ấy rất hay chạy lung tung " Tôi thở dài " Cậu sống ở đây chắc hẳn biết rõ khu rừng này, có thể chỉ đường cho tôi không, tôi nghĩ là mình nên vào trong thị trấn ".
  " À... Cái này. Bây giờ ở đó có chút phức tạp, đã có nhiều chuyện xảy ra nên hiện tại người dân đã không còn ở đó nữa ".

  Có chuyện gì đã xảy ra nhỉ ? Nếu bây giờ không vào trong thị trấn thì sẽ không nhập bọn được với nhóm Zoro. Muốn đi tìm Luffy nhưng rừng rộng thế này biết cậu ấy ở đâu mà tìm. Nên thế này hay là thế kia ?!.

   " Gommu gommu no bazoka ".

   " ..... Gyaaaaa ".

  Một chuỗi những âm thanh bỗng dưng xuất hiện. Tôi nghe thấy giọng của Luffy vang lên cách đó không xa.

  " Đó là chỗ ' khu rừng cá voi '...  ". Chàng trai hớt hải chạy vọt lên trước, tôi cũng ngay lập tức đuổi theo sau.

  ..............

  Khung cảnh trước mặt rất hỗn tạp.Luffy đang ra sức chiến đấu với hai con thú, khỉ đột và bò húc.

  " Luffy " Tôi hét lên.

  Cậu ấy không để ý gì đến tôi tiếp tục ra hết đòn này đến đòn khác. Họ cứ đánh nhau mãi không phân thắng bại. Điều kì cục ở đây là tại sao mấy con vật này lại biết nói, chẳng lẽ tên Bacol trốn ngục rồi đến đây à ?.
  " Đợi đã nào ! Dừng lại, tôi biết anh bạn này "

  Giờ mới thấy, ngoài tôi và anh bạn bên cạnh ra còn có thêm ba người nữa đang dứng ở bên ngoài cuộc chiến. Người vừa lên tiếng vừa rồi là một chú gấu trắng biết nói. Hình như gặp rồi.... Ở đâu nhỉ ?! ....Sabaody... Họ là thành viên băng hải tặc Heart, vậy là cả anh chàng này cũng......

  " Ta không cần biết thân xơ với cậu thế nào, hắn ta xâm phạm là đã xâm phạm. Phải tiêu diệt ngay " Bò húc rống lên, lao thẳng vào Luffy. Một luồng điện vừa xẹt qua, họ sử dụng sức mạnh gì vậy ?.

  " Tại sao hắn ta lại không bị giật điện?  .... Bòooo...  ".

  Từ trên trời bỗng đâu bay đến một tấm khăn màu đỏ và.... Một nải chuối. Khỉ đột vừa nhìn thấy chuối một cái là bỏ đánh nhau lao ngay đến, bò húc thì phi đầu vào dải khăn màu đỏ cái xầm. Chuyện gì đang xảy ra thế này ? Tại sao từ khi đến đây hết bất ngờ này đến bất ngờ khác vậy.
                              o0o

 

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment