Lăng là may mắn đấy. Bởi lẽ hiện tại ở trong đấu thú trường ngoại trừ thi thể tên bảo vệ trông cửa và chính bản thân cậu ta ra liền đã không còn có ai khác. Đám người còn lại thường công tác ở nơi này ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ chưa quay trở về. Chuyện Lăng đột nhiên tập kích giết ngược lại tên bảo vệ trông coi cửa cũng bởi vậy tất nhiên là không có người thứ ba được chứng kiến. Hơn nữa cũng chính bởi vì lý do này Lăng mới dám ngang nhiên tập kích đối phương ngay trước cửa phòng giam.
Nếu không phải là không lo cho việc bị người khác phát hiện, sợ rằng dù cho Lăng có chuyển địa điểm tập kích vào bên trong gian phòng. Âm thanh ồn ào tạo ra khi vật lộn chiến đấu cũng đủ để kéo tới người khác đi vào kiểm tra. Đối mặt với năng lực cùi bắp hiện tại của bản thân. Hậu quả sau đó bết bát có thể nghĩ.
Có điều nói tới thì dù cho ở quanh đây thật sự vẫn có người ở lại, Lăng cũng không thể không ra tay. Bởi lẽ một khi thực sự bị tên bảo vệ trông coi cửa nhốt lại vào trong lồng giam sắt, có trời mới biết phải đợi cho tới lúc nào cậu mới có thể có cơ hội trốn thoát thân. Ngoài ra khả năng khi đó càng là phải nhịn đói tìm cách bỏ trốn. Độ gian khổ và khó khăn của nó chỉ nghĩ trôi qua thôi cũng biết là cao hơn bây giờ quá nhiều.
Lăng gặp được hoàn cảnh may mắn nhưng mặt khác cũng dính phải tình huống xui xẻo. Nguyên nhân bởi vì lần đầu tiên chiến đấu, trong lòng luôn sợ hãi để lỡ cơ hội một trôi qua liền không quay trở lại, thời điểm vừa rồi ra tay, Lăng hiển nhiên hoàn toàn không cách nào bận tâm về hậu quả mà mình gây ra.
Kết quả là sau khi nỗ lực lôi kéo thi thể của tên bảo vệ trông cửa giấu vào trong phòng giam. Lăng thình lình phát hiện mình vậy mà không thể sử dụng quần áo của đối phương được.
Chưa nói tới việc bộ phận lưng áo đã bị nát bét sau không biết bao nhiêu nhát đao chính tay cậu đâm qua, chỉ riêng mùi máu tanh nồng cùng màu sắc đỏ xám bê bết do máu và bụi bẩn dính trên khắp quần áo...
Cái này thì còn làm sao mà mặc???
Mà không mặc quần áo của đối phương để cải trang...
Chẳng lẽ bắt cậu phải dùng bộ quần áo dáng vẻ như tử tù này đi lang thang ra bên ngoài??? Nơi đây càng là sân đấu thú mà không phải cửa hàng thời trang. Muốn tìm được một bộ y phục thông thường để mặc ở nơi này dĩ nhiên là điều không hiện thực. Mà tiếp tục mặc bộ quần áo trên người này nghênh ngang đi ra ngoài...
Nếu thật vậy, sợ rằng còn chưa đi xa được vài bước cậu liền sẽ bị cho là người khả nghi tù trốn trại mà bị tóm lại mất.
Cùng đường! Lăng không thể không chấp nhận lột bỏ quần áo trên người. Tiếp sau đó bên trên để mình trần khoe bụng bia trắng hếu, phía dưới không mặc quần mà chuyển thành dùng cả quần lẫn áo vốn có quấn lại ngang hông. Bên trong dĩ nhiên là tổng ngổng tồng ngồng chân không lung lay trong gió. Có điều nhìn từ bên ngoài coi như là thoát khỏi dáng vẻ của một tên nô lệ tử tù. Hơn nữa còn đặc biệt sao có một phong cách khác lạ riêng.
Ừ? Nhắc tới đây liền không thể không nói. May mắn là trên mặt Lăng cũng không có tồn tại con dấu tội phạm, con dấu nô lệ hay cái gì tương tự vân vân. Kiểu tóc vẫn như cũ là tóc cắt ngắn ở ngoài thế giới thực vì vậy tuy có hơi bụi đất có điều nhìn qua cũng sẽ không quá rõ ràng.
Cả người Lăng lúc này ngoại trừ trắng một chút, bụng bia trắng hếu nhìn kì cục một chút. Còn dư lại tất cả gom góp vào xem ra vẫn ổn. Tuy rằng cách ăn mặc như cũ làm cho người ta khả nghi. Có điều ít nhất thì sẽ không có ai ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lăng liền cho rằng cậu ta là tội tù vừa mới trốn trại nữa là được.
Mân mê mày mò trong chốc lát. Để tránh cho việc ngoài ý muốn xảy ra, Lăng nhanh chóng lục soát trên người tên bảo vệ trông coi cửa.
