Trở lại với Yaki và Aokiji,
-Arara...!Thật sự đáng sợ.
Ở cái tuổi này của ngươi mà đã mạnh đến thế này rồi.
Thật đáng sợ.
Aokiji cả người tỏa ra hơi lạnh, lạnh lùng nhìn Yaki đang được ma khí bao phủ phía trước nói.
-Sợ? Hahaha…Thật làm tôi sợ hãi đấy!! Mỗi lần hải quân hay chính phủ sợ hãi, bọn họ sẽ tìm mọi cách để tiêu diệt nỗi sợ hãi đó.
Có phải không?
Yaki cười tươi nói.
Dù hắn biết Aokiji bắt đầu nổi sát tắm với hắn, nhưng sợ đéo gì chứ? Làm một tên hải tặc, sợ hãi hải quân là điều nhục nhã.
-Ồ…Ngươi thật nghĩ vậy sao?...
Aokiji nghe thế thì có chút sững sờ.
Sau đó đứng sửng tại đó nhớ lại người bạn cũ của mình.
Người mất mạng chỉ vì bảo vệ một đứa bé được gọi là ác quỷ.
Người đó cũng nói một câu tương tự như vậy với hắn.
Người mà Aokiji đang nghĩ đến chính là bạn thân của hắn, đô đốc Saul.
Khi mà quê hương Robin bị hủy diệt, đô đốc Saul đã cố ngăn cản điều đó, cố gắng bảo vệ Robin.
Kết quả, hắn đã hy sinh trong tay của những kẻ được gọi là người bảo vệ chính nghĩa.
Tất cả việc này cũng là vì đảo Ohara có những người có kiến thức rộng rãi, có thể đọc hiểu được ngôn ngữ cổ.
Cả hòn đảo và người trên hòn đảo, ngoài Robin, tất cả đều mất mạng dưới Buster Call.
Nói đúng hơn là cả hòn đảo hủy diệt bởi Buster Call.
Còn kẻ giết chết dân trên đảo lại là một đô đốc hiện tại, tên là Akainu.
Yaki bên kia thấy Aokiji lâm vào trầm mặt thì nhíu mày.
Hắn cảm thấy việc này không bình thường.
Đối mặt là một vị đô đốc, làm sao chỉ một vài lời nói lại khiến tâm tình hắn không ổn định rồi.
Thật kỳ quái.
-Ta thật sự hiếu kỳ! Không biết chuyện gì lại khiến một vị đô đốc hải quân lại thất thần trước kẻ địch của mình vậy?
Một lúc sau, thấy Aokiji vẫn lâm vào trầm mặt, Yaki hiếu kỳ, đành lên tiếng hỏi.
-Ngươi biết chuyện của Robin không?
Aokiji bỗng nhiên nhìn Yaki hỏi.
-Biết cũng khá nhiều.
Quê hương của nàng bị hủy diệt bởi Buster Call.
Người dân trên đảo đều chết chỉ còn một mình nàng.
Từ bé, nàng đã bị chính phủ truy nã…và một số việc nhỏ khác không đáng nói đến…
Yaki có chút khó hiểu khi Aokiji nhắc đến Robin, nhưng hắn vẫn trả lời câu hỏi của người kia.
-Ngươi biết, cứu nàng ta chính là kẻ thù của cả thế giới này?
Aokiji trầm giọng hỏi.
-Ồ…Kẻ địch của toàn thế giới! Ha…ha..ha..
Nghe có chút thú vị đấy!
Yaki nghe thế thì cười nói.
Kẻ địch của toàn thế giới? Nói nghe thì hoành tráng nhưng thật ra chả mang ý nghĩa gì đối với hắn.
-Nếu nàng ở trên thuyền của các ngươi, các ngươi sẽ bị truy nã vĩnh viễn? Ngươi không lo lắng nhưng đồng đội ngươi thì sao? Ngươi có thể đại diện cho bọn hắn sao?
Aokiji lạnh lùng hỏi tiếp.
Yaki nghe vậy thì nhíu mày.
Hắn cảm thấy vị đô đốc này tâm tình có chút không đúng.
Nói hơi nhiều so với trong trí nhớ của hắn thì phải.
Có điều, vậy cũng tốt, dù sao, việc của hắn là giữ chân người này cho đến lúc nhóm Luffy cứu được Robin.
Vì thế hắn không ngại tiếp chuyện với vị đô đốc này.
-Ha..ha..ha…Ngài cảm thấy đồng đội của tôi ngây thơ đến thế sao? Ngài cảm thấy họ đến tận đây mà không biết chuyện gì sao? Bọn họ biết Robin là ai…Biết vũ khí cổ đại là gì? Thậm chí…trước khi đến hòn đảo này, họ đã có cơ hội tiếp xúc với vũ khí cổ đại nhưng lại từ bỏ.
Ngài nói xem…ngài cảm thấy họ sẽ quan tâm việc đó mà bỏ rơi đồng đội của mình sao? Hơn thế nữa,...khi họ đã đến đây, cũng xem như đã không quan tâm mình sẽ trở thành kẻ địch của toàn thế giới này rồi…Còn nữa, đừng quên, chúng tôi là hải tặc.
Dù là còn trẻ…nhưng vẫn là hải tặc.
Sợ hãi,...ha..ha..ha..
Nếu sợ hãi thì đã không trở thành hải tặc.
Yaki nhếch mép cười nói.
-Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Ngươi nghĩ thế giới này quá đơn giản rồi…
Aokiji lạnh lùng nói.
Không khí quanh người hắn có chút lạnh hơn hẳn lúc nãy, có vẻ hắn đang tích xúc năng lượng, chuẩn bị xuất thủ lần nữa.
-Chính nghĩa là gì?
Bỗng nhiên, Yaki nhìn chằm chằm Aokiji hỏi.
Aokiji nghe câu hỏi kia thì sững sờ, sau đó lâm vào trầm mặt.
Một tên hải tặc hỏi hải quân chính nghĩa là gì?… Điều này có chút quái dị, hơn thế nữa, trong lòng hắn đang dao động.
Ngay bây giờ, thật sự không có câu trả lời rõ ràng..
-Có vẻ như ngài không trả lời được nhỉ? Vậy thì để tôi hỏi cái khác…Cứu người được gọi là người tốt? Giết người là ác nhân sao?
Yaki thấy Aokiji trầm mặt thì nói tiếp.
Thật sự hắn cũng không muốn rườm rà như vậy nhưng hắn không đánh lại người này.
Vì thế, đành phải dùng cách này để kéo dài thời gian.
-Ngươi có ý gì?
Aokiji lạnh lùng hỏi.
-Ý gì? Đơn giản, đối với một người bình thường.
Cứu người, là một người tốt.
Giết người là ác nhận.
Vậy xin hỏi? Hủy diệt một hòn đảo cùng người dân trên đảo đó, truy nã một đứa bé? Là tốt hay xấu…
Yaki thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi.
Aokiji nghe thế thì hiểu ý của Yaki.
Hai mắt hắn âm trầm nhìn Yaki nói.
-Những kẻ nguy hại đến thế giới, cần phải bị tiêu diệt?
-Ha…Ha…Ha…Tôi đang nghe điều gì đây? … Một vị đô đốc hải quân lại bảo một đứa bé có thể nguy hại đến thế giới.
Ngài đừng chọc cười tôi chứ?..Ha..ha..ha..
Đây là chính nghĩa của hải quân sao? Thật sự là nực cười.
Nực cười đến đáng thương.
Yaki cười lên điên cuồng, nụ cười kia mang theo sự chế giễu rõ ràng.
Ngay sau đó hắn lạnh lùng nhìn Aokiji nói tiếp.
-Nếu nó là chính nghĩa của hải quân.
Vậy các ngươi chỉ là một lũ chó săn mang trên mình cái mát chính nghĩa mà thôi? Cái thế giới này trở nên thối nát cũng chính vì lũ tự xưng chính nghĩa các ngươi làm bẩn.
Mang cái mát chính nghĩa để làm những việc dơ bẩn, vậy mà cũng xứng mang chiếc áo trắng kia sao? … Hừ…!! Lũ các ngươi còn xấu xí hơn cả hải tặc.
Yaki nghĩ đến Robin, một cô bé mấy tuổi phải chạy trốn khắp nơi, bị cả thế giới truy đuổi.
Hắn thật sự giận giữ.
Hắn quên mất mục tiêu của mình là kéo dài thời gian.
Ngay khi tâm tình Yaki trở nên kích động, ma khí quanh người hắn như phản ứng lại với tâm tình của hắn, bùng nổ.
Quanh thân Yaki ma khí phun trào kịch liệt, nó đậm đặc đến thật chất, thậm chí, che đi thân thể của hắn.
-Aokiji, đừng hòng động đến đồng bạn của ta! Hôm nay, dù có chết, ta cũng phải giữ chân ngươi ở đây.
Yaki ngửa đầu hét lớn.
-Gào!!
Tiếng hét của Yaki vừa dứt thì bỗng nhiên từ bên trong ma khí phía sau lưng của Yaki bỗng nhiên xuất hiện một tiếng thú gầm.
Sóng xung kích từ tiếng gầm lấy trung tâm là Yaki bắn ra tứ phía.
Cột băng của Aokiji tạo ra lúc nãy bị sóng xung kích phá hủy, cổng chính của Enies cũng bị xuất hiện rất nhiều vết nứt.
-Gào!!
Một lần nữa, tiếng gào xuất hiện, bên trong ma khí đen kịt phía sau lưng Yaki, xuất hiện thân ảnh của một con quái vật với đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Aokiji.
-’Không tốt!’
Aokiji lúc nãy còn tức giận bởi vì lời sỉ nhục của Yaki nhưng ngay khi hắn bị cặp mắt đỏ rực bên trong ma khí kia nhìn chằm chằm thì trong lòng lộp bộp.
Một cảm giác nguy hiểm hiện hữu trong lòng hắn.