One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 45 - Nhiệm Vụ Số 1 Giải Quyết.

- Ồ! Nói như vậy anh cũng là thương lái chuyên mua bán cam ư?

- Trông anh làm sao chẳng giống mấy ông từng đến mua cam nhà em tý nào cả!!!

Nami hai chân vắt vẻo đung đưa ngồi trên ghế, bĩu môi lên tiếng.

Hiện tại đã là thời gian sau bữa cơm tối. Bên ngoài bầu trời đang mưa rất to, Lăng bởi vậy dĩ nhiên là không có cách nào ra về. Hay hoặc nói đúng hơn là cậu cũng không có chỗ nào để về cả. Kết quả là sau khi ăn uống một bữa no say cùng ba mẹ con nhà Bellemere xong, cậu chàng vô tình hay cố ý vẫn tiếp tục ngồi nấn ná ở lại chưa đi. Trong lúc Bellemere ở trong bếp loay hoay rửa lấy chén đĩa, ngồi ở trong phòng khách Lăng giờ chính đang câu được câu không quay sang trò chuyện với hai cô bé con Nami cùng Nojiko.

Không còn cách nào. Ai bảo nhà của ba mẹ con họ thậm chí ngay cả ti vi cũng không có đây. Lăng giờ cũng chỉ có thể dùng nói chuyện tán nhảm để riết thời giờ. - Đó là tất nhiên! Bởi vì anh không phải trực tiếp đến mua cam như bọn họ mà là muốn đến khảo sát nguồn nguyên liệu cung ứng cùng thị trường.

- Anh thế nhưng là thương nhân lớn đấy nhé!!!

Lăng vẻ mặt trịnh trọng như thật nói khoác.

- Ơ? Thế nhưng trước đó anh không phải từng nói mình là lính hải quân à? Còn có nguyên liệu cung ứng cùng thị trường là ra sao ạ?

Nojiko vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

- Đúng rồi! Anh còn nói là quen biết mẹ Bellemere trong hải quân nữa.

Nami cũng đi theo gật gật phụ hoạ bổ sung.

- Ạch! Cái này có gì đâu....~ Mẹ của các em không phải cũng bỏ làm hải quân đó rồi thôi. Anh cũng vậy! Hiện tại anh đã không làm hải quân nữa rồi mà chuyển sang làm buôn bán. - Hừ hừ hừ...~ Nói cho hai em biết thêm một bí mật. Có điều hai đứa không được nói cho ai biết đâu đấy.

Lăng ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói.

- Bí mật gì vậy ạ? x2

Cả hai cô gái nhỏ mang theo vẻ mặt hào hứng quan tâm. Bí mật cái gì thích nhất nhất nghe ngóng rồi.

- Khặc...~ Cũng không có gì.

- Chỉ là lần này anh đến đây cũng không chỉ là để làm nhiệm vụ khảo sát không thôi đâu. Thật ra là anh còn cần tìm một số lượng nhất định nông hộ trồng cam chịu kí kết hợp đồng đảm nhiệm vai trò chuyên môn cung ứng cam nữa. Đến lúc đó công ty của anh sẽ thu mua cam của mọi người và chuyển bán đến khắp nơi trên toàn thế giới này. - Sao nào? Kế hoạch có hùng vĩ không???

Đầu ngẩng cao 45 độ, cậu chàng ra vẻ tự hào tuyên bố.

- Bán đến khắp nơi trên thế giới???

Nojiko giật mình hô lên. Nami thì một vẻ mặt mê man không hiểu lắm. Có điều bản thân cũng cảm thấy Lăng rất lợi hại rất lợi hại bộ dáng. Ừ? Ai bảo cô gái nhỏ ước mơ chính là vẽ bản đồ hàng hải toàn thế giới đây. Hiện tại anh chàng trước mắt thế nhưng có cùng độ lớn mục tiêu nha! Đồng cảm lây vậy~ - Tất nhiên!

- Phải biết trên thế giới này có rất nhiều nơi thời tiết cực kì khắc nghiệt và khó khăn cho trồng trọt. Mang cam đến những nơi đó bán nhất định sẽ được thu được giá cả rất cao. - Hơn nữa quan trọng nhất là chúng ta còn có thể từ chỗ của bọn họ ngược lại chuyên chở thật nhiều thật nhiều hàng hoá ngược trở lại mang về bán. Chuyên chở cam xuất phát chỉ là một mở đầu thôi. Hàng hoá trở về lợi nhuận mới là phần to. - Tóm lại là lợi nhuận thu được từ việc chuyên chở hàng hoá lưu thông buôn bán là cực lớn. Tiền đề chỉ là chúng ta có thể giải quyết vấn đề an toàn trên biển hay không thôi. Đặc biệt là khi nạn hải tặc hoành hành như hiện giờ.

Lăng vẻ mặt hùng hồn tuyên bố. Loáng thoáng trong lúc đó, âm thanh phát ra từ trong nhà bếp đã không còn.

- Oa~ Vậy chúng ta có thể giải quyết đám hải tặc kia sao?

- Đúng đúng! Chúng ta có thể không?

Nói ra lời này tất nhiên là lớn tuổi hơn Nojiko. Nami ở một bên cũng chính là không quá hiểu ra sao thế nhưng vẫn gật gật đầu tỏ vẻ phụ hoạ.

- Cái này mà....

Lăng vẻ mặt chần chừ trong chốc lát. Cuối cùng giống như là đã có quyết định, thái độ rất là không sao cả nói chuyện.

- Hải tặc là nhiều một chút! Thế nhưng ở bên ngoài biển kia anh còn có 8000 thuộc hạ đang làm việc cho đây.

- Hừ hừ hừ... Nếu như gặp phải những băng hải tặc hùng mạnh thì không nói. Thế nhưng chỉ là đảm bảo con đường lưu thông chuyên chở hàng hoá an toàn cái gì đúng là không có vấn đề.

Anh ấy đã khoác lác bay lên tận trên mây.

- Oa~ Tận 8000 người cơ ạ? Thật là nhiều ...!!!

Đây là tiếng Nami kinh ngạc bật thốt lên. Mới học số học không bao lâu cô bé tất nhiên không thể nào hiểu được 8000 người là nhiều như thế nào người. Là bao nhiều bàn tay bàn chân mới đếm hết nha??? Thế nhưng nghe qua có vẻ như thật là nhiều thật là nhiều vậy. - Ha ha ha...~ Rất nhiều sao?

- Vậy mà trước đó anh còn có ý định tuyển thêm gấp đôi gấp ba lên đấy!

Ai đó vẻ mặt dương dương đắc ý nói.

- Ừm? Anh Ruby nói cần phải kí kết hợp đồng với một số nông hộ trồng cam phải không?

Chững chạc Nojiko trước tiên liền lưu ý tới vấn đề quan trọng hơn trong lời nói của Lăng.

- Ừ! Hơn nữa bởi vì sau đó anh không thể có mặt thường xuyên ở trên đảo nên tại mỗi một khu vực trồng nguyên liệu anh cũng cần lựa chọn lấy một người đứng đầu chịu trách nhiệm đôn đốc công việc nữa. Cái này chắc sẽ phải dùng tới tiền thuê người quản lý hoặc trực tiếp lựa chọn một chủ nông hộ tin cậy để đảm nhiệm. Tất nhiên dù cho là ai thì cũng sẽ có tiền lương phát ra. Có điều lương chắc chắn sẽ không thấp là được.

Lăng gật gật đầu, lơ đãng giải thích thật cặn kẽ.

- Đúng vậy không??? Như thế... Anh để cho gia đình em nhận trách nhiệm ấy có được không? Chúng em nhất định sẽ quản lý thật tốt!!! Mọi người trên đảo chúng em cũng rất quen thuộc.

Nojiko đôi mắt sáng lên nói. Nami ở một bên đầu óc vẫn còn có chút lơ ngơ chưa kịp hiểu chị Nojiko đang nói lấy việc gì. Có điều không hiểu quy về không hiểu. Chuyện này cũng không đại biểu lập trường của cô bé ngay lập tức sẽ nghiêng về chị gái mình. - Đúng đấy đúng đấy!!! Để cho chúng em làm đi. Chúng em nhất định sẽ làm tốt!!!

Cô gái nhỏ là như thế reo lên.

- Cái này... chúng ta không phải nên hỏi thêm ý kiến của Bellemere rồi hẵng quyết định sao?

Lăng vẻ mặt tỏ ra chần chừ. Cũng vào đúng lúc ấy...

- Rầm!!!

- Không cần chờ đợi nữa!!! Nhiệm vụ khó khăn ấy cứ giao cho tôi đi!

Một tiếng ầm vang vỗ bàn nổi lên. Không biết xuất hiện từ khi nào Bellemere hùng hùng hổ hổ lớn tiếng nói. Thái độ thô bạo mười phần mười. Cô nàng hiển nhiên là đã nghe rõ hoàn toàn câu chuyện của Lăng và hai cô con gái lúc trước.

Đối với chuyện này, Lăng bí ẩn nhếch nhếch khoé miệng nở nụ cười. Vẻ ngoài cùng lời nói thế nhưng còn tỏ ra y như thật gật gật đầu chấp nhận.

- Như vậy cũng tốt! Kể từ đó mọi việc ngày sau còn cần nhiều hơn mọi người quan tâm rồi.

- Yên tâm! Cứ giao mọi chuyện cho tôi nhé!!!

Bellemere ánh mắt híp lại cười đảm bảo.

- Cả chúng em nữa!!! Chúng em cũng sẽ cùng nhau giúp đỡ.

Đây liền là Nami cùng Nojiko lớn tiếng reo hồ. Bên ngoài cơn mưa lớn vẫn như cũ không ngừng. Không khi trong ngôi nhà thế nhưng vui vẻ và ấm áp đầy khác biệt.

Cứ như thế, bởi vì đã có mối quan hệ về tương lai công việc. Đối với chuyện Lăng tạm thời còn không có nơi ở lại trên đảo nên muốn ngủ nhở lại một đêm, Bellemere cô hai cô gái nhỏ thái độ vẫn tương đối hoan nghênh. Hơn nữa vì để chứng minh những lời mình vừa nói đi ra đều là sự thật, Lăng tại ngay trước sự quan sát của ba mẹ con bắt đầu tiến hành viết viết chuẩn bị lấy sơ thảo nội dung hợp đồng cùng với trao cho Bellemere nhận trước ba tháng tiền lương tổng cộng 150.000 beri. Thêm vào lấy 50.000 beri Lăng vừa đưa cho hồi chiều tối. Cho tới tận đây, dù cho ngày mai băng hải tặc Arlong có thật sự tới thu tiền phí sinh mạng vậy thì ít nhất vấn đề an toàn của ba mẹ con Bellemere cũng đã không còn là vấn đề nữa. Nhiệm vụ số một của Lăng lần này coi như là đã hoàn thành.

Hiện giờ còn lại chỉ là làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ số hai cùng số ba. Vừa trừng phạt thích đáng băng hải tặc Arlong vừa bảo vệ được tính mạng của chính bản thân mình. Chuyện này quả thực là khó khăn chập trùng vậy. Lăng cho tới giờ cũng chưa nghĩ ra kế sách nào vẹn toàn.

Có điều trước đó Lăng vẫn là thuận tiện cùng với ba mẹ con Bellemere nói chuyện tới đêm khuya đồng thời soạn thảo ra hầu hết nội dung trong kế hoạch bán cam đến toàn thế giới của mình. Cũng coi như là một cách để làm quen và gia tăng độ thiện cảm với mấy cô gái đi.

Thời gian cứ như thế lặng lẽ trôi qua. Một đêm yên bình không có chuyện gì như thế cho đến sáng.

...

Kết thúc chương 45.

Bình Luận (0)
Comment