-Yaki… sao cậu mang ông ta về thuyền!? Ông ta không phải là người tốt!
Usopp nhìn Shiki bất tỉnh nằm trên boong thuyền có chút tức giận nói.
-Một ông già mà thôi.
Đánh cũng đánh rồi… Hải Tặc làm gì có ai là người tốt!? Nếu Hải Tặc mà là người tốt thì người thường đã là thánh nhân hết rồi…!?
Yaki cũng không để ý đáp lại.
-Nhưng ông ta muốn hủy diệt biển đông…
Usopp vẫn không buông tha nói.
-Vậy sao!? Vậy lúc trước ở Alabasta….
Tên cá sấu kia cũng khiến không biết bao nhiêu người chết vì thiếu nước.
Tại sao cậu không giết hắn? Còn tên Moria kia nữa, cũng giết không ít người.
Vì sao cậu lúc đó không giết hắn…!?
-Tớ…!?
Usopp ấp úng, lúng túng không biết trả lời sao cho phải.
-Hay là vì người dân Alabasta không phải là người biển đông nên cậu không quan tâm bọn họ sống chết… Còn có những người bị Moria hại kia nữa, vì họ không phải người biển đông nên cậu không quan tâm sao…!?
Yaki cười lạnh nhìn Usopp nói.
-Tớ…
Usopp lúc này đã bối rối nói.
-Được rồi, Yaki.
Đừng ép cậu ta.
Dù sao biển đâu cũng là quê hương của chúng ta nên cậu ta hơi kích động.
Sanji thấy không khí không tốt liền chen vào nhầm thay đổi bầu không khí.
-Ừ..
Usopp, cậu nên bình tĩnh lại đi.
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ cứu ông ta.
Yaki nói đúng, Hải Tặc làm gì có kẻ nào là tốt… Nếu muốn giết hết những kẻ kia thì cho chúng ta thêm ba đầu sáu tay cũng giết không hết.
Zoro cũng đi đến nói.
-Yaki làm đúng rồi… Nếu là tớ, tớ vẫn sẽ cứu ông ta dù sao ông ta muốn hủy diệt biển đông đi nữa.
Luffy đã trở lại hình dạng bình thường nằm dài trên boong thuyền, đang được Chopper chăm sóc nói.
-Hơn thế nữa… chúng ta mấy người đánh một lão già… thật làm tớ cảm thấy khó chịu.
Luffy quay sang nhìn mọi người nở một nụ cười khó hiểu nói.
-Nếu mà ông ta nghe được cậu nói câu này thì dù không chết vì bị thương cũng vì tức mà chết đấy.
Dù sao, ông ta cũng là kẻ cùng thời đại với Roger…
Yaki nghe thế thì cười nói.
Hắn cũng không quan tâm chuyện Usopp nữa.
-Chopper, giúp ông ta đi…
Sau khi được chăm sóc kỹ càng, Luffy đã cảm thấy tốt hơn một chút liền quay sang nói với Chopper.
-Ừ..
Chopper gật đầu đồng ý, hắn không quan tâm Shiki là ai, chỉ cần người bị thương hắn sẽ không thể đứng đó nhìn người ta chết được dù là người đó tốt hay xấu đi cho nửa …
-Yaki, cậu thật kỳ quái đấy… Trong băng này, tớ cứ nghĩ người có khả năng máu lạnh giết người nhất chính là cậu..
Không nghĩ đến chính cậu lại có lúc cứu kẻ thù của mình đấy…
Nami có chút khó hiểu nhìn Yaki.
Bên kia Robin cũng khó hiểu nhìn hắn, mọi người cũng dùng cùng một ánh mắt nhìn về phía Yaki…
-Đừng nhìn tớ như vậy… Tớ đúng là kẻ máu lạnh… Có thể xuất thủ giết người nhưng ông ta đáng chết sao… Ông ta chỉ là một ông già theo đuổi giấc mơ như Luffy mà thôi.
Cuối cùng bị thất bại trước chúng ta… Có thể ông ta làm khá nhiều điều sai trái trong cuộc đời của mình, nhưng là một Hải Tặc..
Làm gì ai cũng có lòng tốt cứu người như mấy cậu được.