Thành quả là tìm kiếm được ví tiền cùng với bên trong ước chừng 5000 beri gì gì đó. Tuy rằng gấp 10 lần số tiền mà cậu đang có. Chỉ là giá trị của nó ở trong thế giới này lại chỉ tương đương với khoảng 50 nghìn VND. Hai bát phở bò là hết nhẵn. Thành quả thu nhập quá thấp so với dự kiến không khỏi làm Lăng hơi buồn bực một tẹo.
Ngoài ví tiền, thứ đáng chú ý nhất mà Lăng thu được theo cậu liền là chùm chìa khoá đóng mở còng sắt của nô lệ mà đối phương nắm giữ. Có cái này cộng thêm còng sắt đã từng khoá trên người cậu, sau đó mang theo chúng trong túi đồ hệ thống đưa tặng, Lăng chỉ cần đánh bại đối thủ xong liền có thể dùng chúng nó để khống chế đối phương. Cũng không cần lo lắng nhất định phải giết người để tránh bị phản kích ngược lại nữa.
Dù sao thì với sức mạnh hiện tại của bản thân, muốn đánh thắng được đối thủ, Lăng chắc chắn phải dựa vào tập kích cùng đánh lén đấy. Hơn nữa còn phải cực lực tránh cho bị đối phương phản đòn. Tình cảnh như thế muốn bắt lại khống chế mà không có còng tay khoá sắt các kiểu độ khó cũng như vấn đề an toàn có thể nghĩ.
Thu hồi lại dao găm, đao nhỏ cùng với roi da vào trong túi đồ, Lăng nhanh chân rời ra khỏi phòng giam rồi khép cửa lại. Nhìn từ xa thì có vẻ mọi thứ như thường. Thế nhưng nếu lại gần... Vũng máu tồn tại ngay phía trước cửa phòng giam đã đủ để cho người nhìn vào liền không khỏi liên tưởng sâu xa.
Thời gian gấp gáp. Rõ ràng ở nơi đây càng lâu liền càng nguy hiểm, Lăng cũng không có ý định bỏ ra công sức cùng thời gian đi lau dọn các loại vết tích, trái lại thật nhanh xoay người đi tới giá để vũ khí bên cạnh cửa phòng giam trong đấu thú trường. Cũng chính là nơi Lăng thu được vũ khí để đi tranh đấu với bạch hổ Nanh trắng trước kia.
Nhớ tới lúc đó vì sợ người khác phát hiện năng lực của túi đồ nên Lăng chỉ dám chọn dao găm nhỏ cùng đao nhỏ giấu giếm đi. Roi da cũng là lợi dụng thân hình to lớn của bạch hổ Nanh trắng để thu vào trong túi đồ. Hiện tại không có người ngoài nhìn vào, tương lai càng phải đối mặt với nguy hiểm không biết....
Một thanh kiếm thẳng dài, một thanh đao lớn, một cây giáo nhọn dài, một chiếc rìu chém hình chữ X lớn hai lưỡi, một....
- Cảnh báo: Túi đồ đã quá trọng tải. Đề nghị nhanh chóng kiểm tra sắp xếp lại.
Lăng vừa cất xong rìu chém lớn vào trong túi đồ, vừa mới bỏ thêm vào một cây búa lớn liền thình lình bị thông báo hiện ra làm cho giật mình.
Cùng lúc đó, cả cơ thể cậu cũng đột nhiên cảm giác như bị thứ gì đó đè lên.
Bực bội! Mệt mỏi! Khó nhọc!
Cảm giác thật giống như một người đột nhiên bị chăn gối bịt kín đầu không thể thở nổi, cả người thì dường như bị đất đá nhấn chìm tới muốn gãy lưng.
Bị cảm giác khác thường đổ ập đến bất ngờ. Lăng không khỏi hốt hoảng ném vội búa lớn từ trong túi đồ bay ra ngoài. Cơ thể thế nhưng theo ngay sau đó đã trở lại cảm giác bình thường như trước. "Móa nó! Muốn chơi cái game mà thôi. Có cần phải làm ra nguy như vậy hiểm cảm giác hay không???"
Lăng vẻ mặt bực bội chỉ muốn hét lên. Có điều hơi ngẫm nghĩ lại liền thôi.
Trò chơi này... Không! Hẳn phải dùng từ thế giới này mới đúng. Nó tồn tại dù sao cũng là chân thật trong vũ trụ ý thức. Tài khoản càng là dùng linh hồn của mỗi người để tham gia...
Tóm lại vẫn là cẩn trọng một chút. Cũng đừng có để người khác nhờ nó mà được sống lâu sống thọ trong khi bản thân mình vì đùa nghịch dại mà chết trẻ chết sớm thì khổ.
Ngẫm nghĩ như thế, Lăng liền bỏ qua ý định tiếp tục tắc vũ khí vào trong túi đồ. Nhìn chung quanh một lượt không còn vật gì để mà lưu luyến, cậu bước chân liền nhắm thẳng về phương hướng mà đám quý tộc và phú hào đi tới khi muốn rời khỏi nơi này.
Đã đến lúc tiếp tục bước tiếp theo hành động.
...
Kết thúc chương 10.
Xin hãy đọc bản gốc truyện tại trang Truyencv.com để ủng hộ tác giả.