Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 347

Nhìn thấy Lục Trần đi lên trước vào biệt thự, Hoa Luân âm thầm lau mồ  

hôi, ông ta chưa từng gặp người thanh niên nào có sức ép lớn như anh, thậm  

chí ông ta còn hơi sợ hãi Lục Trần.  

Chỉ đơn giản vài câu giao tiếp bình thường mà đã khiến ông ta cảm thấy  

vô cùng áp lực.  

Ông ta thầm nghĩ, cho dù Lục Trần rơi vào tay nhà họ Thành, nếu nhà họ  

Thành không ép chết được Lục Trần được thì chắc ông ta và nhà họ Thành  

đều phải chết.  

Nhưng quan trọng nhất là ông ta không dám nói thân phận của Lục Trần  

cho nhà họ Thành, thế thì nhà họ Thành có ép chết anh không?  

Nếu ông ta nói thân phận của Lục Trần cho nhà họ Thành biết thì ông ta  

tin chắc nhà họ Thành sẽ quỳ xuống xin lỗi anh.  

"Hi vọng là mình nghĩ nhiều." Hoa Luân lắc đầu, tự an ủi mình rồi bước  

nhanh theo Lục Trần.  

Chỗ này là biệt thự xa hoa của nhà họ Thành, nhưng bảo vệ thấy Hoa  

Luân sau lưng Lục Trần nháy mắt ra hiệu nên mở cửa cho Lục Trần vào.  

Bấy giờ trong phòng khách của biệt thự nhà họ Thành, hai người Thành  

Công Minh và Thành Toàn ngồi trêи sofa, sau lưng bọn họ là mười mấy người  

đàn ông đô con lực lưỡng.  

Những người này đều là vệ sĩ được nhà họ Thành thuê về, ai nấy đều là  

vệ sĩ chuyên nghiệp chân chính, thân phận hiển hách.  

"Cốc cốc cốc."  

Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Thành Toàn phấn khích nói:  

"Tới rồi, đi mở cửa đi."  

Hắn vừa dứt lời, người hầu đứng bên liền đi mở cửa, sau đó thì thấy Lục  

Trần và Hoa Luân kẻ trước người sau đi vào.  

"Thằng nhãi, mày không ngờ đúng không?" Nhìn Lục Trần bước vào,  

Thành Toàn đứng dậy nhìn anh với ánh mắt tàn độc nham hiểm.  

Lục Trần quan sát Thành Toàn rồi lại nhìn đám vệ sĩ sau lưng hắn, mỉa  

mai: "Tao đến đây một mình mà thôi, cần gì phải rầm rộ đến vậy."  

"Thằng nhãi, mày sợ rồi đúng không? Sợ là đúng rồi đấy. Nếu quỳ xuống  

xin lỗi tao thì bây giờ bổn thiếu gia có thể suy nghĩ lại xem có cần nhẹ tay chút  

không." Thành Toàn cười ha hả.  

"Sợ?"  

Lục Trần cười bỡn cợt, bước tới thản nhiên ngồi xuống ghế sofa của nhà  

họ Thanh rồi chậm rãi nói: "Thế giới này đúng là có nhiều việc khiến tao thấy  

sợ, nhưng tuyệt đối nhà họ Thành của mày không nằm trong số đó."  

Thành Công Minh vẫn luôn quan sát Lục Trần, sự chín chắn và bình tĩnh  

của Lục Trần khiến ông ta không khỏi cau mày.  

Thằng nhóc này rõ ràng biết mình rơi vào bẫy rồi nhưng lại dám dấn thân  

một mình, sự quả quyết này không đơn giản chút nào. Cho dù là ông ta ngày  

trẻ, gặp phải buổi Hồng Môn Yến này cũng chắc chắn không dám tới.  

"Cậu biết chúng tôi muốn đối phó với cậu à?" Thành Công Minh tò mò hỏi.  

Lục Trần ngẩng đầu quan sát Thành Công Minh rồi cười nói: "Đương  

nhiên trước đó không biết, nhưng khi tới trước biệt thự của nhà ông thì đã  

biết rồi."  

Anh vừa nói vừa nhìn Hoa Luân bên cạnh rồi điềm nhiên nói tiếp: "Tôi đã  

hứa cho ông quyền đại diện một sản phẩm khoa học công nghệ mũi nhọn,  

sao ông còn không biết điều? Ông phải biết rằng năm nay chúng tôi sắp cho  

ra ba sản phẩm khoa học công nghệ mũi nhọn, mỗi sản phẩm đem lại lợi  

nhuận lên đến con số cả trăm tỷ. Miếng bánh to như vậy, cho dù Công nghệ  

Di Kỳ của chúng tôi ăn phần lớn thì một năm ông cũng có thể dễ dàng nhàn  

nhã ăn được đến cả chục tỷ. Tôi rất tò mò nhà họ Thành có thể cho ông diều  

kiện gì mà lại khiến ông không động lòng trước sản phẩm khoa học công  

nghệ mũi nhọn của tôi?"  

Công… Công nghệ Di Kỳ?  

Người nhà họ Thành nghe Lục Trần nói xong thì bủn rủn chân tay.  

Mấy tháng trở lại đây, thật sự Công nghệ Di Kỳ quá nổi tiếng, dù trong  

nước hay ngoài nước thì cũng tiếng tăm vang dội, lẫy lừng.  

Đương nhiên nhà họ Thành bọn họ cũng biết ông lớn mới quật khởi này  

rồi.  

Nhưng anh thật sự là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ sao?  

Cả Thành Công Minh và Thành Toàn đều lập tức nhìn Hoa Luân, bọn họ  

tin chắc chắn Hoa Luân biết thân phận của Lục Trần.  

Hoa Luân cũng run rẩy, ông ta không ngờ sản phẩm khoa học công nghệ  

mũi nhọn mà Lục Trần nói đó lại có lợi nhuận lớn đến vậy.  

Tổng lợi nhuận hàng trăm tỷ, cho dù phần lớn lợi nhuận thuộc về Công  

nghệ Di Kỳ thì ông ta tin rằng chỉ cần ông ta được làm cửa hàng đại lý chắc  

chắn kiếm được không chỉ chục tỷ.  

Tài sản bây giờ của ông ta cũng chỉ vừa quá chục tỷ thôi, nếu chọn hợp  

tác với Công nghệ Di Kỳ thì chẳng phải tài sản của ông ta sẽ tăng gấp hai lần  

trong thời gian ngắn thôi sao?  

Hơn nữa ngày tháng sau này chỉ có tốt hơn thôi.  

Giây phút này, trong lòng Hoa Luân khá là hối hận.  

Ông ta cảm thấy mình nên suy nghĩ kỹ thêm một chút nữa rồi mới chốt  

quyết định.  

Nhưng giờ đây hối hận đã muộn màng, ông ta đã bước một bước trêи  

con đường sai lầm rồi thì đương nhiên phải phóng lao theo lao thôi.  

"Ông Thành, ông tin lời nói giả dối của cậu ta à?"  

Hoa Luân thấy hai ông cháu Thành Toàn đều nhìn mình thì vội vã ổn định  

lại tâm trạng: "Chỗ tôi có tài liệu của cậu ta. Đúng là thằng nhóc này rất giàu  

có nhưng cũng chỉ có hơn năm tỷ gửi ngân hàng mà thôi. Hai người nghĩ thử  

xem Công nghệ Di Kỳ lớn mạnh cỡ nào, đó là một sự tồn tại bá đạo vô địch,  

ông chủ của bọn họ chỉ có mấy tỷ trong ngân hàng thôi á? Nói truyện này ra  

ngoài cả thế giới đều không tin đâu. Cậu ta nói như vậy chính là vì phát hiện  

đã rơi vào bẫy của chúng ta, không giở ít chiêu trò thì hôm nay cậu ta căn bản  

không rời khỏi cái biệt thự này được đấy."  

Nghe phân tích của Hoa Luân, Thành Công Minh gật đầu, nghĩ cũng  

đúng.  

Chuyện lúc đầu Công nghệ Di Kỳ đầu tư năm mươi tỷ đã không còn là bí  

mật gì, toàn thế giới đều biết.  

Hơn nữa ông chủ của Công nghệ Di Kỳ còn sở hữu thêm vài sản nghiệp  

lớn nữa, người ghê gớm bá đạo vô địch đến vậy, sao chỉ có mấy tỷ trong tài  

khoản được chứ?  

Hơn nữa, nếu thằng nhóc này đúng thật là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ,  

cho dù cho Hoa Luân thêm vài lá gan nữa thì ông ta cũng tin rằng chắc chắn  

Hoa Luân cũng không dám hợp tác với nhà họ Thành bọn họ.  

"Thằng nhóc, không ngờ cậu cũng lanh trí phết, đáng tiếc, trước mặt  

Thành Công Minh tôi thì có giở hết trò cũng chẳng ăn thua gì." Thành Công  

Minh cười chế giễu.  

"Đúng rồi, bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi lúc nãy của cậu."  

Thành Công Minh hệt như đang khoe khoang vậy, tiếp tục nói: "Cậu hỏi  

nhà họ Thành tôi có thể cho Hoa Luân điều kiện gì mà ông ta lại phản bội cậu  

đúng không?"  

Lục Trần lắc đầu cười nói: "Cũng không phải phản bội gì, chỉ là ông ta  

đứng nhầm đội thôi."  

Hoa Luân không phải người của anh nên đương nhiên không được xem  

là phản bội rồi, nhiều nhất chỉ là không thức thời mà thôi.  

"Hừ, như nhau cả thôi." Việc Lục Trần ngắt lời khiến Thành Công Minh  

khá là khó chịu.  

"Cậu nghe rõ đây cho tôi, Hoa Luân có thể lập nghiệp được ở cái đất Đại  

Lý này hoàn toàn do một tay tôi giúp đỡ, bây giờ nếu ông ta dám phản bội  

nhà họ Thành thì nhà họ Thành có thể khiến ông ta trắng hai bàn tay. Cậu nói  

thử xem tình hình như thế, sao ông ta dám ra tay giúp cậu được?" Thành  

Công Minh cười giễu nói.  

Cho dù lúc này Hoa Luân đang đứng bên cạnh bọn họ thì ông ta cũng  

không xem Hoa Luân ra gì.  

Nếu Hoa Luân không chịu gọi điện thoại nhận lỗi với ông ta thì ông ta thật  

sự bái phục Hoa Luân có khí chất, nhưng từ lúc Hoa Luân gọi điện thoại hợp  

tác với ông ta thì trong lòng ông ta càng khinh thường Hoa Luân hơn.  

Thật ra, ông ta nào có biết từ đầu chí cuối Hoa Luân đâu có xem Thành  

Công Minh ông ta ra gì?  

Hoa Luân chọn lựa như vậy chẳng qua là vì muốn mượn tay nhà họ  

Thành để giết Lục Trần mà thôi. 

Bình Luận (0)
Comment