Với lại tớ cảm thấy có lỗi khi tớ và Luffy đã cùng nhau đánh ông ta… Bắt nạt một người già bị bệnh, cảm giác không tốt chút nào, phải không Luffy…!?
Yaki cười hỏi Luffy còn nằm ở xa.
-Đúng vậy…ha..ha..ha..
Luffy cười hì hì đáp.
…
-Nè… mọi người… Chúng ta đã bỏ rơi hải quân rồi.
Franky đang điều khiển thuyền hướng mọi người nói lớn.
-Ừ… Cám ơn anh Franky.
Không biết những người thường ở trên mấy hòn đảo bay kia sao rồi.
Tớ thấy bọn họ đã bay khỏi mấy hòn đảo kia khi nó sụp đổ nhưng ….
Nami có chút lo lắng nói.
Đúng thế, lúc bọn họ hạ Shiki, tất cả các hòn đảo bay đều rơi xuống biển.
Ngay khi tưởng rằng đây là một thảm họa chết chóc cho người bình thường trên đảo thì không nghĩ đến dân trên đảo lại bay lên nhờ đôi cánh nhỏ nhắn của mình.
-Nami, cậu không cần thiết lo lắng đâu.
Phần còn lại Hải Quân sẽ lo cho chúng ta… Dù sao Hải Quân không phải ai cũng xấu.
Chính nghĩa của bọn họ không phải nói chơi.
Sắp xếp cho những người thường kia một nơi dừng chân không có gì quá khó đối với bọn họ.
Yaki đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng như dùng ma khí chữa trị vết thương trên thân bỗng nhiên mở mắt nói.
-Ừ, Nami.
Không cần lo lắng quá đâu.
Hải Quân cũng không phải ai cũng xấu…
Robin thấy Nami vẫn còn lo lắng thì cười nói.
-Ừ…
Nami gật đầu, trên mặt cũng vơi đi phần nào lo lắng…
…
Ngày hôm sau,
-Là các ngươi đã cứu ta… Các ngươi đang thương hại ta sao!?
Shiki vừa tỉnh lại thấy mình trên thuyền băng Mũ Rơm thì kích động.
Lao ra khỏi khoang thuyền, đứng giữa boong thuyền hét lớn.
-Bốp..!
Lão vừa dứt lời thì đã dính một cước vào ngực, đá lão bay ra khỏi thuyền Sunny.
Người xuất thủ chính là Yaki.
-Đúng thế.
Chúng tôi thấy lão đáng thương nên mới cứu lão.
Nếu đã tỉnh lại thì biến đi đi… đừng ở đây tốn lương thực của bọn tôi.
Ah..
nhớ kỷ, đừng có ý định với biển đông hay bất cứ vùng biển nào nữa.
Trong não của ông, tôi đã đặt một quả bom nổ chậm.
Chỉ cần lão có một chút ý định không tốt… Kết quả còn đáng sợ hơn chết..
Yaki cười lạnh nhìn Shiki lơ lửng trên không, bên ngoài thuyền Sunny nói.
-Ngươi đang uy hiếp ta sao…!?
Shiki giận giữ nói.
Làm sao một kẻ tự cao như lão lại bị một tên nhóc uy hiếp, làm sao lão chịu cho được.
Lão định nói tiếp thì kinh ngạc phát hiện bánh lái trên đầu mình đã biến mất.
Bệnh cũ mấy năm nay cũng đã được chữa khỏi nhưng ngay đúng lúc này…
-Ah….
Một cơn đau từ bên trong đầu lão truyền ra khiến đầu lão như muốn nổ tung.
Thấy Shiki đau đớn thì Yaki cười lạnh, liếc nhìn lão một lần nữa.
Cơn đau của Shiki cũng biến mất.
Đây chính là kết quả của việc cứu người và phòng người.
Với y học kỹ thuật bây giờ của Chopper, cùng với năng lực kỳ quái của hắn.
Bọn hắn có thể dễ dàng bỏ đi cái bánh lái trên đầu Shiki, nhưng tránh để lão làm loạn, hắn cũng để lại một hậu thủ trong đầu lão…
-Nhớ kỹ… Shiki, ngươi làm gì ta không quan tâm nhưng dám khiến mấy hòn đảo có người bốc hơi lần nữa thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy…